“Không dối gạt đạo hữu, về số lượng hay phẩm chất các hạ yêu cầu đều không thành vấn đề, chỉ là…” Hắc Lang vừa nói, trên mặt lại lộ ra vẻ chần chờ.
“Chỉ là cái gì?” Hàn Lập hỏi.
“Chỉ là đám Tử Dương Noãn Ngọc này bây giờ đang trong tay người khác, hiện tại hắn còn không…” Hắc Lang vẫn một bộ dáng ấp úng.
“Xem ra các hạ là mượn đồ của người khác giao dich cùng ta? Hơn nữa đối phương còn không biết việc này, có nguyện ý giao dịch hay không còn chưa biết.” Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, có chút không vui nói ra.
“Dĩ nhiên không phải, những thứ đó vốn cũng có một phần của ta!” Hắc Lang tựa hồ bị lời này kích động đến nỗi đau trong lòng, trong mắt bỗng nhiên bốc lên một cỗ lửa giận, nắm đấm đập mạnh một cái lên mặt bàn.
“Xoảng” một tiếng, các ly trà lăn lộn, nước trà đổ ra khắp mặt bàn.
“Thật có lỗi, thất lễ!” Hắc Lang ngay sau đó biết mình thất thố, miễn cưỡng đè xuống lửa giận trong lòng, nói ra.
“Trong lời nói các hạ có hàm ý, không ngại nói rõ đi.” Hàn Lập thấy cảnh này, trong lòng hơi động.
“Ta tự có biện pháp để người kia đáp ứng giá tiền như ta đã nói, nhưng cũng cần đạo hữu phối hợp hành động với ta. Nếu đạo hữu đồng ý, chúng ta sẽ bàn tiếp, ngược lại nếu cảm thấy không ổn thì chúng ta liền dừng ở đây đi.” Hắc Lang cố gắng giữ ngữ khí bình tĩnh nói.
“Giao dịch có lợi như vậy, ta tự nhiên rất hứng thú, nhưng ngươi vừa mới nói phối hợp là muốn thế nào? Hắc Lang đạo hữu sẽ không nghĩ chỉ cần vài câu chưa minh bạch, là có thể để người khác tình nguyện mạo hiểm chứ.” Hàn Lập nhướng mày hỏi.
“Đạo hữu quá lời, ngược lại không đến nỗi mạo hiểm, chỉ là dùng một chút thủ đoạn đàm phán để ép người kia đáp ứng giao dịch mà thôi, đến lúc đó đạo hữu nhìn ánh mắt ta mà phối hợp là được, ta có thể cam đoan, trong quá trình này tuyệt không có bất kỳ nguy hiểm nào.” Hắc Lang lập tức nói ra.
“Tuy nói như vậy, nhưng ta cũng không thể tin lời từ một phía. Muốn ta phối hợp với ngươi cũng được, ta cũng có một điều kiện.” Hàn Lập suy nghĩ một chút rồi nói.
“Mời đạo hữu nói.” Hắc Lang khẽ giật mình, gật đầu nói.
“Chắc hẳn Hắc Lang đạo hữu cũng đã biết, ta cũng không phải đi lẻ loi một mình mà còn có một đồng bạn khác, hai người chúng ta trước giờ cùng nhau hành động, muốn ta phối hợp với người thì phải cho hắn tham gia vào.” Hàn Lập cười rồi chuyển giọng nói.
“Nếu là điều kiện này cũng không có vấn đề gì, chỉ cần là người ngươi tin tưởng, càng nhiều người giúp đỡ càng tốt.” Hắc Lang hơi chần chờ, sau đó gật đầu đáp ứng nói.
Hàn Lập nghe lời này, trong mắt lóe lên một vẻ ngạc nhiên, nhưng lập tức khôi phục lại.
Nếu hắn và Thạch Xuyên Không hành động cùng nhau, cứ cho là có nguy hiểm phía sau, chỉ cần không có tu sĩ Đại La xuất hiện, hắn tự tin có thể toàn thân trở ra.
Vì Tử Dương Noãn Ngọc, mạo hiểm một chút cũng đáng giá.
“Nếu như thế, chúng ta liền đi thôi.” Hắc Lang đứng lên, bộ dạng không muốn chờ đợi nói.
Hàn Lập cũng không muốn chậm trễ, lập tức đứng dậy, hai người nhanh chóng rời khỏi trà lâu.
Bên ngoài trà lâu, một bóng người cao lớn đang đứng ở đó, chính là Thạch Xuyên Không.
“Xảy ra chuyện gì, lại gấp gáp truyền tin gọi ta đến như vậy?” Thạch Xuyên Không nhìn Hắc Lang phía sau một chút, nhíu mày hỏi.
Bờ môi Hàn Lập khẽ nhúc nhích, truyền âm kể đại khái một lượt việc giao dịch với Hắc Lang.
“Giao dịch này nghe cũng không tệ lắm! Vị này chắc là Hắc Lang đạo hữu a, xin mời đi trước dẫn đường.” Trong mắt Thạch Xuyên Không lóe lên vẻ vui mừng, lập tức nhìn Hắc Lang nói.
“Được rồi, được rồi. Xin mời hai vị theo ta.” Hắc Lang gật đầu nhẹ với Thạch Xuyên Không, cũng không gọi thú xa mà bước nhanh tới phía trước.
Thạch Xuyên Không lập tức theo sát phía sau, ánh mắt dò xét bốn phía, tựa hồ lo lắng Hắc Lang sẽ có thủ đoạn gì.
Hàn Lập cũng đang muốn đuổi theo, chợt nhớ tới một chuyện, vẫy tay kêu Lô Giải đang đợi gần đó đến.
“Hai ngày qua đã vất vả cho ngươi chở chúng ta đi khắp nơi, đây là thù lao.” Hàn Lập lấy ra bảy tám khối cực phẩm ma thạch đưa cho Lô Giải.
“Đa tạ tiền bối trọng thưởng!” Lô Giải thấy nhiều cực phẩm ma thạch như vậy, mừng rỡ luôn miệng nói tạ ơn.
Hàn Lập khoát tay áo, nhanh chóng bước đi đuổi theo hướng hai người Thạch Xuyên Không.
Ba người sau một hồi rẽ qua ngoặt lại, liên tiếp xuyên qua mấy con đường, tới trước cửa một cửa hàng có chút cũ kỹ.
Cửa hàng này ở vị trí vắng vẻ, nhưng quy mô cũng không nhỏ, tấm bảng trên cửa viết ba chữ to màu vàng “Thiên Khung Phố”, tỏa ra khí thế bất phàm.
Lúc này trong cửa hàng có phần vẳng vẻ, không có một người khách nào, chỉ có một nam tử dáng người thon gầy khoảng hơn bốn mươi tuổi ngồi phía sau quầy, cúi thấp đầu đang xem gì đó, còn có một thiếu niên người hầu đang sắp xếp vật phẩm trên kệ.
“Ba vị khách quý, hoan nghênh đến cửa hàng nhỏ này, không biết các vị cần vật phẩm gì?” Chưởng quỹ thon gầy nghe được thanh âm người đến, ngẩng đầu nhìn lên, trên mặt lộ ra dáng tươi cười quen thuộc của người làm ăn.
Hắc Lang không thèm để ý đến chưởng quỹ, tự mình đi đến phía các kệ hàng chung quanh.
Hàn Lập cũng bước vào trong, cửa hàng nhìn bên ngoài cũ kỹ nhưng hàng hóa bên trong khá đa dạng, không thiếu những trân phẩm cao giai.
“Ba vị khách quý, cửa hàng nhỏ này tại Hắc Dứu thành mặc dù không tính là cửa hàng cao cấp, nhưng cũng đầy đủ các loại hàng hóa, sẽ không để ba vị thất vọng.” Chưởng quỹ cũng không có phiền lòng, từ phía sau quầy đi ra, giới thiệu một chút với Hắc Lang, đồng thời âm thầm dò xét Hàn Lập cùng Thạch Xuyên Không đi phía sau.
Trong lúc chưởng quỹ dò xét Hàn Lập, Hàn Lập cũng đang quan sát người này, lông mày chợt nhíu một cái.
“Chưởng quỹ, cửa hàng các ngươi ngoài bán ra, có thu mua vật phẩm hay không?” Hắc Lang dạo sơ một vòng trong cửa hàng, dừng lại tại một góc, thấp giọng hỏi.
“Dĩ nhiên là có thu, nhưng không phải vật gì cũng thu, phải xem vật các hạ muốn bán là gì?” Chưởng quỹ khẽ giật mình, trả lời.
Hắc Lang chậm rãi lật tay lấy ra một cái hộp ngọc màu đen, hơi mở ra một cái khe, từng tia ma khí kinh người dao động từ bên trong tản ra, mơ hồ có thể thấy là một đoạn rễ cây màu đen.
Con mắt chưởng quỹ bỗng nhiên sáng lên, đang muốn nhìn kỹ, Hắc Lang đã khép hộp ngọc lại, ánh mắt thoáng nhìn ra bên ngoài, ra hiệu nơi đây không tiện xem kỹ.
“Cái này… Đạo hữu xin mời đi theo ta, chúng ta đến nội thất mật đàm, còn hai vị đạo hữu này, xin chờ ở đây một lát…” Chưởng quỹ liền hiểu ý, lập tức nhìn Hàn Lập cùng Thạch Xuyên Không nói.
“Hai vị bằng hữu này của ta, trên người cũng có chút đồ vật muốn bán.” Hắc Lang chen ngang lời của chưởng quỹ.
Trong lòng Hàn Lập hơi động, lật tay lấy ra một cái hộp gỗ, Thạch Xuyên Không cũng làm như vậy.
Cách xa hộp gỗ, cũng có thể cảm giác được bên trong truyền ra từng cỗ dao động khí tức kinh người.
“Nếu như thế, ba vị đều đi theo ta đi.” Chưởng quỹ thấy vậy khẽ giật mình, lập tức cười nói, dẫn ba người đi vào bên trong.
Hàn Lập cùng Thạch Xuyên Không thoáng nhìn nhau, trao đổi một chút bằng ánh mắt, lúc này mới đi theo.
Ba người rất nhanh tới một nhã gian được phong bế, không gian cũng khá rộng, chừng bảy tám trượng.
Chưởng quỹ bấm niệm pháp quyết một chút, trên bốn mặt tường nhã gian hiện lên một tầng cấm chế thanh quang như nước, lập tức hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài.
“Nơi đây có bày độc môn cấm chế, dù là tu sĩ Thái Ất đại thần thông cũng không thể theo dõi chúng ta nói chuyện, ba vị khách quý có thể yên tâm.” Chưởng quỹ mời ba người ngồi xuống, nói ra.
“Cấm chế nơi đây quả thật bất phàm, nhưng trước khi bàn chuyện mua bán, các hạ có nên hay không tự mình đi ra, Lệ mỗ trước giờ không có thói quen giao dịch cùng khôi lỗi.” Hàn Lập không hề ngồi xuống, nhìn thẳng chưởng quỹ, cười nhạt nói.
Thạch Xuyên Không cùng Hắc Lang nghe vậy sắc mặt đều biến đổi, lập tức hiểu ra, đều nhìn tên chưởng quầy.
“Ha ha, vị đạo hữu này quả là tinh mắt, ta càng có hứng thú với cuộc mua bán lần này.” Sau một hồi trầm mặc, cửa lớn của nhã gian lần nữa mở ra, một nam tử trung niên thon gầy khác cười ha ha đi đến.
Thần sắc chưởng quỹ trong nhã gian chợt trở nên mờ mịt, sau đó bước ra ngoài từng bước thô cứng với dáng điệu của khôi lỗi.
“Khống Hồn Thuật của các hạ vô cùng huyền diệu, nếu không phải tại hạ từng luyện qua bí thuật tương tự, cũng không có cách nào nhìn thấu.” Hàn Lập âm thầm dò xét người tới, cười nhạt một tiếng.
Nam tử trung niên thon gầy này có tu vi là Kim Tiên, nhưng trên người đeo một loại bảo vật che giấu khí tức, nên tu vi biểu hiện ra chỉ là cảnh giới Chân Tiên.
Trong lòng Hàn Lập âm thầm buông lỏng, tu vi chỉ là Kim Tiên thì với hắn cũng không cần quá lo lắng có nguy hiểm.
“Đạo hữu quá khen, mời ngồi.” Nam tử trung niên ngồi xuống.
Hàn Lập cùng Thạch Xuyên Không ngồi xuống, nhưng Hắc Lang vẫn đứng đấy như cũ.
“Vị đạo hữu này, còn có vấn đề gì sao?” Nam tử trung niên khẽ nhíu mày hỏi.
“Ngược lại là không có vấn đề gì, chẳng qua là cảm thấy muốn gặp mặt ngươi, cũng không ít trắc trở.” Hắc Lang chợt cười một tiếng, nói ra.
“Ngươi…” Chưởng quỹ nghe nói lời này, sắc mặt biến đổi, kinh nghi bất định nhìn Hắc Lang.
“Quan huynh, đã lâu không gặp.” Hắc Lang vung tay lên bấm niệm pháp quyết, trên thân thể đột nhiên hiện ra từng đạo hắc khí giống xúc tu, ngọ nguậy như là có sinh mệnh.
Dung mạo của gã nhanh chóng biến đổi, hóa thành một thanh niên nam tử da đen mặt dài, ánh mắt hung ác, cả người nhìn giống như chó sói đã chịu đói khát mấy tháng liền.
Giọng nói của Hắc Lang cũng biến đổi, trở nên khàn khàn bén nhọn.
Hàn Lập cùng Thạch Xuyên Không từ sớm đều đã nhìn ra dung mạo trước đó của Hắc Lang là huyễn hóa mà thành, cho nên cũng không có bất ngờ.
“Hắc Lang? Ngươi vẫn còn sống!” Thân thể chưởng quỹ chấn động, lộ ra thần sắc khó có thể tin.
“Ta dĩ nhiên còn sống, nhưng không nghĩ tới Quan huynh vẫn ở lại Hắc Dứu thành, thật sự là can đảm hơn người, ở bên ngoài Hắc Dứu quân tìm kiếm tung tích chúng ta khắp nơi, ngươi lại trốn ở đây, quả là nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.” Hắc Lang mỉm cười nói.
Sắc mặt chưởng quỹ biến hóa, trong mắt ẩn hiện sát cơ.
“Ta khuyên Quan huynh không nên có tâm tư gì khác, thực lực ngươi mặc dù không yếu, nhưng nếu ta đã dám xuất hiện trước mặt ngươi thì tất đã chuẩn bị vẹn toàn, chỉ cần trong vòng một canh giờ ta không ra khỏi cửa hàng này, lập tức sẽ có người đem tất cả mọi chuyện báo cho Hắc Dứu quân biết, huống hồ còn có hai vị đạo hữu này ở đây.” Hắc Lang kéo một cái ghế ngồi xuống, dáng vẻ không chút mảy may lo lắng.
Chưởng quỹ nghe vậy tròng mắt hơi híp lại, liếc nhìn sắc mặt vô cùng bình tĩnh từ đầu tới cuối của hai người Hàn Lập một cái, vẻ mặt gã nhanh chóng khôi phục lại, hỏi:
“Nói đi, ngươi đến tìm ta làm gì?”