Con mắt Hàn Lập híp lại, nhanh chóng đánh giá Bát hoàng tử, đuôi lông mày nhấc lên một chút.
Tu vi của người này ước chừng tại Thái Ất cảnh trung kỳ, không tính là quá cao, nhưng nhục thân cường tráng, cả người đứng ở nơi đó phảng phất một tòa cự nhạc, cho người ta một loại cảm giác áp bách cực lớn.
Về mặt tu luyện nhục thân, Ma tộc vốn có ưu thế trời sinh, tăng thêm đối phương thân là hoàng tộc, thiên phú tuyệt không thấp, bất luận là công pháp tu luyện hay là tài nguyên cũng sẽ không thiếu, nếu dứt bỏ các loại nhân tố Tiên khí pháp tắc, lấy nhục thân chi lực đối kháng, sợ là chính mình cũng chưa chắc có ưu thế gì.
"Bẩm Bát điện hạ, năm trước Thánh Chủ nghiêm lệnh tăng cường Thành Phòng Doanh, bất kỳ người nào ra vào Lạc Già khu đều phải chứng minh thân phận, thuộc hạ cũng không nhận ra Thập Tam điện hạ, Thập Tam điện hạ cũng không chứng minh được thân phận của mình. Thuộc hạ tưởng rằng gian tế giả mạo, vì an nguy đô thành, lúc này mới cả gan mạo phạm." La Thiết nhìn Bát hoàng tử một chút, nói nhanh.
"Ha ha, Thập Tam đệ, đây chỉ là hiểu lầm. La Thiết cũng mới tới Dạ Dương thành nhận nhiệm vụ thời gian gần đây, cũng không nhận ra ngươi, huống hồ cách làm việc của hắn hôm nay, cũng là vì tận trung chức trách. Hắn là thuộc hạ của ta, liền nể mặt Bát ca ta, việc này dừng ở đây đi, như thế nào?" Bát hoàng tử mỉm cười nói ra.
"Thuộc hạ của ngươi? Phụ hoàng giao quân bảo vệ thành cho ngươi điều khiển?" Con ngươi Thạch Xuyên Không co rụt lại.
"Đúng vậy a. Thật là phiền phức, bất quá phụ hoàng đã bổ nhiệm, ta cũng chỉ đành tiếp lệnh." Bát hoàng tử nhếch miệng cười một tiếng, lộ ra hàm răng trắng hếu.
Sắc mặt Thạch Xuyên Không trầm xuống, ánh mắt chớp động không thôi.
"La Thiết, còn không mau bồi tội với Thập Tam hoàng tử, Thập Tam đệ đại nhân đại lượng, sao lại chấp nhặt với loại người như ngươi." Bát hoàng tử cười nói.
"Thập Tam hoàng tử, tiểu nhân có mắt không tròng, không nhận ra người, xin thứ tội." La Thiết tiến lên thi lễ bồi tội, nhưng trên mặt không có vẻ gì là nhận tội, khóe miệng ẩn ẩn còn mang theo một tia trào phúng.
Trong lòng Thạch Xuyên Không tức giận, ánh mắt nhanh chóng quét qua chung quanh, sau đó hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục để ý hai người, cất bước đi vào hướng trong thành.
Thực lực Bát hoàng tử cao hơn gã xa, người của Tam hoàng tử vẫn không có đến, giờ phút này náo động sẽ càng thêm mất mặt mà thôi.
Sắc mặt Hàn Lập lạnh nhạt, cất bước đuổi theo.
"Chờ một chút." Bát hoàng tử đột nhiên lên tiếng.
"Còn có chuyện gì?" Hai người Thạch Xuyên Không cùng Hàn Lập dừng bước lại, Thạch Xuyên Không tức giận hỏi.
Hàn Lập tựa hồ nghĩ tới điều gì, trong lòng cảm thấy nặng nề, sắc mặt lại không biến hóa chút nào.
"Thập Tam đệ, ngươi có thể vào thành, nhưng tu sĩ Chân Tiên giới này phải theo chúng ta một chuyến." Bát hoàng tử không có hảo ý nhìn Hàn Lập một chút, nói như thế.
Trong khi nói chuyện, một tay La Thiết nhấc lên, những binh sĩ mặc tử giáp bên cạnh lập tức vây Hàn Lập lại, vũ khí trong tay lấp loé hàn quang chỉ về hướng Hàn Lập.
Hàn Lập thấy vậy, trong mắt hiện lên một tia giận dữ.
"Các ngươi muốn gì, ta đã nói, người này là hộ vệ của ta." Thạch Xuyên Không nhìn thấy cảnh này, lập tức giận dữ.
"Thập Tam đệ, phụ hoàng lệnh ta tăng cường thủ thành, kiểm tra tất cả người ra vào thành, ngươi thân là hoàng tử, mặc dù rời đi lâu như vậy, nhưng tự nhiên là không có vấn đề. Bất quá người này, dù là hộ vệ của ngươi, nhưng dù sao cũng là người Chân Tiên giới, cần hảo hảo kiểm tra một phen, để tránh hắn vào thành rồi mưu đồ làm loạn. Đây cũng là vì lo lắng cho toàn bộ an nguy đô thành, Thập Tam đệ hiểu rõ đại nghĩa, tự nhiên là có thể thông cảm a." Bát hoàng tử cười híp mắt, nhưng ngữ khí lại mang theo một loại không thể nghi ngờ.
"Lão Bát, ngươi không nên quá làm càn!" Thạch Xuyên Không vừa thẹn vừa giận.
"Thập Tam đệ, đây là chỗ ta làm việc, ngươi vẫn không nên ngang ngược can thiệp vào. Người đâu, bắt người này cho ta, đưa đến Thành Phòng doanh, ta tự mình thẩm vấn." Bát hoàng tử lạnh lùng nói một tiếng, sau đó vung tay lên.
"Sưu" "Sưu" "Sưu", mấy đạo xiềng xích màu tím thô to từ trong tay mấy binh sĩ mặc tử giáp bay ra, cuốn về phía thân thể Hàn Lập.
Trong mắt Hàn Lập loé lên lãnh mang, đưa tay ra tính làm gì, đầu lông mày chợt khẽ động, tựa hồ nghĩ tới điều gì, buông cánh tay xuống, mặc cho những xiềng xích kia cuốn lấy thân thể hắn.
Bát hoàng tử nhìn thấy Hàn Lập vậy mà bó tay chịu trói, chỗ sâu trong ánh mắt hiện lên một tia thất vọng.
Y vừa mới nhìn thấy trong mắt người nọ hiện lên vẻ giận dữ, chuẩn bị phản kháng, như thế y liền có thể danh chính ngôn thuận bắt người này, đánh cho gần chết, lần nữa trước mặt mọi người hung hăng nhục nhã Thạch Xuyên Không một phen.
Vậy mà người này lại thúc thủ chịu trói, tự nhiên y cũng không thể động thủ tại nơi này.
Bất quá điều này cũng không vấn đề, chờ bắt người này đem về Thành Phòng doanh, vào lòng bàn tay của mình thì còn có thể mưu đồ được gì nữa chứ.
"Mang đi!" Trong lòng Bát hoàng tử nghĩ như vậy, lạnh giọng hạ lệnh, sau đó quay người đi về hướng trong thành.
Y đi được vài bước, chợt cảm giác sau lưng khác thường, quay đầu nhìn lại, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Chỉ thấy những binh sĩ giáp tím tay cầm xiềng xích, mặt đỏ tới mang tai toàn lực lôi kéo, nhưng thân thể Hàn Lập phảng phất đinh đóng trên mặt đất, không hề nhúc nhích.
Thạch Xuyên Không vốn đang định liều lĩnh ra tay ngăn trở, mắt thấy cảnh này, không khỏi giật mình khẽ, dừng tay lại.
Đám người phụ cận vây xem thấy cảnh này, cũng đều sững sờ.
Chứng kiến những binh sĩ giáp tím bối rối, mặt mũi đỏ cả lên, sử dụng khí lực bú sữa mẹ, trong đám người không biết từ đâu truyền ra vài tiếng cười ha ha.
"Các ngươi đang làm gì đó? La Thiết, mang tiểu tử này đi cho ta!" Trên mặt Bát hoàng tử hiện lên một tầng sương lạnh, quát.
"Thuộc hạ tuân mệnh!"
La Thiết lập tức đáp ứng một tiếng, không nhìn Thạch Xuyên Không một cái nào, bước đến vung tay lên, một sợi xiềng xích màu tím vừa thô vừa to gấp mấy lần xiềng xích vừa rồi từ trong tay gã bắn ra, cuốn về phía Hàn Lập.
Hàn Lập không trốn tránh chút nào, mặc cho xiềng xích cuốn lấy thân thể.
Trong mắt La Thiết hiện lên vẻ tươi cười kiểu âm mưu đã thực hiện được, trong tay biến đổi pháp quyết.
Trên xiềng xích loé lên hắc quang, nguyên một đám lốm đốm màu đen lớn cỡ đồng tiền hiển hiện ra.
Âm thanh "Xùy xùy" vừa vang lên, rậm rạp chằng chịt sợi hắc ti hết sức nhỏ từ trong những lốm đốm màu đen kia bắn ra, nhanh chóng quấn quanh trên thân Hàn Lập, sau đó mãnh liệt xiết chặt.
"Ha ha, tiểu tử vô lễ, bị Hắc Thiến Ti ta cuốn lấy, bây giờ ngươi đã không thể vận dụng Tiên Linh Lực trong cơ thể a!" La Thiết đắc ý cười ha hả.
Bát hoàng tử thấy cảnh này, sương lạnh trên mặt giảm xuống, chậm rãi gật đầu nhẹ.
Mà Hàn Lập nhìn những hắc ti trên người, cũng không lộ ra vẻ khác thường, ngược lại trong mắt hiện lên một tia cười khẩy.
"Tới đây cho ta!" La Thiết kéo mãnh liệt xiềng xích trong tay một cái.
"'Rầm Ào Ào'" một tiếng, xiềng xích màu tím trong tay gã lập tức thẳng băng, nhưng bên kia phảng phất như buộc lên trụ trời, căn bản vẫn bất động.
"Tại sao lại vậy!" Mặt mũi La Thiết tràn đầy vẻ không tin được, sau đó gầm nhẹ một tiếng.
Toàn thân gã toả sáng hào quang ám kim, thân thể mãnh liệt bành trướng gần như gấp đôi, làn da cũng lập tức biến thành màu đồng cổ, hai chân thì "Phốc xuy" một tiếng chui xuống sâu nửa xích dưới mặt đất, tiếp theo mãnh liệt kéo xiềng xích một cái.
Xiềng xích màu tím điên cuồng run rẩy ông ông, hư không phụ cận cũng rung động lắc lư không thôi.
Hàn Lập vẫn lẳng lặng đứng ở nơi đó, mặc cho La Thiết dùng sức thế nào, vẫn không động đậy chút nào.
Bát hoàng tử chứng kiến cảnh này, sắc mặt khó coi vô cùng.
Đám người phụ cận lại nhao nhao hít một hơi khí lạnh, sau đó bắt đầu vang lên thanh âm nghị luận ông ông, đại đa số người nhìn về phía đám người Bát hoàng tử, chỉ trỏ, trên nét mặt không thiếu vẻ khinh thường, chẳng qua là ngại thân phận đối phương nên không dám nói ra mà thôi.
Ma tộc thượng võ, dân chúng bình thường cũng như vậy, thân thể tu luyện cũng phần lớn không tầm thường, rất nhiều chuyện xử lý cũng phải dựa vào thi đấu để giải quyết, dùng mạnh yếu luận anh hùng, cho nên đối với việc nhiều người như vậy lại không làm gì được một tên Nhân tộc, trong nội tâm tất nhiên là cực kỳ không cam lòng.
"Ha ha, Bát ca, ngươi muốn mang hộ vệ ta đi, mặc dù tùy tiện, bất quá dựa vào đám thủ hạ ăn hại này coi bộ có chút khó khăn a." Thạch Xuyên Không vào thành một mực bị chèn ép ức hiếp, giờ phút này rốt cuộc nhổ ra phiền muộn, cười ha ha nói.
"Phế vật, tất cả lui xuống cho ta!" Thân hình Bát hoàng tử nhoáng một cái xuất hiện trước người La Thiết, phất tay nắm tất cả xiềng xích màu tím vào trong tay, trầm giọng quát.
La Thiết, còn có mấy tên giáp binh màu tím bên cạnh, mặt mũi tràn đầy vẻ xấu hổ, thối lui sang một bên.
"Không thể tưởng được một tên Nhân tộc như ngươi, lại có thân thể cường đại như thế. Nếu vậy, ta cũng thử tới kéo một phát, xem ngươi có thể bất động như núi nữa hay không!" Bát hoàng tử nhìn về phía Hàn Lập, nhàn nhạt nói ra.
Mà Hàn Lập thoáng như không nghe thấy, vẫn bộ dạng lão thần nhìn khắp nơi như cũ, chắp tay đứng ở nơi đó.
Trong mắt Bát hoàng tử loé lên vẻ giận dữ, trên hai tay chớp động kim quang, thình lình hiện ra nguyên một đám quang điểm màu vàng, chừng ba bốn mươi cái.
"Cái đó là. . ." Ánh mắt Hàn Lập lóe lên.
Ầm ầm!
Từng đạo kim quang chói mắt từ trên hai tay Bát hoàng tử nở rộ ra, lóe lên ngưng tụ thành hai hư ảnh cánh tay màu vàng dài chừng mười trượng, một phát nắm chặt xiềng xích màu tím, dùng sức kéo một phát.
Một cỗ man lực đáng sợ từ hai cánh tay lớn màu vàng làm cho người hít thở không thông bộc phát ra, hư không trong phạm vi hơn mười trượng lập tức vặn vẹo, điên cuồng rung động ông ông giống như đánh trống.
Sắc mặt những người vây quanh đại biến, toàn bộ vội vàng phóng ngược ra sau.
Thạch Xuyên Không cũng không khỏi lui về sau mấy bước, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Đuôi lông mày Hàn Lập nhảy lên, giữa ngực bụng hiện ra ba mươi sáu quang điểm tinh thần, bên ngoài thân càng hiện ra một tầng quang mang thật dày, hắc khí vốn quấn quanh trên người hắn lập tức đứt gãy từng khúc.
Mặc cho hư không phụ cận vặn vẹo, man lực cuồn cuộn, cả người hắn vẫn như cũ lù lù bất động.
Ánh mắt Bát hoàng tử lộ ra vẻ khiếp sợ, lập tức trong miệng gầm nhẹ một tiếng, trên ngực bụng cũng đại thịnh kim quang, nổi lên bốn năm mươi quang điểm màu vàng.
Hai cánh tay lớn màu vàng bên cạnh y cũng toả sáng hào quang, lập tức ngưng tụ thành thực chất, hơn nữa nhanh chóng kéo dài ra, trong nháy mắt ngưng tụ thành một Ma Thần màu vàng to lớn cao trăm trượng.
Ma Thần này rõ ràng là một đầu voi to lớn, cái mũi thật dài hầu như rủ xuống đến dưới chân, bên miệng mọc ra hai ngà voi màu vàng uốn lượn, thân thể cao lớn, cơ bắp nở rộ ra, làm cho người ta cảm giác vô cùng lực lượng.
Đầu voi Ma Thần ngửa mặt lên trời há miệng thét dài, tiếp theo cánh tay ra sức kéo xiềng xích màu tím một cái.
Hàn Lập chứng kiến tình hình trước mắt, sắc mặt cũng không khỏi hơi đổi, hai tay bấm niệm pháp quyết vung lên.
Trên người hắn đại phóng hào quang tử kim, Chân Long, Thải Phượng, Cự Viên ... tám chín đạo hư ảnh Chân Linh từ đó hiển hiện ra, mỗi một đạo đều tản mát ra chấn động man lực làm cho người sợ hãi, chuyển động xung quanh thân thể của hắn nhanh chóng vô cùng, phát ra tiếng gầm rú ô ô đáng sợ.
Hai cỗ man lực ngập trời va chạm vào nhau ầm ầm, mặt đất run rẩy, tường thành phụ cận cũng chớp lên ù ù.
"Rặc rặc" một tiếng vang thật lớn!
Tất cả xiềng xích màu tím đồng thời đứt gãy, thân thể Bát hoàng tử chấn động mãnh liệt, đạp đạp đạp liền lùi lại ba bước, khó khăn lắm mới ổn định lại được.
Thân hình Hàn Lập cũng nhoáng một cái, nhưng lập tức liền ổn định lại.
Một màn này, lại để cho đám người vây chung quanh nhao nhao líu lưỡi không thôi.
Hiển nhiên không ai ngờ được, Bát hoàng tử trong mắt bọn họ dũng mãnh không thể địch, lại không làm gì được một tên Nhân tộc.