Xích Mộng nhìn dưới thân trống rỗng bỗng xuất hiện dòng sông màu vàng óng cuồn cuộn, trong mắt lóe lên vẻ ngạc nhiên.
"Không ngờ ngươi đã ngưng luyện ra Linh Vực Tạo Vật cảnh, đáng tiếc chỉ là một dòng sông, lại còn không phải lực lượng pháp tắc Thủy thuộc tính thuần khiết, làm gì được ta chứ? Ha ha. . ." Xích Mộng cười nói.
Nhưng rất nhanh, nàng không cười được nữa.
Trong hư không bốn phía, từng đợt ba động Thời Gian Pháp Tắc truyền đến mãnh liệt, một dãy núi uốn lượn chập chùng nổi lên, cây rừng màu xanh bao phủ trên đó, một vòng kiêu dương giống như Kim Ô, lại như mặt trăng màu vàng treo cao trên trời, bốn phía tựa hồ còn có lấm ta lấm tấm ánh lửa chiếu rọi trong đó.
"Sao lại như vậy? Ngươi bất quá chỉ là Đại La sơ kỳ, làm sao có thể ngưng luyện ra Linh Vực Tạo Vật cảnh hoàn mỹ như thế?" Thần sắc Xích Mộng đột biến, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Phải biết, cô đọng Linh Vực không phải là chuyện dễ như trở bàn tay, không những phải hao phí đại lượng tâm lực và thời gian, còn cần rất nhiều tài nguyên cùng cơ duyên.
Người tầm thường, cho dù là tạo vật hóa linh, cũng chỉ có thể hình thành Vực Linh nguyên thủy nhất, thác nước nham tương và Hỏa Diễm Cự Nhân của nàng là như thế, còn Hàn Lập lại ngưng luyện ra hình thái sơn thủy nhật nguyệt, tinh thần, thực sự hiếm thấy.
Lần này, ngay cả Xích Mộng cũng không thể không nghiêm túc đánh giá cao thực lực của Hàn Lập.
"Lam Nhan, ngươi cũng nhanh tới hỗ trợ." Ý niệm trong lòng Xích Mộng thay đổi thật nhanh, quay đầu nhìn thoáng qua Lam Nhan một mực lưu tại chỗ kia, quát.
Lam Nhan nghe vậy, không khởi hành liền, mà
thân hình thoáng lung lay một cái, lộ vẻ do dự.
"Đừng quên chuyện ngươi cầu đó!" Thanh âm Xích Mộng lạnh lùng nói.
Lam Nhan nghe lời ấy, trong mắt lóe lên một vòng bất đắc dĩ, đành phải phi thân lên, bay đến bên này.
Hàn Lập thấy thế, lông mày hơi nhăn lại.
Đúng lúc này, dị biến phát sinh!
Một đạo bạch quang lóa mắt bỗng nhiên lóe lên, Tiểu Bạch bỗng cảm thấy hai mắt như bị cường quang đâm một cái, không khỏi hoa lên.
Trong không gian Linh Vực của Hàn Lập áp chế, thân ảnh thướt tha của Xích Mộng quả thực không bị ước thúc, trong nháy mắt lách mình tới.
Bàn tay nàng vừa nhấc lên, một lồng sáng hơi mờ bỗng nhiên từ đỉnh đầu chụp xuống, trong nháy mắt bao phủ hai người Hàn Lập vào trong.
Xích Mộng thấy thế vui mừng, hai tay bấm pháp quyết, trên lồng sáng hơi mờ kia chín đầu xích hồng Tinh Long lập tức sống lại, há miệng phun ra long tức hỏa diễm, dũng mãnh lao tới hai người trong lồng sáng.
"A. . ." Một tiếng kêu thảm vang lên.
Thần sắc Xích Mộng đột biến, vội ngừng uy năng Cửu Long Thần Hỏa Tráo, kết quả nhìn thấy hai tên áo đen do mình mang đến, đang bị lồng sáng trong suốt bao phủ bên trong, áo bào đen trên thân đã bị thiêu hủy, lộ ra vẻ thê thảm.
"Chuyện gì xảy ra?" Xích Mộng kinh nghi nói.
"Đã nếm qua một lần thua thiệt, làm sao lại ăn thêm một lần nữa?" Thanh âm Hàn Lập mang theo vẻ mỉa mai, từ nơi không xa truyền đến.
Vừa dứt lời, trên thân Hàn Lập liền có một tầng kim quang tràn đầy, vừa sải bước ra, trong nháy mắt đã tới trước người Xích Mộng.
Một chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm bỗng nhiên chém ra, trên thân kiếm quay cuồng kim lôi, tia điện tuôn ra.
"Thật nhanh. . ." Xích Mộng vừa cảm thấy hoa mắt, mũi kiếm Hàn Lập đã đến trước cổ nàng.
Nàng chỉ kịp dựng thẳng một chưởng ngăn trước người, liền bị một kiếm Hàn Lập đánh bay lui sau.
Toàn thân Xích Mộng tê liệt, trên mu bàn tay đau nhức một trận, thân hình quay cuồng bay ra ngàn trượng, rốt cuộc mới ổn định thân hình.
Nhưng mà, còn không đợi nàng có cơ hội thở dốc, trên không trung lập tức ánh lửa ngút trời, từng đoàn từng đoàn hoả vũ lưu tinh lớn như cối xay từ trên trời giáng xuống nàng.
Trong lòng Xích Mộng căng thẳng, thân hình vừa định di động, lại phát hiện chỗ cổ chân chẳng biết lúc nào bị từng sợi dây leo màu xanh quấn quanh, đúng là không thể động đậy được.
Nàng muốn thi pháp giải trừ khống chế, lại phát hiện tốc độ của mình trở nên chậm chạp đến cực điểm, kết ấn căn bản không kịp.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, nàng chợt quát một tiếng, khí tức toàn thân lập tức tăng vọt, cả người được một vòng hỏa diễm hừng hực bao khỏa quấn quanh.
Ngọn lửa này chính là Nguyên Anh chân hỏa của nàng, vừa mới phóng thích ra, dẫn tới Linh Vực Hỏa Diễm cộng hưởng, thác nước nham tương bốn phía lập tức tụ đến, đảo ngược lên, va chạm cùng lưu tinh hỏa vũ đầy trời.
Dây leo màu xanh quấn quanh mắt cá chân nàng cũng bị ngọn lửa này bức lui.
Xích Mộng vừa mới khôi phục tự do, thân hình lập tức bay lên cao, muốn tránh xa rừng cây màu xanh bên cạnh.
Đến lúc này, nàng rốt cuộc phát hiện, Thời Gian Linh Vực của Hàn Lập cũng không phải là Tạo Vật cảnh đơn giản, nó lại có bộ phận uy năng Linh Vực Thiên Nhân cảnh.
Tiếp tục như vậy nữa, nàng khó đảm bảo sẽ không bị lật thuyền trong mương.
"Hai người các ngươi thất thần làm gì, còn không phóng thích Linh Vực ra, triệt tiêu ảnh hưởng Linh Vực của hắn." Xích Mộng thu hồi Cửu Long Thần Hỏa Tráo, quát lớn với hai tên áo đen kia.
Hai người kia sao lại không biết lợi hại, hai mắt nhìn nhau một cái, hai tay hợp lại, đúng là liên thủ thi triển Linh Vực.
Chỉ thấy một tầng ánh sáng màu đen từ trên thân hai người sáng lên, dung hợp thành một màn sáng màu đen khuếch trương ra, đồng thời chồng chất vào Linh Vực của hai người Hàn Lập.
Màn sáng màu đen bao phủ phía dưới, phạm vi ngàn dặm đại địa chấn động ầm vang, tất cả núi non sông ngòi trầm xuống, đất sụp xuống mười trượng.
Thân hình Hàn Lập cũng không nhịn được rơi xuống một trượng.
Một bên khác, Tiểu Bạch cũng không chịu được cỗ trọng lực áp bách cường đại này, rơi xuống mặt đất phía dưới.
Nơi xa Đề Hồn đang chém giết cùng vị Khê Đường trưởng lão kia, quanh thân nàng phun trào quang mang đỏ sậm, một thân khí tức thập phần khủng bố.
Vị trưởng lão tinh thông Âm Hồn Pháp Tắc kia đang giằng co, trên mặt sinh ra một tầng bạch cốt, nhìn tựa như ác quỷ, sáo ngắn màu đen trong tay thổi ra, tà âm bay đầy trời.
Trên đại địa vốn đã rạn nứt, từng tia từng sợi sương mù đen kịt từ dưới đất toát ra, một tòa thành trì to lớn nổi lên.
Phía trên thành trì sinh đầy bụi gai nhọn, khắp nơi treo lơ lửng xương người đầu lâu, trên tấm biển đầu tường viết hai chữ triện cổ "Phong Đô"; phía trên quấn quanh huyết quang, không ngừng truyền đến trận trận khí tức âm sát nồng đậm đến cực điểm.
Khê Đường trưởng lão đứng thẳng ở phía trên thành trì, sáo ngắn màu đen trong tay phát ra âm điệu càng thêm bén nhọn khó nghe.
Theo trận trận tà âm vang lên, quỷ thành "Phong Đô" mở rộng cửa, hắc khí nồng đậm cuồn cuộn ra, vô số âm sát quỷ vật kinh khủng dữ tợn tuôn trào ra, nhao nhao lao đến Đề Hồn.
Trong lúc nhất thời, cả nửa bầu trời đều bị mây đen che phủ, hàn sát chi khí quét qua, mặt đất hiện ra một tầng sương trắng.
Đề Hồn thấy vậy, không những không sợ, ngược lại có chút hưng phấn liếm môi một cái.
Thân hình nàng không lùi mà tiến tới, như một chiến tướng trước trận, xông thẳng vào trong đại quân vạn quỷ, U Minh Quỷ Trảo vung vẩy trên dưới, ở giữa không trung vạch ra từng đạo quỷ trảo màu đen giống như lôi điện, xé ngàn vạn Lệ Quỷ thành mảnh nhỏ.
Đề Hồn sử dụng U Minh Quỷ Trảo càng thêm tuỳ tâm, vật này trong tay nàng uy năng càng lúc càng lớn, những nơi nó đi qua hư không bị xé rách, vạn quỷ gào thét, đơn giản đánh đâu thắng đó.
Vạn quỷ biến thành âm hồn quỷ khí, chưa kịp tiêu tán giữa thiên địa, liền bị Đề Hồn hít một hơi thu vào trong cơ thể, đại quân vạn quỷ vậy mà căn bản không cản được một mình nàng.
Cách đó không xa, Khúc Lân đang đánh giết tới trước Kiếm Khâu trưởng lão. Kiếm Khâu lập tức giơ kiếm chém về phía cổ của y.
Khúc Lân hạ thân hình xuống, há miệng cắn về phía thanh trường kiếm màu vàng không biết phẩm cấp kia, nhưng khẳng định là Tiên khí không thể nghi ngờ.
Chỉ nghe "Tạch tạch" một tiếng giòn vang.
Thanh trường kiếm màu vàng kia vỡ vụn ngay chỗ đó, bị Khúc Lân cắn ra một lỗ hổng to bằng miệng chén.
"Ngươi muốn chết. . ." Kiếm Khâu trưởng lão đau lòng không thôi, giận tím mặt quát.
Thần sắc Khúc Lân lãnh đạm lui ra, nhai từng ngụm từng ngụm kim kiếm tàn phiến, nuốt vào trong bụng.
Y giương mắt nhìn Hàn Lập bên kia một chút, thần sắc có chút phức tạp, quả thực không ngờ hôm nay cứu y thoát khốn, lại là người này?
Hàn Lập bên kia giao chiến say sưa, hai tên áo đen kia liên hợp thi triển Linh Vực Trọng Lực Pháp Tắc, lập tức triệt tiêu không ít uy năng Thời gian Linh Vực của Hàn Lập, khiến cho tốc độ di chuyển của hắn chậm lại không ít.
Lúc này, Xích Mộng hơi thở dốc, lại lần nữa tiến lên, hai tay kết động pháp quyết, tám đầu thác nước nham tương trong Linh Vực lập tức bị điều động đến, hóa thành một vòng xoáy nham tương to lớn, cuốn về phía Hàn Lập.
Trong vòng xoáy nham tương ngoại trừ hoả lực nóng rực, còn có một cỗ lực hút cường đại, Hàn Lập bị nguồn lực lượng này hút lấy, mắt thấy sẽ rơi xuống chỗ trung tâm vòng xoáy.
Trên mặt Hàn Lập không có vẻ gì sợ hãi, vung tay lên, trong Linh Vực của hắn liền đất rung núi chuyển, dãy núi uốn lượn kia đúng là treo trên bầu trời lướt ngang qua, trấn áp xuống phía dưới thân.
Những nơi nó đi qua, gợn sóng thời gian lan tràn ra tầng tầng, vòng xoáy hỏa diễm lập tức bị chia ra hơn phân nửa, mà hai tên áo đen kia cũng bị trấn áp trong phạm vi dãy núi.
Bọn chúng cảm thấy thần thức trì trệ một trận, lúc phản ứng thì đã bị dãy núi từ trên trời giáng xuống, trực tiếp trấn áp xuống.
Dãy núi là giả, cũng không hóa thực, cho nên cũng không quá nặng nề, nhưng trên đó sinh trưởng Đông Ất Thần Mộc lại sớm hóa thực, rễ của nó từ trong chân núi chui ra, quấn lấy hai tên áo đen.
Từng tia từng sợi bộ rễ tinh tế đâm rách làn da người áo đen, cắm rễ sâu vào trong huyết mạch bọn chúng, khiến cho cả hai kêu thảm một tiếng, sau đó không còn động tĩnh nữa, Linh Vực liên thủ thi triển cũng biến mất không thấy.
Xích Mộng nhìn thấy một màn này, thần sắc trở nên khó coi.
Nàng nhìn lại bên kia, phát hiện hai người Kiếm Khâu và Khê Đường cũng đang lâm vào khổ chiến, đồng thời nhao nhao rơi xuống hạ phong, trong miệng phẫn nộ quát: "Chỉ là Đại La sơ kỳ, lại khiến bản tọa chật vật như thế. Hôm nay không giết ngươi, ta không còn mặt mũi đặt chân tại Thiên Đình."
Nói xong, hai tay nàng đột nhiên vung lên, hư không chung quanh lập tức ánh lửa đại thịnh, tất cả thiên địa nguyên khí trong nháy mắt bị đốt cháy không còn, phảng phất bốn phía đều bị cách ly ra một vùng chân không.
Quanh thân Xích Mộng quấn quanh xích diễm, một đầu tóc lửa phóng lên tận trời, trong đôi mắt dâng trào kim diễm, nhìn tựa như Viễn Cổ Hỏa Diễm Thần, toàn thân trên dưới tràn đầy ba động khủng bố làm người sợ hãi.
Chỉ thấy nàng vung tay lên, một mảnh kim diễm như cánh hoa từ trong hư không bay ra, đánh thẳng về phía Hàn Lập.
Hàn Lập liền vận chuyển Thiên Sát Trấn Ngục Công, một quyền đánh trả, ở trong hư không ngưng ra một đạo quyền ảnh khổng lồ, va chạm cùng cánh hoa hoả diễm, phát ra một tiếng nổ đùng.
Nhưng mà tiếng nổ đùng đoàng vừa qua, cánh hoa kim diễm kia đã đốt xuyên qua quyền ảnh đào thành một cái động, cuốn thẳng về phía Hàn Lập.
Hàn Lập khẽ chau mày, cổ tay chuyển một cái, một chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm bỗng nhiên chém tới, lôi quang màu vàng bắn nhanh đến, chém cánh hoa kim diễm rối tung ra.
Hắn chưa kịp mừng rỡ, hư không phía trước liền truyền đến một trận ba động dị dạng.
Chỉ thấy sau lưng Xích Mộng hiện ra một đóa hoa kim diễm to lớn vô cùng, từng mảnh cánh hoa treo sau lưng, nhìn giống như khổng tước xòe đuôi, lại như Quan Âm mở ra thiên thủ.
. . .