"Không nghĩ tới các hạ còn có dị bảo có thể ngăn cách Lạc Phách Kinh Phong như thế." Hàn Lập liếc nhìn viên châu màu đen, nói ra.
"Chỉ là chút thần thông có thể ngăn cản hàn phong, không đáng nhắc tới. Đi thôi." Ly Thập Lục tùy ý nói, dường như không muốn nói nhiều về viên châu màu đen này.
Nói xong, thân hình gã khẽ động, bay vào bên trong âm phong đầy trời phía trước.
Trên thân Hàn Lập lóe lên ánh sáng màu xanh, tiếp tục đi theo.
Đi tới phía trước không xa, âm phong càng thêm mãnh liệt, phô thiên cái địa gào thét vây quanh hai người.
Bất quá viên châu màu đen tản mát ra quầng sáng màu đen ở trong âm phong vẫn lù lù bất động, âm phong chung quanh vừa mới đụng vào quầng sáng lập tức suy giảm hơn phân nửa, nhiều nhất chỉ có thể khiến cho mặt ngoài quầng sáng nổi lên một chút rung động.
Dùng thần thông hai người, đơn giản có thể ngăn cản uy lực Lạc Phách Kinh Phong đã suy giảm, tiến nhanh về phía trước.
Hai người biết rõ càng vào sâu thì uy năng Lạc Phách Kinh Phong chung quanh càng tăng lên, tiếng quỷ khóc đại thịnh, giống như ngàn vạn ác quỷ kinh hãi kêu gào, làm lòng người hãi hùng khiếp vía.
"Ly Thập Lục đạo hữu có biết lai lịch những Lạc Phách Kinh Phong này không? Tại hạ cảm giác hình như gió này từ U Minh Địa Ngục thổi tới, nếu không có bảo vật của đạo hữu, chỉ sợ tại hạ căn bản không dám xâm nhập sâu như thế." Hàn Lập đánh giá âm phong màu đen chung quanh, chợt nói.
"Ha ha, Hạc Thập Nhất đạo hữu quá đề cao tại hạ rồi. Những Lạc Phách Kinh Phong này đã tồn tại ở đây không biết bao nhiêu vạn năm, tại hạ há biết lai lịch? Bất quá Hắc Phong hải vực lại có tin đồn, rằng nơi đây tương liên với Âm Minh Giới trong truyền thuyết, những Lạc Phách Kinh Phong này là từ nơi đó đi ra đấy." Ly Thập Lục cười ha ha, lời nói xoay chuyển.
"A, chẳng lẽ thật sự có nơi gọi là Âm Minh Giới?" Hàn Lập nghe vậy, tùy ý hỏi.
"Âm Minh Giới, bất quá là một truyền thuyết hư vô mờ mịt, ai cũng không biết có thật sự tồn tại hay không, tạm thời chỉ nghe như thế." Ly Thập Lục lắc đầu, cười nói.
"Nghe nói phạm vi Lạc Phách Kinh Phong này cực lớn, muốn đi qua cơ bản không có khả năng, cho nên Hắc Phong hải vực cùng ngoại giới chỉ có thể dựa vào truyền tống trận Hắc Phong Đảo thôi. Cũng không biết nếu tu vi đạt tới Kim Tiên cảnh, có hi vọng xuyên qua hay không." Hàn Lập suy nghĩ, nói.
"Theo ta được biết, bên trong Hắc Phong hải vực đã từng có một ít tu sĩ đại năng định đi qua Lạc Phách Kinh Phong, bất quá vẫn không có người thành công. Nhiều năm trước, có một vị tiền bối Kim Tiên muốn đi qua âm phong vô biên này, kết quả bị nhốt trong đó trọn vẹn mấy chục năm, cuối cùng phải từ bỏ ý định. Theo lời người ấy kể lại, chỗ sâu nhất trong Lạc Phách Kinh Phong này có uy lực cực lớn, thần hồn Kim Tiên cũng không chịu nổi." Ly Thập Lục lắc đầu nói.
"Ngay cả tu sĩ Kim Tiên cũng không cách nào qua được, không thể tưởng được Lạc Phách Kinh Phong này lợi hại như thế. . ." Hàn Lập thì thào nói ra, đôi mắt chớp lên.
Lần này hắn lĩnh ngộ Thời Gian Pháp Tắc, thực lực đại tiến, lại có Giải Đạo Nhân bên người, đã từng có suy nghĩ nếu bị người phát hiện thân phận chân thật, liền cưỡng ép đi vào xuyên qua Lạc Phách Kinh Phong này ra bên ngoài.
Hiện tại xem ra, chuyện này cũng không đơn giản như vậy.
"Nếu không như thế, nơi đây cũng sẽ không có danh xưng là rãnh trời rồi. Có lẽ chỉ có đại năng Thái Ất Ngọc Tiên mới có thể bay qua Lạc Phách Kinh Phong này, bất quá Bắc Hàn Tiên Vực này có Thái Ất Ngọc Tiên hay không lại là chuyện khác." Ly Thập Lục khẽ thở dài nói.
Hàn Lập chậm rãi gật đầu, ý niệm trong đầu chuyển động, không nói gì thêm.
Hai người đều trầm mặc xuống, lại bay về phía trước một khoảng cách không ngắn.
Chẳng biết tại sao, đi tiếp một khoảng cách tương đối dài nhưng Lạc Phách Kinh Phong cũng không có tăng lên, giống như đã trở nên ổn định.
Ngay thời điểm nội tâm Hàn Lập âm thầm phỏng đoán, thân hình phi độn của Ly Thập Lục khẽ động, chợt ngừng lại.
"Đã đến?" Hàn Lập cũng dừng độn quang, hỏi.
Ly Thập Lục gật đầu nhẹ, sắc mặt ngưng trọng nhìn chung quanh vài lần, sau đó tay bấm pháp quyết.
Viên châu màu đen tản mát ra hắc quang càng thêm đậm đặc, vây lấy thân thể hai người bay xuống phía dưới mặt biển, lóe lên chui vào trong đó.
Nước biển nơi này đã triệt để biến thành màu đen kịt, tản mát ra khí tức âm hàn cực nặng, lạnh như băng, rét thấu xương.
Mặc dù có viên châu màu đen ngăn cách, vẫn làm cho người có cảm giác khó chịu.
Tay Hàn Lập phất lên, hút lấy một giọt nước biển màu đen.
Trong nước biển tản mát ra âm khí vô cùng nồng đậm, cũng không kém âm thuộc tính chân thuỷ bao nhiêu, chẳng qua nguyên Khí trong đó lộn xộn, không cách nào sử dụng được.
Hai người rất nhanh chìm vào đáy biển, Ly Thập Lục quen thuộc mang theo Hàn Lập dạo qua một vòng dưới đáy biển, xong đi vào bên trong một rãnh biển sâu.
Hắn lật tay lấy ra một ngọc bài màu đen, miệng lẩm bẩm.
Trên ngọc bài lập tức hiện ra mảng lớn hắc quang, bắn về phía đáy biển.
UỲNH UỲNH RẦM RẦM!
Mặt đất dưới đáy biển lập tức động đậy, chậm rãi toát ra năm cột đá màu đen, mỗi cột đá lớn cỡ vạc nước, phía trên khắc vô số phù văn, tản mát ra quang mang màu đen.
Hàn Lập thấy cảnh này, hai tay vẫn chắp sau lưng đứng ở một bên, con mắt nheo lại một chút.
Trong miệng Ly Thập Lục tiếp tục tụng đọc chú ngữ, ánh sáng âm u trên năm cột đá màu đen càng lúc càng sáng, kết nối lại với nhau, hình thành một quang đoàn màu đen to vài chục trượng, chuyển động chậm rãi.
Quang đoàn chuyển động càng lúc càng nhanh, chợt lóe lên, phát ra thanh âm "Ken két", hiện ra một thông đạo hình tròn đen kịt, không biết thông đến nơi nào.
Trên mặt Hàn Lập lộ vẻ kinh ngạc, thông đạo màu đen này thoạt nhìn hẳn là cùng loại với không gian bí cảnh ở Ô Mông Đảo.
Tâm hắn vừa động, thần thức liền dò xét bên trong, bất quá vừa mới xâm nhập liền bị một cỗ lực lượng nhu hoà không chút khách khí cản lại.
"Nơi này chính là địa phương ta nói lúc trước, Hạc Thập Nhất đạo hữu, mời." Ly Thập Lục nghiêng người đưa tay, làm ra một động tác cung thỉnh.
Hàn Lập gật đầu nhẹ, không chần chờ cất bước đi vào.
Ly Thập Lục thấy vậy, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, đi theo.
Nét mặt Hàn Lập vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ.
Dựa theo phong cách hành sự cẩn thận của hắn lúc trước, loại địa phương không biết rõ này, chắc chắn hắn sẽ không dễ dàng bước vào.
Nhưng vì Luyện Thần Thuật, mặc dù nơi này không rõ, hắn cũng chỉ có thể kiên trì đi vào, dù sao đã đến nơi này, chẳng lẽ bỏ dỡ nữa đường hay sao?
Gan hắn lớn như vậy, tất nhiên là có chỗ dựa vào.
Hôm nay, trừ bản thân mình đã nắm giữ Thời Gian Pháp Tắc và Chân Ngôn Bảo Luân, còn có Giải Đạo Nhân là khôi lỗi cấp bậc Kim Tiên, chỉ cần có bất luận điều gì khác thường, trong thời gian nháy mắt hắn có thể phát động một kích lôi đình, chế ngự Ly Thập Lục này, sau đó thoát thân.
Hàn Lập bước vào không gian thông đạo, thân thể lập tức bị một cỗ lực lượng bao bọc, cảnh sắc trước mắt lập tức biến ảo.
Trong lòng của hắn rùng mình, Tiên Linh Lực trong cơ thể lập tức vận chuyển, rất nhiều bảo vật cũng đều rục rịch.
May mà tình huống lo lắng của Hàn Lập cũng không có xuất hiện.
Rất nhanh, hắn thấy hoa mắt, xuất hiện bên trong một không gian khác.
Diện tích không gian nơi này không lớn, chỉ khoảng vài chục dặm, thảm thực vật khắp nơi sinh trưởng tươi tốt, nhìn có chút tương tự với bí cảnh ở Ô Mông Đảo.
Trung tâm bí cảnh có một ngọn núi màu đen cao mấy ngàn trượng, phía trên có mấy cái cửa sơn động, thoạt nhìn có thể thấy bên trong động phủ.
Chỉ là trong bí cảnh không biết bị thi triển cấm chế gì, thần thức không thể xuất ra ngoài cơ thể.
Ánh mắt Hàn Lập quét nhìn chung quanh, đồng thời Tiên Linh Lực trong cơ thể lưu chuyển, Kim sắc Lôi Quang bên ngoài thân lóe lên nhanh rồi biến mất.
Sau một khắc, trong mắt của hắn hiện lên vẻ vui mừng.
Hắn vừa mới lặng lẽ câu thông với truyền tống lôi trận mà lúc trước bố trí tại Hắc Phong hải vực, vẫn còn liên hệ với chỗ đó, tùy thời có thể truyền tống rời đi.
Trước đó vài ngày hắn rời khỏi động phủ liền đi đến chỗ truyền tống lôi trận, chỗ đó vẫn không có gì dị thường, hiển nhiên những năm qua không bị người phát hiện.
Hắn điều chỉnh gia cố lôi trận lại lần nữa, đã có thủ đoạn chạy trốn này, hắn mới cảm thấy an toàn hơn một ít.
Nhưng vào lúc này, thân ảnh khẽ thoáng qua bên cạnh Hàn Lập, thân ảnh Ly Thập Lục đi tới.
"Hạc Thập Nhất đạo hữu, mời, vị bằng hữu kia đang chờ ở phía trước." Ly Thập Lục nói một tiếng, cũng không đợi Hàn Lập đồng ý liền bay đến ngọn núi màu đen trước.
Thân hình Hàn Lập khẽ động, đi theo, hai người rất nhanh đi vào một cánh cửa ngọn núi.
Đi dọc theo thông đạo một đoạn, phía trước xuất hiện một đại sảnh.
Trong sảnh trang trí cũng rất đơn giản, chỉ có một cái bàn vuông bằng đá xanh, thêm vài chiếc ghế đá, điều đặc biệt duy nhất là trong sảnh đặt một bình phong màu đen, phía trên hắc quang lập loè, thỉnh thoảng ngưng tụ thành các loại đồ án.
Một nam tử cao lớn mặc áo hồng đưa lưng về phía hai người, chắp tay đứng trước tấm bình phong.
Hàn Lập nhìn hồng bào nam tử, bước chân thoáng dừng một chút.
Bóng lưng này cho hắn một loại cảm giác rất là quen thuộc.
Hồng bào nam tử nghe tiếng bước chân, quay người nhìn lại.
Hàn Lập hơi ngẩn ra, hồng bào nam tử mang trên mặt một cái mặt nạ đầu rồng màu đỏ, trên đó viết một chữ 'Tam' .
Người này không ai khác, chính là Giao Tam.
"Hạc Thập Nhất đạo hữu, vị này chính là Giao Tam đạo hữu, hắn mới thật sự là người tiếp nhiệm vụ của ngươi." Ly Thập Lục nhìn Hàn Lập nói.
Hai mắt Giao Tam nhìn đánh giá Hàn Lập, ngồi xuống một vị trí, đồng thời duỗi tay ra nói: "Hạc Thập Nhất đạo hữu, mời ngồi."
Ý niệm trong đầu Hàn Lập chuyển động, ngồi xuống đối diện Giao Tam
"Nhị vị chậm rãi trò chuyện, ta sẽ không quấy rầy." Ly Thập Lục chắp tay thi lễ với Giao Tam một cái, sau đó quay người đi ra bên ngoài.
Hàn Lập nhìn thân ảnh Ly Thập Lục đi ra ngoài, ánh mắt lộ ra một tia kinh ngạc.
Nhưng vào lúc này, Giao Tam chậm rãi mở miệng nói:
"Hạc Thập Nhất đạo hữu, không cần quản hắn, sự tình người quan tâm, ta sẽ giải thích."
"Tốt lắm, ta cũng không quanh co, Giao Tam đạo hữu, trên người ngươi có nửa sau bộ công pháp Luyện Thần Thuật chứ?" Nội tâm Hàn Lập khẽ động, đi thẳng vào vấn đề.
Xem tình hình trước mắt, mặc dù lúc trước Ly Thập Lục nói gã và Giao Tam là hảo hữu, nhưng từ tình huống biểu hiện ra ngoài của hai người, thì giống quan hệ giữa thượng cấp và hạ cấp hơn.
"Tự nhiên." Giao Tam cười một tiếng, một tay phất lên.
Lòng bàn tay gã sáng lên, hiện ra một khối ngọc giản màu xám, sau đó bắn ra, rơi trước người Hàn Lập.
Hàn Lập vô thức tiếp nhận ngọc giản, đồng thời mắt lộ vẻ kinh ngạc nhìn lại Giao Tam.
Giao Tam duỗi tay ra, làm ra một động tác mời.
Ý niệm trong đầu Hàn Lập chuyển động, dán ngọc giản lên trán.
Cấm chế nơi này khiến cho thần thức không cách nào xuất thể ra ngoài, hắn đành phải miễn cưỡng khu động thần thức chui vào trong ngọc giản.
Bên trong ngọc giản thình lình đúng là một môn pháp quyết, nhưng chỉ có thể nhìn mấy hàng chữ viết mở đầu, nội dung đằng sau bị cấm chế che lại, không thấy rõ lắm.
Nhưng từ mấy hàng chữ viết mở đầu này, Hàn Lập có thể đoán được bên trong ngọc giản là khẩu quyết, đúng là nửa sau bộ công pháp Luyện Thần Thuật mà hắn tha thiết ước mơ!