Theo sát sau Chu Tước đỏ thẫm và cự luân màu lam là một cái đại ấn màu trắng, một cái ngọc hoàn màu xanh và một viên châu óng ánh màu đỏ tươi từ ba hướng khác nhau mạnh mẽ phóng tới, huyễn hóa thành ba quang đoàn màu trắng, xanh, hồng chói mắt. Tất cả cùng công kích điên cuồng vào quang tráo màu trắng, thì ra là ba gã Kim tiên còn lại của Phục Lăng tông cũng xuất thủ.
Rõ ràng lúc này tất cả mọi người đều dốc hết toàn lực, quyết tâm giết chết Tiêu Tấn Hàn, uy thế của đợt công kích này còn mạnh hơn so với lúc phá cấm chế ở cửa vào Thái Ất điện khi trước.
"UỲNH UỲNH RẦM RẦM" liên tiếp truyền đến tiếng nổ động trời!
Quang tráo màu trắng rung động kịch liệt, vặn vẹo lắc lư, mặt ngoài linh quang nhanh chóng ảm đạm xuống.
Nhưng không hiểu tại sao bạch sắc quang tráo lại kiên cố gấp mấy lần lúc trước, tuy rằng rung động lắc lư kịch liệt nhưng hoàn toàn không có dấu hiệu bị tan vỡ.
Không chỉ như thế, mặt ngoài quang tráo lưu chuyển bạch quang, hiện ra vô số phù văn màu trắng.
Cùng với những chớp động của phù văn, vô số linh quang bên trong Linh Vực tập trung lại sáp nhập lên quang tráo, bỗng chốc linh quang trên quang tráo màu trắng nhanh chóng được khôi phục.
Khi nhìn thấy cảnh này, sắc mặt đám Kim Tiên lần nữa biến đổi.
Tề Thiên Tiêu nhướng mày, hai tay bấm niệm pháp quyết, điểm một cái, miệng khẽ quát một tiếng "Đi".
Thân hình khổng lồ cự mãng màu xám cuộn tới, quấn lấy quang tráo màu trắng vài vòng.
Trên người cự mãng hiện ra vô số phù văn màu xám, một làn sương mù màu xám giống như dòng chất lỏng từ trên người cự mãng tràn ra bao phủ lấy quang tráo màu trắng.
Xì xì xì!
Sương mù màu xám không ngừng ăn mòn, hào quang trên quang tráo màu trắng chớp động, tốc độ khôi phục lập tức bị giảm đi.
Nhưng so với tốc độ khôi phục của quang tráo thì tốc độ ăn mòn của đám sương mù màu xám kém quá xa, cơ bản không có tác dụng nhiều.
Tề Thiên Tiêu rất sốt ruột, định kêu gọi mọi người tập trung công kích lần nữa nhưng đã xuất hiện một màn khiến mọi người trợn mắt há mồm.
Đúng vào lúc này, dưới mặt đất “ầm” một tiếng, bắn ra vô số mảnh băng vụn, sau đó từ bên trong bay ra một con kim sắc bọ cánh cứng to khoảng mười trượng.
"Đây chẳng lẽ là..." Tề Thiên Tiêu hơi ngẩn ra khi nhìn thấy kim sắc bọ cánh cứng.
Kim sắc bọ cánh cứng đưa móng vuốt dưới thân lên quét tới quang tráo màu trắng, móng vuốt sắc bén màu vàng hung hăng chộp lên quang tráo màu trắng.
Cự mãng màu xám bị móng vuốt sắc bén của bọ cánh cứng chém thành vài đoạn, một tiếng gào thét phát ra, thân hình cự mãng tán loạn hóa thành mảng sương xám lớn tiêu tán mất.
Thần sắc Tề Thiên Tiêu khẽ biến, mặc dù cự mãng màu xám là do sương mù màu xám ngưng tụ thành, nhưng xen lẫn trong đó vài sợi tơ pháp tắc của gã, do vậy không chỉ có lực lượng ăn mòn mà còn cứng cỏi như những tiên khí bình thường khác, thật không ngờ bị kim sắc bọ cánh cứng đơn giản chặt đứt.
Lúc này những người khác cũng ngạc nhiên không kém, tuy nhiên không biết kim sắc bọ cánh cứng đột nhiên xuất hiện này là địch hay bạn nữa. Trong khi đó, Phong Thiên Đô đang quần chiến với Vực Linh ở trên không thì hai mắt lại hơi sáng lên.
Kim sắc bọ cánh cứng không để ý đến đám Kim Tiên ở đây, há to cái miệng.
Vù vù!
Hai cái răng nhọn như liêm đao từ miệng nó bắn ra.
Hai cái răng nhọn này khác hoàn toàn với những cái răng kim sắc khác của nó, màu sắc nhạt hơn một chút, hơi trong suốt và phát ra kim sắc quang mang mờ mờ.
Cái miệng lớn của kim sắc bọ cánh cứng cắn mạnh, hai cái răng nhọn như liêm đao chém lên quang tráo màu trắng.
Xoẹt!
Quang tráo bị đám người Tề Thiên Tiêu liều mạng công kích nãy giờ cũng không bị vỡ, vậy mà lại như tờ giấy dễ dàng bị hai cái răng nhọn của kim sắc bọ cánh cứng cắn rách, rạch thành hai cái lỗ thủng dài ngoằng.
Rầm!
Quang tráo màu trắng đang tản mát bạch quang đông cứng lại, rồi lập tức bị vỡ vụn từng mảng, lộ ra năm cây cột đá bên trong.
Phía trên năm cây cột đá được khắc từng đạo phù văn màu trắng, chằng chịt bao phủ, hơn nữa phù văn dưới chân mỗi cây cột còn kéo dài ra, đan vào nhau trên mặt đất, hình thành một cái pháp trận phức tạp màu trắng.
Lúc này Tiêu Tấn Hàn đang ngồi khoanh chân ở trung tâm trận pháp, trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh hãi khó hiểu.
"Lão râu bạc kia, dám đóng băng bản tiên nữ!" Một giọng nữ đồng từ trong miệng kim sắc bọ cánh cứng phát ra, tiếp theo thân hình lắc một cái, biến thành một đoàn kim quang, bay thẳng đến sau gáy Tiêu Tấn Hàn.
"Kim sắc bọ cánh cứng. . . Phệ Kim Tiên? Không có khả năng!" Tiêu Tấn Hàn nhíu mày, mắt hiện lên một tia nghi hoặc, lập tức lắc đầu, cũng không đứng lên, hai tay bấm niệm pháp quyết, điểm một cái.
Một tiếng "Ô...ô...n...g"!
Pháp trận màu trắng tỏa sáng hào quang, một vệt cầu vồng màu trắng thô to hiện ra, trong nháy mắt hóa thành một chuôi kiếm quang bén nhọn, vô cùng nhanh chóng chém vào quang đoàn do kim sắc bọ cánh cứng biến thành.
Một tiếng giòn vang, quang đoàn do kim sắc bọ cánh cứng biến thành bị đánh bay ra ngoài, quang mang tán loạn, hiện ra thân hình kim sắc bọ cánh đang lăn lộn.
Kim quang quanh thân nó lóe lên, khó khăn lắm mới ổn định lại thân hình, mơ hồ trên kim sắc giáp xác có một vết hằn màu trắng.
Sau một khắc, kim quang trên người bọ cánh cứng lóe sáng, bất ngờ thân hình nhanh chóng thu nhỏ lại cỡ bằng cái thớt, sau đó mơ hồ một cái, lại đánh về phía Tiêu Tấn Hàn với tốc độ so với trước nhanh gấp bội.
Nhưng mà mới vừa tới gần năm cây cột đá, lập tức bên trong pháp trận sáng ngời, lại một vệt kiếm quang khác bắn ra, vô cùng chính xác đánh trúng kim sắc bọ cánh cứng, một lần nữa nó lại bị đánh bay ra ngoài.
Sắc mặt kim sắc bọ cánh cứng càng giận dữ hơn, đang muốn lao tới lần nữa.
Vào lúc này, hai mắt nó quay tít một vòng, thân thể dừng lại, nhìn về một hướng, miệng kêu hai tiếng chi ... chi, bất ngờ thân hình mờ đi, tiêu thất vào hư không.
Tiêu Tấn Hàn hơi ngẩn ra, đang định làm gì đó.
Vèo vèo vèo!
Lúc này đám người Tề Thiên Tiêu từ trên trời hạ xuống, vây Tiêu Tấn Hàn và năm cây cột đá vào giữa.
Mọi người cùng nhìn lại vị trí lúc trước của kim sắc bọ cánh cứng, trong mắt đều lộ ra một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh thu hồi ánh mắt, dồn dập nhìn về phía Tiêu Tấn Hàn.
"Tiêu cung chủ, xem ra người tính không bằng trời tính, chịu chết đi!" Lãnh quang trong mắt Tề Thiên Tiêu lóe lên, bấm niệm pháp quyết, điểm một cái.
Hôi quang trên ngọc như ý màu xám đại phóng, từ bên trong tuôn ra cuồn cuộn sương mù màu xám, lấy ngọc như ý màu xám làm trung tâm, bất ngờ hóa thành một đầu hôi long khổng lồ, giương nanh múa vuốt đánh tới Tiêu Tấn Hàn.
Những người khác cũng tế ra tiên khí của riêng mình, biến ảo thành hào quang đủ các màu, từ bốn phương tám hướng đánh tới Tiêu Tấn Hàn.
Lúc này Tiêu Tấn Hàn bất chấp kim sắc bọ cánh cứng, miệng tụng niệm, hai tay liên tục bắt quyết, từng đạo pháp quyết lóe lên rồi biến mất vào trong năm cây cột đá, vậy mà cũng không thèm liếc nhìn tình xuống xung quanh.
Ầ...m!
Công kích của đám người Tề Thiên Tiêu vừa mới tới gần năm cây cột đá, pháp trận màu trắng lập tức tỏa sáng hào quang, xoay tròn cực nhanh.
Theo đó từng tiếng thét gào bén nhọn vang lên, từ trong pháp trận bắn ra hơn mười đạo bạch quang vừa thô vừa to tới các hướng khác nhau.
"Ầm ầm ầm" dày đặc tiếng nổ mạnh liên tiếp!
Công kích của đám người Tề Thiên Tiêu rõ ràng bị ngăn lại giống như kim sắc bọ cánh cứng lúc trước, dĩ nhiên không có công kích của người nào đến được gần năm cây cột đá, chứ đừng nói đến Tiêu Tấn Hàn ở bên trong.
Sắc mặt những Kim tiên này đều có chút khó coi.
Mới vừa rồi ở trên không nhìn thấy hiệu quả của pháp trận, ban đầu cứ tưởng rằng do Tiêu Tấn Hàn điều khiển pháp trận ngăn cản kim sắc bọ cánh cứng kia.
Thế nhưng lúc này xem ra dường như những bạch quang này không phải do Tiêu Tấn Hàn điều khiển, mà cái trận pháp này có thể tự động cảm ứng được công kích từ bên ngoài và đưa ra phương pháp đối kháng.
Vào lúc này, quang mang do pháp trận màu trắng tản mát ra chợt sáng lên, phù văn trên năm cây cột đá cũng nhanh chóng trở nên sáng ngời.
Bạch quang chói mắt từ trên năm cây cột đá tán phát ra, lóe lên hội tụ thành một cột sáng màu trắng vừa thô vừa to phóng thẳng lên trời.
Rầm rầm rầm!
Toàn bộ linh vực Băng Tuyết cũng rung động lắc lư theo, vô số linh quang từ các nơi hội tụ đến, cột sáng màu trắng càng sáng ngời rực rỡ hơn.
Bên trong cột sáng màu trắng lóe lên hiện ra bảy tám vòng hào quang màu trắng, nhanh chóng biến lớn lên.
"Mau ngăn cản! Hắn lại định ngưng tụ ra Vực Linh, nhanh chóng hủy những cột đá kia đi!" Giữa không trung, Phong Thiên Đô nhìn thấy cảnh này, sắc mặt hơi đổi, hét lớn với những người phía dưới.
Theo tình hình trước mắt, bị vây trong Linh vực đối đấu với Vực Linh cường hãn này thì dù lão ở thế bất bại, nhưng nếu muốn tiêu diệt nó hoàn toàn tựa hồ không phải nhất thời nửa khắc có thể làm được. Một khi có thêm Vực linh nữa, tiếp tục kéo dài tình trạng này thì chưa nói đến việc giết chết Tiêu Tấn Hàn, mà bọn họ có toàn thân trở ra hay không cũng còn khó nói trước được.
Đám người Tề Thiên Tiêu nhìn thấy cảnh này, lại nghe thấy Phong Thiên Đô cảnh báo, lại thi nhau tế ra các loại Tiên khí, phù lục cao giai, hóa thành từng đạo quang mang to lớn, oanh kích tới phía năm cây cột đá.
Tiêu Tấn Hàn cười khẩy, tay bấm niệm pháp quyết, điểm một cái.
Pháp trận màu trắng sáng lên một chút, hơn mười đạo bạch quang lại bắn ra ngăn cản đám tiên khí ở bên ngoài.
Tinh quang trong mắt Tề Thiên Tiêu lóe lên, bỗng nhiên há mồm phun ra một ngụm máu, chui vào trong ngọc như ý màu xám, hai tay liên tục bắt quyết.
Ầm ầm!
Hào quang trên ngọc như ý màu xám tỏa sáng, từ trên đỉnh ngọc như ý bắn ra, hóa thành một đầu rắn màu xám cực lớn.
Đầu rắn há miệng đỏ như máu, bất ngờ nuốt bạch quang đang ngăn cản phía trước vào.
Phía trước không còn gì ngăn cản, ngọc như ý lập tức biến thành một đoàn hôi quang, nhoáng lên một cái, xuất hiện ở trước cột đá.
Nó quay tít một vòng liền hóa thành một lưỡi dao màu xám, ngoài rìa lưỡi dao khổng lồ hiện ra từng đạo phù văn màu xám, tản mát ra khí tức lực lượng pháp tắc ăn mòn rất mãnh liệt, hung hăng trảm lên cột đá màu trắng.
Trong mắt Tiêu Tấn Hàn hiện lên một tia ngoài ý muốn, bất quá cũng không có ra tay ngăn trở, hai tay tiếp tục bấm niệm pháp quyết thúc giục pháp trận.
Một tiếng vang thật lớn!
Lưỡi dao màu xám giống như sóng vỗ vào đá ngầm, ầm ầm tán loạn ra.
Ngọc như ý màu xám hiển hiện ra, bất quá mặt ngoài linh quang ảm đạm, vù vù phản chấn bay ngược trở lại.
Cột đá màu trắng rung nhè nhẹ, mặt ngoài bạch quang lập loè, lập tức khôi phục nguyên trạng.
"Cái gì!" Tề Thiên Tiêu biến sắc.
(DG: Đón đọc bản dịch PNTT2 nhanh nhất tại Bạch Ngọc Sách).
Biến hóa của ngọc như ý màu xám mới nhìn thì đơn giản, nhưng đó là trọng bảo công kích mạnh nhất của gã, vậy mà ngay cả việc lưu lại một dấu vết trên cột đá cũng không làm được.
Cột đá này cũng không biết được tạo thành từ chất liệu gì mà lại cứng rắn như vậy, bảo sao Tiêu Tấn Hàn tuyệt không lo lắng.
Cùng lúc đó, từ bên kia truyền đến một tiếng vang thật lớn, là từ kim sắc quải trượng trong tay bà lão tóc bạc Nam Lê tộc phun ra một lưỡi đao kim sắc hết sức nhỏ, không biết làm cách nào đã đột phát được ngăn trở của pháp trận màu trắng, trảm lên một cây cột đá khác.
Cột đá khẽ run lên, lập tức cũng khôi phục nguyên dạng, vẫn không lưu lại chút dấu vết nào.
Hai người liếc nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương vẻ khiếp sợ.
Trong nội tâm Tiêu Tấn Hàn cười lạnh, hai tay tiếp tục quay tròn bấm niệm pháp quyết.
Pháp trận màu trắng tản mát ra quang mang càng ngày càng sáng, từng đạo bạch quang khắp nơi hội tụ đến Linh vực, dung nhập vào bảy tám quang đoàn bên trong cột sáng.
Mấy quang đoàn màu trắng bên trong cột sáng nhanh chóng biến hoá, dần dần hình thành đầu và tứ chi.
Ánh mắt Tiêu Tấn Hàn lộ ra vẻ vui mừng, hai tay bấm niệm pháp quyết nhanh hơn.
Vào thời khắc này, Tiêu Tấn Hàn nằm mơ cũng không nghĩ một màn sắp xảy ra!