Lúc này, ngọn lửa màu đen vừa rơi xuống đã lan đến gần chân Ma Quang.
Ma Quang thong thả nhấc ngón tay, lạnh lùng điểm lên Nghiệp Hỏa một cái, ngọn lửa màu đen kia lập tức dính như keo, thoáng cái đã bị y thu vào lòng bàn tay.
Y tùy ý chơi đùa một chút, rồi vung tay lên, ném nó trở lại hỏa lô.
Tên U Nô kia thấy vậy khẽ giật mình, tiếp đó quay người thi lễ với Ma Quang, tỏ vẻ áy náy, sau đó lại giơ roi quấn lấy cổ tên Uy Tinh tộc đã phạm sai lầm.
Vốn khuôn mặt gã Uy Tinh Tộc kia vàng như đất, lại bị siết chặt, trên mặt lập tức lộ vẻ thống khổ, chân tay giãy dụa liên tục.
Còn tên Uy Tinh tộc vừa nãy đã mang đám người Hàn Lập xuống thấy vậy, tuy trong mắt lộ vẻ không đành lòng, nhưng vẫn đứng khoanh tay, không dám cầu xin nữa câu, mặt lộ vẻ vô cùng bi thương.
"Đủ rồi, còn không mau mang thành phẩm ra đây?" Bách Lý Viêm thấy thế, tùy ý phất tay, nói ra.
Tên U Nô kia nghe vậy, mặt vẫn lạnh như tiền, thu cây roi đang siết cổ Uy Tinh Tộc kia lại.
Tên Uy Tinh Tộc như được đại xá, vội quỳ xuống đất dập đầu, rối rít nói lời cảm ơn.
Còn gã Uy Tinh Tộc dẫn đường thì cũng vội dâng mười viên Nghiệp Hỏa sát lôi đã luyện chế thành công lên.
Bách Lý Viêm cầm một quả, đánh giá một chút, đáy mắt không khỏi hiện lên nét nghi hoăc, truyền âm cho Hàn Lập, nói:
"Bên trong sát lôi này tựa hồ còn có chút lực lượng pháp tắc hỏa thuộc tính a."
"Khả năng là có liên quan tới hai gã Tiên Giới vừa nói lúc nãy, sở dĩ uy lực Sát Lôi này cường đại, có thể là bởi vì dung hợp hai loại lực lượng hỏa diễm cực đoan mà ra, trước hết ngươi hãy thu những thứ này lại." Hàn Lập trả lời.
"Vậy có muốn đến xem hai gã tù phạm kia không?" Bách Lý Viêm lại truyền âm nói.
"Trước đi vào trong hố Nghiệp Hỏa đã, để xem có thể đến Tẩy Hồn Khu hay không, đừng nên làm phức tạp tình hình thêm." Hàn Lập trầm ngâm một lát rồi đáp.
"Đã đến đây rồi, cũng nên kiểm tra hố Nghiệp Hỏa một chút a?" Bách Lý Viêm lật tay thu lại tất cả mười viên Nghiệp Hỏa sát lôi, làm bộ hỏi ý Ma Quang.
"Đúng vậy, đã đến đây thì cũng nên đi đến đó một chuyến" Ma Quang gật đầu nói.
"Đại nhân, mời đi bên này." Tên U Nô kia nghe vậy, lập tức nhẹ nhàng quay lại.
Dứt lời, gã liền dẫn đám người Ma Quang đi ra đại sảnh, rồi tiếp tục đi dọc theo thông đạo tiến về phía trước.
Vừa ra đến cửa đại sảnh, Hàn Lập quay đầu nhìn đám Uy Tinh Tộc đang làm việc cực khổ, chợt thấy trong mắt tên dẫn đường vừa nãy lóe lên nét phẫn hận, nhưng khi thấy Hàn Lập nhìn hắn, gã lập tức trở nên hoảng sợ vô cùng.
Hàn Lập không đổi sắc mặt, quay đầu rời đi.
Gã Uy Tinh Tộc kia như trút được gánh nặng thở phào một hơi, rồi giật mình đứng im một chỗ, trong mắt tựa hồ không hiểu gì.
Thông đạo một đường kéo dài về phía trước, ước chừng đi hơn mười dặm, cuối cùng vào trong một cái hang động dưới lòng đất có diện tích cực lớn.
Đám người Hàn Lập nhìn tới, chỉ thấy phía trước xuất hiện một hỏa trì màu đen thật lớn, diện tích khoảng bằng cái hồ nước thông thường, bên trong lửa đen không ngừng bốc lên, sát khí ngùn ngụt khiến mọi người hít thở không thoải mái chút nào.
Thông đạo dưới chân mọi người theo bước chân tiến vào hỏa trì dần dần thu hẹp lại, rồi thay vào đó là một cây cầu ngắn dài mấy trượng dọc theo một đường đến trung tâm hỏa trì.
Còn bờ bên kia Hỏa Trì là một vách đá màu đen xì, tuy vậy trên vách tường có một cái cái hang to chừng mấy chục trượng, Nghiệp Hỏa hừng hực chảy từ chính cái hang này ra, xuôi dòng chảy vào Hỏa Trì màu đen phía dưới.
"Lệ đạo hữu, quả nhiên đúng như ngươi đoán, Nghiệp Hỏa ở La Sinh Khu là từ trong Tẩy Hồn Khu chảy ra." Thạch Xuyên Không thấy vậy, truyền âm nói.
"Trước đừng vội mừng, chúng ta hãy tranh thủ thời gian. Càng là chỗ có sát khí nồng đậm, thì linh khí trong Ngọc Tiêu Vỹ Hồ tiêu hao càng nhanh, một khi hết sẽ hiện nguyên hình a." Hồ Tam bất ngờ truyền âm tiếp lời.
Hàn Lập đang muốn mở miệng, chợt mi mắt nhảy lên.
Ở chỗ trước cây cầu có mười mấy tên U Nô mặc giáp đang đứng thẳng, tất cả đều nắm chặt binh khí, sắc mặt hờ hững, đứng đối mặt nhau, căn bản không để ý bọn hắn bên này, tựa như không thấy bọn hắn vậy.
Dọc theo cây cầu, phía dưới đầu cầu chợt có treo một cái lồng sắt hình chữ nhật, đang lơ lửng đung đưa phía trên Nghiệp Hỏa, không ngừng bị hỏa diễm thiêu đốt, sát khí ăn mòn.
Trong lồng sắt lúc này có hai bóng người, mỗi người dựa vào góc lồng, tóc tai bù xù, bộ dáng lộ vẻ uể oải suy sụp.
Hàn Lập chăm chú nhìn lại, chỉ thấy người bên trái lồng có dáng người cao lớn, tóc trên đầu đỏ rực che khuất cả gương mặt gã, chỉ chừa cái mũi xanh đen thô cứng, tựa như sừng nhọn tê giác đang lồi ra ngoài vậy.
Còn gã ở bên góc bên kia có mái tóc trắng, trên khuôn mặt lộ nhiều vết thương rỉ máu, làm người ta nhìn không rõ khuôn mặt, tuy vậy Hàn Lập lại có thể nhận ra, không ngờ chính là Nhiệt Hỏa Tiên Tôn!
Trong lòng hắn khẽ động, nhưng không có hành động gì.
"Hai người kia... Hình như là Xi Dung và Nhiệt Hỏa đạo hữu a?" Lúc này, Hồ Tam hiển nhiên cũng nhận ra bọn họ, nhịn không được truyền âm nói ra.
"Đúng là bọn hắn, xem ra vận khí của bọn hắn tệ hơn cả chúng ta, thế mà lại rơi vào tay của Cửu U Tộc." Thạch Xuyên Không hơi giật mình đáp.
"Sao vậy? Người quen a? Có cần ra tay giải cứu không?" Bách Lý Viêm không nhận ra hai người kia liền thắc mắc.
Hàn Lập nhíu mày, đưa mắt nhìn sự dao động trên người Nhiệt Hỏa Tiên Tôn chốc lát rồi trả lời :"Trên người bọn họ đã bị hạ cấm chế, chỉ sợ khó mà giải thoát trong chốc lát được, trước hết chúng ta tìm Tẩy Sát Trì đã, còn chuyện cứu người chờ quay về rồi hãy nói."
"Hiện giờ ra tay luôn chứ?" Ma Quang hỏi.
"Động thủ." Hàn Lập truyền âm nói.
Vừa ra lệnh một tiếng, Ma Quang đứng đầu khẽ nhếch miệng cười một tiếng, đưa tay bắt quyết, chỉ thấy khói đen thình lình từ trong tay áo cuồn cuộn phun ra rồi hóa thành năm con rồng đen hung dữ bổ tới trước, xoắn mình quấn quanh tên U Nô đang dẫn đường.
"Đại nhân, vì sao ngươi lại ..." Tên U Nô chưa dứt lời, đã bị sát khí nuốt vào.
Cùng lúc đó, một mảnh sương mù màu đen dày đặc tỏa ra không dứt, nhanh chóng che phủ cả cây cầu lại, mười mấy tên U Nô trên cầu chưa kịp phản ứng gì đã bị sát khí trùm lên.
Bóng dáng Bách Lý Viêm thì đã sớm biến mất, y ẩn mình vào trong sát khí nên chẳng thấy người đâu, chỉ nghe thấy từng tràng âm thanh trầm đục từ trong sát khí truyền ra.
Ma Quang nhấc đại thủ, giơ cao thân thể U Nô đang co giật lên trên không.
Qua mấy hơi thở, từng đợt sát khí cuồn cuộn quay cuồng từ tên U Nô tuôn ra, lần nữa quay về người Ma Quang, còn tên U Nô kia thì tựa như bị rút khô hết máu, biến thành một cái xác khô rơi xuống hỏa trì.
Nghiệp Hỏa phía dưới sôi sục từng đợt, trong nháy mắt đã nuốt cả thi thể tên U Nô vào trong.
Trên cầu, Bách Lý Viêm cũng đang đá thi thể mười mấy tên U Nô văng xuống hố Nghiệp Hỏa.
Xử lý sạch sẽ, mọi người không còn lơ lửng giữa trời nữa mà chân đi trên đất, đoạn lấy Ngọc Tiêu Hồ Vỹ trên người xuống, trả lại cho Hồ Tam.
"Đi thôi." Hàn Lập liếc mắt nhìn xong cất lời.
Mấy người cũng liếc nhìn về thông đạo phía sau, rồi bước nhanh lên cầu, tiến về phía trước.
Trên đường đi ngang qua chỗ treo lồng sắt kia, Hàn Lập thoáng chậm lại một chút rồi liếc xuống, xong liền bước nhanh qua.
Đối với biến cố phía trên, Nhiệt Hỏa Tiên Tôn trong lồng sắt dường như không biết gì cả, không phản ứng chút nào, đôi mắt sau mái tóc đã trở nên ảm đạm, không còn lấp lánh như xưa nữa.
"Các ngươi cùng sư huynh ta không phải là một hội sao? Sao vậy... Không muốn cứu à?" Trái lại Xi Dung ở một bên, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cười " Khặc khặc" nói.
Hồ Tam nghe vậy liền cau mày, bước chậm lại.
"Thời gian cấp bách, trở về rồi hãy nói." Thạch Xuyên Không bên cạnh y, thấp giọng khuyên.
Sau khi Hồ Tam nghe xong, liền bước nhanh đuổi theo.
Đi đến cuối cầu, sóng nhiệt Nghiệp Hỏa càng trở nên nóng bỏng, sát khí cuộn trào mãnh liệt không thôi, đến cả Hàn Lập còn cảm thấy có chút khó kiềm chế được, hai người Thạch Xuyên Không cùng Hồ Tam càng cảm thấy trong đầu có chút hồ đồ, từng cảm giác hung lệ từ trong lòng cũng bắt đầu nổi lên.
Hai mắt Hàn Lập ngưng lại, âm thầm vận chuyển Luyện Thần Thuật, rồi đưa tay điểm vào mi tâm của mình một cái, một tia sáng trắng theo đó sáng lên.
Dòng chữ to "Ngự Phong Trấn Thần Phù" hiện ra, kéo theo đó là một luồng lực lượng thần thức cường đại lập tức bao phủ.
"Nhanh! Lấy lực lượng thần thức các ngươi tụ vào trong Thần Phù này, rồi hãy bảo hộ nhục thân cẩn thận, chúng ta từ chỗ này xuất phát." Hàn Lập mở miệng nói ra.
Mọi người nghe vậy, nhao nhao thi triển thủ đoạn, che chở bản thân.
Bách Lý Viêm tiện tay vung lên, trên người liền hiện ra một kiện áo giáp tựa như luyện chế từ vảy rồng, phía trên còn trải rộng lân văn màu đỏ thắm, chính giữa trước sau đều có phù văn tỏa sáng, nhìn qua là biết Tiên Khí nhập phẩm hiếm có.
Hồ Tam thì há miệng phun một cái, tức thì một viên U Lục Ly Châu xuất hiện, xoay một vòng rồi khảm vào bảo quan trên đầu y.
Hai món bảo vật này đều là pháp bảo, sau khi hỗ trợ lẫn nhau, lập tức tỏa ra ánh sáng màu xanh, bảo phủ cả người y vào trong, ngay cả làn da cả người cũng biến thành màu xanh ngọc.
Bên cạnh, Thạch Xuyên Không gọi ra đàn Tỳ Bà màu bạc, giơ ngón tay lăng không điểm xuống dây đàn, từ trên đó tuôn ra từng đợt sóng khí vô hình, tạo thành một tầng không gian bảo hộ quanh người.
Còn Ma Quang thì nhìn thoáng qua Nghiệp Hỏa phía trước, khóe miệng nhếch lên chứ không làm gì cả.
Hàn Lập vừa động tâm, tức thì một tầng kim lân hiện lên trên người hắn tạo thành một kiện giáp Huyền Quy màu xanh.
Mấy người thấy thế, tâm thần trở nên căng thẳng, bắt đầu phóng lực thần thức ra cho chảy vào trong Ngự Phong Trấn Thần Phù.
Theo từng tầng lực lượng thần thức tụ vào, dấu vết phù văn chỗ mi tâm Hàn Lập trở nên càng sáng rõ, kế đó liền thấy từ phù văn kia xuất hiện ảo ảnh núi tuyết cao hơn mười trượng, bao phủ cả bọn hắn vào bên trong.
Lông mày Hồ Tam cùng Thạch Xuyên Không chợt thả lỏng, cảm giác khó chịu trước đó tựa như băng tan liền biến mất không thấy đâu.
"Đừng có lơ là, tuy Nghiệp Hỏa thiêu thân không thể so với sát khí nhập thể, nhưng một khi tâm thần thất thủ sẽ gặp rắc rối to đó." Thấy hai người bọn họ có chút buông lỏng tâm thần, Hàn Lập vội nhắc nhở.
Hai người Thạch Xuyên Không vội gật đầu khẽ, không dám phân tâm chút nào nữa.
"Đi"
Hàn Lập hạ lệnh một tiếng, mấy người cùng nhảy ra khỏi cầu, lao thẳng đến cửa thông đạo Nghiệp Hỏa.
Kết quả, bọn hắn vừa mới bay ra cầu, đốm lửa trong Nghiệp Hỏa phía trước liền trở nên rối loạn, từ đó phát ra tiếng "Ù ù".
"Nguy rồi, phía dưới hỏa trì có cấm chế." Hàn Lập kêu lên.
Hắn vừa dứt lời, Nghiệp Hỏa phía dưới lập tức giống như sôi trào, từng đoàn cầu lửa to bằng cái cối xay không ngừng vọt lên, lao về phía Hàn Lập, khói lửa chướng khí tràn ngập trong không khí, khiến mọi người không khỏi thở gấp thêm mấy phần.