"Luân Hồi Điện sao? Ta xác thực là không rõ chuyện gì đã xảy ra. Bất quá cũng không quan trọng, chỉ cần ở cùng một chỗ với ngươi, vậy là đủ rồi. Cũng may đứa bé Tố Viện kia ở cùng một chỗ với Phụng Nghĩa, ta cũng bớt lo lắng." Vân Nghê nghe vậy, cười nhẹ một tiếng, nói.
"Hặc hặc, tốt! Đã như vậy, ta với ngươi cùng chiếu cố những tạp chủng Tiên Cung này!" Hô Ngôn đạo nhân sau khi nghe xong, cười điên cuồng một tiếng, nói.
Hô Ngôn đạo nhân vừa dứt lời, trên đỉnh đầu liền truyền đến một tiếng nổ vang rung trời.
Chỉ thấy một đạo bóng kiếm kim quang từ trên không trung rơi thẳng xuống, đập vào phía trên hư ảnh bảo tháp màu đen, trực tiếp đánh cho quang mang tháp ảnh rung động mạnh, trên đỉnh bảo tháp ầm ầm vỡ vụn, biến thành một mảnh hắc sắc quang mang tiêu tán ra.
Cùng lúc đó, đỉnh bảo tháp màu đen trong tay Hô Ngôn đạo nhân cũng đồng thời nứt ra một cái khe hở.
Lão nhìn lên không trung, thấy Lô Việt đang đứng ở không trung, quanh thân Kim Quang lượn lờ, trước người lơ lửng mấy đạo bóng kiếm cự đại, đang không ngừng vũ động chém xuống tháp ảnh màu đen.
Đổng Kiệt tức thì mang theo vài tên tu sĩ Tiên Cung khác, không ngừng công kích bốn phía Hắc Tháp. Những tu sĩ Tiên Cung mà Tiêu Tấn Hàn mang đến, lúc này cũng có hơn mười người đang đáp xuống nơi này, cầm đầu trong đó là một cung trang nữ tử mặc đồ hồng nhạt, nghiễm nhiên cũng là một tu sĩ Kim Tiên Cảnh trung kỳ.
Hô Ngôn đạo nhân hừ lạnh một tiếng, giơ tay lên chụp về phía bên hông mình.
Chỉ thấy Ngân sắc hồ lô loé lên quang mang, lập tức bay khỏi eo của lão, từ bên trong hư ảnh Tuyết Liên Hoa xông lên phóng tới, ở giữa không trung không ngừng tăng vọt, rất nhanh biến lớn như phòng ốc, lơ lửng giữa không trung cao.
Trong miệng Hô Ngôn đạo nhân truyền ra thanh âm ngâm tụng tối nghĩa khó hiểu, Linh văn mặt ngoài Ngân sắc hồ lô cực lớn treo trên đỉnh đầu không trung chợt hiện, nơi miệng hồ lô sáng lên một viên bạch quang mơ hồ.
"Xùy xùy" một tiếng nổ lớn!
Từng hạt đậu màu đen không ngừng từ giữa bạch quang nghiêng rơi vãi ra.
Trong khoảnh khắc, rậm rạp chằng chịt hạt đậu rơi xuống như gió táp mưa rào, chưa rơi xuống đất liền vặn vẹo kéo dài một hồi, biến thành một đám hắc y đậu binh cao hơn một trượng, tay cầm cự phủ màu đen, thoạt nhìn giống như lực sĩ.
Trong chớp mắt, ngàn vạn hắc y đậu binh tay cầm cự phủ vung vẩy, như thủy triều tuôn ra bốn phía công tới đám người Tiên Cung.
Toàn bộ quãng trường Bạch Ngọc Phong, hơn phân nữa đệ tử Chúc Long Đạo đã thối lui về sau, lần nữa trở nên đông đúc chen chúc.
Đại hán râu quai nón thấy vậy, không nói hai lời vung lên Cự Phủ, đứng mũi chịu sào xông vào bên trong đám đậu binh. Mặt khác còn có mấy người cũng theo sát phía sau, cùng chém giết với đám đậu binh mênh mông.
"Hô Ngôn lão đạo quả nhiên khó chơi! Ta sẽ nghĩ cách kiềm chế, các ngươi tìm biện pháp tới hỗ trợ Lô trưởng lão."
Trong miệng cung trang nữ tử hồng nhạt Kim Tiên phân phó một tiếng, sau đó vòng eo uốn éo, một đôi chân vén lên tư thế cổ quái, ngồi treo giữa không trung, trước người lơ lửng một cây đàn cổ màu trắng toàn thân óng ánh.
Chỉ thấy cổ tay trắng nhẹ giơ lên, mười ngón tay hết sức nhỏ đánh nhanh trên dây Ngọc Cầm, một hồi âm thanh vang lên như ngân châu rơi xuống, đàn cổ ảnh hưởng đến đối phương bên ngoài mấy trăm trượng, lúc này liền có một đám hắc y đậu binh lay động tả hữu, ngay chỗ ngực nhao nhao bạo liệt ra, chiến lực hoàn toàn biến mất.
Ngay sau đó, thân hình nàng lại di chuyển qua hướng khác, một tay lần nữa đánh lên dây đàn, lúc này lại có không ít đậu binh cứ như vậy ngã xuống đất.
Thanh âm này phảng phất mờ mịt như tiên âm, bề ngoài nhìn như thanh thúy dễ nghe, kì thực lại làm cho người nghe thấy khí huyết bên trong cơ thể sôi trào, Pháp lực hỗn loạn. Hắc y đậu binh nhìn như không thể phá vỡ, lại không thể ngăn cản mảy may.
Hơn mười tên tu sĩ Tiên Cung còn lại, tức thì thừa cơ đám đậu binh hỗn loạn, phóng ra tránh khỏi.
Mấy trăm dặm bên ngoài, Hàn Lập, Kỳ Lương cùng với mười mấy tên Chân Tiên đứng trên một đỉnh núi nhìn xem.
Lam mang trong hai mắt hắn chớp động, nhìn Hô ngôn đạo nhân đang không ngừng thúc giục Ngân sắc hồ lô trên Bạch Ngọc Phong, không khỏi lắc đầu.
Từ ngày hắn gia nhập Chúc Long Đạo đến nay, bất quá mấy trăm năm, có thể nói giao thiệp cùng lão nhân này là sâu đậm nhất, đối phương tính ra là một nữa người thầy của mình, đã giúp đỡ hắn không ít trong việc luyện chế Đạo Binh.
Mắt thấy lão rơi vào cục diện bị vây công, trong lòng hắn cũng không biết nói gì.
Nhưng nếu lại để cho hắn liều chết rời đi tương trợ, tự nhiên là không thể nào đấy.
Thứ nhất, dùng thực lực hắn hôm nay, trước mặt nhiều tu sĩ Kim Tiên Cảnh như vậy, căn bản vô lực thay đổi, chỉ sợ đi cũng là không công chịu chết. Thứ hai lúc trước phát hiện tên thanh niên hoa phục kia, lại để cho hắn sinh ra một loại cảm giác rất xấu.
Loại cảm giác này cụ thể là gì, hắn thực sự cũng không rõ lắm.
Đúng lúc này, trên quảng trường không lại vang lên một tiếng nổ vang kịch liệt.
Chỉ thấy phía trên hai người Hô Ngôn đạo nhân đột nhiên Ngân Quang chợt phát, Ngân sắc hồ lô dùng để chứa đậu binh lại đột nhiên vỡ vụn ầm ầm ra.
Bên trong hơn mười vạn hắc y đậu binh toàn bộ phóng thích ra ngoài, trong hồ lô bị nghiền nát có mảng lớn linh dịch màu xanh hắt vẫy đầy trời, giống như trận mưa rào vào ngày nắng hạn, rơi vào trên đám đậu binh rậm rạp chằng chịt.
Sau khi tất cả hắc y đậu binh bị linh dịch xối lên trên, trên người nguyên một đám ô quang mãnh liệt, thân hình lần nữa tăng vọt gấp đôi, dường như quanh thân đã nhận được Linh lực bổ sung, càng thêm hung hãn không sợ chết, phóng tới đám người Đổng Kiệt.
Những đậu binh này tuy mạnh, nhưng dưới sự hợp lực vây quét của hơn hai mươi tên Kim Tiên cùng Chân Tiên kỳ, quả thực giống như lúa mạch chín, căn bản không chịu được mấy kích, biến thành mảnh mảnh rơi ngược xuống đất.
Cũng may số lượng chúng đủ nhiều, quấn lấy Đổng Kiệt cùng với đại bộ phận người Tiên Cung, bất quá dưới sự phối hợp công kích của cung trang nữ tử Kim Tiên sử dụng đàn cổ, có ba người xâm nhập vào khu vực trung tâm, cùng một chỗ với Lô Việt vây công Hô Ngôn đạo nhân cùng Vân Nghê.
Trong lúc đó, đồng tử Hàn Lập có chút co rụt lại, trong ba người này có cả tên thanh niên hoa phục kia làm hắn rất không thoải mái.
Bất quá, cử chỉ người này lại có chút kỳ quái, tuy rằng đồng dạng tham dự vây công hai người Hô Ngôn, lại tựa hồ như không để tâm, không ngừng chạy ở khu vực ngoại vi, sử dụng rất ít thủ đoạn công kích, nhìn có vẻ như là xuất công không xuất lực.
Thế cho nên Hàn Lập muốn từ trên người gã nhìn ra công pháp cùng tu vi sâu cạn, lại căn bản không có cách nào.
Âu Dương Khuê Sơn sau khi phân phó Kim Tiên đạo chủ cứu giúp đệ tử cấp thấp Chúc Long Đạo, chính mình lại không có rời đi, mà đứng trên không cách Bạch Ngọc Phong không xa, ánh mắt nhìn về phía hai người Hô Ngôn đạo nhân đang bị đám người Tiên Cung vây công.
"Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn.
Trên bầu trời, hai tay Lô Việt kết kiếm quyết, một đạo kim sắc kiếm quang lớn chừng trăm trượng lóe lên, như Thái Sơn Áp Đỉnh đánh tới hư ảnh Hắc Tháp bên dưới.
Tháp ảnh màu đen ầm ầm nổ tung, tầng tầng sụp đổ, biến thành từng điểm Hắc Quang tiêu tán mất.
Lực đạo Kim sắc kiếm quang cũng theo đó vừa hết, chưa chạm đến Tuyết Liên Hoa ảnh phía dưới, liền trực tiếp tiêu tán đi.
Sắc mặt Lô Việt trắng bệch, thân hình ở giữa không trung lảo đảo một cái, vội vàng lật tay lấy ra một viên thuốc nuốt vào, hiển nhiên tế ra một kiếm này cũng hao tổn không nhẹ.
Hai gã tu sĩ Tiên Cung nguyên bản tham dự vây công thấy vậy, lúc này dừng công kích, thân ảnh nhoáng một cái chắn trước người Lô Việt, còn tên thanh niên hoa phục vẫn chạy xung quanh liên tục, không ngừng công kích Tuyết Liên Hoa ảnh kia.
Hô Ngôn đạo nhân nắm bảo tháp màu đen trong tay, phía trên hiện ra đạo đạo vết rạn bắt mắt, dù chưa triệt để vỡ vụn ra, nhưng Linh quang cũng tổn hao nhiều, uy năng mất hết rồi.
"Tay sai Tiên Cung, chớ khinh người quá đáng!"
Trong miệng Hô Ngôn đạo nhân mắng một tiếng giận dữ, thu lại Hắc Tháp, thò tay tháo xuống một cái hồ lô đỏ thẫm bên hông, một tay nắm lấy hồ lô trên lưng buộc lên dây thừng, một tay bấm một cái pháp quyết cổ quái, vỗ nhẹ vào miệng hồ lô, tiếp theo tay biến thành trảo, hướng phía ngoài co lại.
Chỉ nghe "Thương lang lang" một hồi tiếng vang sắc nhọn.
Một trường kiếm màu đỏ rộng chừng ba ngón tay được lão rút ra chậm rãi từ miệng hồ lô, chỗ đó quanh quẩn quang mang
"Không nghĩ tới, chuôi Xích Loan này lần nữa được ra khỏi vỏ! Đã như vậy, hôm nay ta liền thống thống khoái khoái giết gà thịt chó một phen!" Hô Ngôn lão đạo ngửa đầu uống một ngụm rượu, cười vang nói.
Dứt lời, lão quay đầu nhìn về phía Vân Nghê, coi như hỏi ý kiến của nàng.
Vân Nghê cười nhẹ nhàng, khẽ gật đầu một cái.
Hai mắt Hô Ngôn đạo nhân ngưng tụ, thần sắc trên mặt trở nên vô cùng ngưng trọng, khí tức trên người liền biến đổi, trở nên lợi hại hơn trước nhiều.
Trong miệng lão phát ra một tiếng thét dài rõ to, thân hình giống như cầu vồng lướt qua Tuyết Liên Hoa ảnh, bay thẳng đến hướng Lô Việt.
Quanh thân lão hiện ra một tầng quang mang mông lung, trường kiếm trong tay sáng lên từng đạo phù văn lửa đỏ, đạo bào trên người bị kình phong quét bay phất phới, khí thế toàn thân rõ ràng tăng vọt gấp mấy lần.
Thời điểm lão cầm kiếm trong tay, so với lúc không cầm kiếm, quả thực như hai người khác nhau.
Hai gã tu sĩ Chân Tiên cảnh hậu kỳ Tiên Cung ngăn cản trước người Lô Việt căn bản chưa kịp phản ứng, sau một điểm Xích Hồng hiện lên, mặt mũi tràn đầy hoảng sợ bị chém thành hai đoạn, Nguyên Anh hai người vừa mới chạy ra, liền trực tiếp bị thiêu cháy hừng hực, trong chớp mắt hóa thành hư ảo.
Cung trang nữ tử Kim Tiên lơ lửng trên bầu trời thấy thế, tay đánh lên dây đàn mãnh liệt, một cỗ chấn động vô hình vô cùng mạnh mẽ, lập tức phóng thẳng đến Hô Ngôn đạo nhân.
Vân Nghê thấy vậy, hai tay khẽ múa, phía trên Tuyết Liên Hoa ảnh tự hành chia lìa ra một mảnh cánh hoa cực lớn, bay thẳng vào không trung, đánh vào đạo chấn động vô hình kia, cả hai va chạm tán loạn ra.
"Đối thủ của ngươi là ta." Vân Nghê nhìn về phía nàng kia, nhàn nhạt nói ra.
Cung trang nữ tử Kim Tiên nhìn về phía nàng khẽ cười, lần nữa đánh lên dây đàn.
Giữa không trung tiếng đàn không ngừng vang lên, giống như chồng chất sóng lớn trên sông, một tầng tiếp theo một tầng nhào đánh tới hướng Vân Nghê.
Trên bầu trời, Hô Ngôn đạo nhân dùng thủ đoạn sét đánh chém giết hai gã tu sĩ Chân Tiên Cảnh Hậu Kỳ, tiếp theo trường kiếm trong tay run lên, trên thân kiếm sáng lên quang mang đỏ thẫm, một đạo hư ảnh Hỏa Loan cự đại lập tức lóe lên hiển hiện sau lưng Lô Việt.
Trong miệng lão ngâm khẽ một tiếng, tay đột nhiên vung lên.
Một tiếng phượng hót rõ to đến cực điểm khác vang lên, lập tức bay đến sau lưng hư ảnh Hỏa Loan kia.
Phần phật một tiếng!
Một cỗ hoả diễm đỏ thẫm từ trên thân kiếm phóng tới, đuổi theo hư ảnh Hỏa Loan, lập tức hóa thành một biển lửa cực lớn, mãnh liệt lao thẳng tới Lô Việt.
Ánh mắt Lô Việt chớp lên, đưa tay nhấn thân kiếm một cái, vung lên phía trước.
Kim Quang chói mắt từ trên thân kiếm bắn ra, ở giữa không trung bỗng nhiên phóng đại, hóa thành một đạo tường thành kim sắc, ngăn chặn mãnh liệt biển lửa.
Biển lửa đỏ thẫm tuy bị ngăn trở, nhưng lại không tiêu tán, ngược lại kích lên sóng lửa ngợp trời, không ngừng đánh lên tường thành kim sắc.
Kim Quang tường thành rạng rỡ rung mạnh không thôi, rất nhanh quang mang liền trở nên ảm đạm, trực tiếp bị sóng lửa thiêu đốt, tiêu tán ra.
"Thống khoái!"
Hô Ngôn đạo nhân cười điên cuồng một tiếng, một tay rút kiếm ra, hai chân trong biển lửa lướt về phía trước, nhìn tiêu sái đến cực điểm.
Lô Việt hừ lạnh một tiếng, tay vung lên, một mặt khiên tròn Kim sắc lóe lên phóng tới, bay vào trong biển lửa.
Thân hình y nhảy lên theo sát, hai chân dẫm lên khiên tròn, nhanh chóng trượt đi trong biển lửa, nghênh đón Hô Ngôn đạo nhân.
Mũi kiếm hai người va chạm, giữa không trung cao lập tức vang lên tiếng nổ lớn, hoả quang bóng kiếm hiện ra đầy trời.