Mục lục
Phàm Nhân Tiên Giới Thiên (PNTT 2)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Lập cảm thấy bốn phía chung quanh một mảnh sương mù xám mờ mịt, đột nhiên dưới thân trống rỗng, nhịn không được loạng choạng ngã về phía trước, bước tiếp theo vẫn là hư không, sau đó mới cảm giác chạm mặt đất.

Hắn cảm giác dường như mình đã vượt qua một tầng bình chướng sương mù, trong lúc bất tri bất giác toàn bộ cơ thể đã xuất hiện trong một không gian khác.

Hắn vuốt vuốt huyệt thái dương có chút đau đớn, ánh mắt mơ hồ chậm rãi khôi phục, thấy rõ mặt đất dưới chân là một phiến đá rêu xanh.

Đứng thẳng lưng lên, Hàn Lập nhìn qua bên cạnh, phát hiện chỉ có mỗi một mình mình, Kim Đồng, Cừ Linh và Lục Vũ Tình đều không có theo vào. Lông mày hắn không khỏi nhăn lại, khẽ thở dài.

Hắn tuyệt đối không nghĩ tới Phệ Kim Tiên Kim Đồng đã thất lạc nhiều năm, lại gặp lại trong tình huống như vậy, mặc dù không có trao đổi với nhau nhiều nhưng trong lúc nguy cấp lại động thân phóng tới cứu mình một mạng, làm cho trong lòng hắn không khỏi ấm áp.

Dù sao từ lúc đi vào Chân Tiên giới, cũng giống như ở Nhân giới và Linh giới, ngươi lừa ta gạt, tranh đấu với nhau, trừ năm đó mới vào Linh Hoàn Giới gặp tiểu hồ ly Liễu Nhạc Nhi, qua nhiều năm như vậy, hắn rút cuộc không cảm nhận được cảm giác được người quan tâm là như thế nào.

Đương nhiên, việc Kim Đồng lao thẳng đến hắn, lại bảo vệ hắn như một đứa bé là có nguyên do.

Hiển nhiên ở đây hơn hai ngàn năm, có lẽ Kim Đồng cũng nhận được cơ duyên nào đó, thực lực tăng mạnh, lại có thể giằng co cùng một tên cường giả Kim Tiên Hậu Kỳ lâu như thế. Nhưng trong nội tâm Hàn Lập biết rõ, nó tuyệt không phải đối thủ Cừ Linh, thủ đoạn ả này không ít, điều khiển Pháp Tắc Chi Lực vượt xa chính mình có thể so sánh, còn có hồ lô Huyền Thiên quỷ dị kia.

Hôm nay cũng nhờ Kim Đồng mới có thể chuyển nguy thành an, từ nay về sau xem tình hình như thế nào, cho dù tạm thời đầu hàng nhượng bộ cũng tốt. Mà xem tình hình lúc trước dường như Kim Đồng bị Cừ Linh thu làm Linh sủng.

Nếu như Kim Đồng xảy ra chuyện gì, chờ hắn tiến giai Kim Tiên, về sau xác định sẽ tìm tới cửa để cho ả Cừ Linh này trả giá đại giới.

Về phần Lục Vũ Tình, không biết từ lúc nào, hắn cảm giác nàng này có chút quái dị, cụ thể là ở đâu thì hắn nhất thời cũng không biết được.

Bất quá nàng này và mình chẳng qua bèo nước gặp nhau, lần này tiến vào Minh Hàn Tiên Phủ coi như là quan hệ hợp tác, cho nên cũng không có bao nhiêu giao tình. Lần này trêu chọc phải Cừ Linh, tuy rằng nguyên nhân chủ yếu là do mình, nhưng nếu nàng này lựa chọn đi theo tìm kiếm cơ duyên, loại mạo hiểm này tự nhiên cũng không cách nào tránh khỏi.

Hôm nay chính mình không hiểu tại sao bị hút vào nơi đây, nàng này đối mặt lửa giận của Cừ Linh, chỉ có thể cầu cho nàng gặp nhiều phúc phận a.

Hàn Lập tạm vứt ý niệm trong đầu qua một bên, ánh mắt chuyển động, quét qua bốn phía.

Vừa nhìn qua hắn phát hiện mình đang đứng giữa một toà đình viện cũ kỹ, tường viện và phòng ốc đều bị hư tổn sụp xuống, phía trên sinh đầy cây cỏ, rêu xanh cỏ dại, không biết đã hoang phế bao lâu rồi.

Bất quá, khi ánh mắt chuyển hướng nhìn phía sau đình viện, lông mày hắn không khỏi nhảy lên, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc.

Chỉ thấy phía bên phải sau lưng đình viện này là một tòa phòng ốc không cao lớn, từng khối nhà mái ngói lơ lửng trên không trung, bề ngoài cũng hao tổn sụp đổ, thoạt nhìn giống như bị lực lượng vô hình gì đó cấm cố, bảo trì trạng thái đang sụp đổ.

Tâm niệm Hàn Lập vừa động, trong đôi mắt loé lên lam quang, Thần Thức phóng ra ngoài dò xét qua.

Sau một lúc lâu, thân hình hắn vô thanh vô tức nhảy lên, rơi vào phía trên nóc nhà, thò tay trảo nhẹ một cái, một khối mái ngói màu đen lơ lửng trên không trung bị trảo đến tay, mà gạch ngói vụn còn lại và toái thạch trên nóc nhà vẫn bảo trì nguyên trạng như trước, không bị bất kỳ ảnh hưởng gì.

Ngạc nhiên, hắn đứng ở chỗ cao nhất của nóc nhà nhìn ra ngoài viện, trước tầm mắt là những kiến trúc sụp đổ, rậm rạp chằng chịt vẻ thê lương, một mực kéo dài ra hơn mười dặm về bốn hướng chung quanh.

Tại những kiến trúc này, khắp nơi đều thấy cảnh tượng cổ quái trong sân nhỏ, những đình đài lầu các bị hỏng kia tuy rằng văng tung tóe thành vô số mảnh vỡ, nhưng không có rơi lả tả xuống mặt đất, mà giống như lúc sụp đổ lập tức bị ngừng lại, bảo trì trạng thái bụi mù bay lên bốn phía treo trên không.

Hàn Lập suy nghĩ một chút, sau đó hai mắt chậm rãi nhắm lại, lập tức thần thức lực tràn đầy như biển khuếch tán ra chung quanh.

Khu vực nơi này không giống với mảnh đất đỏ hoang nguyên trước kia, Thần Thức không bị bất luận cái gì cấm cố, có thể tùy ý dò xét.

Nhưng mà sau một lát, hai mắt hắn đột nhiên mở ra, lam sắc quang mang trong mắt thu lại, thần sắc trở nên có chút cổ quái.

"Cuối cùng là. . ." Hắn trầm ngâm một hồi lâu, nhưng không nói ra lời.

Phiến khu vực này có diện tích khá nhỏ, thật sự vượt quá dự liệu của hắn, thần trí của hắn thoáng kéo dài đã quét qua nơi này một lần, phương viên bất quá ngàn dặm, thần niệm đến nơi cuối cùng, tất cả đều là không gian bích chướng.

Theo như lẽ thường, hắn có thể tiến vào nơi này, rõ ràng nơi đây tuyệt không cách ly với ngoại giới, ít nhất là có tồn tại điểm yếu không gian. Nếu tìm được chỗ này, hắn có thể phá vỡ không gian bích chướng, thoát ra khu vực này.

Nhưng mà, vừa rồi thần thức dò xét một phen, hắn lại không phát hiện bất kỳ chấn động không gian nào, hoặc là địa phương tồn tại điểm yếu không gian bích chướng.

Lông mày Hàn Lập nhíu chặt, một tay kết pháp quyết, kim quang sau lưng phóng ra, Chân Ngôn Bảo Luân từ trong chậm rãi hiện ra.

Theo động tác biến hoá trong tay hắn, trên Chân Ngôn Bảo Luân sáng lên hơn mười đoàn Thời Gian Đạo Văn hơi mờ, trên đó có con mắt kim sắc nằm dọc cực lớn đang chuyển động, từ trong bắn ra từng đạo ánh sáng kim sắc như thực chất.

Nếu như dùng Thần Thức không thể dò xét ra cấm chế pháp trận hoặc là cửa vào không gian, Hàn Lập đành phải vận dụng Chân Thực Chi Nhãn dò xét.

Hắn bay lên giữa không trung, thúc giục cặp mắt kim sắc vĩ đại, ánh mắt liền rơi vào mảnh đình viện mà hắn vừa đứng khi nãy.

Dưới ánh sáng kim sắc, phiến đá trên đình viện rỗng tuếch, không có chút khác thường.

Ánh mắt Hàn Lập chậm rãi di động, từ phiến đá trên mặt đất đi vào trong bàn đá nội viện, tiếp theo di chuyển đến bên tường cây khô, lại đến hai viện kế đó, nhưng tất cả đều là một mảnh bình lặng, không có chút biến hoá nào.

Thẳng đến khi Chân Thực Chi Nhãn di chuyển đến toà phòng ốc sụp đổ, dừng lại ở đó một lúc thì bên trong kim quang mịt mờ mới nổi lên một tia biến hóa, chỗ nóc toà nhà sụp đổ đó vậy mà nổi lên một mảnh kim quang cuồn cuộn, khôi phục nguyên trạng.

"Ồ, kỳ quái! Chẳng lẽ căn phòng này lại ẩn chứa Thời Gian Pháp Tắc chi lực?" Lông mày Hàn Lập nhướng lên, kinh ngạc không thôi.

Không đợi hắn tiến lên xem xét kỹ, khó khăn lắm hư ảnh phòng ốc mới được chữa trị thì nó lại bắt đầu chớp động liên tiếp, hình ảnh lại không cách nào ổn định.

Hàn Lập thu hồi Chân Ngôn Bảo Luân, rơi vào trước đại điện, vốn xem xét toàn bộ bên ngoài đại điện, lại tiến vào trong đại điện cẩn thận tìm tòi một phen, cũng không phát hiện vật gì ẩn chứa Thời Gian Pháp Tắc chi lực.

"Thật là lạ, chẳng lẽ Thời Gian Pháp Tắc chi lực ẩn chứa trong đó quá mức bạc nhược yếu kém, cho nên không cách nào dò xét được? Có lẽ cũng không đến mức a." Trong nội tâm Hàn Lập nghi ngờ, thì thào lẩm bẩm.

Trầm ngâm một lát, trong đôi mắt hắn loé lên tinh quang, Chân Ngôn Bảo Luân lần nữa hiển hiện phóng tới, thân hình hắn bay lên, đã đi ra chỗ sân nhỏ, bay vút qua khu vực khác.

Từ trên cao quan sát xuống dưới, tuy phiến khu vực này rách nát, nhưng kiến trúc chỉnh thể phân bố thập phần hợp quy tắc, cơ bản giống với bố cục bên trong thành phố đô thành thế tục, cho nên Hàn Lập dựa theo các con đường giăng khắp nơi trong thành tiến hành dò xét toà thành trì này.

Bắt đầu từ rìa phía đông, hắn một đường đi đến phía tây, ven đường gặp một ít kiến trúc lầu các duy trì sự sụp đổ thì hắn tương đối cẩn thận xem xét kỹ, mỗi lần dùng Chân Thực Chi Nhãn xem xét đều có thể mơ mơ hồ hồ chiếu ra nguyên bản thời điểm hình ảnh hoàn hảo, nhưng lại giống với toà phủ đệ, không cách nào ổn định.

Bên trong cả tòa thành thị này, khắp nơi đều có chấn động Thời Gian Pháp Tắc hơi yếu, nhưng đều không đạt đến trình độ làm cho người ta cảm giác được.

Không đến nửa ngày sau, Hàn Lập đã tra xét mấy lần bốn phía đông tây nam bắc của khu thành thị, kết quả đều không thu hoạch được gì.

Đến chạng vạng tối, mặt trời ở chân trời phía tây dần dần trở nên một mảnh lửa đỏ, bắt đầu hạ xuống chân núi.

Ở thành nam, trong một lâm viên phủ đệ cỏ hoang mọc đầy, đứng lặng đó một toà mộc tháp màu đen cao chín tầng, trên thân tháp có nhiều dấu vết đốt cháy nghiêm trọng, nghiêng về một hướng, thoạt nhìn thật giống tùy thời sẽ sụp xuống.

Một tay Hàn Lập vịn lên khung sắt trên đỉnh tháp, đứng ở mái ngói màu đen ở đỉnh tháp, nhìn ra hướng mặt trời lặn ở phương xa.

Đứng bên cạnh là một đạo nhân mặc hoàng bào, chính là Giải Đạo Nhân, thần sắc gã bình tĩnh, trên mặt không có bất kỳ biểu lộ gì.

"Giải đạo hữu, bố cục trong thành này có môn đạo gì không? " Ánh mắt Hàn Lập hơi thu liễm lại, mở miệng hỏi.

"Bố cục trong nội thành này, tuy rằng không bàn mà hợp thành Cửu Cung Sổ Thuật, nhưng cũng chỉ là cấu trúc thành trì bình thường, ít nhất từ biểu hiện bên ngoài cũng không có chỗ nào đặc biệt. Về phần phía sau có bố trí đặc thù gì hay không, ta cũng nhìn không ra." Giải Đạo Nhân lắc đầu, nói ra.

"Nếu như thế, vậy làm phiền Giải đạo hữu thay ta điều tra một phen, nhìn xem có cơ quan pháp trận ẩn giấu gì hay không?" Hàn Lập nghe vậy, suy nghĩ một lát nói ra.

Giải Đạo Nhân im lặng gật đầu nhẹ, thân hình từ phía trên mộc tháp lóe lên rồi biến mất vô tung.

Hàn Lập nhìn ánh chiều tà hoàng hôn dần dần biến mất, hai mắt bỗng nhiên lóe lên, toàn thân hóa thành một đạo ánh sáng màu xanh, bắn ra phía ngoài.

Nhưng bất quá ngay lập tức, trên bầu trời bỗng nhiên truyền đến "Phanh" một tiếng vang thật lớn!

Chỉ thấy trong hư không biên giới thành trì loé lên một đạo ánh sáng màu xanh, một thân ảnh màu xanh bị một tầng bích chướng vô hình trùng trùng điệp điệp bắn ra, ngã rơi xuống.

Thân ảnh này không ai khác chính là Hàn Lập.

Bất quá, không chờ rơi xuống mặt đất, ánh sáng màu xanh trên người hắn bỗng nhiên sáng ngời, lại bay về một phương hướng khác. . .

Thời gian nhoáng một cái, đã qua mấy ngày.

Ở giữa một toà lâm viên trong mảnh phế tích thành trì, có một mảnh rừng rậm xanh tươi cỏ dại tươi tốt, bốn phía trong rừng rải đầy từng toà quái thạch lởm chởm, màu sắc u ám, mặt ngoài sinh đầy rêu xanh trắng nõn.

Trên một con đường nhỏ uốn lượn trong rừng, hai đạo nhân ảnh một xanh một vàng sóng vai

cùng đi vào phía trong rừng rậm.

"Cấm chế mật thất trong thành không ít, nhưng đại đa số đều thập phần thô thiển, căn bản không có giá trị. Chỉ có nơi này không giống vậy, bất kể là bố trí trong rừng, hay là chỗ mật văn kia, đều lộ ra vẻ không giống bình thường." Giải Đạo Nhân dẫn đường một bên, nói.

"Có thể làm cho Giải đạo hữu nhận định không giống bình thường, nơi này rất có khả năng đúng là cửa ra Bí Cảnh. . ." Hàn Lập nghe vậy, trong mắt hiện lên vẻ chờ mong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK