Mục lục
Phàm Nhân Tiên Giới Thiên (PNTT 2)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thật có lỗi, bởi vì thân phận này, lúc trước không thể không giấu giếm." Hàn Lập hơi ôm quyền với Nhiệt Hỏa Tiên Tôn, nói ra.

Trước khi tới đây, hắn định thay đổi dung mạo, nhưng nghĩ lại, cảm thấy có chút không ổn.

Hắn và Nhiệt Hỏa Tiên Tôn ở chung tai Dã Hạc Cốc một thời gian không ngắn, nếu cố ý đổi một thân phận khác, khó tránh khỏi bị lão nhìn ra sơ hở, nếu bị phát hiện ngược lại dễ sinh ra dè chừng lẫn nhau, lại thêm hai người Hồ Tam bên cạnh, tất nhiên sẽ sinh ra thêm phiền toái.

Như thế, còn không bằng ngay từ đầu thẳng thắn thừa nhận thân phận "Lệ Hàn" này, ngược lại có thể tránh đi rất nhiều tai hoạ ngầm.

"Lệ đạo hữu không cần như thế, không phải ta cũng mai danh ẩn tích giống ngươi sao, cả ngày lo lắng dè chừng." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn khoát tay áo, cười khổ nói.

"Hặc hặc, đều là người quen, lần này thám hiểm Chân Ngôn môn thì càng dễ xử lý rồi." Thạch Xuyên Không vừa cười vừa nói.

"Không tệ, không tệ, vừa rồi Nhiệt Hỏa đạo hữu còn nói ngươi có thể làm tri kỷ rượu cùng ta, đến đến đến, chúng ta trước không quản những thứ khác, uống trước cho đỡ ghiền đã." Hồ Tam vừa cười vừa nói.

Hàn Lập thấy vậy mỉm cười, cũng không có từ chối, lúc này ngồi đối diện với Thạch Xuyên Không, đối ẩm với y.

Lại nói tiếp, ban đầu ở trong Nhàn Vân cốc, ngoại trừ Cảnh Dương thượng nhân, còn có Nhiệt Hỏa Tiên Tôn mê rượu, chưa từng nghĩ tới bây giờ kết bạn cùng Hồ Tam này cũng là tửu quỷ.

Bất quá tính cách người này hào phóng không bó buộc, ngược lại làm hắn không có phản cảm, làm khơi gợi lên một ít chuyện cũ ở Thất Huyền Môn trước kia.

. . .

Hắc Sơn Tiên Vực, Nguyên Quy Đại Lục, Lưu Vân Thành.

Nguyên Quy Đại Lục ở biên giới đông nam Hắc Sơn Tiên Vực, mà Lưu Vân Thành lại ở vị trí phía nam xuối cùng của Nguyên Quy Đại Lục, tuy nhìn có vẻ vắng vẻ, nhưng cũng xem như là đại thành phồn vinh số một số hai ở Hắc Sơn Tiên Vực.

Tường thành cao ngất nguy nga, hầu như đâm thẳng vào tầng mây, nội thành với các con đường rộng rãi kéo dài giao thoa nhau, vô số kiến trúc cao lớn hoa mỹ như rừng, một mực kéo dài đến cuối tầm mắt.

Xa xa nhìn lại, khắp nơi trong thành đều là dòng người rậm rạp chằng chịt, trên trời cũng có từng đạo độn quang bay qua, phồn vinh hưng thịnh khó có thể tưởng tượng.

Phía bên ngoài thành là một mảnh hải vực vô biên, nước biển màu đen, mặt biển cuồn cuộn kịch liệt, nhấc lên từng cơn sóng lớn, tựa hồ cả phiến hải vực đang phát cuồng.

Hải vực này có tên là Bạo Loạn Chi Hải, quanh năm sóng biển ngập trời, khí hậu cực kỳ ác liệt, bên trong chứa rất nhiều nguy hiểm, chớ nói phàm nhân, dù là một ít tu sĩ có tu vi hơi thấp cũng không cách nào sinh tồn trong đó được.

Tuy khí hậu Bạo Loạn Chi Hải cực kỳ ác liệt, nhưng thiên địa linh khí bên trong lại vô cùng nồng đậm, trên biển có rất nhiều Yêu thú, càng có rất nhiều Linh tài trân quý. Vì vậy mặc dù Bạo Loạn Chi Hải vô cùng nguy hiểm, nhưng có vô số tu sĩ đi tới Lưu Vân Thành, từ nơi này ra biển tầm bảo, khiến cho thành này trở nên cực kỳ phồn hoa.

Lưu Vân Thành phồn vinh như vậy, không chỉ là vì những người kia ra biển tầm bảo, mà còn có một nguyên nhân trọng yếu là bên trong Lưu Vân Thành tọa lạc một tòa Truyền tống trận vượt ra cả Hắc Thổ Tiên Vực.

Bốn Tiên khu mặc dù không cách xa Man Hoang Giới vực, nhưng cũng không giáp giới nhau, đều cách một ít nơi hiểm địa.

Hắc Sơn Tiên Vực cách Hắc Thổ Tiên Vực chính là Bạo Loạn Chi Hải này.

Chính giữa Lưu Vân Thành này thình lình có một ngọn núi khổng lồ màu trắng cao vút đến tận chân mây, từ chân núi đến đỉnh núi xây dựng rậm rạp chằng chịt vô số kiến trúc, xoay quanh toà núi.

Từ đằng xa nhìn lại, toàn bộ ngọn núi màu trắng khổng lồ giống như một cái tổ ong lớn, rất là đồ sộ.

Chỗ giữa sườn núi khổng lồ này, có một toà bạch tháp cao ba tầng đứng dựa vào núi, cửa điện trước tháp treo một tấm biển lớn mấy trượng, phía trên dùng kim phấn viết ba chữ to "Phi Tiên điện".

Nơi đây đúng là đại điện truyền tống Lưu Vân Thành, toàn thân do từng khối ngọc thạch màu trắng xây chồng lên nhau.

Xuyên qua cửa chính đại điện, đi qua một hành lang gấp khúc màu trắng, phía trước sáng tỏ thông suốt, là một gian sảnh lớn màu trắng to chừng mấy trăm trượng.

Bên trái sảnh lớn có một cái bàn ngọc thạch màu trắng dài mảnh, đứng phía sau là mấy tên tu sĩ Thiên Đình mặc áo bào màu vàng, đang bắt tay làm việc trước năm sáu đội ngũ tu sĩ xếp hàng trước bàn.

Bên phải sảnh lớn có vài chục Truyền tống trận lớn nhỏ không đều, xếp thành mấy hàng, bên cạnh từng truyền tống trận dựng đứng một khối ngọc bài, trên đó viết nơi Truyền Tống Trận đến.

Những Truyền Tống trận này đều vận chuyển ông ông, thỉnh thoảng chớp động ra từng đạo bạch quang ngút trời, tiếp nhận từng nhóm tu sĩ đến Lưu Vân Thành, hoặc là Truyền Tống đến địa phương khác.

Lúc này, phía trước một cái Truyền Tống trận bên trái sáng ngời mãnh liệt, tản mát ra bạch quang ngút trời, vốn trong pháp trận không có một bóng người bỗng hiện ra mười mấy thân ảnh.

Bốn nhân ảnh đi ra, là ba thanh niên nam tử, còn có một lão giả tóc trắng, đúng là bốn người Hàn Lập từ Vi Thước Sơn chạy một đường tới đây.

Vì để tránh phiền toái, bốn người thay đổi thân hình dung mạo một chút.

Dọc theo con đường này, đại bộ phận bọn hắn đều cưỡi Truyền Tống Trận tiến lên, ngẫu nhiên đụng phải một ít phiền toái liền trực tiếp phi độn chạy đi, đi một chút dừng một chút, bỏ ra hơn ba mươi năm, rốt cuộc đã tới Lưu Vân Thành.

"Xem như đã đến rồi, đi thôi." Hồ Tam gối hai tay sau ót, nói với ba người khác một tiếng liền đi ra bên ngoài.

"Này, ta nói. . . Chúng ta không trực tiếp cưỡi Truyền Tống Trận sao? Bạo Loạn Chi Hải này cũng không phải là có thể đi xuyên qua đấy." Đuôi lông mày Nhiệt Hỏa Tiên Tôn khẽ động, hỏi vội.

"Cưỡi Truyền Tống Trận vượt qua vực cũng không khác gì trực tiếp băng qua vực, phải bị thẩm tra vô cùng nghiêm khắc, chúng ta trước chuẩn bị một chút mới được." Bước chân Hồ Tam không ngừng, cũng không quay đầu lại, truyền âm nói với ba người một tiếng.

Nhiệt Hỏa Tiên Tôn nghe vậy, khẽ gật đầu, không nói gì thêm, đi theo.

Hàn Lập cùng Thạch Xuyên Không từ đầu đến cuối không nói một lời theo ở phía sau, đi ra ngoài.

Chỉ là những người còn lại không có phát hiện, lúc Hồ Tam nói chuyện với Nhiệt Hỏa Tiên Tôn, khóe miệng gã hơi kéo ra, tựa hồ toát ra vài phần bất đắc dĩ.

Hồ Tam chạy trốn nhiều năm tại các đại Tiên Vực, kinh nghiệm phong phú vô cùng, vì vậy trên đường đi, một ít lộ tuyến nguy hiểm cần phải chú ý, đều giao cho gã chịu trách nhiệm.

Lại nói tiếp, mọi người có thể đi trôi chảy như thế tới Lưu Vân Thành này, công lao của gã không nhỏ.

Người này thoạt nhìn chẳng hề để ý cái gì, dường như không đáng tin cậy, nhưng kỳ thật tâm tư tinh tế, suy tính nhiều chuyện còn hơn mấy phần so với những người khác.

Theo dòng người đi ra ngoài, bốn người rất nhanh rời khỏi tháp cao màu trắng.

Vị trí tháp ở địa thế khá cao, thành trì phía dưới, còn có Bạo Loạn Chi Hải ngoài thành đều xuất hiện trước mắt.

"Bạo Loạn Chi Hải quả nhiên đồ sộ." Hàn Lập nhìn hải vực phía xa, kích động tán thưởng một tiếng.

Tiếng nổ mạnh ù ù từ xa truyền đến, mọi người dưới chân ngọn núi màu trắng khổng lồ cũng rung động lắc lư nhẹ theo.

"Nơi đây chỉ là khu vực gần biển, còn không xem vào đâu, nếu như đến chỗ sâu trong Bạo Loạn Chi Hải, chỗ đó mới chính thức là sóng lớn ngập trời, rất kích thích a." Hồ Tam cười nói.

"A, chẳng lẽ Hồ Tam đạo hữu đã đi vào chỗ sâu trong Bạo Loạn Chi Hải?" Hàn Lập thấy hơi lạ hỏi.

"Đã xảy ra thật lâu rồi, lần đó cũng là từ Lưu Vân Thành này tiến về Hắc Thổ Tiên Vực, lúc ấy ta nhất thời nóng đầu, muốn vượt qua Bạo Loạn Chi Hải, liền bỏ ra mấy chục năm, đã đến chỗ sâu trong Bạo Loạn Chi Hải rồi." Hồ Tam cười nói.

"Ta có xem qua một ít ghi chép về Bạo Loạn Chi Hải, nói là chỗ sâu trong hải vực ngoại trừ các loại Yêu thú, còn có các tộc quần Hải yêu tộc kỳ lạ sinh hoạt, thực lực rất mạnh, có thể chiến đấu với Yêu thú trên biển, lại thêm trên biển không thiếu nơi hiểm yếu, có thể nuốt sống người đi qua Bạo Loạn Chi Hải này." Hàn Lập hỏi như thế

Nhiệt Hỏa Tiên Tôn cùng Thạch Xuyên Không nghe vậy, cũng đều cảm thấy hứng thú nhìn qua.

"Hắc hắc, Lệ huynh quả nhiên là nghe nhiều biết rộng. Chỗ sâu trong Bạo Loạn Chi Hải này xác thực nguy hiểm, nhất là những Hải yêu tộc kia, chúng nó thù hận cực đoan tu sĩ nhân loại, nhìn thấy nhất định đuổi giết đến cùng, hiếm khi có tu sĩ gặp phải Hải yêu tộc mà toàn mạng trở ra. Lần trước sâu trong Bạo Loạn Chi Hải ta cũng gặp phải Hải yêu tộc, bị chúng nó truy sát một đường trọn vẹn hơn mười năm, cuối cùng bằng vào một quả Tiên phù không gian, mới may mắn chạy thoát trở về, nhưng chịu không ít tổn thương." Hồ Tam nhìn mặt biển rung chuyển phía xa, đồng tử hơi co lại một cái, tựa hồ có chút sợ hãi nói.

"Lúc đó tu vi Hồ huynh so với hiện tại thì . . ." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn hơi chần chờ hỏi.

"Đó là chuyện nhiều năm trước rồi, ta vừa mới tiến cấp Thái Ất cảnh, nhất thời đắc ý quên mình, mới làm ra loại chuyện ngu xuẩn này." Hồ Tam cười hặc hặc, chẳng hề để ý nói.

Hàn Lập nghe nói vậy, trong lòng âm thầm khiếp sợ.

Thực lực Hồ Tam hắn đã chứng kiến, lấy tu vi Thái Ất cảnh cũng không thể vượt qua Bạo Loạn Chi Hải này, xem ra trong biển sâu này rất nguy hiểm.

"Nghe nói bên trong Hải yêu tộc kia còn có tồn tại Đại La cảnh, Thiên Đình cũng không thương thảo được, cho nên mới không tiếc món tiền khổng lồ kiến tạo Truyền tống trận chỗ này để vượt qua vực." Hồ Tam tiếp tục nói.

"Thì ra là thế." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn nghe vậy gật đầu.

"Đi thôi, nơi đây không phải chỗ nói chuyện, chúng ta tới nội thành tìm một khách sạn ở trước đã." Hồ Tam nhìn thoáng qua chung quanh một cái, dẫn đầu bay vào hướng nội thành.

Ba người Hàn Lập phi thân đuổi theo, rất nhanh bốn người đi tới nội thành, tìm một khách sạn thanh tịnh thuê bốn gian phòng ở lại.

Hàn Lập thoáng sửa soạn trong phòng một chút, sau đó đứng dậy đi tới gian phòng Hồ Tam, hỏi thăm gã lúc trước nói "Thẩm tra" là cái gì.

"Việc này không vội, chúng ta thật vất vả mới đi tới Lưu Vân Thành này, chỉ vội vàng đi qua như vậy thì thua thiệt rồi. Ta biết rõ trong Lưu Vân Thành này có một toà 'Vị Tửu Lâu " làm mỹ thực khẩu vị vô cùng ngon, lượn quanh lưỡi ba ngày không tiêu tan, lầu này có một loại tuyệt phẩm tiên tửu, chúng ta trước đi uống thử, sau đó lại nói những thứ khác." Hồ Tam cười ha ha, không có trả lời vấn đề Hàn Lập, ngược lại giới thiệu một món rượu ngon trong thành.

Hàn Lập nghe vậy, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ.

Dọc theo con đường này, cứ đến một thành, Hồ Tam nhất định phải tìm một ít món ngon mỹ vị, có đôi khi phải đợi mười ngày nửa tháng, làm chậm hành trình không ít.

"Tuyệt phẩm tiên tửu? Thật không?" Nhiệt Hỏa Tiên Tôn cùng Thạch Xuyên Không bây giờ cũng đã đi tới, Nhiệt Hỏa Tiên Tôn nghe có hảo tửu, ánh mắt lập tức sáng lên, xoa xoa đôi tay nói.

"Thời gian vừa qua mọi người một mực căng thẳng tinh thần chạy đi, xác thực vất vả, trước nghỉ ngơi một chút cũng tốt." Thạch Xuyên Không cười nhạt một tiếng, nói ra.

"Thạch huynh nói rất đúng, nên như thế, đi mau, đi mau." Hồ Tam dùng sức vỗ bả vai Thạch Xuyên Không một cái, sau đó gấp gáp giống như khó dằn nổi bước nhanh ra bên ngoài.

Hàn Lập thấy tình hình này, bất đắc dĩ lấy tay sờ lên mũi, cất bước đi theo.

Mặc dù đối với rượu ngon món ngon, hắn cũng không để trong lòng, nhưng cũng không muốn làm mọi người cụt hứng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK