“Lệ trưởng lão, ngài xem…”
Mộng Thiển Thiển thấy vậy, quay đầu định nói gì đó.
Chỉ nghe một tiếng “Két” vang lên thật nhỏ.
Chỗ vết rạn trên quả trứng khổng lồ đột nhiên rung động, vỏ trứng to cỡ đầu người vỡ ra một mảnh, lộ ra một khoảng trống.
Mộng Thiển Thiển nghe tiếng động vội vàng quay đầu lại nhìn, tâm trạng có chút khẩn trương, lại có chút ít mong chờ nhìn lỗ hổng kia. Đột nhiên, nàng nghe thấy từ bên trong phát ra từng đợt tiếng kêu “chíp chíp chíp chíp” vừa to vừa non nớt, giống như tiếng kêu của gà con.
Ngay sau đó, một cái đầu lớn có nhúm lông mềm như nhung chui ra, thận trọng dò xét xung quanh.
Kích thước của nó không phải là nhỏ, hai con mắt khép hờ. Toàn thân của nó được bao phủ một lớp lông tơ màu xanh nhạt. Hình dạng nó nhìn không khác gà mái là bao, mỏ ngắn và thẳng, phía trên mỏ là hai cái lỗ mũi. Khuôn mặt phồng lên, thoạt nhìn hơi ngốc nghếch.
Đầu của nó hết xoay trái lại xoay phải, sau đó từ từ mở hẳn mắt ra.
Nó quan sát Hàn Lập một lát, rồi lại nhìn qua Mộng Thiển Thiển. Đầu nó nghiêng qua một bên nhìn nàng làm đám lông tơ trên đầu lệch qua một bên. Sau đó, nó từ từ chui ra khỏi vỏ trứng, tập tễnh bước đến chỗ của Mộng Thiển Thiển.
Hình dạng của nó không cân đối chút nào, cái đầu to lớn được nâng đỡ bởi một cái cổ vừa dài vừa nhỏ, thân thể thì mảnh mai gầy yếu. Thoạt nhìn giống như là tất cả dưỡng chất đều dùng để nuôi dưỡng cái đầu, trông rât quái dị.
Hàn Lập nhìn qua hình dáng con chim, cũng không biết là có thất vọng hay không, chẳng qua là cảm thấy có chút… xấu.
Chẳng biết năm đó Phương Bàn kiếm ở đâu ra quả trứng này, cũng chẳng biết mục đích của gã là gì.
Mộng Thiển Thiển nhìn con chim non cổ quái hết ngả sang trái lại bổ nhào sang phải, đang cố gắng đi đến chỗ mình, đôi mắt nó long lanh phản chiếu hào quang lốm đốm. Trong lòng nàng lại có chút lo lắng, sợ cái cổ nhỏ nhắn kia không thể đỡ nổi cái đầu to lớn, có thể bị gãy bất cứ lúc nào.
Ánh mắt nàng nhìn vào chim non, không hề cảm thấy nó xấu xí chút nào, ngược lại còn cảm thấy có chút ngốc nghếch đáng yêu. Dù sao, những năm tháng nàng một mình khổ tu, cũng chỉ có mình nó bầu bạn với nàng.
Có đôi khi, tu luyện gặp bình cảnh, thời điểm không có cách nào đột phá, hoặc là những lúc cảm thấy con đường khổ tu rất gian nan, năm tháng trôi qua trong cô đơn lạnh lẽo hoặc là những lúc có tâm sự không muốn nói cho đại ca, nàng đều mang quả trứng khổng lồ ra làm đối tượng để tâm sự.
Không biết từ lúc nào, quả trứng khổng lồ vô danh đã trở thành bạn thân của nàng trên con đường tu Tiên nhàm chán. Nó đã theo nàng từ lúc còn ở Nguyên Anh kỳ cho đến cảnh giới ngày hôm nay.
Thậm chí, có thể nói, nếu không có quả trứng khổng lồ này làm bạn, chưa chắc nàng có thể nhanh chóng trở thành Hóa Thần kỳ như vậy.
Ngày hôm nay, quả trứng rốt cuộc cũng đã nở ra, tâm trạng của nàng lúc này có chút phức tạp.
Nàng từ từ ngồi xổm xuống, bế con chim non đã cố gắng đi đến bên nàng lên, vuốt nhè nhẹ lên đám lông nhỏ mịn trên người nó.
Chim non lập tức nhẹ nhàng dụi dụi đầu vào tay nàng, lông tơ chậm rãi chuyển động, phát ra từng tiếng “chíp chíp” nho nhỏ.
"Lệ trưởng lão, ngài có thể đặt tên cho nó được không?" Mộng Thiển Thiển ôm chim non, xoay người lại nói với Hàn Lập.
"Trong tay ngươi đang cầm một cái lông chim, hơn phân nửa chính là của mẹ nó. Hay kêu nó là Niệm Vũ đi." Hàn Lập suy nghĩ một chút liền nói.
*Niệm: nhớ nhung, ý nghĩ
"Niệm Vũ, Niệm Vũ... Ừ, nghe rất êm tai, vậy sau này liền kêu nó là Niệm Vũ." Mộng Thiển Thiển trong miệng lặp đi lặp lại mấy lần, lập tức nở nụ cười, vui vẻ nói.
Hàn Lập ngắm cảnh này, hơi rung động.
Mộng Thiển Thiển bế chim non lên, mặc kệ nó có hiểu hay không, nghiêm túc nói: “Về sau, gọi ngươi là Niệm Vũ.”
Hàn Lập lúc này mới chú ý, phía dưới đầu của chim non xuất hiện một cục thịt nhỏ, nằm ẩn trong lớp lông vũ.
Lông mày hắn cau lại, đi đến trước mặt Mộng Thiển Thiển, đỡ lấy chim non từ tay nàng. Hắn cẩn thận đánh giá một lát, sau đó tiếp tục lật hai cánh và đuôi của chim non lên thì phát hiện ở phía dưới lông vũ đều ẩn chứa quang mang. Hắn hơi trầm ngâm.
"Chuyện gì vậy... Lệ trưởng lão, có gì đó bất ổn ư?" Mộng Thiển Thiển có chút lo lắng hỏi.
"Không có gì bất ổn. Lúc trước, ta luôn nghĩ cách để điều tra lai lịch quả trứng khổng lồ này, nhưng vẫn chưa tìm được bất kỳ manh mối gì. Đến hôm nay, trứng đã nở, mới có được chút manh mối.”Hàn Lập cười nói.
"A... Chẳng lẽ lai lịch của Niệm Vũ rất khủng bố?" Mộng Thiển Thiển cũng bị khơi lên lòng hiếu kỳ, vội vàng hỏi.
"Tạm thời ta cũng chưa thể xác nhận, nhưng có thể khẳng định nó là một loại Linh điểu Phong thuộc tính. Hơn nữa, còn có khả năng là tiến hóa của một loại Linh điểu Phong thuộc tính có phẩm chất cực cao. Biết đâu trong cơ thể của nó có chứa Chân Linh huyết mạch." Hàn Lập cũng không giấu diếm, nói cho nàng biết.
Mộng Thiển Thiển nghe xong lời ấy, ánh mắt nhìn về phía chim non cũng có chút thay đổi, tán dương:
"Niệm Vũ, ngươi thật là khó lường đó nha…”
Chim non tự nhiên cũng không biết được những chuyện này, không ngừng “Chíp chíp”, tựa hồ đang tò mò tìm hiểu về thế giới này.
Hàn Lập thấy thế, khẽ lật tay, trong lòng bàn tay xuất hiện một viên đan dược màu xanh.
Chỉ thấy ánh sáng màu xanh trong bàn tay kia sáng lên, bao phủ viên đan dược vào bên trong.
Sau một lát, viên đan dược bên trong tầng ánh sáng màu xanh dần dần bị hòa tan, biến thành một đoàn Thanh khí dạt dào linh lực.
Bàn tay Hàn Lập dẫn động, đoàn Thanh khí liền chậm rãi chảy vào bên trong mỏ của chim non.
Chỉ thấy môt luồng ánh sáng màu xanh chậm rãi chảy từ cổ xuống bụng của Niệm Vũ, sau một hồi chớp động liền biến mất không thấy gì.
Chim non ngừng kêu, rồi chợt há mỏ ợ một tiếng giống như người. Mộng Thiển Thiển cảm thấy thú vị, không nhịn được che miệng cười khẽ.
Chim non còn chưa kịp ợ xong, mí mắt liền chậm rãi khép lại, nghiêng đầu qua một bên, hồ đồ ngủ mất tiêu.
Mộng Thiển Thiển thấy vậy ngẩn người.
“Đây là Linh đan Phong thuộc tính. Đối với nó thì phẩm chất hiện tại khá cao. Tuy rằng ta đã sử dụng Pháp lực để hòa tan đan dược, nhưng vẫn là quá sức chịu đựng của nó. Nhưng mà cũng không sao, chìm vào giấc ngủ rất có lợi trong việc hấp thụ linh lực.” Hàn Lập vừa cười, vừa giải thích.
Mộng Thiển Thiển vội vàng nhẹ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
“Sợi lông chim kia ngươi cứ tạm thời giữ bên người. Niệm Vũ là do ngươi một lòng chăm sóc quả trứng mới nở ra. Sau này, ngươi vẫn chăm sóc nó như cũ.” Hàn Lập đưa chim non đang ngủ say cho Mộng Thiển Thiển rồi nói.
“Vâng, Lệ trưởng lão." Mộng Thiển Thiển nhận lấy, liên tục cười đáp ứng.
"Ta nhớ trong Linh Dược viên trên núi trồng không ít cây cỏ Phong thuộc tính. Sau này, ngươi có thể dùng cỏ đó để cho nó ăn. Lúc đầu thì cho nó ăn một ít cỏ khoảng mười năm tuổi, đợi cho nó lớn một chút thì có thể cho nó ăn một ít cây cỏ lâu năm hơn. Không được nóng vội. Nhớ kỹ, không cho nó ăn những đan dược có thuộc tính khác.” Hàn Lập suy nghĩ một chút, lại dặn dò.
"Dạ, Thiển Thiển nhớ kỹ." Mộng Thiển Thiển nhẹ gật đầu, nói ra.
"Tốt rồi, mang theo Niệm Vũ về đi." Hàn Lập phất phất tay nói ra.
Mộng Thiển Thiển cáo lui một tiếng, ôm chim non đi về cửa lớn thạch thất. Nàng vừa tính rời khỏi, liền bị Hàn Lập kêu ngược lại.
"Chuyện gì vậy, Lệ trưởng lão, ngài còn muốn dặn dò gì?" Mộng Thiển Thiển quay người lại, nghi ngờ hỏi.
"Nếu ta không nhìn nhầm, ngươi đã trở thành tu sĩ Hóa Thần kỳ rồi à?" Hàn Lập vừa cười vừa nói.
"Lúc trước, ta định bẩm báo cho trưởng lão biết, nhưng lại không tìm được cơ hội. Sau đó lại bị chuyện của Niệm Vũ làm cho bản thân nhất thời quên mất.” Mộng Thiển Thiển mỉm cười, có chút xấu hổ nói ra.
“Ừ. Tư chất của ngươi so với bọn người ca ca của ngươi khá hơn nên tiến cảnh chính xác là phải nhanh hơn một chút rồi. Đây là bình đan dược dành cho tu sĩ Hóa Thần Kỳ tặng ngươi, coi như là quà chúc mừng ngươi tiến giai lên cảnh giới mới.”Hàn Lập ném cho nàng một cái bình sứ màu trắng, vừa cười vừa nói.
Mộng Thiển Thiển vui mừng vội vàng nhận lấy. Sau mấy lần cám ơn, mới xoay người rời khỏi thạch thất.
Sau khi nàng rời khỏi không bao lâu, đình viện bên trong động phủ liền có một luồng ánh sáng màu xanh bay vọt ra khỏi bên ngoài Xích Hà Phong.
Ngày thứ hai.
Mặt trời lơ lửng trên cao, bầu trời trong xanh
Phía Tây dãy núi Chung Minh, tuyết đọng còn chưa tan, phần lớn sơn mạch đều là một mảng màu trắng sáng loáng. Chỉ có một số khu vực như đại điện và quảng trường là được dọn sạch tuyết, lộ ra màu sắc khác biệt.
Ngoại trừ những nơi như vậy, thì còn một số nơi dưới mặt đất có hỏa mạch hoặc những nơi có suối nước nóng sẽ không có bị tuyết đọng. Có thể thấy được một chút ít cây cối đâm chồi nảy lộc.
Trên không trung, một luồng ánh màu xanh nhanh như chớp lao vụt qua, hướng đến Tây Lâm Phong cạnh một sơn cốc có hình bán nguyệt.
Người này không ai khác chính là Hàn Lập, đang trên đường tìm kiếm Bạch Tước Cốc.
Đêm qua, hắn rời khỏi Xích Hà Phong, đi đến một nơi dưới chân núi thả Tinh Viêm Hỏa Điểu trước cửa động thông với Hỏa mạch trong lòng đất.
Tinh Viêm Hỏa Điểu rất vui vẻ, bay vòng quanh hắn hai ba vòng, sau đó liền nhanh chóng bay vào bên trong động.
Rồi sau đó, hắn dựa vào Lâm Truyền Các, bay một mạch đến phía Tây dãy núi Chung Minh.
Lúc đầu, hắn tính truyền tống từ Lâm Truyền Các đến Bồ Linh Cốc, sau đó lại chuyển hướng đến Tây Lâm Phong, như thế sẽ tiết kiệm cho hắn không ít thời gian, trời chưa sáng là đã đến chỗ cốc hình bán nguyệt rồi.
Chỉ có điều, nếu có một vị tu sĩ Chân Tiên cảnh xuất hiện tại Bồ Linh Cốc, cho dù có đến chọn lựa tôi tớ hay không thì cũng sẽ dẫn đến một hồi náo loạn. Hàn Lập lại không muốn thu hút sự chú ý của người khác.
Cho nên, hắn lựa chọn truyền tống đến Hội Dương Phong ở xa hơn, sau đó phi độn một mạch đến bây giờ.
Bán nguyệt cốc giống như Tây Lâm Phong ở gần đó, cũng là một khu vực không có gì đặc biệt, địa vực bình thường nên không được tông môn coi trọng. Bên trong núi không có trưởng lão hay đệ tử mở động phủ, không có công trình nào của tông môn nên có thể coi đây là một sơn cốc nguyên sinh.
Hàn Lập đáp xuống trước cửa sơn cốc, sau đó đi thẳng vào bên trong. Trước mắt hắn là tuyết đọng dày đặc, một vài chỗ lộ ra nham thạch màu nâu đỏ, nhìn có chút hoang vu.
Sau khi đi vào bên trong khoảng mấy trăm trượng, địa hình dần trở nên rộng rãi hơn. Nhưng nếu so với bên ngoài thì địa hình bên trong cốc trũng hơn một ít. Hàn Lập cảm giác được, mình đang đi xuống dốc.
Đi thêm khoảng nửa canh giờ, sương mù trong sơn cốc dần trở nên mờ mịt, cảnh vật hiện ra có chút mờ ảo không rõ.
Hàn Lập vượt qua một tảng đá lớn chắn ngang trong sơn cốc, liền thấy phía trước là một hồ nước hình trăng khuyết có diện tích khá lớn. Trên mặt nước, từng luồng nhiệt đang từ từ bay lên, dĩ nhiên đây là một khu vực suối nước nóng.
Nhiệt độ xung quanh suối nước nóng hơi cao một chút, có thế thấy một mảng nham thạch màu nâu đó lộ ra trên bờ.
Hàn Lập đi đến ven bờ hồ liền dừng bước. Quang mang màu lam trong đôi mắt đột nhiên sáng lên, nhìn vào trong hồ nước.
Chỉ thấy mặt hồ có tưng đợt sóng nhỏ lăn tăn, hồ nước trong veo nhìn thấy cả đáy. Dưới đáy hồ là từng khối đá lởm chởm không giống nhau. Trong hồ, không có bất cứ sinh vật nào sinh sống.
Sau một lát, Hàn Lập thu hồi ánh mắt, cẩn thận phóng thần thức ra, bao phủ lấy cả ngọn núi.
Tuy nhiên, sau một phen dò xét, hắn chẳng thu hoạch được gì, giống như Bán Nguyệt Cốc này thật sự chỉ là một sơn cốc bình thường mà thôi.
"Bạch Tước Cốc, hiện Chân Luân..."
Trong miệng Hàn Lập nghĩ đến câu mà ngày đó hắn thấy trong Thái Huyền Điện, lập tức thu lại thần thức, khoanh chân ngồi xuống.