Hàn Lập không ngừng đi sâu vào trong lòng đất, nhiệt độ xung quanh trở nên vô cùng nóng bức, hành lang này càng ngày càng rộng lớn hơn, chỗ cao nhất đã cao đến mấy trượng.
Hàn Lập theo sau Tinh Viêm Hỏa Điểu đang tiếp tục bay sâu vào trong, thỉnh thoảng nhìn hai bên vách động.
Vách động có chút bằng phẳng, không ít nơi còn lưu lại dấu vết do con người cải tạo thành.
"Chẳng lẽ là của Hỏa Luyện trưởng lão. . ." Trong lòng hắn suy đoán.
Từ danh xưng của y có thể nhìn ra công pháp y tu luyện tám phần là Hỏa thuộc tính. Khí tức Hỏa thuộc tính nơi đây lại nồng đậm như vậy, đúng là nơi bế quan tốt nhất.
Bởi vậy, cấm chế giấu đầu hở đuôi được bố trí ở bên ngoài chắc hẳn là do y làm.
Chưa đầy một nén nhang sau, âm thanh "Ù ù" nặng nề càng lúc càng vang vọng, phảng phất như vô số sấm rền.
Lúc này, chẳng biết tại sao mà Tinh Viêm Hỏa Điểu đột nhiên tăng tốc bay nhanh.
Hàn Lập thấy vậy cũng tăng tốc đuổi theo.
Bay được một khoảng không xa hắn cảm thấy lóa mắt, một thế giới hoả hồng to lớn xuất hiện trước mắt. Đó là một hang động đá vôi nằm sâu trong lòng đất, rộng mấy ngàn trượng.
Trên trần hang là từng đám thạch nhũ màu xích hồng rủ xuống, mặt ngoài bao phủ một tầng hỏa diễm cháy hừng hực.
Phía dưới là một hồ nham thạch to lớn, phía trên lơ lửng một màn lửa như mây mù đỏ thắm đang thiêu đốt.
Trong hồ, dung nham cuồn cuộn, thỉnh thoảng có một cái bong bóng khí thật lớn nổi ra, sau đó nổ tung phát ra từng đợt âm thanh như sấm rền.
Nguyên một đám quang cầu màu đỏ lớn chừng nắm tay ở trong bong bóng khí nổi lên theo, sau đó bay tản ra xung quanh.
"Hỏa tinh!" Mắt Hàn Lập sáng ngời.
Toàn bộ không gian dưới mặt đất khắp nơi đều tràn ngập hỏa diễm giống như quang mang đỏ thẫm. Hư không tựa hồ cũng đang bị thiêu đốt, độ nóng cao đến mức khó tin, lấy thân thể Huyền Tiên cường hãn của Hàn Lập cũng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.
Một luồng nhiệt phong theo mặt hồ thổi tới, làm cho làn da hắn cũng cảm thấy đau nhức.
Nhưng gặp tình huống này, Tinh Viêm Hỏa Điểu lại hưng phấn dị thường.
Hoả điểu hóa thành một hư ảnh màu trắng bạc, vỗ cánh bay lượn khắp không gian xung quanh, thỉnh thoảng há mỏ nuốt từng đoàn hỏa tinh, có khi bay thẳng vào trong dung nham, biến mất không thấy bóng dáng, sau đó lao ra ở một khu vực khác, vô cùng thích chí.
Hàn Lập thấy vậy, động lòng.
Dưới mặt đất này Hỏa mạch phong phú vượt xa dự liệu của hắn, khó trách Hỏa Luyện trưởng lão kia muốn dùng cấm chế che đậy nơi này lại.
Tinh Viêm Hỏa Điểu ở chỗ này hấp thu lực lượng hỏa diễm, tin tưởng rất nhanh có thể khôi phục lại.
Bất quá, tựa hồ còn thiếu cái gì đó...
Hắn hít sâu một hơi, sắc mặt khôi phục như thường, phất ống tay áo.
Mấy trăm luồng ánh sáng màu đỏ bắn ra, là những trận kỳ màu đỏ lửa, rơi vào nham tương trên hồ tạo thành một trận pháp rất lớn.
Miệng hắn lẩm nhẩm, từng luồng pháp quyết bay ra, toàn bộ trận pháp chậm rãi vận hành. Mỗi một trận kỳ đều nở rộ từng luồng hồng quang, ngưng tụ thành một cái trận pháp màu đỏ to lớn.
Tinh Viêm Hỏa Điểu tựa hồ hiểu ý chủ nhân, lúc này ngưng vui đùa ầm ĩ, vỗ cánh bay vào chính giữa trận pháp.
Sau một khắc, toàn bộ hoả diễm dưới mặt đất bị thu hút, hội tụ tại trận pháp, quay quanh Tinh Viêm Hỏa Điểu, rất nhanh tạo thành một cái kén tằm lửa đỏ lớn.
Thân hình Hàn Lập đột ngột từ mặt đất bay đến một chỗ vách động rồi dừng lại, lật tay lấy ra một cây bút màu đỏ lớn, vung tay khắc nhanh vào vách động tạo ra vô số phù văn to lớn hình thành một đồ án hỏa diễm.
Sau đó, thân hình hắn thoắt một cái xuất hiện ở một vách động khác, lần nữa huy động cây bút khắc ra một đồ án hoả diễm.
Rất nhanh tám đồ án hoả diễm được Hàn Lập khắc vào vách động, bao phủ lấy kén tằm khổng lồ vào trong.
Hàn Lập lúc này mới thu hồi bút lại, miệng tụng niệm chú ngữ.
Ô...ô...n...g!
Tám đồ án hoả diễm nở rộ tia sáng chói mắt, rất nhanh kết nối với nhau tạo thành một trận pháp lớn, bao phủ kén tằm khổng lồ vào trong.
Hai pháp trận giống như đang bổ trợ lẫn nhau.
Ầm ầm!
Không gian dưới mặt đất chấn động một chút, lực hỏa diễm vọt tới sáp nhập vào trong kén tằm màu đỏ.
Lúc này, Hàn Lập cảm giác được bên trong kén tằm, mỗi thời mỗi khắc thực lực Tinh Viêm Hỏa Điểu đều đang chậm rãi tăng lên. Trong mắt hắn lúc này mới hiện lên vẻ hài lòng.
Hắn lập tức dò xét một vòng quanh động, xác định hai trận pháp vận hành ổn định, rồi mới đi theo hành lang cũ quay ra bên ngoài.
Mắt của hắn nhìn khắp nơi đánh giá, sau đó phất ống tay áo. Một luồng sáng bắn ra rơi vào phụ cận sơn cốc, rất nhanh hình thành một cái cấm chế lớn bao trùm toàn bộ sơn cốc lại.
Làm xong những chuyện này, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Giải quyết xong chuyện Tinh Viêm Hỏa Điểu, tâm tình Hàn Lập thoải mái, không quay về đỉnh núi ngay, mà bay ra bên ngoài ngọn Xích Hà.
Nếu như sáu trăm ngàn dặm xung quanh ngọn núi Xích Hà từ nay về sau đều là địa bàn của hắn tại Chúc Long Đạo, thì tất nhiên hắn muốn quan sát một lượt, làm một chút phòng bị cho bản thân.
Bỏ ra thời gian gần nửa ngày, Hàn Lập dạo quanh một vòng lãnh địa, tại một số nơi bày ra một ít trận pháp cảm ứng, phòng ngừa có kẻ lẻn vào.
Toàn bộ lãnh địa, lấy ngọn núi Xích Hà làm trung tâm, tự nhiên là nơi hội tụ linh mạch, thiên địa linh khí nồng đậm nhất.
Tuy nhiên ngoại trừ ngọn núi này, hắn còn phát hiện hai nơi theo như tiêu chuẩn của Bắc Hàn Tiên Vực thì cũng được xem như là hai vùng linh địa thượng phẩm loại nhỏ, cùng với hơn mười mạch khoáng tốt.
Phần lớn mạch khoáng bị khai thác hơn phân nửa, hai vùng linh địa nhỏ kia được dùng làm linh điền, chỉ là không biết đã bao nhiêu năm không có người chăm sóc sớm đã hoang phế.
Nếu là trưởng lão Chân Tiên khác, đối với mạch khoán linh điền này tất nhiên sẽ phái một ít tôi tớ đến tiến hành khai thác, để thu nhập thêm linh thạch trong một khoảng thời gian dài.
Nhưng Hàn Lập lại không có hứng thú, ít nhất tạm thời còn không có ý định để ý tới, rất nhanh bay trở về đỉnh Xích Hà.
"Lệ trưởng lão!" Đám người Mộng Vân Quy giờ phút này song song đứng ở cửa viện, khom mình hành lễ với Hàn Lập đang từ từ hạ xuống.
Khắp nơi trên đỉnh núi giờ phút này đều đã được quét dọn sạch sẽ, không có một hạt bụi. Những đình đài lầu các kia càng rực rỡ hẳn lên.
Tu, trúc, tùng, bách phảng phất như được tắm rửa, trở nên xanh biếc, dòng sông trong hơn, bên trong có một bầy cá vàng bơi lội chơi đùa quanh lá sen xanh biếc.
Hàn Lập hài lòng nhẹ gật đầu, an bài mấy gian phòng phía ngoài động phủ cho đám người Mông Vân Quy cư trú, sau đó nhắc bọn họ về nghỉ ngơi.
Trong động phủ, Hàn Lập tra xét các nơi một lượt, bố trí xuống một ít cấm chế, sau đó đi tới Linh dược viên.
Dược viên nơi này ở bên ngoài nên đương nhiên hắn sẽ không gieo trồng linh dược quan trọng, nhưng như vậy cũng sẽ làm cho người ta hoài nghi.
Hàn Lập trầm ngâm chốc lát, lập tức chia dược viên thành mấy khu vực, lấy ra một ít hạt giống linh dược bình thường trồng xuống.
Những chuyện này hắn đã làm không biết bao nhiêu lần, sớm đã như ngựa đi đường quen.
Cũng không lâu lắm, một cái dược viên mới tinh liền hiện ra.
Hàn Lập lật tay lấy ra một cái bình ngọc, nhẹ nhàng vung lên.
Một cỗ linh dịch màu xanh nhạt từ đó bắn ra, rơi vào khắp nơi dược viên.
Sau đó, hắn phất tay lên, một cỗ quanh mang thanh thúy từ trong tay bắn ra, bao phủ toàn bộ vườn linh dược.
Từng mầm xanh biếc từ dưới đất mọc lên, tản mát ra sức sống xanh nhạt.
Hàn Lập tươi cười, sau đó xoay người đi tới vách núi chỗ động phủ, tay áo giơ lên mở cửa động, tiến vào trong.
Bên ngoài động phủ nhìn không thấy gì đặc biệt, nhưng bên trong có không gian riêng, mới nhìn có chừng mười gian phòng, Luyện Đan Thất, Luyện Khí Thất, cái gì cần có đều có, khiến hắn đã tốn rất nhiều công sức.
So với cái sân trước động phủ, Hàn Lập tự nhiên ưa thích nơi này hơn, chỉ sợ vị chủ nhân động phủ trước đây cũng nghĩ như thế.
Hắn một phen cân nhắc liền bắt đầu động thủ, thay đổi nơi đây một chút. Hắn cải tiến một thạch thất bí mật nhất thành một dược viên nhỏ; mở ra một căn phòng đá ở gần vách núi, trên vách đánh ra vô số lỗ nhỏ để sau này có thể cho ánh sáng trăng sao chiếu rọi vào gian phòng này, để Chưởng Thiên Bình hấp thu.
Bố trí động phủ thỏa đáng xong, Hàn Lập mới lần nữa đi ra động phủ, tính toán bố trí xuống mấy tầng cấm chế ở tít xa bên ngoài.
Lúc hắn đang định thi pháp, thân thể chợt cứng đờ, xoay người lại, nhìn đến mảnh linh dược viên nhỏ kia.
Chỉ thấy bên trong dược viên, Linh thảo vừa mới nảy mầm hơn phân nửa không ngờ héo rũ, chỉ có một ít còn sống.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Hàn Lập sầm mặt lại, bước nhanh tới rút ra một cây Linh thảo héo rũ.
Chỉ thấy bộ rễ hạt giống của nó héo rũ hoàn toàn, hiện ra màu đen kịt, giống như bị lửa thiêu.
Hắn lại rút ra mấy cọng linh thảo khác, tình huống đều giống nhau. Tuy nhiên, cũng còn mấy loại Linh thảo mọc rất tốt, sinh cơ bừng bừng, không có chút dấu hiệu khô héo.
Hàn Lập lúc này phóng thần thức ra, không lâu sau liền tìm được nguyên nhân dẫn đến tình huống như vậy.
Bởi vì hoả mạch dưới mặt đất quanh năm không có người khống chế, hỏa linh lực dồi dào dần dần thẩm thấu lên, toàn bộ thổ nhưỡng bên trong đỉnh Xích Hà đều ẩn chứa nồng nặc linh lực thuộc tính Hoả.
Hoàn cảnh như vậy vô cùng thích hợp cho linh thảo hỏa thuộc tính sinh trưởng, nhưng mà với linh thảo thuộc tính khác thì không có khả năng sống rồi.
Hàn Lập nhìn vào bên trong dược viên, có vài cây linh thảo sinh trưởng tốt đều là hỏa thuộc tính.
Hắn nhíu mày, đỉnh Xích Hà nơi đây vẫn còn có phiền toái này.
Khó trách đỉnh Xích Hà này không có người chọn lựa, lúc trước hắn chọn nơi đây, thần tình trên mặt Dư Hiền Thắng cùng Kỳ Lương đều có chút cổ quái.
Hàn Lập hơi trầm ngâm, lông mày rất nhanh giãn ra.
Trước mắt tình huống này mặc dù có chút phiền phức, nhưng cũng không phải là không có cách. Nếu muốn ngăn cản ảnh hưởng của linh mạch dưới đất thì có không ít biện pháp, chỉ cần phân bố những trận pháp cấm chế có hiệu quả ngăn cản là được.
Tuy như thế sẽ khiến linh thảo hấp thu linh khí chịu ảnh hưởng, nhưng hắn vẫn không lo lắng vì dù sao hắn dùng lục dịch trong Chưởng Thiên Bình để thúc, nên linh khí trong lòng đất cũng không quá cần thiết.
Về phần dược viên nhỏ, dù sao cũng chỉ dùng để che dấu tai mắt người khác, đến lúc đó đổi lại một ít linh thảo Hỏa thuộc tính là được.
Nghĩ tới đây, hắn không nghĩ thêm nữa, lại lần nữa trở nên bận rộn với công việc.
...