“Ầm” “Ầm” hai tiếng nổ mạnh.
Khi nắm đấm khổng lồ của Kim Mao Cự Viên nện xuống, màn sáng màu đen lập tức nhộn nhạo. Nơi trúng quyền lõm sâu, thậm chí phát ra từng tràng xèo xèo chói tai.
“Nghiệt súc ở đâu lại có khí lực khủng khiếp như vậy!”
“Nghiệt súc này có chút giống chân linh Sơn Nhạc Cự Viên trong truyền thuyết, chẳng lẽ…”
“Bất kể thế nào, yêu nghiệt dám đến Thiên Quỷ Tông diễu võ giương oai tất phải bắt lại răn đe!” Đại hán râu quai nón họ Phó cầm đầu bảy tám tu sĩ Hợp Thể nhìn thấy Kim Mao Cự Viên bên ngoài đại trận, thoạt tiên khẽ giật mình. Sau khi đưa ra suy đoán khác nhau, cả bọn đồng loạt tế xuất Pháp bảo, tấn công cự viên.
Lư trưởng lão đang muốn tung người bay lên, ánh mắt bỗng nhiên hiện lên một tia dị sắc, thân hình ngừng lại. Cũng không vội vàng ra tay giống gã, ngoại trừ tông chủ Thiên Quỷ Tông, còn có lão già lưng còng, nữ tử xinh đẹp và đại hán độc nhãn.
Bốn người bọn họ chính là những kẻ đã dùng Cửu Thiên ma diễm đối phó Hàn Lập tại Ma Diễm Cốc ngày đó. Lúc này, cả bọn liếc mắt nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương một tia khiếp sợ.
Cùng lúc đó, từ những ngọn núi xung quanh của Thiên Quỷ Tông, vô số độn quang thoáng hiện. Hầu như tất cả đệ tử, trưởng lão đều bay đến đây, nghi hoặc quan sát tình hình.
Kim Mao Cự Viên làm như không thấy đám người đang vọt tới, không chỉ không dừng lại, mà còn gầm lên giận dữ. Song quyền chợt hiện kim quang, vung quyền như điên về phía màn sáng màu đen.
“Ầm ầm” một hồi nổ mạnh!
Màn sáng màu đen run rẩy kịch liệt, trở nên méo mó dị dạng, đến khi không thể tiếp tục gánh chịu áp lực, lập tức vỡ thành từng mảnh.
Thân hình đồ sộ của cự viên xuyên qua đại trận vỡ nát, rơi xuống đỉnh núi.
Cùng lúc đó, nhóm trưởng lão Hợp Thể tại Tế U Phong cũng đã xông ra nghênh chiến.
Xông lên đầu tiên là Phó trưởng lão. Gã gầm lên giận dữ, huyết vụ đỏ tươi cuồn cuộn quanh người ngưng tụ thành một cự quỷ huyết giáp cao chừng năm sáu mươi trượng,
Cự quỷ nắm chặt một thanh Khai Sơn cự phủ đầm đìa máu tươi, bổ xuống thủ cấp của cự viên.
Những nơi cự phủ đi qua hiện ra vô số vòng xoáy huyết sắc, từ đó truyền đến lực hút cực kỳ mạnh mẽ như muốn nuốt chửng tất cả vật thể chung quanh về phía cự phủ.
Theo sau cự nhân huyết sắc là mấy kiện pháp bảo quỷ đạo với màu sắc, hình dạng khác nhau. Có thứ mang theo khói đen cuồn cuộn, có thứ nhấc lên huyết hà dậy sóng, che đậy phân nửa bầu trời, khí thế vô cùng hung hãn.
Tức khắc, thiên không truyền đến âm thanh rít gào giận dữ. Huyết khí dày đặc giống như vạn quỷ gào khóc, âm hồn đòi mạng, khiến cho nhiệt độ chung quanh cũng bị hạ thấp.
Kim Mao cự viên hừ nhẹ một tiếng. Thế rơi không giảm. Cánh tay giơ cao, tát tới quỷ vụ, huyết hà.
Bốp bốp!
Sóng khí cường đại không cách nào diễn tả tựa như tường cao trăm trượng, dễ dàng đè xuống như trở bàn tay.
Cự nhân huyết giáp do Phó trưởng lão biến thành đứng mũi chịu sào. Cự phủ màu máu bị sóng khí quấn lấy, lập tức vỡ tan.
Ngay sau đó, thân thể của gã như bị cự thạch va phải, lập tức hóa thành huyết quang nổ văng tung tóe.
Mây đen, huyết vụ phía sau chưa kịp tiếp xúc sóng khí đã bị man lực vô hình đánh tan hơn nửa. Cốt kiếm, khô lâu, các loại pháp bảo ẩn nấp trong đó đều bị đánh cho vỡ vụn.
Không trung không ngừng truyền đến từng tràng gào thét. Bổn mạng pháp bảo bị hủy, liên tục có kẻ miệng phun máu tươi, rơi xuống từ giữa không trung.
Những kẻ còn lại vì quá kinh hãi, cuống quýt bỏ chạy tứ tán.
Sau một khắc, thân hình khổng lồ của kim sắc cự viên rơi thẳng xuống như một khối thiên thạch. Đại địa chấn động, bụi mù bóc lên, phân nửa ngọn núi lập tức sụp đổ.
Những kẻ đứng gần nơi đó không ngừng kinh hô. Mấy trăm quang ảnh cấp tốc phi độn bốn phương tám hướng.
Lúc này, bên trong một mảnh huyết quang hỗn loạn ở giữa không trung. Một Nguyên Anh cao chừng vài tấc đột nhiên lao vút đi. Dung mạo của nó rất giống trưởng lão họ Phó. Vẻ mặt vô cùng hoảng sợ, làm bộ bỏ chạy về phía xa xa.
Nào ngờ, Nguyên Anh vừa mới miễn cưỡng phát ra hào quang, bên cạnh đã có một thân ảnh đồ sộ lẳng lặng đến gần. Chính là Hạp Sơn đạo nhân!
Hạp Sơn mặt không đổi sắc vỗ xuống một chưởng. Nguyên Anh kia chỉ thấy không khí xung quanh, chưa kịp kêu rên một tiếng đã hóa thành ánh sáng đỏ rực ầm ầm tán loạn.
Trên Tề U Phong, tông chủ Thiên Quỷ Tông chứng kiến một kích liên thủ của bảy tám trưởng lão Hợp Thể lại bị Cự viên một tát phá vỡ, tinh thần đã bị chấn động cực độ, lúc này lại thấy Hạp Sơn đạo nhân đột nhiên xuất hiện, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
“Hạp Sơn tiền bối, ngươi làm gì vậy?” Y cố trấn định bản thân, cao giọng chất vấn.
Hạp Sơn liếc nhìn Kim Mao Cự Viên ở phía xa xa sau đó lắc đầu tiếc rẻ: “Thạch tông chủ, thực không dám giấu. Hai vị Đại trưởng lão của quỷ tông đều đã vẫn lạc trong tay Hàn tiền bối. Thiên Quỷ Tông, hết rồi.”
Thanh âm không lớn nhưng rơi vào tai Thạch tông chủ cùng trưởng lão Hợp Thể chung quanh lại sấm sét giữa trời quang, chấn động đến cực độ.
Bốn người Lư trưởng lão lập tức tỏa ra sầu thảm.
Vừa rồi bọn họ đã cảm thấy khí tức trên người cự viên có chút quen thuộc, lúc này nghe được Hạp Sơn đạo nhân nói vậy lập tức khẳng định chân linh hung hãn kia chính là Hàn Lập, từ đó hiểu ra đối phương không phải nói ngoa.
Lư trưởng lão hít sâu một hơi, mấp máy truyền môi cho Thạch tông chủ.
Thạch tông chủ vốn còn có chút không đành cũng phải cắn răng thi lễ với Hạp Sơn đạo nhân lơ lửng trên cao:
"Hạp Sơn tiền bối, nếu như khí số của Thiên Quỷ Tông đã tận, bọn ta cũng không bỏ mạng cùng nó như vậy. Tiểu bối nguyện ý quy hàng, ngày sau nhất định làm thân trâu ngựa cho Hàn tiền bối."
"Hắc hắc, chuyện dốc sức đã có Cảnh Nguyên Quan bọn ta là đủ rồi. Thiên Quỷ Tông các ngươi cứ việc đón nhận lửa giận của Hàn tiền bối đi." Hạp Sơn đạo nhân lộ ra một chút kinh ngạc, sau đó cười nhẹ nói ra.
Vừa dứt lời, lão liền vung tay áo lên. Một thanh cổ kiếm làm bằng gỗ đào hiện ra giữa không trung, kiếm gỗ điên cuồng biến lớn hóa thành một luồng kiếm quang dài hơn mười trượng. Trên thân kiếm vô số phù văn huyền ảo lượn lờ tỏa ra mổt tầng kim quang chói mắt.
Cự kiếm liền hóa thành một đạo kinh hồng trảm đến đám người bọn Thạch tông chủ.
Hư không vang lên từng gồi chấn động liền bị chém ra một cái khe hở cực lớn màu đen kịt. Thạch tông chủ cùng năm người còn lại nhất thời kinh hãi, thân hình cả bọn đồng thời bắn ngược về mấy phương hướng. Trên người cả bọn các sắc quang mang nhao nhao sáng lên, sau đó phất tay tế ra không ít thủ đoạn phòng ngự
Trong lúc bọn người này đang tranh đấu với nhau, kim sắc cự viên đã xuất hiện tại ngọn núi khổng lồ lúc trước. Cự viên điên cuồng gào thét, song quyền vung lên cuồng loạn đánh lên vách núi.
Ầm, ầm! Một tiếng nổ lớn vang lên.
Vách núi bị tấn công điên cuồng lập tức rạn nứt từng khúc, vết nứt lan tràn dày đặc giống như mạng nhện sau đó cả ngọn núi ầm ầm sụp đổ. Từng đạo bụi mù cực lớn tựa nhp những con hoàng long cuồn cuộn bay lên.
Đúng lúc này một bóng người cao lớn bỗng nhiên từ trong bụi mù hiện ra, không phải ai khác chính là Hàn Lập đã khôi phục lại hình người.
Ánh mắt của hắn hướng về bốn phía quét qua, chỉ thấy khắp nơi đều có độn quang lập lòe. Gần như tất cả trưởng lão, đệ tử Thiên Quỷ Tông đều chạy trốn tứ tán khỏi nơi này.
Bên phía Tế U Phong cũng là hào quang lập lòe, tiếng nổ mạnh không ngừng. Hạp Sơn Đạo Nhân tựa hồ đang giao phong kịch liệt cùng tông chủ và mấy tên trưởng lão Hợp Thể kỳ của Thiên Quỷ Tông.
Hàn Lập khép hờ hai mắt, trong miệng thì thầm chú ngữ su đó há miệng phun ra.
Một hỏa cầu màu bạc thoát ra giữa không trung hóa thành một đầu ngân sắc hỏa điểu lớn hơn một xích.
Hàn Lập phất tay đánh ra một đạo pháp quyết, ngón tay nhẹ điểm về phía ngân sắc hỏa điểu.
Ngân sắc hỏa điểu mãnh liệt ngẩng cao đầu sau đó phát ra một tiếng thanh minh. Thân thể nó lấy tốc độ bất khả tư nghị nhanh chóng biến lớn, trong nháy mắt đã to gần bằng một ngọn núi lớn. Hai cánh nó vung lên bay về một khu kiến trúc dày đặc.
Một tiếng nổ long trời lở đất vang lên.
Ngân sắc hỏa điểu lao thẳng vào trung tâm khu kiến trúc. Lập tức biến thành một biển lửa đem hết thảy mọi thứ xung quanh thôn phệ.
Hàn Lập thấy vậy, thân hình liền xoay chuyển hướng một ngọn núi khác ngoài mấy trăm dặm bay đến.
Hắn đã sớm được Hạp Sơn đạo nhân cho hay ngọn núi này tên là Tàng U Phong, chính là một trong những ngọn núi quan trọng nhất của Thiên Quỷ tông. Tàng Kinh Các cùng Đan Khí Điện chính đang đặt ở chỗ này.
.......
Mấy ngày sau.
Phía sau Tử Trúc Lâm trên đỉnh Thánh Hoả phong lãnh Diễm Tông. Tư Mã Kính Minh đang nắm trong tay một khối pháp bàn truyền tin. Khuôn mặt tràn đầy vui sướng, y thong thả đi đi lại lại trong phòng.
Thời gian tu hành của vị tu sĩ này cũng đã trải qua vô số năm tháng, với công phu hàm dưỡng tu luyện được đáng nhẽ không nên biểu hiện như thế. Nhưng quả thật là bây giờ y đã có chút kìm nén không được.
Đúng lúc này bức họa trên tường bỗng sáng lên, thân ảnh Lãnh Diễm Lão Tổ từ từ hiện ra.
"Cung nghênh lão tổ! " Tư Mã Kính Minh thấy vậy lập tức dừng lại khom người làm lễ.
"Sao rồi, việc kia đã có kết quả chưa! " Lãnh Diễm Lão Tổ lạnh nhạt hỏi.
"Khởi bẩm lão tổ, có một tin vô cùng tốt!" Đôi mắt Tư Mã Kính Minh phát sáng nói ra.
Lãnh Diễm Lão Tổ nge vậy, lông mày hơi cau lại, cũng không mở miệng nói chuyện.
Tư Mã Kính Minh lập tức hiểu ra bản thân vì vui mừng quá đỗi nên đã có chút thất thố vội vàng xin lỗi, sau đó nghiêm mặt bẩm báo: "Lão tổ thứ tội! Hôm nay Hàn tiền bối đột nhiên truyền tin đến đây nói Thiên Quỷ Tông đã bị xóa tên khỏi Linh hoàn Giới. Hắn muốn chúng ta tiếp quản lại một phần lãnh thổ và thế lực của Thiên Quỷ Tông, xem như đền bù cho tổn thất công pháp cùng điển tịch bị hắn hủy đi lúc trước."
"Một phần... Vậy Cửu Nguyên Quan thì sao?" Lãnh Diễm lão tổ nghe vậy nhưng không hề tỏ ra vui mừng mà tỉnh táo hỏi lại.
"Tuy Hàn tiền bối không đề cập đến nhưng theo tin tức truyền về: Cửu Nguyên Quan mặc dù tổn thất không nhẹ nhưng cũng không có như gặp họa diệt môn như Thiên Quỷ Tông."
Lãnh Diễm Lão Tổ nghe xong khẽ nhíu đôi mày sau đó im lặng một lúc lâu mới lẩm bẩm: "Cứ tưởng Hàn Lập này trong lúc giãy chết sẽ khiến hai tông phái kia tổn thương trầm trọng. Không ngờ hắn chỉ dựa vào sức lực bản thân lại có thể khiến Cửu Nguyên Quan thiệt hại nặng nề, thậm chí nhẹ nhàng xóa sổ Thiên Quỷ Tông. Đúng là lúc trước đã đánh giá thấp về hắn."
"Lão tổ! Sau khi việc này qua đi, Lãnh Diễm Tông chúng ta nhất định trở thành đệ nhất tông môn tại Linh Hoàn Giới rồi." Tư Mã Kính Minh không nhịn được nói ra.
"Nhất định không vì đắc ý mà hồ đồ, tận lực chú ý động tĩnh cửa Cửu Nguyên Quan. Đúng rồi họ Hàn dường như còn có một muội muội đang ở trong tông chúng ta, từ bây giờ nhất định phải trọng đãi. Mặt khác cấp cho những người có quan hệ với hắn cũng đãi ngộ cao hơn, nhất định phải ra sức giao hảo." Lãnh Diễm Lão Tổ nhắc nhở.