Thời gian trôi qua từng chút, mấy ngày sau chung quanh Lạc Phách Kinh Phong đã tạo thành từng trụ vòi rồng màu đen cực lớn nối liền trời đất.
Những lốc xoáy phô thiên cái địa này cuốn đi khắp nơi, khi thì giao thoa, khi thì lại tách ra, trước mắt đều là một mảnh tối tăm mờ mịt, không cách nào thấy rõ.
Hàn Lập ở trong vòng bảo hộ màu đen do Định Phong Châu biến thành, lách qua từng đám trụ vòi rồng, tận lực tránh va chạm với những lốc xoáy kia, đồng thời ngưng thần giữ vững thần thức hải.
Hắn có thể cảm nhận được bên trong những lốc xoáy này ẩn chứa âm hàn chi lực, dù là hắn cũng không muốn đón nhận trực diện.
Hiện tại tuy rằng hắn vẫn không ngừng tiến lên, nhưng tốc độ đại giảm so với lúc trước.
Thanh âm quỷ rít nhiếp hồn nơi này cường đại hơn rất nhiều so với trước, mặc dù hắn có thể chịu được nhưng không dám tản mát thần thức ra ngoài cơ thể.
Thần Thức Lực do Thần Hồn duy trì, nếu để Thần Thức phát ra va chạm với Lạc Phách Kinh Phong chung quanh thì tiếng quỷ rít gió gào sẽ ảnh hưởng đến hắn càng lớn.
May mà hắn có Thanh Minh Linh Mục, lam quang lập loè trong hai mắt hắn, không cần thần thức cũng có thể nhận biết được hướng đi của âm phong chung quanh, nếu không chỉ sợ đi được nửa bước cũng khó.
Vù vù!
Một đạo lốc xoáy màu đen cự đại gào thét cuốn tới, tốc độ cực nhanh.
Thân hình Hàn Lập uốn éo giống như một đuôi cá quẫy, vô cùng linh hoạt, tránh né lốc xoáy đang đánh tới.
Bất quá vào thời khắc này, một đạo hắc ảnh từ trong lốc xoáy phóng tới Hàn Lập nhanh như điện, tốc độ cực nhanh như một tia chớp màu đen.
Mặc dù hắc ảnh nhanh, nhưng phản ứng của Hàn Lập còn nhanh hơn.
Hắn vung ngón tay lên, một đạo kiếm khí màu xanh sáng ngời cuốn tới, trảm chuẩn xác lên hắc ảnh.
Một âm thanh vang lên!
Hắc ảnh bị kiếm khí chém thành hai đoạn, mặt ngoài hắc khí tiêu tán lộ ra bên trong là một quái xà toàn thân đen kịt.
Quái xà này dài hơn một trượng, đầu hình tam giác, toàn thân đen nhánh, tản mát ra khí tức âm hàn cực nặng, hai con ngươi đỏ sậm, sắc mặt lạnh như băng.
Sau khi bị chém thành hai đoạn, con rắn này không chết, mà hai đoạn tàn thân uốn éo dung hợp lại làm một, giống như chưa từng bị thương, chẳng qua khí tức âm hàn tỏa ra đã giảm bớt không ít.
Hàn Lập thấy cảnh này, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Quái xà màu đen khôi phục nhưng không có đào tẩu, trong miệng phát ra tiếng kếu tê tê...ê...eeee kì quái, hung quang trong mắt càng tăng lên, nhìn có vẻ linh trí không cao.
Thân hình nó uốn éo lần nữa, hóa thành một đạo tàn ảnh mơ hồ biến mất vô tung.
Sau một khắc, quái xà màu đen từ hư không xuất hiện sau lưng Hàn Lập, cắn tới mãnh liệt.
Hàn Lập cười nhạt một tiếng, một tay phất lên.
Hư không bên trên quái xà màu đen chấn động một cái, một đại thủ màu xanh lăng không hiện ra, năm ngón tay chụp xuống như thiểm điện, nắm chặt lấy quái xà màu đen.
Quái xà bị đại thủ màu xanh bắt trúng, ra sức giãy giụa, nhưng không thoát ra được.
Đại thủ màu xanh cầm lấy quái xà, bay đến trước người Hàn Lập.
"Vật này là. . ." Hai mắt Hàn Lập nhìn quái xà màu đen, lông mày cau lại.
Thoạt nhìn tựa hồ con rắn này là do âm hàn chi khí nơi này ngưng tụ thành quái vật, cũng không phải thực thể, khác rất lớn với Yêu thú bình thường.
Lúc trước vì đi qua Lạc Phách Kinh Phong, hắn tìm đọc không ít điển tịch về Lạc Phách Kinh Phong, một bản điển tịch trong đó có nói sâu trong Lạc Phách Kinh Phong có một ít Âm Thú quái dị, rất khó đối phó.
Quái xà màu đen này chắc là Âm Thú kia rồi.
Tay Hàn Lập khẽ nhúc nhích, đại thủ màu xanh xiết chặt lại.
"Đùng" một tiếng vang nhỏ!
Quái xà màu đen bị bóp nát bạo liệt ra, hóa thành một cỗ hắc khí.
Nhưng những hắc khí này cũng không tiêu tán đi, ngược lại nhúc nhích giống như vật còn sống, mơ hồ muốn hội tụ lại lần nữa.
Sắc mặt Hàn Lập hơi trầm xuống, cong ngón tay búng ra.
Đùng!
Một đạo kim sắc hồ quang điện từ ngón tay bắn nhanh tới, lóe lên tức thì đánh vào phía trên hắc khí, đúng là Tịch Tà Thần Lôi.
"Xì..." một hồi giòn vang, dường như hắc khí gặp phải khắc tinh, lập tức tán loạn ra.
Một tiếng hét thảm mơ hồ từ trong hắc khí truyền ra, lập tức triệt để phiêu tán biến mất.
Hàn Lập thấy cảnh này, sắc mặt khẽ buông lỏng.
Bất quá hắn cũng không ở lại đây lâu, tiếp tục bay về phía trước.
Một đường tiến lên, thỉnh thoảng hắn gặp Âm Thú từ trong âm phong phóng ra tập kích.
Thực lực những Âm Thú này cũng không cao, nhưng thân thể có thể biến hoá, có phần khó đối phó.
May mắn Hàn Lập có Tịch Tà Thần Lôi khắc chế những Âm Thú này, một đường đi tới cũng không quá mức khó khăn.
"Ồ!"
Hàn Lập phi độn bên trong, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
Những trụ âm phong cực lớn chung quanh đột nhiên giảm đi, nguyên bản chằng chịt trụ vòi rồng màu đen giờ lại trở nên thưa thớt, hơn nữa độ lớn cũng nhỏ hơn rất nhiều so với trước.
Trong nội tâm Hàn Lập kinh ngạc, nhưng cũng không có dừng lại, tiếp tục bay về phía trước.
Càng đi về phía trước, các trụ âm phong chung quanh càng ít, cuối cùng biến mất hoàn toàn.
Âm phong gào thét không còn thấy bóng dáng nữa, đập vào mắt là một mảnh hắc vụ nhàn nhạt, phiêu đãng nhẹ nhàng, cảm giác âm hàn chung quanh cũng theo đó đại giảm, những Âm Thú kia cũng biến mất vô tung.
Âm phong biến mất, những thanh âm gào khóc thảm thiết kia cũng hầu như không nghe thấy nữa, nơi này phảng phất như một mảnh hắc vụ yên tĩnh.
"Chẳng lẽ đã xuyên qua Lạc Phách Kinh Phong?" Hàn Lập nghĩ thầm trong lòng, nhưng lập tức lắc đầu.
Mình tiến vào Lạc Phách Kinh Phong chưa tới nửa tháng, tuyệt đối không có khả năng đã vượt qua Lạc Phách Kinh Phong.
Nơi này tất nhiên vẫn còn trong Lạc Phách Kinh Phong, chỉ sợ đã đến một khu vực đặc thù nào đó.
Chỉ tiếc hắn tìm được rất ít điển tịch nói về Lạc Phách Kinh Phong, trong đó cũng không ghi chép tình huống này.
Hàn Lập trầm ngâm một lát, ánh sáng màu xanh trên người đại phóng, tiếp tục bay về phía trước.
Bất quá tốc độ phi độn của hắn giảm xuống một ít, đồng thời lam quang trong mắt lập loè, dò xét hết thảy động tĩnh chung quanh.
Bay gần nửa ngày, hắc vụ chung quanh vẫn tràn ngập, chẳng qua càng tiến đến thì sương mù càng nồng đậm lên nhiều, cuối cùng sương mù nồng đậm như thực chất.
Đến lúc này, mặc dù hắn có Thanh Minh Linh Mục, cũng nhìn không xa được.
Hơn nữa trong sương mù không hề an tĩnh như lúc trước, bắt đầu hiện ra từng đợt thanh âm bén nhọn quái dị giống như tiếng con nít khóc.
Tuy thanh âm này không lớn, thậm chí có lúc như có như không, nhưng uy lực lớn hơn so với thanh âm gào khóc thảm thiết lúc trước.
Đuôi lông mày Hàn Lập nhảy lên, nhìn chỗ này hình như đã đến một khu vực mới khác.
Hắn giảm độn tốc xuống một ít, đồng thời hai mắt lóe lên, bắn ra hai luồng lam quang dài hơn thước, tra xét động tĩnh chung quanh.
Tiếp tục đi tới một đoạn trong hắc vụ, sắc mặt hắn chợt hơi đổi, thân hình phi độn bỗng nhiên ngừng lại, con mắt nhìn kỹ phía trước.
Một hồi thanh âm ù ù từ phía trước truyền đến, nguyên bản sương mù màu đen bình lặng bỗng nhiên cuồn cuộn kịch liệt.
Thanh âm càng ngày càng lớn, sương mù chung quanh cuồn cuộn càng ngày càng kịch liệt, cuối cùng sôi trào như nước sôi.
Lông mày Hàn Lập càng nhăn chặt, đang lo lắng nên quay lại hay là tránh sang đường khác.
Vào thời khắc này, sương mù màu đen quanh người hắn bỗng nhiên xoay tròn điên cuồng, một vòng xoáy thật lớn từ phía trước phóng tới.
Dùng năng lực tầm mắt của hắn lúc này, vậy mà vẫn nhìn không thấy toàn cảnh vòng xoáy, thậm chí ngay cả trung tâm vòng xoáy cũng nhìn không tới, không biết lớn đến bao nhiêu.
Một cỗ hấp lực cường đại từ sâu trong vòng xoáy tán phát ra, bao phủ thân thể của hắn vào trong.
Lực lượng này cực lớn, thân thể Hàn Lập bị hút vào hướng trung tâm vòng xoáy.
Sắc mặt hắn trầm xuống, ánh sáng màu xanh trên thân đại phóng, ngưng lại đậm đặc như thực chất, lúc này thân hình mới ổn định lại.
Hàn Lập nhìn vào chỗ sâu trong vòng xoáy, trong mắt tinh quang chớp động, sau đó ánh sáng màu xanh trên người sáng ngời lần nữa, bay về hướng hai bên vòng xoáy.
Thân hình hắn vừa động, bỗng sương mù phía trước cuồn cuộn, một đạo hắc ảnh từ bên trong bắn ra.
Là một con cóc âm thú màu đen to cỡ căn phòng, cái cổ thô ngắn, toàn thân xù xì, thoạt nhìn có chút đáng sợ.
Con cóc màu đen há to cái miệng rộng, phun ra một đạo hắc quang nồng đậm, đánh vào đầu Hàn Lập, dường như muốn ngăn trở hắn rời khỏi.
Cột sáng màu đen tản mát ra chấn động âm hàn chi lực kinh người, những nơi đi qua hư không cũng hiện ra đạo đạo vết băng, dường như bị đông kết lại.
Hàn Lập hừ lạnh một tiếng, một tay phất lên.
Một phi kiếm màu xanh bắn ra, sau đó run lên hóa thành một thanh cự kiếm màu xanh to vài chục trượng, phía trên hiện ra từng đạo kim sắc hồ quang điện.
Cự kiếm màu xanh lập tức biến thành một lôi kiếm kim sắc, trảm lên cột sáng màu đen.
Một tiếng nổ mạnh vang lên!
Cột sáng màu đen không chịu nổi một kích của lôi kiếm kim sắc, sau một cái chớp mắt liền sụp đổ ầm ầm, bạo liệt ra.
Lôi Kiếm kim sắc mơ hồ một cái, sau một khắc xuất hiện trên đỉnh đầu con cóc, chém xuống đầu nó.
Xoẹt!
Kim quang lóe sáng, thân thể con cóc lập tức bị chém thành hai khúc, Tịch Tà Thần Lôi lan tràn trên hai mảnh tàn thể của nó.
Hai mảnh tàn thể "Phanh" một tiếng, nổ tan ra, hóa thành hai luồng hắc khí phiêu tán.
Tuy Hàn Lập chém giết con thú này, nhưng tốc độ bị chậm lại một chút.
Vòng xoáy khổng lồ sau lưng nhanh chóng tới gần, lực xé rách chung quanh càng thêm mãnh liệt.
Sắc mặt Hàn Lập ngưng lại, tay bấm niệm pháp quyết, thanh quang trên người sáng lên, đang muốn thi triển bí thuật phi độn rời khỏi.
Vào thời khắc này, bên trong vòng xoáy khổng lồ hiện ra một đạo hắc ảnh vừa thô vừa to, bắn nhanh tới, là một xúc tu cực lớn, tốc độ nhanh choáng váng há hốc mồm, quấn nhanh lấy thân thể của hắn.
Bất quá Hàn Lập đã thi triển Chân Cực Chi Mô, tuy xúc tu quấn chặt thân thể của hắn, nhưng cũng không có thật sự chạm vào.
Sắc mặt hắn khẽ biến, lập tức hừ lạnh một tiếng, tay bấm niệm pháp quyết.
Ánh sáng màu xanh trên thân Hàn Lập chớp liên tục, hai chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm bắn ra, trảm lên xúc tu màu đen.
Xuy xuy xuy!
Nhưng xúc tu màu đen cứng rắn vô cùng, Thanh Trúc Phong Vân Kiếm chỉ chém vào một đoạn ngắn liền ngừng lại.
Đuôi lông mày Hàn Lập nhảy lên, mặt lộ vẻ kinh ngạc, đang tính hành động khác.
Nhưng xúc tu màu đen kéo lại mãnh liệt, lực lượng cực lớn, hắn không kịp chuẩn bị nên bị kéo vào trong vòng xoáy khổng lồ.
Hắn cảm thấy hoa mắt, sau một khắc trước mắt xuất hiện vòng xoáy xoay tròn kịch liệt, hắc khí chung quanh cấp tốc xoay tròn, phát ra thanh âm ù ù, lao nhanh giống như thiên quân vạn mã.
Từng cỗ lực xé rách cực lớn tuôn ra từ bốn phương tám hướng, bao phủ trên người hắn, so với vừa rồi cường đại gấp mấy lần.
Xúc tu màu đen vẫn đang quấn quanh trên người hắn, hơn nữa không ngừng nhúc nhích, nhanh chóng buộc chặt. Bất quá Chân Cực Chi Mô cực kỳ cứng cỏi, mặc cho xúc tu màu đen này co rút nghiền ép như thế nào vẫn lù lù bất động.
Lúc này Hàn Lập bị kéo vào chỗ sâu trong vòng xoáy. Hắn trấn định lại, không để ý tới xúc tu màu đen trên người nữa, mà ánh mắt nhìn chung quanh, nhíu mày lại.
Nhưng vào lúc này, một tiếng gào to nặng nề từ chỗ sâu trong vòng xoáy truyền đến, lập tức "Vèo" một tiếng!
Bên trong phía trước vòng xoáy lóe lên hắc ảnh, lại là một xúc tu màu đen khác bắn ra, lần nữa quấn quanh trên thân Hàn Lập, hung hăng đè ép hắn
Hàn Lập thu hồi ánh mắt, nhìn về hướng sâu trong vòng xoáy, trong mắt loé lên lãnh mang, tay thi triển kiếm quyết.