Hàn Lập và Hô Ngôn lão đạo một trước một sau đi vào trong phủ đệ, đi qua một khoảng sân nhỏ, qua góc hành lang rồi vào trong thính đường tiếp khách. Hai người chia chủ khách xong bèn ngồi xuống. Chả mấy chốc có một tên người hầu tuổi còn trẻ đi vào trong sảnh, châm chén trà cho hai người.
Hô Ngôn đạo nhân không thèm nhìn chén trà, bàn tay vung lên, một chén rượu lưu ly nhỏ liền bay ra. Lão tự rót cho bản thân một chén, ngẩng đầu một hơi cạn sạch.
Cẩn thận cảm nhận hương vị rượu, thần sắc lão đầu say mê, chẹp miệng một hồi lâu mới thở ra một hơi, có lời khen ngợi :
“Hồng Mao tửu này quả nhiên đủ kình đạo!” (*)
“Tiền bối, người từng uống loại rượu này?” Hàn Lập nghe vậy khá bất ngờ, hỏi lại.
“Hắc hắc! Khi xưa lão phu vân du khắp thiên hạ, từng uống rượu này ở cực bắc đại lục Hoàng Lan nên cũng khá ấn tượng với loại rượu này. Khác với các loại tiên tửu khác, loại rượu này phải ngâm rất nhiều máu huyết và xương cốt Yêu thú, rồi phong hũ (**) trăm năm mới uống được. Sắc đỏ như máu, mạnh mẽ bá đạo. Phàm nhân tất nhiên không uống được, dù là tu sĩ chúng ta, ha ha... dưới Hóa Thần kỳ mà uống chẳng khác gì tự tìm đường chết. Nhưng mà với Tiên nhân thì chả sao cả.” Hô Ngôn đạo nhân thẳng thắn nhận xét.
“Tạo nghệ phẩm tửu của tiền bối, bình sinh vãn bối ít thấy, không thể không thán phục tự đáy lòng.” Hàn Lập mỉm cười, thốt lên.
“Tiểu tử, bớt nịnh hót đi. Có chuyện gì thì nói thẳng ra, xem phân lượng Hồng Mao tửu thì chỉ cần không quá phận, lão phu sẽ đồng ý.” Lão đầu vỗ vỗ vào vò rượu rồi đặt trên án kỷ, vừa cười vừa nói.
“Hôm nay, vãn bối tới thăm dược viên, vô tình phát hiện đậu binh lúc trước gieo đã nảy mầm. Nhưng mà mầm này khác với những gì ngài ghi trong tâm đắc, vì vậy mà đặc biệt tới thỉnh giáo tiền bối.” Hàn Lập nói.
“Hả? Có gì khác?” Hô Ngôn nghe thấy có liên quan tới đậu binh thì tinh thần tỉnh táo lại ngay.
“Bên trên mầm đậu binh có đường vân ám kim kỳ quái.” Hàn Lập đáp.
‘‘Đường vân như thế nào? Đưa ta coi thử.” Cặp lông mày Hô Ngôn đạo nhân nhíu lại, hỏi ngay.
“Vãn bối đã phục chế đường vân, kính xin tiền bối ngó qua.” Dứt lời, Hàn Lập lật tay, lấy một trang giấy và đưa tới.
Hô Ngôn đạo nhân cầm lấy xem một lát, khuôn mặt vui vẻ, đáp: “Tiểu tử nhà ngươi có thể dẫm phải cứt chó rồi. Đậu binh của nhà ngươi đã xảy ra biến dị.”
“Sao lại biến dị?” Hàn Lập nghi hoặc hỏi.
“Yếu tố ảnh hưởng tới đậu binh biến dị nhiều lắm, nào là thủy nguyên, địa mạch, linh dịch chăm bón, phẩm chất đậu binh, v.v… Phải căn cứ tình huống cụ thể mới đoán định được.” Hô Ngôn đạo nhân giải thích.
Hàn Lập nghe vậy, cúi đầu suy tư. Chẳng lẽ có quan hệ tới lục dịch của tiểu bình? Hay là vì ảnh hưởng của hỏa mạch dưới đất?
“Tuy nhiên, ngươi đừng có mà cao hứng nhé. Đậu binh biến dị thuộc về tình huống không khống chế được, có khả năng tốt hơn, cũng có khả năng tệ đi rất nhiều, trông cả vào vận khí.” Hô Ngôn rót một chén, làm phát cạn sạch rồi bổ sung mấy câu.
Thấy Hô Ngôn lão đầu cứ chén nọ nối tiếp chén kia mãi, Hàn Lập biết lão chắc đang có tâm sự, bèn không dám quấy rầy nữa.
“Nếu tạm thời đã không còn gì, thế thì không cần để ý tới nó nữa. Lần này đa tạ tiền bối nói cho biết, vãn bối xin được cáo lui luôn.” Hàn Lập cúi đầu thi lễ, rồi xin lui.
“Đi đi, đi đi, lão phu muốn uống mấy chén nữa…” Hô Ngôn đạo nhân khoát tay, đáp lại.
Hàn Lập gượng cười, rồi quay người rời đi.
Hai ngày sau, trong mật thất động phủ.
Hàn Lập lật tay, lấy mặt nạ đầu trâu ra, đeo lên mặt.
Sau đó một hồi hào quang sáng lên, một trận bàn thanh quang khổng lồ hiện lên trên vách mật thất.
Sau khi xác định đậu binh biến dị không đáng ngại, Hàn Lập muốn tiếp tục nhận nhiệm vụ Vô Thường Minh để đổi lấy linh thạch.
Ở mục nhiệm vụ phía bên trái trận bàn, lúc nào cũng có nhiệm vụ mới hiện ra, còn những nhiệm vụ đã hoàn thành thì được xóa bỏ. Thông thường trừ những nhiệm vụ thực đặc biệt ra thì liên tục biến đổi.
Hàn Lập xem xét nhiệm vụ từ trên xuống dưới, khi nhìn tới giữa thì thấy một nhiệm vụ thập phần đặc biệt.
Sở dĩ đặc biệt là vì bình thường nhiệm vụ sẽ không nói rõ trước cụ thể nội dung, lần nào cũng là sau khi tập trung đủ mọi người thì người triệu tập mới nói cụ thể. Nhưng mà lần này lại hơi khác thường, nói rõ luôn cả nội dung nhiệm vụ lẫn điều kiện tham dự.
Nội dung nhiệm vụ lần này rất rõ ràng là bảo vệ một chỗ trọng yếu của Thánh Khôi Môn khỏi sự xâm phạm của kẻ thù.
Hàn Lập cũng biết một vài thông tin về Thánh Khôi Môn. Tông môn này nằm ở hải vực phía tây bắc hải dương Lôi Bạo, khoảng cách tới đại lục Cổ Vân cũng không quá xa. Đây là một tông môn tầm trung nổi tiếng khắp vùng lân cận hải vực, chuyên chế tạo và buôn bán khôi lỗi. Quy mô tất nhiên không thể sánh với Chúc Long Đạo, tuy nhiên vì tính chất đặc thù là chuyên giao dịch mua bán khôi lỗi với rất nhiều môn phái Tiên gia nên tông môn này rất giàu có, vượt xa những tông môn cùng cấp.
Thành viên tham gia nhiệm vụ này cũng có quy định giới hạn cụ thể. Thành viên Vô Thường Minh có mặt nạ thanh sắc trở lên mới được quyền tham gia, từ chỗ này có thể nhận ra tính chất hung hiểm của nhiệm vụ này là không hề nhỏ.
Tuy nhiên, phần thưởng của Thánh Khôi Môn lại rất hậu. Thù lao cho nhiệm vụ này gấp khoảng mười lần so với nhiệm vụ bình thường, vì vậy với những kẻ đang khát linh thạch như Hàn Lập tất nhiên sẽ động tâm và lập tức tiếp nhận nhiệm vụ.
Do vẫn còn dư dả chút thời gian mới đến ngày tập hợp làm nhiệm vụ nên Hàn Lập tranh thủ dùng chỗ Linh dược tích lũy trước đó luyện ra hai lô đan dược, đồng thời cũng có những sự chuẩn bị khác dành cho chuyến hành trình Thánh Khôi Môn lần này.
Mấy tháng sau.
Phía tây nam đại lục Cổ Vân có một tòa thành nhỏ gần biển tên là thành Vọng Phong, do ở phía nam tiếp cận với hải dương Lôi Bạo nên khí hậu ở đây khá ấm. Đây là một trong vài chỗ ở đại lục Cổ Vân có thể cảm nhận được sự biến hóa đủ bốn mùa của thời tiết.
Phía nam thành thông với vùng duyên hải, có một con đường rộng khoảng năm trượng, uốn khúc dẫn vào một khu rừng liễu màu xanh.
Trong rừng, hoa cỏ mọc um tùm hai bên đường, cứ cách vài dặm lại có một tòa trường đình bằng gỗ được dùng làm chỗ nghỉ chân cho khách nhân. Lúc này, bán kính mấy dặm xung quanh tòa trường đình thứ ba nằm trong rừng được bao phủ bởi một màn sương trắng đậm đặc, nếu ở bên trong màn sương thì mắt không thể quan sát được vật ở xa quá một xích.
Đứng trước lối vào trường đình là một vị phu nhân dáng vẻ tha thướt khác xa người thường, trên mặt nàng đeo mặt nạ hồ ly đỏ sẫm, toàn thân tỏa ra một vẻ mị hoặc và khí tức thần bí.
Ở cách nàng không xa là một người mặc váy ngắn màu hồng cánh sen, đó là một nữ tử eo thon nhỏ, trên mặt nàng này là một cái mặt nạ thỏ màu xanh phủ đầy linh văn.
Tuy không thấy được mặt hai nàng nhưng những nét đặc thù của nữ tử lộ ra ngoài cũng khiến lòng người có phần phấn chấn. Lúc này nhiều kẻ có vẻ đang ngồi nghiêm chỉnh trong trường đình nhưng kỳ thực thỉnh thoảng lại liếc trộm.
Đúng lúc đó, một đạo kim quang xẹt qua cánh rừng, rồi hạ xuống nơi này.
Kim quang xuyên thẳng qua màn sương dày đặc rồi hạ xuống mảnh đất trống bên ngoài trường đình. Khi hào quang thu lại, một bóng nam tử to mập xuất hiện. Kẻ này khoác trường bào rộng thùng thình màu đen, đeo một cái mặt nạ đầu hươu màu xanh, chính là Lân Cửu!
Vừa đáp xuống đất, gã liền bước tới thi lễ với vị phu nhân thướt tha kia với vẻ cung kính.
Phu nhân chỉ khẽ gật đầu, hai bên không hề mở miệng nói tiếng nào.
Ngay sau đó, từ trên không trung ở phía đông, một đạo thanh quang lướt thẳng vào trong màn sương mù, sau khi đáp xuống bên ngoài trường đình, xuất hiện một nam tử cao lớn mặc áo bào xanh. Chính là Hàn Lập, Giao Thập Ngũ!
Hai người vừa xuất hiện, đám người ở đó đều liếc nhìn qua. Tuy nhiên họ nhanh chóng rời mắt khỏi Lân Cửu, mà liếc nhìn Giao Thập Ngũ thêm mấy lần.
Dù sao tên tuổi của tên "cuồng nhân nhiệm vụ" ở trong Minh cũng không nhỏ.
Hàn Lập cũng chả thèm quan tâm tới ánh mắt của kẻ khác mà quét mắt nhìn một vòng. Khi thấy mặt nạ thỏ màu xanh có chữ "Thập Nhất" trên mi tâm, hắn có vẻ hơi ngạc nhiên.
Bởi vì người đeo tấm mặt nạ này không ai khác chính là Bạch Tố Viện.
Do mặt nạ giúp ẩn giấu khí tức nên hắn không thể nhìn chính xác tu vi của nàng, tuy nhiên theo hắn dự đoán thì với Nguyệt Hoa Tiên Thể, sau chừng ấy năm, nàng này giờ đây cao nhất cũng chỉ là tu sĩ Đại thừa mà thôi.
Theo lý thì với đẳng cấp của nhiệm vụ này, thực lực cỡ Bạch Tố Viện thì không có tư cách tham dự, vậy mà không hiểu sao nàng lại có mặt ở đây.
Tuy nhiên, đó là những suy nghĩ đang ở trong đầu Hàn Lập, ngoài mặt hắn không lộ ra bất kỳ vẻ gì bất thường. Hắn tiến tới thi lễ trình diện với vị phu nhân đeo mặt nạ hồ ly cầm đầu, sau đó khẽ gật đầu với Lân Cửu là kẻ có duyên gặp gỡ mấy lần, rồi bước tới ngồi xuống khoanh chân, nghỉ ngơi điều tức, cũng không nhìn Bạch Tố Viện.
Bạch Tố Viện thì không nhận ra Hàn Lập, trước giờ nàng chỉ thấy khuôn mặt đã được Hàn Lập dùng mặt nạ huyễn hóa ra chứ chưa thấy mặt nạ đầu trâu của hắn bao giờ. Tuy nhiên nàng cũng có nghe qua về tên "cuồng nhân nhiệm vụ" này nên cũng nhìn hắn mấy lần bằng ánh mắt tò mò, hai mắt nàng chớp chớp, chẳng biết là đang nghĩ gì.
Sau đó khoảng một khắc, lại có thêm hai người khác kéo nhau tới.
Lúc này, Lân Tam quét mắt liếc một vòng rồi nói với mọi người trong trường đình:
"Tốt, đã đủ nhân số! Việc này không nên chậm trễ, mau lập tức xuất phát tiến về Thánh Khôi Môn, những chi tiết của nhiệm vụ sẽ được ta phổ biến kỹ trên đường đi."
Mọi người nghe thấy vậy liền đồng loạt đứng dậy, rời khỏi trường đình.
Hàn Lập phát hiện ra ngoài Lân Cửu thì cũng có vài tên nữa đã từng làm nhiệm vụ chung với mình trước đây nên cũng khẽ gật đầu thay cho lời chào hỏi.
Lân Tam vung tay lên, một đám phấn hoa màu bạc bung ra như một ráng mây chiều ánh bạc cuộn tròn. Một chiếc linh chu màu trắng bạc hình loan nguyệt xuất hiện lơ lửng giữa không trung, ngân quang phát ra lấp lánh.
Linh chu dài cỡ ba, bốn mươi trượng, mặt ngoài khắc đầy những phù văn huyền ảo khó hiểu, toàn thân tỏa ra từng đợt hào quang ngân sắc không ngừng xoay quanh tứ phía tả hữu trên dưới. Hiển nhiên đây là một kiện Linh bảo phi hành có phẩm cấp không thấp.
Cả người nàng lóe lên một cái, tung mình lên không rồi đáp xuống boong thuyền.
Những người khác thấy vậy, tuy trong mắt cũng hiện lên một tia hâm mộ nhưng cả bọn đều giữ im lặng, cùng nhau phi thân lên Linh chu.
Dù sao những người này đều thường xuyên qua lại trong Vô Thường Minh, thỉnh thoảng tham gia vài nhiệm vụ cùng thành viên cao cấp trong Minh. Vì vậy, họ đều có kiến thức về những loại Linh bảo quý hiếm, nhìn nhiều nên cũng không thấy lạ nữa, với lại họ đều là loại người thâm trầm nên đương nhiên trên mặt không lộ ra biểu hiện gì.
(*) ý câu này là rượu mạnh
(**) phong hũ : bịt kín rồi niêm phong lại , kiểu như ở ta gọi là Hạ Thổ