Mục lục
Phàm Nhân Tiên Giới Thiên (PNTT 2)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thật có lỗi, có chút thất thố. . ." Tử Linh hơi ngượng ngùng nói.

"Không sao, có thấy dị dạng gì không?" Ánh mắt Hàn Lập hơi trầm xuống, hỏi.

Tử Linh không nói gì, chỉ im lặng lắc đầu, thần sắc có chút ảm đạm.

Lúc này Hàn Lập mới phát hiện, khí tức trên thân nàng vậy mà đại giảm, tu vi lúc đầu từ Thái Ất đỉnh phong, rơi xuống Thái Ất trung kỳ.

"Tu vi của ngươi. . ." Hàn Lập nhịn không được hỏi.

"Không sao." Tử Linh cũng không quá kinh ngạc, chỉ lắc đầu nói.

"Tu vi cảnh giới của nàng, vốn là bị người dùng Tiên Nhân quán đỉnh chi thuật, cưỡng ép tăng lên, cảnh giới căn cơ không vững chắc, trước mắt lại đang trong một lần luân hồi, rớt cảnh không tính là hiếm lạ." Luân Hồi điện chủ mở miệng nói.

Hàn Lập nghe vậy, nhìn Tử Linh với ánh mắt hỏi thăm.

"Sở dĩ tu vi của ta và Thạch Xuyên Không tiến cảnh nhanh như vậy, là do Giải Đạo Nhân lấy bí thuật quán đỉnh, tước đoạt lực lượng công pháp tu hành tương tự của những người khác với chúng ta, cưỡng ép rót vào thể nội chúng ta . . . Cho nên tình huống trước mắt, cũng không tính là chuyện xấu." Tử Linh không trả lời trực tiếp, mà truyền âm nói.

Hàn Lập nghe vậy, lúc này mới thoáng yên tâm lại, nhưng trong lòng vẫn nghi hoặc. Rốt cuộc Tử Linh dưới tác dụng của Lục Đạo Luân Hồi Bàn, thấy được trí nhớ kiếp trước thế nào, mà làm cho nàng xúc động lớn như thế, đến mức rớt cả cảnh giới?

"Kế tiếp là ai?" Luân Hồi điện chủ hỏi.

"Công lực Tử Linh đạo hữu không tiến ngược lại thụt lùi, ta xem. . . Vẫn là không cần Luân Hồi bí thuật này." Lông mày Thạch Xuyên Không nhíu lại, do dự một chút, mở miệng nói.

Hàn Lập biết cảnh giới Thạch Xuyên Không tăng lên cũng giống với Tử Linh, cũng là cách thức dục tốc bất đạt, liền truyền âm nhắc nhở:

"Thạch huynh, ta biết cảnh giới của ngươi tăng lên cũng giống với Tử Linh, tu vi có chút bất ổn, ảnh hưởng đại đạo ngày sau. Ngươi không ngại nhân cơ hội này cũng cố lại cảnh giới cho vững chắc."

"Trước mắt sắp đến giai đoạn náo động, ta nếu rớt xuống cảnh giới, không biết bao lâu nữa mới trở lại Đại La? Huống hồ lúc trước Giải Đạo Nhân đã từng nói, chỉ cần cần cù tu hành, cảnh giới dần dần vững chắc xuống, cũng là cường giả Đại La chân thật. ." Thạch Xuyên Không truyền âm trả lời.

Hàn Lập nghe lời ấy, cũng không thuyết phục nữa.

"Vậy chỉ còn ta." Kim Đồng mở miệng nói.

"Ngươi cũng là người thực sự cần dùng Lục Đạo Luân Hồi Bàn này." Luân Hồi điện chủ nhìn thoáng qua Kim Đồng, nói.

Kim Đồng cũng không nói nhiều, hào hứng nhanh chân đi tới ao nước kia, ngâm mình vào trong đó.

Luân Hồi điện chủ bắt đầu thi pháp, dìm nàng vào trong thủy dịch.

Kim Đồng cảm thấy ý thức chậm rãi chìm xuống, ngay sau đó liền tiến nhập vào trong một mảnh hư vô hắc ám, không có bất kỳ cảm giác gì.

Đúng lúc này, nàng giống như bị sặc nước, bỗng nhiên từ trong nước vọt lên, lại phát hiện chính mình rơi vào trong một vùng biển rộng lớn sóng nước mãnh liệt.

Lúc nàng lấy lại tinh thần, bên tai liền truyền đến trận trận thanh âm nổ đùng thật to.

Hư không bốn phía tựa hồ bị đánh rách tả tơi, mặc dù không có ba động chân chính trùng kích tới, nhưng vẫn làm tâm thần nàng chấn động không thôi, trong lúc nhất thời có chút thất thần.

"Cừ Lân, thiên la địa võng đã sớm bố trí, ngươi đã không còn chỗ trốn, nếu không đầu hàng quy thuận, nhất định sẽ tan thành mây khói." Một tiếng hét to lạnh nhạt từ trên chín tầng trời truyền đến, thanh âm như sấm nổ, rung động ầm ầm.

Lỗ tai Kim Đồng bị chấn động đến nóng lên, vội ngửa đầu nhìn lên. Chỉ thấy cách đó mấy trăm dặm đứng vững một nam tử mình trần toàn thân xanh biếc thông thấu như phỉ thúy, thân cao chừng mấy chục vạn trượng.

Gã tóc ngắn mình trần, mặt như kim cương, hai mắt trợn trừng, cả người đầy cơ bắp, sau lưng lóe lên một vòng ánh sáng màu vàng như bảo quang, hừng hực sáng tỏ như hỏa diễm, trong đó tản ra khí tức Thổ thuộc tính pháp tắc cường đại trước nay chưa từng thấy.

Nhìn từ xa, liền cho nàng cảm giác uy áp nặng nề giống như sơn nhạc đè lên, phảng phất người kia chính là Viễn Cổ Thần Chỉ đỉnh thiên lập địa, không thể phá vỡ, sắc bén không thể đỡ.

"Đây cũng là. . . Đạo Tổ sao?"

Kim Đồng lạnh cả người, lần đầu tiên trong đời cảm giác được cái gì gọi là chân chính áp lực. Chỉ là chẳng biết tại sao, trong nội tâm nàng chẳng những không dâng lên mảy may sợ hãi, ngược lại trong nội tâm có một ngọn lửa vô hình dâng lên.

"Ha ha, Hiên Viên Kiệt, bản tổ chính là không muốn khuất phục dâm uy Thiên Đình ngươi, ngươi làm khó dễ được ta sao? Nếu không có một đám đạo chích ồn ào bên cạnh, chỉ dựa vào một mình ngươi, không đủ cho bản tổ gặm ăn mấy lần?" Đúng lúc này, một tiếng hét cực kỳ càn quấy, từ một chỗ hải vực phía dưới vang lên.

Kim Đồng có cảm giác, vội nhìn sang bên kia, liền thấy dưới mặt nước dâng lên một bọt nước to lớn vô cùng, từ dưới mặt biển chậm rãi bay lên, lập tức nhấc lên kinh đào hải lãng cao mấy vạn trượng.

Cuồn cuộn sóng lớn đánh tới, thân hình Kim Đồng bị sóng lớn cuốn lên, vội phi thân lên, nhảy vào không trung vạn trượng.

Ánh mắt nàng rơi xuống, liền thấy được một màn làm nàng kinh hãi.

Chỉ thấy phía dưới nàng vốn tưởng rằng là một vùng biển, lại phiêu phù trong hư không mênh mông một khối đại lục thất lạc, chỗ rìa bốn phía đại lục có vết tích đứt gãy cao thấp không đều, hiển nhiên là bị ngoại lực cưỡng ép cắt đứt.

Vân khí đầy màn trời trên đỉnh đầu cũng chỉ còn lại một lớp mỏng manh, còn bên ngoài là một màu đen kịt của không gian ngoại vực mênh mông. Trên không khối đại lục thất lạc này, còn có mấy ngàn tên tu sĩ Thiên Đình có tu vi cao thâm, phân tán toàn bộ màn trời.

Trên tầng mây, trên thân mấy trăm tên tu sĩ kia, tất cả đều kích động trận trận lực lượng pháp tắc Thổ thuộc tính hùng hậu, quanh thân bọn chúng bao phủ một tầng hào quang màu xanh, ngưng tụ ra một tòa thành trì phỉ thuý vô cùng to lớn, trấn áp trên bầu trời.

Phía ngoài bốn cửa thành, chia ra thòng xuống mấy trăm sợi xiềng xích phỉ thuý tráng kiện không gì sánh được, một mực kéo dài đến dưới đại lục đã đứt gãy, nhìn tựa như từng sợi dây leo, treo khối đại lục bị tàn phá kia.

Pháp trận trấn áp cường đại như thế, hiển nhiên là một trận vây giết bố trí nghiêm mật.

Đúng lúc này, trận trận thanh âm "Ầm ầm" không ngừng từ phía dưới đại lục truyền đến, trong bọt nước thật lớn nâng lên trong hải vực kia bắt đầu nổi lên bùn nhão vẫn đục, trở nên hỗn độn không chịu nổi.

Mà rìa khối đại lục không trọn vẹn kia, bắt đầu sinh ra từng vết nứt to lớn vô cùng, sụp đổ dần từng chút một.

"Ầm" một tiếng vang động trời.

Bọt nước thật lớn nâng lên trong hải vực kia, rốt cuộc bị phá bại. Khối đại lục kia cũng hoàn toàn tan vỡ.

Một con giáp trùng màu vàng thân hình chừng mười mấy vạn trượng, từ đó bay ra, sáu giáp sí màu vàng vỗ mạnh không thôi, từng đạo gió lốc màu vàng từ đó quét ra, thanh thế rung trời.

"Khí tức này, hẳn là. . ." Kim Đồng liền nhận ra, giáp trùng màu vàng này bản xuất đồng nguyên với mình, đồng dạng là một con Phệ Kim Trùng, bất quá tu vi cảnh giới hơn xa mình, tựa hồ là một vị Phệ Kim Tiên Đạo Tổ.

Chỉ là kim giáp trên thân Phệ Kim Tiên này đã phá toái không chịu nổi, tinh sí cũng chỉ thừa tàn chi đoạn hài, các nơi đều quấn quanh một đạo xiềng xích phỉ thúy to lớn, đang liên kết cùng phỉ thúy đại thành phía trên.

Giáp trùng màu vàng vừa mới xuất hiện, xiềng xích phỉ thuý thành trì trên bầu trời lập tức bị kéo căng, toàn bộ thành trì chậm rãi hạ xuống, trấn áp giáp trùng màu vàng phía dưới.

Phỉ thúy cự nhân tên là Hiên Viên Kiệt kia, cũng bước tới một bước, nâng lên một quyền. Từng đạo quang mang màu xanh lá liền từ bốn phương tám hướng tụ tập đến, ngưng tụ thành một vòng xoáy lục mang to lớn vô cùng, đập thẳng đến đầu lâu giáp trùng màu vàng.

"Hắc hắc, tới đi."

Giáp trùng màu vàng rít lên một tiếng, không sợ chút nào nghênh đón, cắn một cái về phía cự quyền kia.

"Rắc rắc" một tiếng giòn vang, tất cả lục quang trực tiếp vỡ nát, nửa cánh tay cự nhân lập tức nổ bể ra, ở trong khuấy động lên vạn trượng gió lốc, cuồng quyển làm xiềng xích phỉ thuý trên người giáp trùng vang lên không ngừng.

Ngay lúc đó, toà thành trì phỉ thúy kia rơi vào trên thân giáp trùng màu vàng, sáng lên lục quang trùng thiên.

Trên thân giáp trùng màu vàng nổ tung kim quang, từng khối mảnh vỡ Kim Thân từ trên thân nó không ngừng tróc từng mảng rớt xuống, nhìn tựa như từng mảng tường cũ kỹ trên bức tường rơi xuống, suy bại thê thảm.

"Ha ha. . . Hiên Viên Kiệt, muốn Kim Thân bản tổ, tuyệt đối không có khả năng. Đợi lúc bản tổ quay về Thiên Đình, chính là thời điểm 'Thiên Đình Thất Khuyển' các ngươi bị hủy diệt, hảo hảo chờ xem." Giáp trùng màu vàng cuồng tiếu không thôi.

Tiếp theo trong một cái chớp mắt, một đạo kim quang chói mắt từ trên thân nó sáng lên, một cỗ bạo liệt to lớn vô cùng từ đó bỗng nhiên trùng kích nở rộ ra, quét về bốn phương tám hướng. Toà thành trì phỉ thúy kia bị kim quang chấn động, mặt ngoài hiện ra đạo đạo vết nứt, thân thể mấy trăm tên tu sĩ Thiên Đình ở trong đó cũng bạo liệt ra, biến thành toái thi.

"Mơ tưởng chạy trốn. . ."

Hiên Viên Kiệt quát lớn một tiếng, tay cụt đã mọc lại, hai tay đột nhiên mở ra, trong hư không giống như nổi lên một tấm lưới lớn lớn, bao phiến kim quang kia vào.

Nhưng mà trong kim quang, hiện ra thân ảnh một nữ tử dáng người cao gầy, hai tay đưa ra thế khai thiên, chia ra hai bên trái phải, trực tiếp phá vỡ tấm lưới lớn và toà thành trì phỉ thuý của Hiên Viên Kiệt kia.

Ngay cả tầng trời không trọn vẹn kia, cũng bị lực lượng này chia làm hai nửa, ở trong lộ ra một vết nứt hư không to lớn vô cùng.

Trong vô số tia sáng màu vàng thật nhỏ, cuốn theo từng đoàn từng đoàn ấu trùng Phệ Kim Trùng, như một dòng sông màu vàng óng tràn vào trong kẽ nứt hư không kia, bị không gian phong bạo cuốn sạch lấy, tản mát trong Tiên Vực mênh mông.

Ai cũng không biết những ấu trùng như hạt giống bồ công anh này, sẽ bay đến phương nào.

Kim Đồng đứng xem, thấy một màn này, cảm thấy huyết dịch khắp người đều sôi trào lên, chính mình luân hồi ở kiếp trước, lại bị người ép buộc, phải tự hủy Kim Thân phân tán thiên địa.

Cuối cùng một tia kim quang cũng biến mất không thấy gì nữa, nữ tử do thân ảnh kim quang kia ngưng tụ, dần dần trở nên hư ảo.

Hiên Viên Kiệt tựa hồ thập phần nổi giận, một quyền đánh ra, một cỗ bàng bạc chi lực không cách nào nói rõ gào thét quét qua, đánh cho hư ảnh nữ tử đã mơ hồ không rõ kia triệt để vỡ nát.

Chỉ thấy chút ít hào quang màu vàng này giống như đốm lửa tro tàn, theo hư không phiêu tán, rải xuống trên thân Kim Đồng, cuối cùng triệt để dập tắt, hoàn toàn biến mất không thấy.

Hai mắt Kim Đồng nổi lên màu đỏ như máu, trong lòng dâng lên một cảm xúc phức tạp khó hiểu, trên thân vậy mà cũng phủ lên một tầng kim quang loá mắt, thân hình lướt thẳng đến, xông về phía Hiên Viên Kiệt.

Nhưng mà, lúc một đầu đụng vào hư không phía trước, toàn bộ hư không đột nhiên bắt đầu vặn vẹo, giống như trống rỗng nổi lên một màn nước, đụng vào trong đó liền ngã ra.

Ngay sau đó, nàng cảm thấy trời đất quay cuồng một trận, thân ảnh dần dần từ dưới mặt nước trôi nổi ra.

Lúc nàng mở mắt ra, thì khối Lục Đạo Luân Hồi Bàn treo trên đỉnh đầu, đã ngừng chuyển động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK