Cũng vào lúc đó, trong đại sảnh của một tòa động phủ.
Một lão già mặc trường bào ngồi ở ghế chủ tọa, tay bưng chén trà chậm rãi thưởng thức. Đứng trước mặt lão là một gã trung niên mắt hí đứng khoanh tay với vẻ mặt cung kính.
“Tính toán thời gian, có lẽ Lục Nhai đã làm xong việc.” Lão già gầy còm không buồn ngẩng đầu, chậm rãi nói ra.
“Có Lục trưởng lão ra tay, tất nhiên sẽ không có sơ hở nào. Cũng chỉ có lão tổ mới có thể mời được Lục trưởng lão.” Người đàn ông trung niên trả lời một cách cung kính.
“Ài, hậu bối trong tộc đều không nên thân, cũng chỉ có mình Hạo Nhi là hợp lòng ta, đáng tiếc... Hừ, Hàn tiểu tử, thật muốn giết hắn ngàn vạn lần mới giải hết mối hận trong lòng ta.” Lão già gầy còm phẫn nộ quát lớn đồng thời bóp nát chén trà nhỏ trong tay.
“Lão tổ bớt giận, bất kể như nào, Dư Mộng Hàn cũng là một niềm vui ngoài ý muốn. Thần công của lão tổ có hi vọng đại thành rồi.” Trung niên nhân thấy lão già nổi giận, vội vàng xoa dịu.
“Lại nói tiếp, Hạo Nhi chết đi, nha đầu họ Dư cũng không tránh khỏi liên quan. Tuy nhiên vì linh thể của ả nên ta tạm thời lưu lại một mạng vậy.” Sắc mặt và giọng nói của lão già gầy còm hơi hòa hoãn.
Vừa dứt lời, thần sắc lão khẽ động, quay đầu nhìn về phía đại môn của động phủ.
Một lát sau, truyền đến một loạt tiếng bước chân, một thị nữ xuất hiện ở cửa lớn, khom người nói:
“Bẩm Tề trưởng lão, Mặc trưởng lão đến cầu kiến!”
Còn chưa đợi lão già gầy còm nói, một giọng nói bất âm bất dương đã truyền đến từ ngoài động phủ.
“Tề Huyên trưởng lão thật là nhàn rỗi, giờ khắc này vẫn còn tâm tư để thưởng thức trà ngon.”
Ngay sau đó, một nam tử trung niên xuất hiện ở cửa lớn. Y vận trường bào màu đen, đầu đội mũ quan, vẻ mặt hờ hững ở ngoài cửa lớn.
Lão già gầy còm cau mày, dùng mắt ra lệnh cho thị nữ kia lui xuống, cũng không động thân, mở miệng hỏi: “Mặc Thần, ta và Chấp Pháp điện các ngươi từ trước đến nay nước sông không phạm nước giếng, ngươi đến chỗ ta làm gì?”
“Cách đây không lâu, Hồn bài của Lục Nhai trưởng lão đột nhiên vỡ vụn, không biết Tề trưởng lão có gì muốn nói?” Mặc Thần không trả lời vấn đề của đối phương mà lại hỏi ngược một câu.
“Ngươi nói cái gì?” Tề Huyên đứng bật dậy, sắc mặt tái nhợt.
“Theo lời người đi cùng Lục trưởng lão kể lại, hắn được ngươi nhờ vả chặn giết một nhóm người, chính vì thế mới vô cớ bỏ mình. Xin hỏi Tề trưởng lão, người mà ngươi muốn chặn giết là ai?” Mặc Thần lạnh lùng hỏi.
“Tuyệt đối không có khả năng này! Chỉ là hai hậu bối Nguyên Anh, làm sao có thể giết chết Lục Nhai cơ chứ!” Vẻ mặt của Tề Huyên lộ rõ sự khó tin.
“Hắc hắc, có thể giết chết tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ, ngay đến Nguyên Anh cũng không để chạy thoát phải cần thực lực như nào, chẳng lẽ Tề trưởng lão ngươi không chịu suy nghĩ một chút sao? Chỉ trông mong Tề trưởng lão đừng vì thù oán cá nhân mà khiến tông môn có thêm một gã cường địch. Bất luận như thế nào, kính xin Tề trưởng lão theo Mặc mỗ đến Chấp Pháp điện một chuyến.” Mặc Thần cười lạnh một tiếng, sau đó âm thanh đột nhiên phát lạnh nói.
....
Mấy ngày sau, đám người Hàn Lập rốt cuộc cưỡi phi chu bay khỏi Hoàng Lan Cổ Mặc.
Dọc theo đường đi, ngoại trừ gặp phải sự tập kích của Âm Nghiệt Phi Nghĩ nhưng bị Hàn Lập và Ma Quang giải quyết, bọn họ không hề phát hiện truy binh của Thiên Quỷ Tông.
Từ lúc chứng kiến họ Hàn giết chết tu sĩ Hóa Thần, việc hắn có thể đánh lui Âm Nghiệt Phi Nghĩ đã không còn khiến Cổ Vận Nguyệt cảm thấy quá mức kinh ngạc nữa.
Mấy ngày bôn ba liên tiếp đã khiến Dư Mộng Hàn và Liễu Nhạc Nhi đều có chút mệt mỏi. Hai nàng cùng nhau dựa vào một bên Linh thuyền, đều đã ngủ say.
Hàn Lập thì ngồi khoanh chân ở đuôi của Linh Thuyền, lông mày hơi nhíu lại, thần sắc có chút khác thường. Trước mặt hắn bày ra bảy tám bình ngọc hai màu xanh trắng, tất cả đều trống rỗng.
“Hàn đạo hữu, tình hình thế nào?” Thanh âm Ma Quang lại vang lên trong đầu Hàn Lập.
“Những đan dược này mặc dù được lấy từ gã tu sĩ Hóa Thần kỳ kia, trong đó cũng có một ít đan dược với phẩm giai tương đối cao nhưng lại không có một chút tác dụng nào.” Hàn Lập khẽ thở dài một tiếng.
Trận chiến lúc trước, dù hắn chỉ vận dụng lực lượng của thân thể, mượn nhờ Ngũ nhạc, lấy xu thế vạn quân giết địch, hạn chế việc hư hao pháp lực thế nhưng pháp lực trong cơ thể chỉ có giảm chứ không tăng, tiếp tục như vậy cũng không thể kéo dài."
“Cực phẩm linh thạch thì sao?”
“Cũng giống như vậy, hoàn toàn không thể thu nạp.” Hàn Lập cười khổ một tiếng, buông lỏng bàn tay, để lộ ra một viên linh thạch đã trở nên u ám không có ánh sáng.
“Xen ra chỉ có những loại đan dược đặc thù mới có hiệu quả.” Ma Quang đờ đẫn thốt lên.
“Có lẽ vậy. Lúc trước chỉ có Vọng Tê Đan cùng khỏa đan dược màu vàng của Tề Minh Hạo mới có hiệu dụng. Tóm lại, chờ đến Lãnh Diễm Tông, tìm cách kiếm một quả Vọng Tê Đan về nghiên cứu một chút vậy.” Hàn Lập sờ lên bình nhỏ ở trong ngực, lạnh nhạt nói ra.
....
Sau nửa tháng, trên một mảnh núi non trùng điệp, một chiếc Linh Thuyền hình thù kỳ lạ từ từ bay đến.
Trên Linh Thuyền có đứng một nam ba nữ, đúng là nhóm người Hàn Lập.
“Hàn đạo hữu, Mộng Hàn, Nhạc Nhi, dãy núi Linh Diễm này chính là sơn môn của Lãnh Diễm Tông rồi.” Cổ Vận Nguyệt vui vẻ, ánh mắt quét khắp núi rừng phía dưới nói ra.
“Linh mạch vững chắc, Linh khí mờ mịt, quả nhiên là động thiên phúc địa khó gặp.” Hào quang lưu động trong mắt Hàn Lập, hắn gật đầu nói.
Dư Mộng Hàn vốn là vui vẻ trong lòng nhưng sau khi nhìn quanh mọi nơi, trên mặt hiện lên vẻ nghi hoặc, nhìn về phía Cổ Vận Nguyệt.
Đôi tay tiểu hồ nữ vịn lan can của Linh thuyền, nhoài người ra ngoài để nhìn nhưng cũng chỉ thấy rừng cây xanh um, không thấy bất kỳ một kiến trúc nào của tông môn, nhịn không được liền hỏi:
“Ca ca, ta cũng hiểu được chỗ này Linh khí đậm đặc, thế nhưng sao không thấy bất kì dấu tích gì của tông môn vậy?”
“Phàm là tông môn đại phái, đều có hộ phái đại trận che đậy. Chúng ta bây giờ đang đứng ở ngoài pháp trận, giống như đứng ngoài tường cao, dĩ nhiên không thể nhìn thấy phong cảnh phía sau bức tường.” Hàn Lập cười nói.
Liễu Nhạc Nhi cùng Dư Mộng Hàn nghe vậy, cái hiểu cái không gật gật đầu.
“Hàn đạo hữu đợi chút, ta lập tức truyền tin.” Cổ Vận Nguyệt nói với Hàn Lập.
Dứt lời, nàng lật bàn tay, lấy ra một tấm lệnh bài màu vàng, bên trên có đồ hình hỏa diễm.
Một đạo quang mang nổi lên từ mặt lệnh bài. Đồ hình đột nhiên lắc lư, giống như một ngọn lửa đang bốc cháy vậy.
Một đạo quang mang bắn đi từ trên lệnh bài, xông thẳng về phía sơn mạch.
Sau một lát, chỉ thấy phía dưới Linh thuyền bỗng nhiên lay động một gợn sóng, một tầng màn sáng hình tròn màu vàng như có như không nổi lên.
Đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy dãy núi Linh Diễm kéo dài mấy trăm dặm hầu như đều được màn sáng bao phủ.
“Không hổ là một trong những đại tông của một giới, thực không tầm thường.” Hàn Lập nhìn qua, giọng nói có chút tán thưởng.
Liễu Nhạc Nhi cùng Dư Mộng Hàn giờ phút này đều đứng ở mạn thuyền, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc, bốn mắt nhìn tới nhìn lui khắp cả sơn mạch với vẻ không thể tin nổi.
Chỉ thấy phía dưới màn sáng màu vàng là từng toà cung điện, lầu các đình đài nối nhau chen chúc không ngớt.
Trong đó có những tòa trên vách đá dựng đứng, có chỗ liên kết thành một quần thể, có nơi được xây dựng trong một khe rãnh hay thung lũng, cũng có chỗ được xây một nửa trong lòng núi hình thành những kiến trúc độc đáo, đẹp mắt.
Mà tại trung tâm sơn mạch tức thì có hơn mười ngọn núi cao không thấy đỉnh, sương mù bao phủ đỉnh núi, thỉnh thoảng còn có hồng quang nhảy lên, nhìn rất có khí thế của một Tiên gia phúc địa.
“Thật sự rất đẹp...” Dư Mộng Hàn nhịn không được buột miệng tán thưởng.
Liễu Nhạc Nhi cũng liên tục gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
“Hàn đạo hữu, Lạc trưởng lão đã ra khỏi Vân Phong chờ chúng ta, chúng ta nên đi qua đó.” Trở lại tông môn, tâm tình của Cổ Vận Nguyệt thật tốt, vẻ mặt cùng giọng nói đều thể hiện sự vui vẻ.
Hàn Lập gật đầu.
Ngay tại thời điểm linh thuyền đi qua màn sáng, hắn liền cảm nhận được một cỗ thần thức đang dò xét mình, hẳn là của vị Lạc trưởng lão kia rồi.
Sau khi tiến vào địa phận của Lãnh Diễm Tông, Liễu Nhạc Nhi hiếu kỳ ngẩng đầu nhìn quanh thì thấy màn sáng đã biến mất không chút tăm tích, chỉ còn lại sợi mây trắng noãn giữa bầu trời xanh thẳm.
Ngay dưới chân núi có một quảng trường bằng đá trắng, nơi đó có một đại hán đang nhìn về phía bọn họ.
Người này mặt mũi thô kệch. Trên người khoác trường bào giả kim, bên hông buộc lại một cái đai lưng màu đen, cơ bắp trước ngực nổi lên cuồn cuộn. Dựa vào khí tức mà y toả ra, rõ ràng là một tu sĩ cảnh giới Hóa Thần.