Mục lục
Phàm Nhân Tiên Giới Thiên (PNTT 2)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giờ này, ba người Hàn Lập đang bước đi trong một hành lang tĩnh mịch. Khúc Lân đi trước, mi tâm của gã chớp sáng kim quang, bất cứ lúc nào cũng cảm ứng vị trí Kim Đồng.

Đoạn hành lang nhanh chóng kết thúc và không gian phía trước mở rộng ra, là một thạch thất to lớn xuất hiện.

Diện tích thạch thất này rất lớn, khoảng mấy nghìn trượng. Thế nhưng, nơi đây không phải không có vật gì, mà có những cây cột đá màu đen khổng lồ to vài người mới ôm hết, đứng sừng sững hai bên thạch thất.

Toàn thân những cột đá này óng ánh, sáng long lanh, như thể được tạo bởi một loại tinh ngọc. Trên đó chạm khắc nhiều hoa văn nguệch ngoạc, giống như một loại trận văn, lại như một loại văn tự.

Cột đá xếp thẳng tắp hai bên, liên tục về phía trước, ở giữa chừa lại một lối đi rộng chừng mười trượng, dẫn vào sâu trong thạch thất.

Ở đây ánh sáng mờ tối, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy một cánh cửa lớn màu xanh đang đóng chặt sâu trong thạch thất.

Trông thấy cảnh này, Hàn Lập tỏ vẻ ngạc nhiên, đứng lại trước cửa chứ không tùy tiện xông vào, quay sang hỏi Lam Nhan:

"Lam đạo hữu, ngươi có biết đây là chỗ nào không?"

"Ta cũng không biết." Lam Nhan lắc đầu.

Khúc Lân xem xét tỉ mỉ đồ án trên cột đá, rồi gã phán đoán rằng: "Nhìn hoa văn trên cột đá này, hình như là U Minh văn trong truyền thuyết."

"U Minh văn?" Chân mày Hàn Lập cau lại.

Khúc Lân nói tiếp: "U Minh văn chính là văn tự của Cửu U Minh Giới trong truyền thuyết, ta cũng chỉ thấy qua trên một quyển điển tịch cổ xưa từ rất lâu rồi."

"Cửu U Minh Giới? Trên đời thật sự có nơi này sao?"

"Có, nghe nói đây là nơi vạn vật thế gian luân hồi, nhưng mà có quá ít người đến nơi đó, cho nên dần biến thành truyền thuyết."

Nghe vậy, Hàn Lập chậm rãi gật đầu, rồi hỏi tiếp: "Khúc đạo hữu xem hiểu U Minh văn ư?"

Liên quan tới việc luân hồi chuyển thế, hắn cũng không phải lần đầu nghe nói. Đối với Cửu U Minh Giới trong truyền thuyết, hắn rất hiếu kỳ, vốn không thể tìm chứng cứ xác thực chứng minh nó tồn tại, không ngờ ở chỗ này lại tìm được một chút manh mối.

Khúc Lân đáp: "Khúc mỗ chỉ biết có loại văn tự này, nhưng xem không hiểu. Tuy nhiên, những cột đá này nhìn rất giống trụ phong ấn, có lẽ bên trong phong ấn thứ gì, chỉ cần không đụng vào, sẽ không sao đâu."

Hàn Lập ừ một tiếng, hắn cũng phỏng đoán như vậy.

Nhưng mà cứ như thế đi có an toàn hay không, hắn lại không thể nào xác định.

Đang cân nhắc, hắn âm thầm vận Cửu U Ma Đồng, thậm chí mạo hiểm thả thần thức ra, cảm ứng tình trạng những cột đá này. Kết quả vẫn vậy, không thu được gì.

Hơi trầm ngâm, hắn hỏi: "Khúc đạo hữu, ngươi chắc chắn Phệ Kim Tiên ở ngay phía trước chứ?"

Khúc Lân khẽ gật đầu nói: "Không sai, không còn xa nữa. Chỉ là nơi đây xuất hiện U Minh văn, ta luôn cảm thấy âm trầm cổ quái. . . Tóm lại, phía trước lành dữ chưa biết, có tiếp tục tiến về phía trước hay không, vẫn do Hàn đạo hữu định đoạt."

Hàn Lập im lặng một lát, sau khi liếc nhìn Khúc Lân, hắn nói: "Nếu đã đi tới nơi này, lý nào lại bỏ dở giữa chừng. Tuy nhiên, nơi này không bình thường, ta sẽ dẫn đầu, Khúc Lân đạo hữu ở giữa phối hợp tác chiến, Lam đạo hữu đi sau cùng."

Đối với điều này, Lam Nhan hiển nhiên không có ý kiến gì, chỉ gật đầu.

Khúc Lân cười nói: "Có Hàn đạo hữu đi trước mở đường, dĩ nhiên không thể tốt hơn. Tại hạ mặc dù là Phệ Kim Tiên, nhưng tự thấy ngoại trừ nhục thân bên ngoài, bất kể là tu vi hay bản lĩnh, đều kém xa Hàn đạo hữu, gặp phiền toái sợ không ứng phó được."

"Vậy chúng ta đi thôi, hai vị nên cẩn thận đề phòng." Hàn Lập nhắc nhở.

"Hàn đạo hữu yên tâm." Lam Nhan mỉm cười, còn Khúc Lân không biết thế nào, nháy mắt với Hàn Lập.

Hàn Lập mỉm cười, dẫn đầu bước vào đại sảnh.

Khúc Lân theo sát phía sau, Lam Nhan thì đi ở sau cùng.

Trong phòng, tiếng bước chân trầm thấp vọng lại, mọi người đi qua một quãng ngắn cũng không có bất ngờ nào phát sinh.

Hàn Lập không lơ là cảnh giác, đề phòng nghiêm ngặt hết thảy xung quanh.

Đến khi bọn hắn đi tới khu vực đại sảnh, có những âm thanh sàn sạt rất nhỏ truyền ra từ hai bên cột đá.

Tiếng động dù rất nhỏ, nhưng với tu vi đám người Hàn Lập, lập tức liền nghe thấy.

"Coi chừng, có biến!" Hàn Lập trầm giọng quát, kim quang trên người rực sáng, bảo vệ toàn thân.

Đúng thời khắc này, trên những cột đá trong sảnh đột nhiên hiện ra từng bóng đen, liên tục nhúc nhích.

Thấy cảnh này, tâm niệm Hàn Lập nhanh chóng xoay chuyển, giậm chân một cái, quyết định lao nhanh như điện thẳng về phía trước.

Thấy vậy, Lam Nhan cũng vội vàng đuổi theo.

Ánh mắt Khúc Lân chợt lóe, trái với Hàn Lập, gã không tiến lên mà lùi lại, lao thẳng theo lối vừa tới.

Hàn Lập thấy cảnh này, tròng mắt nheo lại, kim quang trên người chớp sáng, tựa hồ muốn làm gì.

Nhưng đúng lúc này, những chùm sáng màu đen trên cột đá bỗng nhiên lóe lên. Từng chùm sáng đó phun ra, giống như vô số tên nỏ, phô thiên cái địa bắn tới mấy người Hàn Lập.

Chúng phát ra tiếng rít thê lương, vang vọng trong đại sảnh, làm cho thần hồn người ta run rẩy, dục vọng phiền lòng.

Hàn Lập không quản Khúc Lân nữa, hắn vội vàng dùng Luyện Thần Thuật ổn định thần hồn, đồng thời trên người hiện ra lôi quang màu vàng.

Dưới một cái phất tay, những lôi quang này hóa thành từng cái roi điện màu vàng, vung khắp bốn phương tám hướng, va đập vào đám hắc quang kia.

Thanh Trúc Phong Vân Kiếm ẩn chứa lực lượng lôi điện, tiến giai thành Đô Thiên Thần Lôi, uy năng tăng mạnh, khi điện quang màu vàng chớp sáng, hư không xung quanh như mơ hồ bị đốt cháy cực nóng.

Những hắc quang kia va chạm với roi điện màu vàng lập tức tan vỡ thành từng mảnh.

Lam Nhan phất tay tế ra mười mấy thanh phi đao màu xanh lam, bay múa quanh người, tạo thành một đao trận tinh diệu, ngăn cản hắc quang xung quanh phóng tới.

Uy lực đao trận khá lớn, mặc dù bị những hắc quang đánh vào, liên tục rung lắc, nhưng đao trận vẫn ngăn cản được.

Còn Khúc Lân biến lớp da toàn thân thành màu sắc thuần kim, gã không cản những hắc quang kia, mặc cho chúng đánh vào người, cả người tiếp tục lao như điện về phía sau.

Những hắc quang kia đánh lên người gã, liên tục phát ra tiếng "Bịch" "Bịch", nhưng lại không khiến gã chịu bao nhiêu tổn thương, chỉ để lại những vết ngấn nhạt, cơ bản là vô thưởng vô phạt.

Chỉ trong nháy mắt, Khúc Lân đã bay khỏi phạm vị bao phủ của hắc quang, hạ xuống lối vào thạch thất. Hai tay gã bỗng tỏa ra kim quang sáng chói, vung lên trước mặt.

"Vù" "Vù" hai đạo kim quang bắn ra từ lòng bàn tay gã, lóe lên đánh vào vách tường thạch thất rồi biến mất.

Trên vách tường kia có hai đoạn nhô ra rất ngắn, theo hai tiếng "Ầm" "Ầm" trầm đục, bị hai đạo kim quang đánh vỡ nát.

Hắc quang phun trào từ những cột đá kia đột nhiên sáng lên gấp cả chục lần, nhưng chúng không còn đánh về phía Hàn Lập và Lam Nhan, mà rối rít thay đổi phương hướng, bắn xuống mặt đất, rồi lập tức dung nhập vào đó.

"Ông" một tiếng.

Sau một thoáng, mặt đất hiện ra một tầng hắc quang dày đặc, từng dòng U Minh văn đen như mực nổi lên, cuồn cuộn đan vào nhau tạo thành một đồ án to lớn, mông lung. Hình như đó là một loại pháp trận kỳ lạ, trên đó tản mát ra sự lãnh lẽo thấu xương khiến ai cũng rét run.

Ngay lập tức, Hàn lập cảm thấy cơ thể xiết chặt lại, cả người từ giữa không trung rơi thẳng xuống mặt đất.

Cùng lúc đó, từ pháp trận màu đen trên mặt đất bốc lên vô số tia sáng màu đen, bao phủ cơ thể hắn.

Chân tay Hàn Lập phảng phất như bị một tầng cương thiết vô hình gắt gao vây khốn, không thể động đậy, pháp lực trong cơ thể cũng theo đó đông cứng lại.

Lam Nhan càng không chịu nổi, cả người rơi thẳng xuống đất, bị pháp trận màu đen giam cầm, không thể nhúc nhích.

Hàn Lập trầm giọng quát hỏi: "Khúc Lân, đây là ý gì?"

Mặc dù hắn chưa bao giờ thực sự tin tưởng Khúc Lân, nhưng cũng không ngờ đối phương lại quen thuộc nơi này như vậy. Thậm chí gã còn biết điều khiển cấm chế ở đây, nếu không Hàn Lập sẽ không đơn giản bị khốn trụ như vậy.

Lúc trước, gã lấy số lượng lớn Tiên Nguyên thạch làm điều kiện trao đổi việc dẫn đường tìm Kim Đồng, hiển nhiên là hành động lừa gạt người khác, cố ý dẫn bọn hắn tới nơi này.

Khúc Lân lộ ra nụ cười đắc ý: "Hàn đạo hữu, đa tạ ngươi đã dẫn ta tiến vào Cửu Nguyên quan, hơn nữa còn đi tới gần Phệ Kim Tiên kia, đỡ cho ta rất nhiều chuyện."

Hàn Lập hỏi: "Mục đích của ngươi là Phệ Kim Tiên đó ư? Chẳng lẽ trước kia ngươi từng tới đây sao?"

Khuôn mặt Khúc Lân lộ nụ cười lạnh lẽo: "Chuyện đã tới nước này, các hạ đã biết rõ, còn cố hỏi làm gì? Phệ Kim Tiên chúng ta vốn thôn phệ lẫn nhau mới có thể tiến hóa, huống chi Phệ Kim Tiên kia đã thôn phệ một cái phân thân của ta, ta càng phải cướp lại lực lượng của mình."

Trong lòng Hàn Lập khẽ động: "Một phân thân của ngươi. . ."

Chẳng lẽ Phệ Kim Tiên của Cửu Nguyên Quan mà trước đó Kim Đồng đã thôn phệ, có quan hệ với Khúc Lân sao?

"Nói chuyện phiếm đến đây thôi, nếu còn không đi, tên Quỷ Linh Tử sẽ chạy tới đây ngay, hai vị cứ tứ từ chờ ở đây đi." Khúc Lân không có ý định ở lại, gã nói xong một câu liền muốn quay người rời đi.

Đúng thời khắc này, tiếng động "Ầm ầm" vang lên, cửa đá ở sâu trong thạch thất mở ra.

Bóng tối trong thạch thất đột nhiên ngưng tụ lại, đồng thời âm phong trong này cũng thổi mạnh ra, một bóng đen to lớn từ trong cửa đá lao ra, úp xuống ba người Hàn Lập.

Hàn Lập và Lam Nhan vốn bị giam chặt dưới mặt đất, giờ này lại bị cự lực của bóng đen đè ép, càng không thể động đậy, thậm chí Lam Nhan ngã thẳng xuống đất.

Khúc Lân tỏ vẻ tức giận, hai tay xoa một cái nói: "Đáng chết! Đến thật là nhanh!"

Nhất thời, một tiếng thét chói tai vang lên, vô số kiếm khí giống như tinh quang từ trên người Khúc Lân bắn ra, đồng thời ngưng tụ lại, hóa thành một kiếm ảnh to lớn màu vàng, chém vào bóng đen giữa không trung.

"Xoẹt" một tiếng, bóng đen tản ra khí tức đáng sợ lập tức bị nứt ra một đường.

Khúc Lân vui mừng, lập tức hóa thành một vệt kim quang, bay thẳng ra.

Một thanh âm chói tai truyền ra từ giữa không trung: "Là ngươi! Năm đó ngươi phản bội Cửu Nguyên quan chạy trốn đi, hôm nay còn dám trở về đây, đừng mơ tưởng trốn tiếp!"

Lời còn chưa dứt, một cự trảo tối om to bằng gian phòng từ hư không xuất hiện, vồ xuống Khúc Lân vừa hóa thành kim quang.

Cự trảo được lân phiến che kín, nhất là năm móng tay to lớn có rất nhiều phù chú và hoa văn kỳ lạ, tản mát ra uy thế lăng lệ vô cùng. Những nơi nó đi qua, hư không giống như rèm vải, dễ dàng bị rạch ra năm vết ngấn đen ngay ngắn.

Một tiếng "Xoẹt" giòn vang, kim quang do Khúc Lân biến thành vỡ tan, thân ảnh gã hiện lên, không ngờ đã bị chém thành năm sáu khối tàn thi.

Nhưng, bên ngoài những mảnh tàn thi sáng lên kim quang, hóa thành sáu con giáp trùng màu vàng to bằng đầu người, tiếp tục lao nhanh như điện, chớp mắt đã tới thông đạo, biến mất không thấy đâu.

"Ồ!"

Bóng đen giữa không trung thu lại, hóa thành một người mặc áo đen, hai gò má cao gầy, là một thanh niên nam tử có ánh mắt âm lãnh. Mặt gã lộ vẻ kinh nghi.

"Quỷ Linh Tử!" Dưới mặt đất, đôi mắt Hàn Lập hơi khép, miệng thì thào một tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK