Tiến vào cửa đá, đám người Hàn Lập xuyên qua một đầu thông đạo mờ tối, đi thẳng tới một tòa đại sảnh cực kỳ trống trải.
Ánh sáng bên trong đại sảnh mờ mờ, trên hai vách tường treo từng chiếc đèn dầu màu vàng sẫm, bên trong đang đốt một loại dầu trơn màu trắng sữa, nhưng không tỏa ra hơi khói, mà lại tỏa ra mùi hương thoang thoảng.
Hàn Lập thở phào một cái, rồi nhìn về phía mấy người khác, chỉ thấy từng người bọn họ cũng đều thở dài, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng.
Có thể trốn thoát từ hai gã Đại La Cảnh liên thủ tới tận đây đúng là không dễ, nếu cấm chế trên cánh cửa mà mở hơi chậm, thì khả năng toàn quân bọn hắn đã bị diệt rồi.
Mặc dù tạm thời an toàn, nhưng trong lòng hắn căng cứng như sợi dây cung, không có nửa điểm thả lỏng.
Đây là chỗ nào bọn hắn cũng không rõ, nếu không phải tình thế bắt buộc, hắn sẽ không bao giờ tiến vào chỗ nguy hiểm này, nhưng xem ra, nơi mà một đại tộc gọi là cấm địa thì sẽ có ý nghĩa đặc biệt gì đó, có lẽ là nơi cất giấu công pháp bí tịch hay là bảo vật, hoặc là đang phong ấn thứ gì đó.
Trước đây hai người Âm Khư cùng Quỷ Mộc lộ vẻ khẩn trương đối với chỗ này như vậy, tựa hồ sợ phá hư cấm chế nơi này, theo phỏng đoán thì hơn phân nửa là thuộc vế thứ hai.
Mấy người bọn hắn cũng không dám dừng lại ở đây quá lâu, mà lập tức chia ra dò xét trong đại sảnh.
Trên mặt đất khắp đại sảnh giăng đầy tầng tầng lớp lớp phù văn, mười phần phức tạp, trên hai vách tường thì điêu khắc hai bức bích họa thạch điêu dài, tình cảnh phía trên nhìn hơi giống như trên cửa cung điện lúc trước, phần lớn là hình ảnh vài đầu dị thú đang cắn xé đẫm máu.
"Có chút gì đó là lạ, phía trước là ngõ cụt, chúng ta đã hoàn toàn bị chặn ở đây rồi." Hồ Tam bước nhanh đến cuối đại sảnh, tra xét chốc lát rồi quay người lại nói ra.
Hàn Lập dời mắt nhìn qua, chỉ thấy cuối đại sảnh không còn lối thông đạo nào để đi cả, mà trên mặt vách có điêu khắc một đầu cự thú giống như người, chính là đầu dị thú trên cửa cung điện lúc trước.
Thế nhưng, lúc này cự thú không còn nằm sấp xuống như trước đó, mà đang đứng thẳng, hai chân nó cũng không giống như bộ dáng Nhân Tộc mà giống như loài hươu sừng đỏ, ngay đầu gối uốn cong, phía trên điêu khắc từng tấm vảy màu đen thật lớn, bên ngoài quấn quanh từng vòng sát khí màu đen nồng đậm.
Chỉ thấy một trảo của nó giơ lên cao, trong lòng bàn tay ngưng tụ một đám sương mù màu đen như mực, còn tay kia thì nắm một thanh Cự kiếm hỏa diễm tạo hình mười phần cổ quái, đang ở tư thế ngửa mặt lên trời gào thét, từ đó phát ra một cỗ khí tức hung hãn nguyên thủy đập vào mặt.
"Cấm chế không gian bên ngoài bị chúng ta phá vỡ, chắc chắn sẽ không ngăn bọn hắn được lâu." Sắc mặt Thạch Xuyên Không lo lắng, ánh mắt không ngừng đánh giá xung quanh, mở miệng nói ra.
"Đừng gấp, trước tiên phải biết rõ nơi này là nơi nào đã." Ánh mắt Hàn Lập ngưng lại, mở miệng nói ra.
"Tựa hồ nơi này là chỗ để cúng tế vậy, các ngươi nhìn vào bích họa bên này một chút."
Lúc này, bất ngờ Đề Hồn mở miệng nói ra.
Đám người vội vàng nhìn qua, chỉ thấy phía sâu trong vách tường bên phải điêu khắc một bức tranh cảnh tượng dân chúng viễn cổ giống như Nhân Giới đang cúng tế Thần Minh Thượng Cổ.
Chỉ là cảnh tượng nơi này nhìn máu tanh vô cùng, tế phẩm cúng tế là hàng ngàn hàng vạn sinh linh Hôi Giới, trong đó có cả đại yêu có Linh thức không cao, cũng có chủng tộc văn minh giống như Thứ Đà Tộc, tất cả đều bị đẩy xuống một cái hố thật lớn giống như một cái "Bát to" vậy.
Bên ngoài hố to điêu khắc một đầu cự thú đang nằm sấp, nửa người nó nằm ngoài rìa "Bát to", cái miệng há thật to như cái chậu máu đang cười toe toét, vẻ mặt hung ác tham lam vô cùng.
Nếu so sánh nó với người Thứ Đà Tộc trong cái bát thì hình thể con cự thú này mười phần to lớn, chí ít cũng to khoảng hơn ngàn trượng.
Hàn Lập nhìn thoáng qua cái hố hình dáng như cái "Bát to" khổng lồ kia, chợt nhướng mày, rồi lui về phía sau mấy bước, nhìn sang chỗ lõm cổ quái dưới mặt đất.
Chỉ thấy trên mặt đất vẽ từng nét phù văn rối loạn, nhìn như không có kết cấu gì, nhưng trên thực tế lại dây dưa đan xen kéo dài mấy trượng, hãm sâu vào chỗ lõm dưới mặt đất.
"Sao vậy, phát hiện cái gì à?" Trước đó Bách Lý Viêm đã hao tổn không nhỏ, vừa mới điều tức xong, tiến tới đây, hỏi.
"Các ngươi nhìn chỗ lõm này xem, có phải giống như cái miệng bát rộng như nơi cúng tế trên bức hoạ không?" Hàn Lập trầm ngâm chốc lát rồi nói ra.
"Ngươi nói đúng là có chút giống, chỉ là nhỏ hơn vô số lần mà thôi, xem ra nơi này là nơi để cúng tế rồi... Mà con cự thú trên tường kia sẽ không có ở đây chứ?" Thạch Xuyên Không cẩn thận tra xét một lát, mở miệng nói ra.
"Chỉ sợ nơi này là nơi phong ấn con dị thú kia, cho nên nơi này mới bị Cửu U Tộc xem là cấm địa." Hàn Lập nhẹ gật đầu, nói.
"Trách không được Cửu U Tộc không cho phép tranh đấu ở đây, sợ sẽ phá hủy phong ấn chỗ này rồi thả con cự thú đó ra." Hồ Tam bừng tỉnh đại ngộ nói ra.
"Ầm ầm".
Ngay đúng lúc đó, mặt đất đại sảnh bất ngờ chấn động dữ dội, từ bên ngoài truyền đến một trận thanh âm "Ầm ầm" vang dội.
"Bọn hắn đã bắt đầu phá giải cấm chế rồi..." Đề Hồn nói ra.
"Đến lúc này chúng ta đã không còn đường lùi rồi, nếu Cửu U Tộc bọn hắn đã kiêng kị con cự thú này, vậy chúng ta nghĩ cách thả nó ra, có thể còn có một tia hy vọng sống sót." Hàn Lập trầm ngâm một lát, ánh mắt ngưng lại, nói ra.
"Lệ tiểu tử, ta khuyên ngươi đừng nên làm như thế, ta vừa nhớ tới thứ này là gì rồi, một khi thả nó ra, đừng nói là đối phó truy binh sau lưng kia, mà chỉ sợ người đầu tiên gặp nạn là các ngươi." Hàn Lập thấy sắc mặt Đề Hồn như vậy, đang định mở miệng nói ra, thì trong thức hải lại vang lên âm thanh Thạch Kinh Hầu.
"Ngươi biết nó là thứ gì sao?" Hàn Lập nghi ngờ hỏi.
"Hỗn Hầu, ngươi đã từng nghe qua chưa?" Thạch Khinh Hậu truyền âm nói ra.
"Nó là thứ gì?" Hàn Lập ngẩn ra, có chút không rõ cho lắm.
"Hỗn Hầu chính là sinh linh Hôi Giới khi Thái Cổ Hỗn Độn chưa bắt đầu, nghe nói chính là bản nguyên Âm Sát Hôi Giới ngưng tụ thành quái vật, sức mạnh ngập trời, không người nào có thể địch lại. Không ít chủng tộc Hôi Giới còn giữ lại tập tục cổ xưa cúng tế nó. Còn vì sao bị Cửu U Tộc phong ấn ở chỗ này, ta cũng không biết được. Ta nói những thứ này là có lòng tốt nhắc nhở ngươi, cuối cùng ngươi mới là người quyết định." Thạch Kinh Hầu nói xong, liền không nói lời nào nữa.
"Chủ nhân..." Đề Hồn thấy Hàn Lập như người mất hồn, vội mở miệng kêu lên.
Ánh mắt của những người khác cũng nhìn về phía hắn, hiển nhiên đám người bọn họ đã từ từ quen việc Hàn Lập dẫn dắt rồi, nên để cho hắn quyết định mọi thứ.
"Sống chết trước mắt, không nghĩ ngợi nhiều được, mặc kệ phía dưới là cái gì, trước thả ra rồi hãy nói." Hàn Lập trầm ngâm một chút, tựa hồ đã quyết định, nói ra.
Bên ngoài đại sảnh, tiếng vang "Ầm ầm" càng lúc càng nhiều, tựa hồ Quỷ Mộc cùng Âm Khư đã gấp vô cùng, ra tay càng lúc càng mạnh.
"Cấm chế chỗ này hết sức phức tạp, nếu mà cưỡng ép phá hủy, bằng vào chiến lực chúng ta, chỉ sợ không kịp thời gian, hay là tận lực nhìn xem có thể bày trận phá giải hay không?" Thạch Xuyên Không nhíu mày nói ra.
"Việc này không nên chậm trễ, mau chia ra hành động." Hàn Lập gật đầu nhẹ, đồng ý với y.
Thế là đám người bắt đầu tra tìm địa thế cùng trụ cột trận pháp.
Trong đôi mắt Hàn Lập lóe lên ánh sáng màu tím, thúc giục Cửu U Ma Đồng phát ra, dò xét tế đàn phía trước người.
Dưới Ma Đồng, đường tơ kẽ tóc xung quanh cái hố cúng tế đều trở nên rõ rành mạch.
Không bao lâu, hắn liền thấy trên tế đàn nhìn như bằng phẳng, nhưng thực tế có rất nhiều đường vân nhỏ như con giun, dày đặc che kín cả mặt tế đàn, những đường vân lộn xộn không có kết cấu gì, nhìn không rõ là phù văn gì, mà trong chỗ lõm xuống của nó có một vết bẩn, như là một vệt nước bùn màu đen vậy.
Còn trong cái hố cúng tế, cũng đồng dạng có đường vân dày đặc vô cùng, tạo thành một cái đồ án giống như hỏa diễm cổ quái.
Hàn Lập xem xét thật lâu, nhưng không phát hiện điều lạ thường nào cả, liền đảo mắt tiếp tục tra xét bích họa xung quanh.
Chất liệu trên vách đá cùng bức tường cũng không khác biệt gì, nhìn cả buổi vẫn không thu hoạch được gì.
"Các ngươi có phát hiện được gì không?" Hồ Tam từ một góc đại sảnh quay trở về, mở miệng hỏi.
"Trên mặt đất có vài đường vân, nhìn như đứt quãng, không thành kết cấu, có lẽ chỉ có tác dụng trang trí, cũng không phải pháp trận cấm chế gì." Thạch Xuyên Không lắc đầu, nói ra.
Hàn Lập ngẩng đầu nhìn mái vòm phía trên, chỉ thấy nơi đó điêu khắc từng vòng phù văn hình tròn lớn, tổng cộng có bảy tầng, trên mỗi tầng đều khắc một chuỗi phù văn dày đặc, chính giữa thì có một quả cầu màu đen treo lủng lẳng.
"Các ngươi hãy nhìn lên phía trên xem." Trong lòng Hàn Lập hơi động, mở miệng nhắc nhở.
Đám người nghe vậy, rối rít nhìn lên phía trên.
"Cái này tựa như là một cấm chế pháp trận không gian..." Chỉ thấy hai mắt Thạch Xuyên Không tỏa sáng, nói ra.
"Thạch huynh, ngươi biết cái này sao?" Hồ Tam hỏi.
Thạch Xuyên Không không nói gì, lông mày nhíu thành một cục, tựa hồ rơi vào trầm tư, ngay sau đó, từ từ mở miệng nói ra:
"Cấm chế này chia thành hai bộ phận Thiên và Địa, nếu nhìn tổng thể bố cục thì có chỗ giống như đại trận Càn Khôn Cấm U của Ma Giới bọn ta, lúc trước ta đã xem qua bí điển pháp trận ở Hôi Giới, có ghi lại phù văn Không Gian giống hệt như vậy, xem ra là cùng loại pháp trận của Hôi Giới rồi."
"Vậy thì bắt đầu từ đây luôn chứ?" Hàn Lập hỏi.
"Ta cũng không rõ nữa, tuy có chút tương tự
nhưng chỗ khác biệt cũng hết sức rõ ràng, trong tòa cầm chế đại trận này có không ít đường vân hỏa hệ, ta còn không biết nó có tác dụng gì." Thạch Xuyên Không chần chờ nói.
Y đang định nói tiếp thì bên ngoài lại vang lên một âm thanh thật lớn, dưới chân đám người bọn hắn cũng theo đó run lên.
"Không còn thời gian để đoán nữa rồi, trước hết ngươi cứ thử đi đã. Vạn nhất không thành... Vậy thì chúng ta liền chờ bọn Âm Khư phá trận tiến vào, đến lúc đó liều mạng một phen, thử mượn lực lượng của bọn hắn phá hủy phong ấn nơi này." Hàn Lập tỉnh tảo dị thường, nói ra.
"Tốt!" Vậy thì mời chư vị tạm thời nghe ta điều động, hỗ trợ bố trí một chút đi." Thạch Xuyên Không gật đầu nhẹ trịnh trọng nói ra.
Đám người bọn hắn vội đáp ứng, bắt đầu tiếp nhận từng khối Cấp Sát Mặc Thạch và từng trận bàn từ trong tay Thạch Xuyên Không, nghe theo y chỉ huy, bắt đầu bố trí khắp nơi trên mặt đất trong đại sảnh.
Chờ tới lúc trên mặt đất che kín từng khối đá màu đen, y lại chỉ huy đám người bắt đầu khảm nạm mái vòm phía trên.
Trong khắp đại sảnh, ngoại trừ Thạch Xuyên Không một mình chỉ thị, thì đám người Hàn Lập đã mau chóng di chuyển ra ngoài, còn phía bên ngoài kia thì truyền đến từng trận thanh âm "Ầm ầm" vang dội, bầu không khí cũng trở nên áp lực tới cực điểm.