Ách Quái nói xong, khớp xương trên thân vang lên một hồi "răng rắc" kỳ quái, thân hình chợt cao lên vài thước. Một bàn tay từ trong ống tay áo thò ra, giống như Hàn Lập lúc trước, lòng bàn tay áp thẳng vào chỗ lõm trên màn sáng huyết sắc, ấn vào gần pho tượng.
Khi lòng bàn tay dán sát vào pho tượng, trong nháy mắt năm ngón tay lập tức mạnh mẽ cong lại, đúng là đâm xuyên thủng qua màn sáng huyết sắc, cắm vào pho tượng Lân thú kia.
Nương theo một hồi tiếng ngâm tụng vang lên dồn dập, năm ngón tay lão vặn mạnh một cái, huyết hồng quang mang trên thân pho tượng dị thú kia bị chấn động mạnh đó lập tức trở nên ảm đạm xuống.
Chỉ nghe một tiếng "phốc" vang nhỏ, tầng kén máu bao phủ bên ngoài thân Tần Nguyên đột nhiên tan vỡ ra.
Một tay Ách Quái vừa bấm pháp quyết, tay kia cách không quấy trong huyết trận một cái. Một đạo hào quang huyết sắc lập tức cuốn lên, ngưng tụ thành một huyết sắc cự thủ to lớn, đột nhiên tóm về phía Tần Nguyên.
Hàn Lập thấy cảnh này, đang tính xuất thủ ngăn cản, trong lòng đột nhiên rung động, lập tức ngửa đầu nhìn lên trên bầu trời.
Ngay lúc hắn phát hiện dị dạng, Ách Quái cũng lập tức phản ứng, ngửa đầu nhìn lên không trung.
Chỉ thấy giờ phút này xuyên qua rất nhiều lỗ thủng trên nóc điện đã không còn nhìn thấy nửa điểm biển mây màu vàng nữa, chỉ còn lại hào quang màu bạc sáng ngời không gì sánh được, đang rọi xuống như thác nước.
"Ầm ầm. . ."
Trong trời cao, phảng phất có Cửu Thiên Lôi Trì khuynh đảo, tất cả ngân quang lôi điện từ đó tuôn trào ra, đổ xuống đại điện.
"Ầm ầm "
Nương theo đó là một tiếng nổ rung trời, tất cả lôi điện vậy mà bỗng dưng ngưng tụ, hóa thành một đạo quang trụ lôi điện tráng kiện không gì sánh được phóng xuống, không chệch chút nào đánh thẳng đến đỉnh đầu Ách Quái.
Trên quang trụ lôi điện quấn quanh lưới điện, không ngừng có từng tia điện tráng kiện bắn ra, bên trong vang lên trận trận thanh âm tựa long ngâm, hiện ra uy thế không gì sánh được.
Hàn Lập thấy thế, âm thầm khống chế pháp trận, thân hình nhẹ nhàng di chuyển về phía sau hơn mười trượng.
Trong mắt Ách Quái loé lên vẻ kinh nghi, không chút do dự, đại thủ kéo một cái, đem Tần Nguyên trong tay ném đi, trực tiếp đụng vào quang trụ lôi điện.
Một tiếng nổ "ầm" vang truyền đến.
Tần Nguyên chưa kịp phát ra nửa tiếng kêu thảm, thân thể bên trong quang điện màu bạc đã biến thành tro tàn, ngay cả Nguyên Anh cũng không chạy thoát mảy may.
Mảng lớn điện quang màu bạc nổ bể ra, hóa thành một mảnh bạch quang loá mắt, chiếu toàn bộ đại điện sáng như tuyết. Cơ hồ tất cả mọi người nhịn không được lui về phía sau một bước, che cặp mắt của mình lại.
Không ai chú ý tới, Thần Dương một mực nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích nhưng vẫn cố gắng hết sức lấy từ trong ngực ra một tấm kính tròn màu đen lớn chừng bàn tay. Bàn tay nhuộm đầy máu của gã vuốt đi vuốt lại trên đó mấy lần, bờ môi theo đó khép mở vài cái.
Giống như là được cộng hưởng, trên thân Ách Quái cũng lập tức nổi lên một vòng tròn bạch quang.
Chỉ thấy phiến điện quang đã tản ra kia, đột nhiên ngưng tụ lại, một lần nữa hóa thành một đạo quang trụ lôi điện, uy thế tựa như không suy giảm chút nào, lần nữa bổ xuống người Ách Quái.
Thần sắc Ách Quái âm trầm như nước, không lo đối phó Hàn Lập nữa, mũi chân vội vàng điểm một cái, lui về sau hơn mười trượng.
Mắt thấy đạo điện quang kia tưởng như sẽ bổ hụt, sắp rơi xuống đất trong nháy mắt, vậy mà lại nhanh chóng uốn thành một đường cong, tiếp tục đuổi theo Ách Quái.
Ách Quái nhướng mày, thân hình lại lóe lên, trốn tránh.
Nhưng mà, điện quang kia tựa như được điều khiển, cũng chuyển hướng, tiếp tục đuổi theo lão.
Ách Quái xoay chuyển ánh mắt, trong lúc vô tình liếc thấy nửa tấm kính tròn màu đen đang bị Thần Dương nằm đè lên, trong mắt lão lóe lên lửa giận. Thân hình lão bay lên không tránh né, đồng thời tay thò vào trong ngực, lấy ra một tấm kính nhỏ hình tròn lớn chừng bàn tay.
Tấm kính này ngoại trừ màu sắc bên ngoài khác nhau, còn hình dáng không khác gì với tấm kính màu đen của Thần Dương.
"Hảo tiểu tử, vậy mà từ hơn trăm năm trước đã bắt đầu tính toán ta. Trả lại cho ngươi." Ách Quái quát lớn một tiếng, đưa tay ném tấm kính tròn màu trắng về phía Thần Dương đang nằm bò trên mặt đất.
Tấm kính tròn "đùng" một tiếng rơi xuống đất, lăn tròn mấy vòng tới bên người Thần Dương.
Trên mặt kính loé lên bạch quang, mảnh hồ quang màu trắng xoá từ nó phản xạ ra, vẫn như vừa nãy như giòi trong xương đánh lên người Ách Quái, mặc lão né tránh như thế nào, căn bản không thể chạy thoát.
"Hừ, ngươi đeo nhiều năm như vậy, trên Âm Dương Dẫn Lôi Kính đã sớm nhiễm đầy khí tức của ngươi, trốn không thoát đâu. . ." Thần Dương gắng gượng ngẩng đầu lên, nhìn sang phía lão, cười lạnh nói.
Ách Quái nghe vậy, lửa giận càng tăng nhưng căn bản không kịp ra tay với gã vì đạo lôi điện kia đã đuổi theo sát đít.
Bọn người Chu Tử Nguyên không biết được đạo lôi điện này rốt cuộc là từ đâu đến, có thể làm Ách Quái chật vật như thế?
Mấy người Thạch Xuyên Không nhao nhao yên lặng thì thầm: "Nhanh lên, nhanh lên nữa. . ."
Luân phiên tránh né một hồi, mắt thấy tốc độ và uy năng của lôi điện không hề suy giảm, trong mắt Ách Quái lóe lên một tia dứt khoát.
Chỉ thấy lão bay xuống trước ba tòa cầu đá hình vòm ở tiền điện, thân hình đột nhiên dừng lại, trên thân hiện lên bạch quang lóa mắt, hơn một ngàn chỗ huyền khiếu nhao nhao phát sáng lên.
Trên thân lão hình như có một cỗ cương khí hộ thể mắt thường có thể thấy được phóng ra, như bạch diễm hừng hực bao phủ toàn thân lão.
"Đến đi . . ."
Trong miệng lão quát to một tiếng, thân hình bỗng nhiên tạo thế, nâng lên một quyền đánh thẳng đến đạo lôi điện đang bay tới.
Một tiếng "ầm" vang thật lớn!
Mảnh điện quang màu bạc bỗng nhiên nổ tung, hóa thành một tia chớp hình cầu, trực tiếp nuốt sống thân hình Ách Quái vào trong.
Trong hư không bốn phía, dòng điện màu bạc cuồng nhảy không ngừng, dẫn tới không gian nổi lên sóng gió kịch liệt, có chút không ổn định, có thể nhìn thấy rất nhiều kẽ nứt không gian không ngừng sinh ra, lại không ngừng lấp đầy.
Màn sáng huyết sắc rung mạnh không thôi, cơ hồ muốn vỡ ra, cũng may đại trận kịp thời hấp thụ huyết nhục chi lực bổ sung, mới không bị sụp đổ.
Trong lòng Hàn Lập rung động không thôi, lần nữa ngửa đầu nhìn lên không trung, nhưng biển mây màu vàng nơi đó lại một lần nữa hiện ra, trong đó có một lỗ đen như mực không ngừng xoay tròn, nhìn không rõ bên trong còn có lôi điện đánh xuống hay không.
Ánh mắt của hắn ngưng tụ, lập tức toàn lực thôi động đại trận, hấp thu nhanh gấp đôi huyết nhục chi lực trong Khấp Huyết đại trận, đồng thời tập trung tinh thần, chuẩn bị tùy thời chạy trốn.
Sau mười mấy hơi thở, rốt cuộc tia chớp hình cầu to lớn kia tán loạn ra.
Tất cả tia điện màu bạc dần dần tiêu tán, thân ảnh Ách Quái bị bao phủ trong đó một lần nữa hiện ra.
Lão vẫn duy trì tư thế đứng thẳng, huyền khiếu toàn thân tựa như sao đêm lấp loé không yên, chỉ có cánh tay phải tiếp xúc trực tiếp với quang trụ lôi điện đã biến thành màu đen tựa như than cốc, phía trên không ngừng có tro tàn màu đen bay ra.
"Hô. . ."
Ách Quái thở phào một hơi, trong miệng liền có một cỗ khói trắng phun ra ngoài.
Vai phải của lão chấn động mạnh một cái, toàn bộ cánh tay liền hóa thành một mảnh tro tàn màu đen, tán loạn ra.
Nhưng rất nhanh, chỗ cánh tay phải bị huỷ kia liền có một mảnh bạch quang phun ra ngoài, bao trùm toàn bộ vết thương, huyết nhục xương cốt sinh ra từng khúc ngay tại chỗ đó, trong khoảnh khắc liền khôi phục nguyên trạng.
Giờ phút này hai má Ách Quái là một mảnh huyết hồng, quang mang huyền khiếu chói mắt trên thân lóe lên rồi biến mất, lộ ra thân thể của lão.
Thân thể của lão thình lình đỏ thẫm như máu, nổi lên từng sợi gân xanh, phảng phất vô số con mãng xà màu xanh chiếm cứ quanh thân, nhìn cực kỳ đáng sợ.
"Lung Trụ Thuật!" Trong huyết trận, sắc mặt Hàn Lập khẽ động.
Sau một khắc, huyết sắc trên thân Ách Quái trong nháy mắt biến mất, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch như tờ giấy, bước chân cũng trở nên lảo đảo bất ổn.
Không chỉ như vậy, tất cả huyền khiếu trên người lão "xùy" một tiếng, phun ra ngoài đạo đạo tơ máu, rồi lập tức nhanh chóng ảm đạm đi, lão không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.
Mặc dù lão kịp thời thi triển Lung Trụ Thuật chặn lại đạo lôi điện kia nhưng đạo lôi điện kinh thiên này có uy lực thực sự đáng sợ, làm huyền khiếu trên toàn thân lão đều bị chấn thương.
"Thành chủ!" Chu Tử Nguyên và Chu Tử Thanh chạy vội tới, một tả một hữu đỡ lấy Ách Quái, mặt mũi tràn đầy vẻ lo âu.
Ách Quái không để ý đến hai người, nhìn lại phía trên đỉnh đầu.
"Ách đạo hữu, nhiều ngày không gặp, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ?"
Vào thời khắc này, nương theo một trận tiếng cười khanh khách, bảy bóng người từ lỗ hổng trên nóc điện nhảy xuống. Người đi đầu mặc váy trắng, dáng người uyển chuyển, chính là Sa Tâm.
Nữ tử váy đen mang lụa đen che mặt theo sát bên cạnh Sa Tâm.
Năm người còn lại là Trác Qua, Vũ Vân, đại hán vạm vỡ, còn có hai nam tử đầu trọc mặc hắc giáp.
Tròng mắt Ách Quái hơi híp lại, tựa hồ không cảm thấy kinh ngạc khi đám người Sa Tâm xuất hiện. Lão đẩy hai người Chu Tử Nguyên ra, đứng vững lại.
Bọn người Tôn Đồ ở một bên nhìn thấy đám người Khôi Thành xuất hiện, đều giật nảy mình.
Trong huyết trận, Hàn Lập nhìn thấy đám người Khôi Thành, trong mắt cũng hiện lên vẻ kinh ngạc. Tầm mắt của hắn dừng lại trên người nữ tử váy đen một chút, rồi lập tức dời đi, trên mặt như cũ biểu hiện ra vẻ đau đớn đến không muốn sống, âm thầm điên cuồng thôi động tiểu bình trong cơ thể hấp thu huyết nhục chi lực đang vọt tới.
Đám người Khôi Thành đáp xuống mặt đất, thấy rõ tình huống trong điện, nhất là huyết trận to lớn, còn có Hàn Lập bên trong, thần sắc cũng đều khẽ động.
Đôi mắt đẹp của nữ tử váy đen nhẹ nhàng lướt qua huyết trận, khi nhìn thấy Hàn Lập thê thảm ở bên trong thì thân thể mềm mại đột nhiên run lên một chút. Trong mắt nàng nổi lên tia sáng kỳ dị, miệng thơm khẽ mấp máy dưới lớp lụa che mặt, tựa hồ muốn nói gì.
Đúng lúc này, chỗ mi tâm nàng chợt hiện ra mấy đạo kim văn, hai mắt trở nên hoảng hốt nhưng lập tức lại khôi phục như thường, bất quá dị sắc trong mắt nàng đã biến mất không còn tăm tích, bình tĩnh trở lại.
Nữ tử váy đen biến hóa chỉ một cái chớp mắt, mọi người tại đây đều không chú ý tới nhưng Hàn Lập một mực âm thầm lưu ý nữ tử váy đen thì mọi thứ đề lọt vào mắt hắn rất rõ ràng khiến hắn khẽ giật mình.
Đúng lúc này, hai đạo nhân ảnh hiện lên, bay đến bên cạnh đám người Sa Tâm, chính là Thần Dương và Hiên Viên Hành.
Giờ phút này trên mặt Thần Dương hiện ra một tầng huyết quang, tựa hồ phục dụng một loại đan dược nào đó, vậy mà hồi phục năng lực hành động, chỉ là hành động còn mơ hồ có chút bất ổn.
"Thần đạo hữu, nhiều năm mưu đồ, hôm nay rốt cục nhất cử mà thành, ngươi coi như là công đầu rồi!" Trác Qua cười ha ha, mặt lộ vẻ hưng phấn.
"May mắn đắc thủ, may mắn có Sa Tâm thành chủ an bài xảo diệu, thừa dịp thời điểm năm đó ta mới lên làm thành chủ Thanh Dương thành, đem Âm Lôi Kính dùng làm cống phẩm cho Ách Quái. Bạch ngọc sách. Trong kính này ẩn chứa Âm Lôi chi lực có tác dụng tôi thể, đối với việc tu luyện rất có ích, Ách Quái tất nhiên sẽ đeo bên người. Hết thảy quả nhiên đúng như thành chủ sở liệu!" Thần Dương vừa cười vừa nói.
"Hiên Viên, ngươi ẩn núp Huyền Thành nhiều năm, cũng vất vả rồi, sau này sẽ có trọng thưởng." Trác Qua lại nói với Hiên Viên Hành.
"Có thể vì thành chủ phân ưu, chính là vinh hạnh của thuộc hạ, không dám lấy thưởng!" Hiên Viên Hành cung kính nói.
"Khá, khá lắm! Nguyên lai các ngươi đã sớm cấu kết, đã bắt đầu bố trí từ lúc đó. Coi như mưu trí thật sâu xa!" Ách Quái nghe mấy người Thần Dương đối thoại, sắc mặt cực kỳ khó coi, lạnh giọng nói ra.