Tại thời điểm ba người Hàn Lập gắng sức chống đỡ, lôi cầu đầy trời rút cuộc cũng tan mất.
Ba người Hàn Lập đáng lý vui mừng, nhưng nhìn nhau một cái, đều từ trong mắt đối phương nhìn ra một tia kinh ngạc.
Bởi vì từ khi lôi cầu màu xanh xuất hiện đầy trời, thân hình Thanh Giáp Cự Nhân liền biến mất không thấy, nếu như không gian linh vực màu xanh này còn đang tồn tại, hiển nhiên sự tình sẽ không đơn giản như vậy.
Đúng như ba người sở liệu, không chờ bọn hắn buông lỏng một hơi, dị biến phát sinh!
Không trung đột nhiên hiện ra từng vòng xoáy thanh quang, từng nhánh cây màu xanh từ trong vòng xoáy bay ra, rơi ầm ầm xuống phía dưới, chừng hàng trăm hàng ngàn cây.
Tuy nói là nhánh cây, nhưng mỗi cành đều dài hơn mười trượng, có thể so với một cây đại thụ. Tiếng vang chói tai ù ù vạch phá phía chân trời, giống như mưa to hung hăng đánh tới ba người.
Tiếng nổ vang đại tác!
Ba người Hàn Lập tranh thủ thời gian ngắn ngủi điều chỉnh vị trí, giờ phút này hình thành thế chân vạc, phân biệt đứng giữ một bên.
Đám mây trên đỉnh đầu Hàn Lập vốn đã mỏng, dưới tác động của một vài nhánh cây đập xuống càng làm rung động lắc lư kịch liệt. Từng mảnh vân khí bị đánh bay, nhưng cũng ngăn cản được gần một phần ba số nhánh cây màu xanh.
Kiếm trận quanh người Lân Cửu vận chuyển, kiếm khí lăng lệ ác liệt vô cùng, trảm nát bấy những nhánh cây màu xanh đang nện xuống.
Trong ba người, thoạt nhìn không ổn nhất chính là Lân Thập Thất, lúc trước gã đã bị thương, dẫn đến nguyên khí bị hao tổn, lúc này dưới sự công kích của nhánh cây màu xanh đầy trời làm màn cát màu vàng trên đỉnh đầu gã cuồn cuộn nhấp nhô, cát vàng bắn tung tóe, mơ hồ nổi lên một vài vết rạn.
Nhánh cây màu xanh tấn công liên tục không ngừng, ẩn chứa man lực cách không đánh đến ba người Hàn Lập, làm cho trong lòng ba người khổ không thể tả, nhưng may hiện tại ba người phân biệt chịu trách nhiệm một bên, cũng có thể miễn cưỡng chống đỡ.
"Tiếp tục như vậy không phải biện pháp... Sớm biết như vậy, không nên tham thù lao mà tiếp nhận nhiệm vụ này, hôm nay trêu chọc Tiên Cung, mạng nhỏ khó mà giữ được rồi." Lân Thập Thất vẻ mặt đau khổ nói.
"Xem ra chúng ta hẳn là bị người tính kế, người này không tiếc hao phí món tiền khổng lồ, trăm phương ngàn kế đưa chúng ta đưa tới nơi này phá hủy chuyện tốt của trưởng lão Tiên Cung, hẳn là cố ý khơi mào mâu thuẫn giữa Vô Thường Minh và Tiên Cung." Lân Cửu sắc mặt cũng khó coi, nói.
"Hai vị đạo hữu, cái này chờ chúng ta giữ được tính mạng lại tìm hiểu sau. Tình hình hiện tại hồ có chút không đúng." Hàn Lập đột nhiên mở miệng nói.
"Chuyện gì xảy ra... Không tốt!" Lân Cửu khẽ giật mình, ánh mắt quét qua mọi nơi, đồng dạng cả kinh.
Chỉ thấy những nhánh cây màu xanh kia sau khi bị bọn hắn đánh tan, biến thành quang điểm màu xanh rào rào chui xuống khắp mặt đất, làm bùn đất lật qua lật lại. Tiếp theo, từng cây màu xanh biếc ào ào mọc lên từ dưới đất lên, theo những quang điểm kia tiếp tục tràn vào, cây giống bắt đầu sinh trưởng điên cuồng, mắt thường có thể thấy được.
Trước sau bất quá mấy hơi thở, cây giống liền biến thành từng cây đại thụ cao hơn mười trượng, mà vẫn tiếp tục sinh trưởng cao hơn.
Trong chớp mắt, ba người Hàn Lập bị bao phủ trong rừng cây xanh um tùm, khí tức Mộc thuộc tính nồng đậm dị thường.
Tình hình quỷ dị như vậy làm cho nội tâm Hàn Lập cảm thấy không ổn.
"Tiếp tục như vậy chỉ sợ chúng ta đều không thể sống sót mà rời khỏi chỗ này. Đạo hữu Lân Cửu, nơi đây mấy người tu vi ngươi là cao nhất, có biện pháp gì không?" Lân Thập Thất cực kỳ thấp thỏm trong lòng, nói.
"Tuy chỉ là hóa thân Kim Tiên nhưng thủ đoạn lại quỷ dị vô cùng, mặc dù là ta thì hôm nay cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ, muốn thoát thân thì khó như lên trời. Chuyện cho tới bước này, có lẽ chọn cách phản kháng lại, mới có thể có một đường sinh cơ." Lân Cửu lắc đầu, tiếp theo nói như thế.
"Chọn cách phản kháng lại ư?" Lân Thập Thất nghe vậy, nhãn tình sáng lên.
Hàn Lập nghe vậy, không biến sắc nhưng nội tâm khẽ động.
Chính như Lân Cửu nói, ba người hôm nay thân ở trong Lĩnh Vực màu xanh ẩn chứa pháp tắc lực, thực lực vốn suy giảm, đối mặt với công kích vô cùng tận này thì thoát thân càng thêm không dễ. Dù hắn có tế ra cả Chân Ngôn Bảo Luân và Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, mặc dù có thể ngăn cản nhất thời, nhưng cũng không nắm chắc có thể bình yên chạy thoát.
Hơn nữa hai kiện bảo vật này sẽ dẫn đến quá nhiều hệ lụy, không đến lúc sinh mệnh nguy hiểm, hắn tuyệt chưa sử dụng.
Lân Cửu là tu sĩ Chân Tiên cảnh hậu kỳ, tuy rằng hiện tại cũng giống như hắn bị khống chế, nhưng thần sắc trấn định, hiển nhiên vẫn còn ẩn giấu thủ đoạn.
Trong lúc hắn đang cân nhắc, Lân Cửu há miệng phun ra liên tiếp ba kiện đồ vật màu sắc khác nhau, đón gió tăng vọt biến thành ba đại phiên lóe lên linh quang, nhìn cực kỳ cổ phác. Trên mặt phiên thêu tám phù văn cổ quái, giống họa không phải họa, giống chữ không phải chữ.
Ba đại phiên ngoại hình giống nhau như đúc, có vẻ là nguyên bộ pháp bảo.
Chẳng qua, ba cổ phiên có màu sắc không giống nhau, một mặt màu vàng, một mặt màu bạc, mặt khác màu đen.
Hàn Lập nhìn tám phù văn cổ quái trên mặt phiên, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Tám phù văn này và phù văn trên thạch lô mà hắn lấy từ bầy khỉ dưới núi kia hoàn toàn tương tự.Chẳng lẽ giữa chúng có liên hệ gì…
Những năm qua, hắn cũng nhiều lần nghiên cứu thạch lô đó nhưng vẫn chưa tìm ra đầu mối, không nghĩ tới hôm nay ở chỗ này lại tìm được manh mối.
Hàn Lập nét mặt bất động thanh sắc, ý niệm trong đầu nhanh chóng chuyển động.
"Bảo vật này tên là Tam Nguyên Đại Tắc Phiên, cần phải ba người đồng thời thúc giục, uy lực không tầm thường, thiên về phòng thủ, nhưng tiêu hao Tiên linh lực quá lớn, một mình ta căn bản không cách nào thúc giục đươc. Cái ta nói là đi con đường ngược lại kia, chính là trước khi muốn đào thoát, ba người chúng ta cần toàn lực thúc giục bảo vật này để phòng thủ đã." Lân Cửu chậm rãi nói ra.
"Bảo vật này nếu như tiêu hao Tiên linh lực như vậy, thời điểm ba người chúng ta sức cùng lực kiệt, chẳng phải thành thú bị nhốt trong chuồng sao?" Lân Thập Thất ngữ khí có chút thất vọng.
"Theo tại hạ biết, loại phù lục biến thành hóa thân này thường có hạn chế nhất định, không có khả năng duy trì lâu dài. Ý của đạo hữu Lân Cửu chính là tận lực kéo dài thời gian, chờ tới lúc hóa thân này không chống đỡ nổi." Hàn Lập nói.
"Đạo hữu Giao Thập Ngũ nói không sai, tại hạ chính là có ý này." Lân Cửu gật đầu nói.
"Nhưng ta thấy bộ Tam Nguyên Đại Tắc Phiên này của đạo hữu hơi khác với pháp bảo bình thường. Tám cái phù văn phía trên có chút kỳ lạ, không biết có gì huyền diệu? Chúng ta hiện đang ở hiểm cảnh, cùng chung một thuyền, mong đạo hữu giải thích nghi hoặc một chút." Hàn Lập bất động thanh sắc nói.
"Bảo vật này quả thật có chút đặc biệt, tại hạ cũng là ngẫu nhiên có được. Nhưng do trải qua hơn trăm năm tìm tòi, cũng tìm ra được một vài phương pháp tế luyện. Thời gian không còn nhiều lắm, các ngươi mau chóng làm quen một chút đi." Lân Cửu nghe vậy, không nhanh không chậm nói.
Nói xong, gã ta mãnh liệt thúc giục kiếm quyết làm phạm vi kiếm trận lớn hơn vài phần, ngăn được gần nửa số công kích của nhánh cây màu xanh. Tay kia gã vung lên, hai khối ngọc giản phân biệt bắn về phía Hàn Lập và Lân Thập Thất.
Hàn Lập thò tay nhận lấy ngọc giản, bề ngoài tấm tắc kêu kỳ lạ, nhưng trong lòng âm thầm suy đoán, Lân Cửu này có lẽ biết một ít về tám cái phù văn thần bí kia, chẳng qua nhìn bộ dạng này đương nhiên không muốn nói rồi.
Đang lúc cân nhắc, thần thức hắn đã chui vào trong ngọc giản trên tay.
Trong ngọc giản ghi lại khẩu quyết một môn tế luyện bảo vật, thoạt nhìn có chút đặc biệt, khác rất nhiều so với các phương pháp tế luyện hắn đã biết.
Hàn Lập một mặt nhanh chóng tìm hiểu, một mặt hồi tưởng lại lại những hiểu biết mà những năm qua nghiên cứu thạch lô kia. Hắn phát hiện giữa hai cái mơ hồ có liên quan với nhau, trong nội tâm không khỏi mừng thầm.
Nếu hắn đoán không sai, pháp quyết tế luyện này hẳn là cũng hữu dụng với thạch lô kia.
Không lâu sau, nhánh cây màu xanh đầy trời đang rơi xuống đột nhiên dừng lại, nhưng hơn trăm cây đại thụ xung quanh mọi người cũng đã cao đến hai ba trăm trượng, nhánh cây đan xen, hầu như che đậy bầu trời phía trên.
"Không có thời gian! Các ngươi tranh thủ thời gian làm quen phiên này đi." Lân Cửu nhíu mày, lập tức giao hai đại phiên màu bạc và màu đen cho Hàn Lập và Lân Thập Thất.
Sau đó, gã bỗng nhiên đưa tay đánh ra mấy đạo pháp quyết, lóe lên rồi chui vào trong đại phiên màu vàng, khiến mặt ngoài đại phiên hiện ra từng điểm kim quang.
Hàn Lập hít sâu một hơi, tay cũng lập tức bấm ra pháp quyết kỳ lạ, rồi chui vào trong đại phiên màu bạc.
Phiên màu bạc lập tức từ từ bay lên, từng điểm hào quang màu bạc hiện ra, phảng phất như những ngôi sao lập loè trong bầu trời đêm, vừa sáng chói thần bí, vừa phát ra thanh âm thanh thuý leng keng linh linh.
Lân Thập Thất cũng nhắm mắt lại, tay bắt đầu bấm niệm pháp quyết.
Mặt ngoài đại phiên màu đen hiện ra từng điểm hắc mang, đan xen ngưng tụ thành một tầng hào quang màu đen, từ từ bay lơ lửng
Nhưng vào lúc này, trên đỉnh đầu mọi người chợt chấn động, hoá thân Kim Tiên hiện ra, thân thể đã khôi phục, cỡ như người thường.
"Không nghĩ tới mấy tên tiểu tiên cấp thấp này cũng có không ít thủ đoạn. Nhưng cũng nên làm cho xong!"
Hóa thân Kim Tiên nói xong, một tay giơ lên, một vòng linh quang màu xanh hiện ra, bên trong vô số phù văn màu xanh lập lòe, lóe lên, chui vào, biến mất trong một cây đại thụ che trời.
Cây đại thụ này lập tức từ mặt đất nhoi lên, giống như không bị hạn chế bởi bùn đất, toàn thân cây hiện lên lục quang chói mắt, nhanh chóng biến hóa, sinh trưởng ra tứ chi to lớn và một cái đầu xấu xí.
Sau một cái hô hấp, cây đại thụ này đã biến thành một Thụ Nhân cao mấy trăm trượng.
Thụ Nhân vừa mới thành hình, không nói hai lời, nâng lên một quyền màu xanh cực lớn, hung hăng đánh xuống kiếm trận màu vàng Lân Cửu thi triển.
Một tiếng vang rất lớn, không gian màu xanh cũng theo đó run lên, kiếm trận màu vàng kịch liệt lắc lư một cái, nhưng lập tức liền khôi phục lại.
Theo từng vòng linh quang màu xanh từ trong tay hoá thân Kim Tiên bay ra, trong chớp mắt liền có nửa số cây đại thụ biến thành Thụ Nhân, nhưng thanh quang trên người hóa thân cũng trở nên ảm đạm.
Tất cả Thụ Nhân ào ào vung nắm đấm to lớn, vô số thanh quang quyền ảnh to lớn mơ hồ, phô thiên cái địa công kích ba người Hàn Lập.
Ầm ầm ầm!
Thủy vân màu đen, màn cát màu vàng và kiếm trận màu vàng tiếp nhận mấy đợt công kích như gió táp mưa rào, vốn phòng ngự chặt chẽ, dần dần bắt đầu trở nên tán loạn. Hào quang của chúng cũng mờ đi rất nhiều, nhưng cũng không bị phá hủy ngay.
Hóa thân Kim Tiên thấy vậy thì sắc mặt trầm xuống, có chút không kiên nhẫn.
Y há miệng phun ra một cỗ thanh hà, thoáng một cái bao phủ tất cả các cây đại thụ còn lại ở phía dưới.
Một vài cây đại thụ lập tức hiện ra hào quang màu xanh biếc, từ mặt đất chui lên, nhưng không biến thành Thụ Nhân, mà dung hợp với nhau cùng một chỗ, hào quang xanh biếc lập lòe. Chúng hợp lại thành một tên Thụ Nhân khổng lồ cao chừng hai ba nghìn trượng.
Lục quang trên thân Thụ Nhân khổng lồ lưu động liên miên không dứt. Một cánh tay y nâng lên, hư không gợn sóng.
Một tiếng "bùm"!
Những thụ nhân còn lại ở xung quanh ầm ầm nổ tung, hóa thành từng vòng hào quang màu xanh cuốn ngược về, rồi hóa thành một thanh mộc đao có chiều dài tương đương với thân thể Thụ Nhân khổng lồ.
Trên thân đao khắc rõ từng hàng phù văn màu xanh lá, lóe ra tia sáng lạnh lẽo.