Mục lục
Phàm Nhân Tiên Giới Thiên (PNTT 2)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên Đình, Thiên Thời phong.

Nơi đây được bao quanh bởi tường vân màu vàng, từng đoàn nối tiếp từng đoàn, tầng tầng lớp lớp, biến ảo khó lường.

Trên kim vân đứng vững một toà bia đá cao vạn trượng, tản mát ra đạo đạo hào quang màu vàng, lưu chuyển không ngừng.

Trên tấm bia đá khắc từng văn tự màu vàng, nhìn tựa hồ là danh tự của người nào đó, có lớn có nhỏ.

Những danh tự màu vàng này dựa theo lớn nhỏ, sắp từ trên xuống dưới.

Phía trên cao là mấy danh tự lớn nhất, trong đó có một cái tên thình lình chính là Hàn Lập, xếp ở vị trí thứ ba.

Vào thời khắc này, tên Hàn Lập trên tấm bia đá đột nhiên đại thịnh kim quang, đồng thời cấp tốc biến lớn, bỗng nhiên nhảy lên phía trước, chen lên hai danh tự phía trên, chiếm cứ vị trí thứ nhất.

Hư không nơi nào đó phía trước cự bia bất chợt chấn động một hồi, một nam tử áo trắng ngồi trên xe lăn trống rỗng xuất hiện.

Đứng bên cạnh nam tử ngồi xe lăn là một thân ảnh, là một thiếu niên nhanh nhẹn, mặc trường bào màu vàng, làn da cũng có màu hoàng kim, nhìn tôn quý không gì sánh được.

Toả ra mạnh nhất trên thân người này chính là hai mắt, trong khi nhìn quanh chớp động lên kim quang như mộng ảo, làm cho không ai có thể nhìn gần, tựa hồ một loại thiên địa pháp tắc siêu việt nào đó.

"Làm sao có thể! Hàn Lập vậy mà đã đạt đến Đại La hậu kỳ!" Thiếu niên mặc kim bào nhìn thấy biến hoá trên tấm bia đá, trên mặt lộ ra thần sắc khó tin, la lớn lên.

"Xem ra Hàn Lập này sớm hơn ngươi một bước rồi." Nam tử ngồi xe lăn nhìn tấm bia đá, khẽ cười nói.

"Thuộc hạ vô năng, xin Chí Tôn giáng tội!" Sắc mặt thiếu niên mặc kim bào đại biến, lập tức phủ phục quỳ rạp xuống đất.

"Hàn Lập kế thừa y bát Di La, tu vi nhanh hơn ngươi một bước cũng coi như bình thường. Chỉ là ta cũng bỏ ra tâm tư bồi dưỡng ngươi, chớ khiến ta thất vọng." Nam tử ngồi xe lăn từ tốn nói, sau đó thân ảnh lóe lên biến mất.

Thiếu niên mặc kim bào nằm rạp trên mặt đất thật lâu, chờ khí tức nam tử ngồi xe lăn đã biến mất hoàn toàn, mới dám đứng lên.

"Hàn Lập, Hàn Lập. . ." Gã nhìn tên Hàn Lập trên tấm bia đá, thần sắc dữ tợn, lập tức thân ảnh cũng nhoáng một cái rồi biến mất.

. . .

Trong mật thất của một dãy núi vô danh, bên trong hải dương màu vàng óng, kim quang phủ xuống vẫn không ngừng lại, Thời Gian Pháp Tắc chi lực cuồn cuộn tiếp tục rót vào thể nội Hàn Lập.

Thiên địa nguyên khí của hư không chung quanh cũng không ngừng thẩm thấu đến, tụ đến ù ù.

Trên thân Hàn Lập, một ngàn tám trăm huyền khiếu và một ngàn ba trăm hai mươi tiên khiếu chớp động không thôi, thân thể của hắn phảng phất một cái động không đáy, bất luận Thời Gian Pháp Tắc và thiên địa nguyên khí đến bao nhiêu, đều được dung nạp vào.

Trong cơ thể hắn, tiên linh lực nhanh chóng tăng lên, Thời Gian Pháp Tắc chi lực cũng tiếp tục bạo tăng. Tuy nhiên số lượng Thời Gian Pháp Tắc tinh ti cũng không gia tăng, mà mỗi một sợi pháp tắc tinh ti đều toả ra trận trận ánh vàng, thình lình dần dần trở nên thô to.

Ầm ầm!

Một cỗ khí tức càng ngày càng khổng lồ từ trên thân Hàn Lập tản ra, cấm chế gia trì chung quanh mật thất rung động ù ù, tựa hồ không chịu nổi cỗ uy áp này.

Trên vách tường mật thất hiện ra từng vết nứt, càng lúc càng lớn, muốn triệt để sụp đổ.

Vào thời khắc này, một đạo hào quang màu vàng từ trên thân Hàn Lập bắn ra, đảo qua vách tường phụ cận.

Vết rạn trên vách tường thình lình từ lớn biến thành nhỏ, mấy hơi thở đã hoàn toàn biến mất.

Khí tức trên thân Hàn Lập phấn chấn bừng bừng, rất nhanh lại đánh cho vách tường rách tả tơi. Nhưng kim quang lại đến, phục hồi vách tường như cũ.

Cứ như vậy lặp đi lặp lại, một ngày một đêm đã trôi qua rất nhanh.

Toàn thân Hàn Lập lượn lờ kim quang, làm cho người khó mà nhìn thẳng.

Nhục thể của hắn giờ phút này hiện ra cảm giác hơi mờ, có thể thấy rõ một ngàn tám trăm đạo Thời Gian Pháp Tắc tinh ti.

Những pháp tắc tinh ti này giờ phút này thình lình thô to hơn gấp mười lần, giống như xiềng xích quấn quanh các nơi thân thể hắn, nhìn không thể phá vỡ.

Hàn Lập tản ra khí tức sâu như biển, so với Cốt Hoàng kia mảy may cũng không thua kém, chỉ là so với Luân Hồi điện chủ sâu không lường được kia, cảm giác vẫn kém hơn một chút.

Vào thời khắc này, hải dương màu vàng óng trên đỉnh đầu hắn đột nhiên nổi lên sóng gió, rất nhanh lóe lên biến mất, đạo kim quang kia rơi xuống cũng biến mất theo.

Hư không vỡ vụn cũng nhanh chóng được lấp đầy, hết thảy trong mật thất cấp tốc khôi phục bình tĩnh.

Kim quang bên ngoài thân Hàn Lập nhanh chóng phiêu tán, chậm rãi từ giữa không trung hạ xuống.

Giờ phút này, trên thân hắn không có chút cảm giác cường đại, tiên linh lực và khí tức Thời Gian Pháp Tắc đều không thấy, cả người phảng phất một người thế tục chưa bao giờ tu luyện qua.

Trong mật thất, pháp trận giờ phút này đã sớm sụp đổ, không còn gì nữa.

Thiện Thi phụ thể Địa Tiên khôi lỗi đã được tự do từ lâu, bất quá gã cũng không dị động, một mực lẳng lặng đứng tại một nơi hẻo lánh trong mật thất.

Thiện Thi dò xét trên dưới Hàn Lập, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia sợ hãi.

Ngay một ngày một đêm trước, gã còn có địa vị ngang với Hàn Lập, tiêu sái tự nhiên tán phiếm luận đạo.

Thời khắc này, Hàn Lập lại phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, chợt nhìn phảng phất một phàm nhân, thần thức dò xét qua, cả người hắn phảng phất một mảnh biển cả sâu không lường được. Bất luận gã cảm ứng thế nào, cũng nhìn không thấu Hàn Lập sâu cạn, ngược lại bản thân có loại cảm giác bị hút vào, vội vàng thu hồi thần thức.

"Chúc mừng đạo hữu tiến giai Đại La hậu kỳ, Thời Gian Pháp Tắc đại thành." Thiện Thi chắp tay nói.

"Còn phải đa tạ đạo hữu thành toàn." Hàn Lập mở to mắt, cười nhạt nói.

"Lấy thần thông đạo hữu, cho dù tại hạ lưu luyến không đi, cuối cùng cũng sẽ bị chém ra, sao lại nói thành toàn chứ?" Thiện Thi lắc đầu, lạnh nhạt nói.

"Bộ Địa Chích hóa thân này là ta tỉ mỉ luyện chế ra, hẳn là coi như phù hợp với đạo hữu." Hàn Lập nhìn về phía Thiện Thi phụ thể Địa Tiên khôi lỗi.

"Rất phù hợp, đa tạ đạo hữu tìm một thân thể tốt như thế." Thiện Thi nhìn thân thể của mình, mừng rỡ cười nói.

"Hàn đạo hữu, tại hạ chủ động rời đi, mặc dù không tính là công lao lớn gì, đối với đạo hữu, tốt xấu gì cũng coi như bớt đi một chút phiền toái. Ta có một điều thỉnh cầu, mong rằng đạo hữu có thể thành toàn." Thiện Thi nhìn Hàn Lập, chắp tay nói.

"Ngươi cứ nói." Hàn Lập cũng không kinh ngạc, nói.

Trước đó Thiện Thi chủ động rời đi, hắn đã đoán được giờ phút này.

"Hàn đạo hữu lần này tiến giai Đại La hậu kỳ, tiếp theo chỉ sợ sẽ đi Luân Hồi điện trước. Bây giờ thực lực đạo hữu cường đại, tự nhiên không sợ, chỉ là tại hạ không muốn tham dự đến tranh đấu của các ngươi." Thiện Thi nói.

"Ngươi muốn rời đi?" Ánh mắt Hàn Lập khẽ động, hỏi.

"Đạo hữu ngươi yên tâm, ta sẽ không đầu nhập Luân Hồi điện hoặc là Thiên Đình, đối địch với ngươi. Từ trong cử động làm việc thiện khắp nơi của đạo hữu trước đó, ta muốn tiếp tục con đường này, đi khắp các nơi Chân Tiên giới, tạo phúc thiên hạ lê dân, truy cầu cảnh giới chí thiện." Thiện Thi nói ra, ánh mắt thanh tịnh không gì sánh được.

"Đạo hữu đã có tâm nguyện này, Hàn mỗ tự nhiên thành toàn." Hàn Lập im lặng một lát, gật đầu nói.

"Vậy tại hạ liền cáo từ, đạo hữu bảo trọng." Thiện Thi nghe vậy vui mừng, chắp tay với Hàn Lập.

Lời còn chưa dứt, trên người gã loé lên kim quang, thân ảnh trong nháy mắt biến mất tại chỗ không còn tăm tích.

Hàn Lập đứng lẳng lặng nơi đó, cũng không để ý Thiện Thi rời đi.

Thiện Thi đi cũng tốt, giữ ở bên người hắn lúc nào cũng phải đề phòng.

Hắn rất nhanh lần nữa nhắm mắt lại, cảm ứng cảnh giới tu vi biến hoá trên thân, trên mặt từ từ lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.

Hàn Lập trước đó đoán được tiến giai đến Đại La hậu kỳ, thực lực sẽ phát sinh biến hóa cực lớn, giờ phút này thật tiến cấp tới Đại La hậu kỳ, hắn mới phát hiện chính mình lúc trước cân nhắc vẫn quá đơn giản.

Bây giờ hắn đặt chân đến một cảnh giới hoàn toàn mới, hết thảy chung quanh tựa hồ không giống với lúc trước.

Hàn Lập đưa tay sờ hư không bên cạnh, không vận khởi bất luận tiên linh lực gì, lực lượng pháp tắc, hay là nhục thân chi lực gì cả.

"Phốc" một tiếng vang nhỏ, hư không giống như mặt nước rung động, sau đó bạo liệt ra, một lỗ thủng không gian đường kính lớn hơn trượng xuất hiện trong mật thất.

Từng mảnh vỡ không gian từ trong lỗ thủng bắn ra, đánh về phía vách tường bên cạnh.

Tâm niệm hắn khẽ động, những mảnh vỡ không gian bắn ra kia lập tức bị đình trệ ngay tại chỗ, tựa hồ bị một cỗ lực lượng vô hình cầm cố lại.

Hàn Lập nhìn về phía bàn tay của mình, mặt lộ vẻ ngạc nhiên.

Giờ phút này hắn cảm giác giống như mình bị một loại sức mạnh huyền diệu nào đó phụ thể, có loại cảm giác khống chế thế giới xung quanh, phảng phất chính mình biến thành tồn tại không gì không làm được, có thể tuỳ tiện khống chế một phương thiên địa.

Hàn Lập chậm rãi vận khởi bàn tay khống chi lực này, nhìn lại chung quanh, toàn bộ Hạc Cương Tiên Vực thình lình đều nằm dưới mí mắt hắn, bất kỳ địa phương nào cũng không thoát khỏi ánh mắt của hắn, so với trước đó rõ ràng hơn gấp mười lần.

Thiện Thi giờ phút này xuất hiện trong một tòa hoang thành, quan sát tình huống trong thành.

Vị trí của gã trong toà hoang thành kia, chính là chỗ Ly Hải chiêu đãi khách nhân lúc trước.

Không chỉ có Hạc Cương Tiên Vực, Tiên Vực phụ cận, còn có một ít vị diện hạ giới cũng có thể tuỳ tiện nhìn thấy, như xem vân tay.

"Đây chẳng lẽ là Thiên Đạo chi lực. . ." Mặt Hàn Lập lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, tự lẩm bẩm.

Hắn đã thấy trong điển tịch, tu luyện một loại pháp tắc tới tuyệt đỉnh, có thể câu thông cùng thiên địa đại đạo, đạt được đại đạo chi lực gia trì, giơ tay nhấc chân là có thể thi triển ra uy năng hủy thiên diệt địa.

Chỉ là loại cảnh giới này, chỉ có Đạo Tổ mới có thể đạt tới, bây giờ hắn bất quá mới là Đại La hậu kỳ, làm sao lại câu thông được cùng Thiên Đạo?

Ý niệm trong lòng Hàn Lập chuyển động, đưa tay vô hư không một cái.

Trong thiên ngoại hư không trên đỉnh đầu hắn ba động kịch liệt, một bàn tay màu vàng óng to lớn vô cùng nổi lên, bao phủ cả ức vạn dặm thiên ngoại hư không, đột nhiên vỗ xuống.

Ầm ầm!

Một cỗ ba động lực lượng vô cùng kinh khủng từ trên bàn tay lớn màu vàng óng tuôn ra. Dưới cự chưởng, những thiên thạch, các loại cơn bão năng lượng kia đều bạo liệt giải thể, biến thành hư vô.

Hư không của thiên ngoại không gian cũng ầm vang vỡ vụn, hiện ra một lỗ đen đáng sợ lớn ức vạn dặm, phát ra cỗ thôn phệ chi lực đáng sợ, hút lấy hết thảy chung quanh.

Nhưng ngay lúc này, bàn tay lớn màu vàng óng nhẹ nhàng chà một cái, lỗ đen đáng sợ trong nháy mắt được lấp đầy, biến mất không còn tăm tích.

Bàn tay lớn màu vàng óng cũng biến mất theo, thiên ngoại hư không ba động một trận kịch liệt, chậm rãi khôi phục nguyên dạng.

Trong mật thất, Hàn Lập thu hồi thủ chưởng, mặt lộ vẻ vui mừng.

Trải qua thử luyện, hắn đã xác nhận mình quả thật có thể câu thông Thiên Đạo chi lực. Về phần tại sao như vậy, có thể là vì hắn tu luyện chính là tam đại Chí Tôn pháp tắc, không giống với pháp tắc bình thường.

Lấy thực lực lúc này của hắn, cho dù đối mặt tồn tại Đạo Tổ, cũng không sợ chút nào.

Trong lòng Hàn Lập đột nhiên giật mình, khó trách Luân Hồi điện chủ, còn có Ma Chủ, hai đại cự đầu này rõ ràng chỉ là Đại La cảnh, lại đáng sợ như thế, hơn xa Đạo Tổ bình thường, Thiên Đình cũng phi thường kiêng kị.

Bất quá chỉ cần hắn tiếp tục tinh tiến tu vi, đạt tới Đại La đỉnh phong, chưa hẳn sẽ yếu hơn Luân Hồi điện chủ, hay là Ma Chủ.

Hàn Lập nhìn phía trước, trong lòng tràn đầy hào hùng.

Giờ phút này, rốt cuộc đã chân chính đứng ở đỉnh phong Tiên Nhân.

"Uyển Nhi, chờ ta, chẳng mấy chốc ta sẽ cứu nàng ra!" Hàn Lập âm thầm nói.

Hắn khẽ thở một hơi, đè xuống vui sướng trong lòng, một lần nữa khoanh chân ngồi xuống.

Giờ phút này mặc dù hắn tiến giai Đại La hậu kỳ, nhưng cảnh giới còn có chút bất ổn, cần cũng cố một phen.

Mong các MTQ ủng hộ nhóm dịch bns để nhóm có thêm động lực dịch. Thông tin nhận ủng hộ cho nhóm dịch PNTT2:

Số tài khoản: 7301 8358

Chủ tài khoản: Nguyễn Hải Quân

Ngân hàng: VPBank - CN Gò Vấp, TP. HCM.

Cám ơn Quý vị độc giả đã donate ủng hộ!

Tâm niệm Hàn Lập vừa động, mở ra Linh Vực, đồng thời thôi động Quang Âm Thiên Tuyền đại trận. Tốc độ thời gian trong Linh Vực trôi qua lập tức tăng nhanh mười vạn lần.

Thời Gian Pháp Tắc của hắn lần nữa tiến nhanh, thần thông gia tốc thời gian càng tiến thêm một bước.

Không chỉ như vậy, giờ phút này Hàn Lập điều khiển thiên địa linh khí cũng đề cao không biết bao nhiêu lần, bấm niệm pháp quyết dẫn một cái, thiên địa nguyên khí cuồn cuộn rót vào trong Quang Âm Thiên Tuyền đại trận, duy trì vận chuyển.

Tốc độ Quang Âm Thiên Tuyền đại trận tiêu hao Tiên Nguyên thạch lập tức đại giảm.

Hàn Lập khoanh chân ngồi xuống, vạn đạo kim quang nổi lên, bao phủ thân thể hắn.

 

Xin đừng quên đăng ký kênh nhé!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK