Khách sạn Bạch Vân, Lâm Hải Thành.
Đây là một cái khách sạn cỡ lớn không có gì đặc biệt, nó giống như bất kỳ cái khách sạn nào trong toà thành này. Khách sạn vừa tiếp đãi người phàm, vừa tiếp đãi tu sĩ.
Dĩ nhiên, đa số khách thuê loại khách sạn này đều là tu sĩ, tu vi không cao. Mà cũng bởi vì lý do an toàn cho nên phải giả dạng làm người phàm. Thật ra, đây cũng chính là một loại quy định bất thành văn. Nếu để cho khách thuê biết được kế bên phòng mình là một gã Tiên nhân có thể phi thiên độn địa, hô phong hoán vũ, thử hỏi buổi tối có thể yên giấc được sao.
Hôm nay, khách sạn Bạch Vân có chút náo nhiệt. Nguyên nhân bởi vì mấy ngày trước toàn bộ khách sạn đã được bao hết. Đến cả chưởng quầy cùng với tiểu nhị cũng tạm thời bị đuổi về quê. Giờ phút này, tất cả mọi người trong khách sạn, từ trên xuống dưới đều vô cùng bận rộn.
Từ bên ngoài tiền sảnh đến hậu viện, khắp nơi trong khách sạn đều đặt mấy cái rương lớn, bên trong đựng đầy các loại hàng hoá.
Ở bên ngoài khách sạn, có mấy chiếc xe chở hàng do Mã thú kéo đang đỗ lại, trên xe chất đầy các loại hàng hoá. Đây chính là loại xe vận chuyển thường thấy nhất ở Hoang Lan đại lục.
Một nam tử trung niên phúc hậu đang không ngừng đi lại, đốc thúc thủ hạ sửa soạn lấy hàng hoá trên thú xa, sau đó khiêng lên một chiếc phi chu màu trắng đang đậu trong khách sạn.
Vừa bận rộn nhưng thỉnh thoảng nam tử trung niên phúc hậu vẫn lộ ra vẻ mặt tươi cười. Gã vốn là người chịu trách nhiệm ở khu vực này của Thừa Toàn thương hội, một trong ba thương hội lớn nhất ở Bắc Hàn Tiên Vực. Theo chỉ thị thì trong vòng một trăm năm phải thu mua được một vài loại Linh tài đặc biệt ở đây cũng như các khu vực xung quanh. Đại lục này cực kỳ nguy hiểm, nhưng chỉ cần có thể vận chuyển hàng hóa an toàn đến Minh Khâu Thành ở trung tâm đại lục, lợi nhuận đạt được có thể tăng gấp mấy lần.
Chỉ có điều, công việc lần này không thể hoàn thành một cách mỹ mãn. Do bên trong những hàng hoá này có một nhóm Linh tài với yêu cầu cực kỳ cao, bắt buộc phải là vật còn sống. Điều đó khiến cho gã không có cách nào có thể để được vào bên trong Pháp khí trữ vật được, phải sử dụng phi chu để vận chuyển nó.
Hiện tại, điều duy nhất làm cho gã lo lắng chính là sự an toàn trong suốt cuộc hành trình này.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên gã băng ngang qua đại lục này, gã biết rõ sự nguy hiểm luôn rình rập xung quanh hai bên đường. Gần đây nhất, các thương hội ở đại lục cũng đã xảy ra liên tiếp tình huống, thậm chí khiến cho vài tên cung phụng cấp bậc Luyện Hư kỳ phải vẫn lạc. Điều đó càng làm cho gã không dám khinh thường.
Gã chẳng qua cũng chỉ là một tu sĩ Hoá Thần kỳ, bên trong thương hội có không ít Khách khanh cung phụng, nhưng tu vi Hợp Thể kỳ thì cũng chỉ có hai người. Cho nên, sau khi gã suy đi nghĩ lại, bèn quyết định thông qua Tiên Sạn bên trong thành, mở hầu bao chiêu mộ hai tu sĩ Hợp Thể kỳ hộ tống đoàn người.
Lúc này, một tia thanh quang từ trên trời giáng xuống xuất hiện tại cửa khách sạn. Một gã đại hán râu quai nón, làn da ngăm đen, chính là hình dạng sau khi cải trang của Hàn Lập.
Nam tử trung niên phúc hậu chú ý đến động tĩnh ở bên ngoài, quay đầu nhìn về phía Hàn Lập.
Gã cảm nhận được khí tức của Hàn Lập, con ngươi lập tức mở to. Vẻ mặt gã tươi cười rạng rỡ, nhanh chóng bước đến chỗ Hàn Lập, chắp tay hành lễ:
“Ha ha, không biết xưng hô với tiền bối như thế nào? Ngài có phải là người tiếp nhận nhiệm vụ hộ tống của tại hạ?”
“Ta là Liễu Thạch. Chắc hẳn các hạ là Khấu đạo hữu phải không?” Hàn Lập nhìn nam tử phúc hậu trước mặt, bình thản nói.
“Chính là tại hạ.”
Nam tử phúc hậu nhẹ gật đầu, sau đó ân cần mời Hàn Lập vào trong khách sạn, liền sai thủ hạ bưng lên một tách Linh trà.
“Mặc dù có chút mạo muội... Nhưng mà, không biết tiền bối có thể đưa cho vãn bối xem Tiên Lệnh của ngài được không?” Nam tử đợi cho Hàn Lập ngồi vào chỗ của mình, có chút ngập ngừng hỏi.
Hàn Lập không nói gì, lật tay lấy ra Tiên Lệnh đưa cho nam tử.
Nam tử họ Khấu kiểm tra một chút, liền xác nhận không sai. Vẻ mặt tươi cười càng rạng rỡ thêm vài phần, nói ra:
“Đã làm phiền tiền bối rồi. Thời gian xuất phát là hai ngày sau. Trong lúc này, Liễu tiền bối có thể nghỉ ngơi tại phòng thượng hạng ở khách sạn này.”
Hàn Lập khẽ gật đầu, không có từ chối gì cả.
Nam tử họ Khấu lập tức sai người dẫn Hàn Lập đi đến một căn phòng thượng hạng trên tầng hai của khách sạn.
Hắn bố trí một cái trận pháp trong phòng. Sau đó liền ngồi lên giường, khoanh chân lại, lật tay lấy ra một vài quyển điển tịch thật dày.
Mấy quyển điển tịch này hắn vừa mới mua được ở bên trong thành. Trong này có một ít thư tịch giới thiệu về Hoang Lan đại lục. Hắn bắt đầu đọc từ từ chậm rãi.
Hai ngày trôi qua nhanh chóng.
Đêm khuya, một chiếc phi chu màu trắng đang lơ lửng khá thấp giữa không trung trong tiểu viện, tất cả hàng hoá đều đã vận chuyển hết lên phi chu.
Trên khoang thuyền, mỗi đầu của phi chu đều có hơn mười tên tu sĩ đang đứng đấy. Hàn Lập cũng đứng lẩn vào bên trong.
Những người này đa phầm đều là người do nam tử họ Khấu quản lý trong thương hội. Trừ hai tu sĩ Hợp Thể kỳ được thuê từ bên ngoài ra thì tu vi đám người còn lại cũng không cao lắm.
Lúc này, Hàn Lập đang đứng trên khoang tàu, hơi nghiêng người, ánh mắt nhìn lướt qua bên kia khoang, ánh mắt chớp nháy.
Tại vị trí gần mũi tàu, một nữ tử váy đỏ, dáng người yểu điệu đang đứng trên khoang tàu, lưng tựa vào lan can.
Dựa theo quan sát của hắn, nữ tử này không phải ai khác, mà chính là nữ tử truyền tống ra khỏi Hắc Phong Hải Vực cùng với hắn. Nhưng mà, giờ phút này, nàng đang mang một miếng hồng sa che khuất dung nhan.
Lúc trước không thể nào kiểm tra được tu vi của nàng, nhưng mà giờ phút này, khí tức nàng phát ra rõ ràng tu vi là Hợp Thể Sơ kỳ.
Nhưng mà, do hắn đã thay đổi dung mạo của bản thân, cho nên đối phương không có phát hiện ra hắn chính là người truyền tống ra khỏi Hắc Phong Đảo cùng với nàng.
"Hai vị tiền bối cùng với chư vị, an toàn trên suốt hành trình này đành phải trông cậy vào mọi người." Trước khi chuẩn bị khởi hành, nội tâm của nam tử họ Khấu bắt đầu thấp thỏm không yên, ôm quyền hành lễ.
Đám người Hàn Lập đều khẽ gật đầu.
Nam tử họ Khấu nhìn Hàn Lập cùng với nữ tử váy đỏ một cái, nội tâm của gã có chút an lòng. Gã phất tay, dưới đáy phi chu lập tức hiện lên vô số Linh văn màu trắng, hào quang tỏa sáng rồi phun ra từng mảng sương mù màu trắng, bao phủ toàn bộ cái phi chu.
Từ bên ngoài nhìn lại, phi chu nhìn giống như một đám mây trắng đang trôi lơ lửng giữa không trung, che giấu rất tốt.
"Vèo" một tiếng, mây trắng bay thẳng lên trời. Tranh thủ trời còn chưa sáng liền phi độn đi về một phía xa, tốc độ khá nhanh.
"Dọc theo lộ trình này, tại hạ có chuẩn bị một chút. Hai vị tiền bối cùng với hai vị cung phụng trong thương hội sẽ chia làm hai nhóm, một nhóm sẽ bảo vệ phi chu, nhóm còn lại sẽ nghỉ ngơi. Cứ mỗi nửa tháng sẽ luân phiên thay đổi một lần, các vị cảm thấy thế nào?" Nam tử họ Khấu nói ra
"Tất cả dựa theo sự an bài của các hạ." Hàn Lập gật đầu nói, nữ tử váy đỏ cũng không nói gì mà chỉ khẽ gật đầu.
Hai người còn lại vốn là cung phụng của thương hội nên đương nhiên là không có ý kiến gì.
"Được! Nửa tháng này, mời hai vị tiền bối nghỉ ngơi một chút. Đành phải khiến hai vị cung phung vất vả rồi." Nam tử họ Khấu nhìn về hai tên tu sĩ Hợp Thể kỳ, nhẹ gật đầu.
Hai người không nói gì liền đi đến lối vào phi chu, tách ra hai bên, khoanh chân ngồi xuống.
Dưới sự an bài của nam tử họ Khấu, Hàn lập và nữ tử váy đỏ đi về gian phòng của mình trên thuyền.
Gian phòng này không nhỏ, có đủ mọi thứ từ phòng khách đến phòng ngủ. Thậm chí còn có một cái mật thất cỡ nhỏ.
Hàn Lập vốn chẳng có bất kỳ yêu cầu gì với gian phòng cả. Hắn vung tay bắn ra hơn mười tia thanh quang, rơi xuống các nơi trong gian phòng, tạo thành một cái màn sáng màu xanh.
Làm xong chuyện này, hắn đi vào trong mật thất, khoanh chân ngồi xuống.
Còn nửa tháng nữa mới đến lượt hắn phải trực. Trong khoảng thời gian này, không thể để lãng phí được.
Hắn trầm mặc một lát, chợt đánh ra một chiêu.
Một miếng Trọng Thủy màu đen từ trong không gian Chân Thủy Đại bay ra, lơ lửng trước người hắn.
Sắc mặt Hàn Lập trở nên nghiêm nghị, hai tay hắn bấm niệm pháp quyết. Từng tia lôi điện màu bạc xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn, sau đó chui vào bên trong Trọng Thủy.
Trọng Thủy màu đen như bị kích thích, căng phồng mãnh liệt, hình dạng không ngừng biến hóa, mơ hồ giống như đang muốn nổ tung. Nhưng mà bị thanh quang trong tay hắn cưỡng ép bọc lại.
Mười ngón tay của hắn chuyển động nhanh chóng như là đánh đàn, từng tia pháp quyết thi nhau bắn ra.
Lôi điện màu bạc bên trong Trọng Thủy lập tức bị thuần phục, hóa thành từng tia lôi điện màu bạc. Bên trong Trọng Thủy cũng xuất hiện thanh quang mờ ảo, khiến cho Trọng Thủy màu đen đang chuyển động kịch liệt cũng chậm rãi bình tĩnh lại. Hai bên dần dần dung hợp lại với nhau...
Không biết qua bao lâu, chùm Trọng Thủy trong tay Hàn Lập đã biến mất không thấy bóng dáng, thay vào đó là một viên châu màu đen lớn chừng một nắm đấm, bên ngoài có Lôi Văn màu bạc đang chớp động. Đó là một viên Trọng Thủy Lôi Văn.
Hàn lập thở phào nhẹ nhõm. Đến hôm nay, việc luyện chế Trọng Thủy Lôi Văn đã có chút thành thạo. Hắn cầm viên Lôi Văn chơi đùa một chút, sau đó liền cất vào.
Lập tức, hắn phất tay tiếp tục lấy ra một chùm Trọng Thủy, đặt vào trong lòng bàn tay.
Lôi điện màu bạc xuát hiện trong tay hắn, cùng với Trọng Thủy dung hợp lại với nhau...
Tuy rằng uy lực của Trọng Thủy Lôi Văn không phải là rất lớn, nhưng nếu lấy số lượng bù cho chất lượng thì vẫn xứng đáng là một lực lượng cường đại.
Hiện tại, hành trình chưa có gì nguy hiểm, nhưng mà sau đó thì không biết có gì phát sinh hay không, nên tốt nhất hắn phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra.
Thoáng chốc một tháng đã trôi qua, việc đổi ca canh gác đã diễn ra hồi tuần trước. Mọi chuyện đến bây giờ đều là sóng yên gió lặng.
Trong mật thất, vẻ mặt Hàn Lập có chút mệt mỏi, nhưng mà trong mắt tràn đầy sự mừng rỡ.
Trải qua một thời gian tích lũy, hắn đã mang số lượng Trọng Thủy trên người luyện chế thành bảy, tám viên Trọng Thủy Lôi Văn.
Một viên Lôi Văn tuy có uy lực không lớn, nhưng nếu gom thành một số lượng lớn để sử dụng thì tuyệt đối là một lực lượng vô cùng cường đại. Nếu cho nó nổ tung cùng một lúc, thì tu sĩ Chân Tiên Hậu kỳ chưa chắc có thể bảo toàn tính mạng được.
Vừa nghĩ đến chuyện này, hắn liền thu viên cầu màu đen vào trong vòng tay trữ vật, sau đó lật tay lấy ra một viên đan dược ăn vào. Sau một thời gian điều tức, hắn liền mở mắt ra, vẻ mệt mỏi trên mặt đã không còn.
Tiếp đó, hắn lật tay lấy ra một cái trận bàn màu đen, chính là Tinh Di Tử Mẫu Bàn.
Một tháng trước, hắn mới vừa truyền tống đi một viên tinh hạt. Hôm nay chính là lúc hóa thân Địa Chích truyền tống Trọng Thủy đến cho hắn.
Hắn phất tay đánh ra một cái pháp quyết, bên trên Tinh Di Tử Mẫu Bàn lập tức hiện ra một mảng lớn hắc quang, ông ông rung chuyển.
Hàn Lập bấm tay chỉ một cái, trận bàn không chỉ xoay tròn mà hắc quang càng ngày càng đậm.
"A. . ." Sắc mặt hắn có chút biến hóa.
Hắc quang trên trận bàn lóng lánh, nhưng ở chính giữa thì trống rỗng, Trọng Thủy không có xuất hiện giống như thường ngày.
Không lẽ, có vấn đề gì đó xảy ra chỗ hóa thân Địa Chích?
Hàn Lập bỗng nhiên đứng dậy.
Đúng lúc này, hào quang màu đen trong trận bàn lưu chuyển một lát, một mảnh nhỏ Trọng Thủy chậm rãi hiện ra.
Hắn thấy tình huống này, liền thở phào nhẹ nhõm. Hắn ngồi xuống, khoanh chân lại, phất tay thu hồi mảnh nhỏ Trọng Thủy.
Hào quang màu đen phía trên trận bàn tiếp tục lưu chuyển, một lát sau, một mảnh nhỏ Trọng Thủy tiếp tục xuất hiện.
Sắc mặt Hàn Lập vừa mới bình tĩnh lại liền trở nên nghiêm túc, ánh mắt của hắn trầm ngâm nhìn Tinh Di Tử Mẫu Bàn,
Theo tình huống vừa mới phát sinh, thật ra không phải là hóa thân Địa Chích ở bên kia xảy ra vấn đề gì, mà là do Tinh Di Tử Mẫu Bàn có vấn đề. Không hiểu sao truyền tống Trọng Thủy đến đây lại khó khăn hơn trước rất nhiều.
Hắn nghĩ như vậy, liền lấy trận bàn màu đen ra kiểm tra cẩn thận, nhưng vẫn không có phát hiện bất kỳ vấn đề gì.
Ở giữa trận bàn có khảm tám khối Linh Thạch màu xanh đen tên là Di Tinh Thạch. Nó ẩn chứa Không Gian lực, là vật chủ yếu trong việc vận chuyển truyền tống của Tinh Di Tử Mẫu Bàn.
Tám khối Di Tinh Thạch lóe lên hào quang màu xanh đen nhàn nhạt, năng lượng bên trong cũng không có thiếu hụt gì cả, Tinh Di Tử Mẫu Bàn của hóa thân Địa Chích bên kia hẳn là cũng không có xảy ra vấn đề gì.
Tại sao lại như vậy?
Hàn Lập nhíu mày rơi vào trầm tư.
Không lâu sau, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu, nghĩ đến một vấn đề có thể có ảnh hưởng đến khả năng của trận bàn, chính là khoảng cách.
Hiện tại, hắn dùng Truyền Tống trận đi khỏi Hắc Phong Hải Vực, đi đến Hoang Lan đại lục cũng thẳng tiến về phía Đông. Khoảng cách đối với hóa thân Địa Chích là rất xa. Chẳng lẽ Tinh Di Tử Mẫu Bàn này có giới hạn khoảng cách trong việc truyền tống vật phẩm?