Phát hiện Hàn Lập có điểm xuất thần, Ngân Giác Cự Tê tranh thủ giãy dụa thân mình một chút.
Ánh mắt Hàn Lập chợt đanh lại. Hắn nhẹ nhàng giơ chân đạp xuống, một luồng man lực như Thái Sơn áp đỉnh lập tức khiến thân hình Ngân Giác Cự Tê lún sâu xuống đất thêm vài phần.
"Tuy ta đã nói không giết ngươi, nhưng ngươi cũng nên biết tiếc mạng…" Ngữ khí Hàn Lập bình thản mà lại vô cùng lạnh lùng.
Thân thể Cự Tê run lên một chập, không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
"Ấu thú có huyết mạch Viễn Cổ Chân Linh Vương kia thuộc chủng tộc nào, có thần thông gì?" Hàn Lập lên tiếng.
"Ta không biết." Ngân Giác Cự Tê không hề do dự nói.
"Quả nhiên nên trực tiếp sưu hồn mới phải." Hàn Lập cả giận nhíu mày.
"Ta thật sự không biết. Ấu thú rơi vào trạng thái phong cấm ngủ say tựa như đã hóa thạch vậy. Thân thể nó không hề có chút ba động khí tức nào. Ta căn bản không thể xác định được chủng tộc của nó." Ngân giác Cự Tê vội vã giải thích.
"Hừ! Nếu vậy thì ngươi làm sao biết nó sở hữu huyết mạch Chân Linh Vương?" Hàn Lập hừ lạnh một tiếng.
"Huyết mạch Viễn Cổ Chân Linh Bát Vương hoàn toàn khác với các chủng tộc còn lại trong Man Hoang này, trời sinh có năng lực áp chế đối với chúng tộc Man Hoang. Giống như đàn sói gặp Lang Vương vậy, trời sinh đã có ý niệm thần phục. Ngươi không phải là người tộc ta, tất nhiên sẽ không biết." Ngân giác Cự Tê lại đáp.
Thật ra, chuyện này Hàn Lập cũng biết chút ít. Trên người hắn mang lực lượng của Thiên Phượng, có thể áp chế rất nhiều loại Yêu Cầm khác.
"Dẫn ta đi gặp ấu thú." Hàn Lập ra lệnh.
Nếu như đã mang trong mình huyết mạch Chân Linh Vương, vậy lực lượng huyết mạch đó tất nhiên sẽ không yếu kém. Hiện giờ, Kinh Trập Thập Nhị Biến của Hàn Lập còn thiếu hai loại huyết mạch Chân Linh nữa, nếu có thể thu thập được một chút huyết mạch cường đại nữa từ ấu thú kia, hẳn sẽ giúp Thiên Sát Trấn Ngục Công của hắn tinh tiến thêm một tầng. Sau này bôn ba giữa Đại Kim Nguyên Tiên Vực ắt sẽ có thêm vài phần thực lực.
"Ngươi mới vừa nói rằng hỏi xong sẽ thả chúng ta đi, giờ lại lật lọng. Nhân tộc quả thật đều không thể tin tưởng." Ngân Giác Cự Tê giận dữ.
"Ai nói với ngươi ta là Nhân tộc?" Hàn Lập bất động thanh sắc nói.
"Ngươi không phải Nhân tộc? Điều đó không có khả năng..." Ngân Giác Cự Tê lắc lắc cái đầu đồ sộ.
Ánh mắt Hàn Lập chợt lóe hào quang. Huyết mạch Chân Linh trong cơ thể cấp tốc vận chuyển. Hào quang chói mắt lập tức bao phủ toàn thân hắn, còn có những tia điện bàng bạc nhè nhẹ phiêu phù xung quanh. Hắn trực tiếp thi triển biến thân Lôi Bằng, hóa thành bộ dáng yêu cầm cực lớn với bộ lông bạc.
Đồng thời, tâm niệm Hàn Lập chợt động, liền thu hồi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm vào trong cơ thể, rồi hiển lộ thân thể yêu cầm cao lớn trước mặt đám người hai bộ lạc Ngân Giác Tê và Vân Văn Hổ.
Hàn Lập biết rõ nếu hắn sử dụng thân phận Nhân tộc, tuyệt đối không thể khiến mấy kẻ kia dẫn hắn đi gặp ấu thú. Vả lại, hắn thật sự không thể nhẫn tâm chém tận giết tuyệt hai bộ lạc bọn họ, nên đành sử dụng hạ sách này.
Cảm nhận được khí tức Chân Linh hùng hồn trên người Hàn Lập, toàn bộ tộc chúng hai bộ lạc đồng loạt kinh sợ.
"Ngươi, ngươi… Điều này sao có thể?" Ngân giác Cự Tê lắp bắp kinh hãi.
"Huyết mạch Chân Linh trên người ta không giả phải không? Hơn nữa, đối với ấu thú trong miệng ngươi ta vẫn chưa có ác ý. Ngươi nói nó vẫn đang trong trạng thái ngủ say, chưa biết chừng ta có thể giúp đỡ nó một hai." Lôi Bằng cất tiếng ông ông như chuông đồng.
Lời còn chưa dứt, hai cánh Lôi Bằng đã giang rộng, thân thể nó phóng lên không trung, hai cánh quạt mạnh, dấy lên từng trận cuồng phong gào thét ầm ầm.
"Ta dẫn ngươi đi gặp nó." Ngân giác Cự Tê không bị Hàn Lập áp chế nữa, từ từ đứng dậy, ngửa đầu nhìn lên không trung, trầm ngâm một lúc rồi nói.
Sau khi thủ lĩnh Vân Văn Hổ tộc tỉnh lại, qua một hồi trao đổi, Hàn Lập biết được thủ lĩnh Ngân Giác Tê tộc tên là Tang Đồ, còn thủ lĩnh Vân Văn Hổ tộc gọi là Vân Báo.
Một trận chém giết sinh tử cứ thế bị một gã ngoại nhân là Hàn Lập mạnh mẽ dập tắt.
Sau đó, tộc chúng hai cái bộ lạc tự mình cứu chữa những người bị thương, rồi lần lượt quay về địa bàn của mình. Chỉ để lại bảy tám người theo chân bọn Tang Đồ và Hàn Lập, hướng về nơi ấu thú ẩn thân.
Mọi người băng qua bình nguyên nơi giao chiến lúc trước, nhanh chóng tiếp cận một rặng núi thấp. Theo chỉ dẫn của Tang Đồ, bọn họ tìm thấy lối vào một động huyệt được che đậy sơ sài trên mặt đất.
Đứng trước lối vào động huyệt, đoàn người liền cảm nhận được một luồng sóng nhiệt mãnh liệt đang không ngừng phả ra xung quanh. Hơn nữa, sóng nhiệt còn mang theo mùi lưu huỳnh nồng nặc, vô cùng đặc trưng.
"Ở chỗ này gặp mặt?" Hàn Lập nhướng mày, hỏi.
Hắn vừa nói chuyện vừa khuếch trương Thần Niệm quét qua bên trong động huyệt một lượt. Kết quả vẫn chưa phát hiện ra chút khí tức đặc biệt nào.
"Phía dưới động huyệt là một hồ dung nham đậm đặc. Tộc nhân của chúng ta bình thường vẫn thu thập Hắc Nham Thạch trong động huyệt này để chế tác Chiến Phủ. Từ trước đến nay cũng chưa có ai từng đi đến chỗ sâu nhất của động huyệt. Gần đây có tộc nhân ngoài ý muốn rơi xuống phía dưới nên mới phát hiện được." Tang Đồ giải thích.
"Đi trước dẫn đường." Hàn Lập lạnh lùng ra lệnh.
Tang Đồ khẽ gật đầu, dẫn đầu bước xuống thềm đá nơi cửa huyệt động, đi vào bên trong.
Hiện Tang Đồ đã giải trừ trạng thái chiến đấu. Dung mạo gã không thay đổi nhiều, chỉ có hình thể không còn khổng lồ kinh người như trước nữa. Bộ dáng gã lúc này chỉ cao hơn một trượng, thoạt nhìn khôi ngôi hơn thường nhân một chút mà thôi.
Thực tế, không riêng gì tộc Ngân Giác Tê, mà hình thể của tộc nhân tộc Vân Văn Hổ cũng có sự khác biệt rõ rệt giữa lúc chiến đấu và bình thường. Bây giờ, mọi người đều đứng thẳng hành tẩu, đám hoa văn lốm đốm trên đầu bọn họ đã biến mất rất nhiều, dã tính cũng gần như không còn.
Hàn Lập bám sát cả đoàn, mấy người phía sau cũng lục tục đi vào động huyệt.
Sau khi vào bên trong, Hàn Lập liền phát hiện không gian bên trong mười phần rộng rãi, không giống như vẻ nhỏ hẹp của cửa động. Vách đá hai bên trái phải và trên đỉnh đầu vẫn còn lưu lại chút dấu vết khai phá mờ nhạt, nhưng đại khái vô cùng bằng phẳng trơn tru.
Trước mặt đoàn người hiện giờ là một con đường khá dốc kéo thẳng xuống phía dưới chừng ngàn trượng.
Sau một hồi vất vả, cuối cùng mọi người cũng đặt chân đến cuối con dốc. Con đường trước mắt họ dần dần thu hẹp lại, dẫn đến một cửa động hình vòm cao chừng bảy, tám trượng.
Phía sau cửa động là một khoảng đất trống, bên trong có ánh lửa lờ mờ chiếu rọi. Không gian nơi đây tràn ngập mùi lưu huỳnh gay mũi và những cơn sóng nhiệt hầm hập.
"Tên tộc nhân nọ vô tình té ngã xuống nơi này, sau đó phát hiện ấu thú nằm trong hồ dung nham." Tang Đồ nói ra.
"Vào xem thôi." Hàn Lập khẽ gật đầu.
Tang Đồ không chần chừ lập tức bay vọt lên, tiền vào trong động huyệt.
Hàn Lập cũng bám theo, vừa đi qua cửa động lập tức nhìn thấy hồ dung nham cực lớn trên mặt đất.
Trên mặt hồ, nham thạch nóng chảy không hề lưu động, lại có từng khối màu đen cực lớn giống như bị đông cứng lại. Có lẽ dung nham gặp lạnh nên dần hóa thành những khối nham thạch màu đen này. Từ những khe hở giữa các khối nham thạch vẫn nhìn thấy ánh sáng đỏ rực lóe lên. Chính là dung nham nóng rực vẫn cuồn cuộn không ngừng ở phía dưới.
Hàn Lập đảo mắt nhìn qua một lượt, rất nhanh đã phát hiện một khối đá đen sì đang nằm ở chính giữa hồ dung nham. “Tảng đá” này thoạt nhìn giống như một chú hắc khuyển đang nằm co quắp. Thân hình Hàn Lập chợt động, bay về phía “tảng đá”.
Ở giữa hồ dung nham, Hàn Lập quan sát chăm chú “tảng đá” một lượt. Nhìn dưới thân "Tảng đá", trong lòng hắn bỗng cảm thấy kỳ quái.
Mấy người Tang Đồ cũng đang quan sát tình huống ở giữa hồ, đều không tự chủ được mà hơi hơi cúi đầu. Hiển nhiên là bị lực lượng huyết mạch áp chế. Xem ra khối đá có hình dạng như hắc khuyển này chính là ấu thú trong miệng bọn Tang Đồ.
Hàn Lập liếc nhìn mấy người xung quanh một chút, rồi tiếp tục quan sát “tảng đá”. Hắn tập trung toàn bộ lực lượng thần thức tra xét hồi lâu, vẻ nghi trong mắt ngày càng đậm.
"Có chút không đúng. Lần trước tới đây, hồ dung nham này vẫn còn rất sinh động. Không xuất hiện nhiều Hắc Nham Thạch ngưng kết như vậy. Thậm chí còn có sóng lửa cuồn cuộn trên mặt hồ đấy." Tang Đồ đi tới bên cạnh Hàn Lập, lên tiếng giải thích.
"Bộ dáng ấu thú lúc trước cũng đen thùi lùi thế này sao?" Hàn Lập chỉ chỉ "Tảng đá" dưới chân.
"Lần trước nhìn thấy tuy rằng cũng là màu đen. Nhưng ta còn nhớ rất rõ ràng, màu sắc không hề đậm như hiện tại." Tang Đồ nhìn một chút, khẳng định.
Bàn tay Hàn Lập vuốt ve "Tảng đá" một chút rồi vỗ nhẹ mấy cái, cảm thấy mát lạnh ở đầu ngón tay.
"Con thú này bị lực lượng pháp tắc hệ băng công kích. Thương thế rất nặng. Vì bảo vệ tính mạng mới không thể không triệt để phong bế toàn thân, lại cố tình ẩn núp trong hồ dung nham này, hòng hấp thu địa nhiệt nơi đây, giúp nó chống đỡ thương thế." Hàn Lập giải thích.
"Vì thế nên sức nóng trên mặt hồ mới hạ thấp đến vậy, dẫn đến cảnh tượng trước mắt..." Tang Đồ bừng tỉnh đại ngộ.
"Tốt rồi, nếu như đã tìm được ấu thú, trước hết hãy mang nó trở về." Hàn Lập nhíu mày, nói.
"Không thể." Vân Báo đột nhiên phản đối.
Hàn Lập trợn mắt nhìn Vân Báo.
Ánh mắt Vân Báo lập tức toát lên vẻ sợ hãi, nhưng vẫn cắng răng nói:
"Nếu ấu thú đang ở đây chữa thương, chúng ta lại tùy tiện đem nó đi khỏi chỗ này, há chẳng phải gây nguy hiểm cho nó?"
"Ngươi lo lắng không phải không có lý. Có điều cứ yên tâm đi. Ta tất nhiên đã có biện pháp cứu nó." Hàn Lập nghe xong cũng nguôi giận, gật gù.
Dứt lời, hắn khoát tay một cái, trong lòng bàn tay chợt xuất hiện một đóa ngân diễm với sức nóng hơn hồ dung nham này cả trăm lần. Bọn Tang Đồ xung quanh bị nhiệt lượng khủng khiếp làm cho kinh sợ, nhịn không được phải nhao nhao lùi xa khỏi Hàn Lập.
"Yên tâm chưa?" Hàn Lập khẽ nhếch miệng.
"Là ta lo lắng quá mức…" Vân Báo nâng một tay đặt ngang ngực, tỏ vẻ hối lỗi.
"Đi thôi, trước tiên mang nó phản hồi bộ lạc Ngân Giác Tê." Hàn Lập không để ý đến gã kia nữa, ra lệnh.
Tang Đồ nghe vậy thì đại hỉ. Khóe miệng Vân Báo co quắp lại, gương mặt không giấu được sự lo âu.
Biểu hiện của đám người này đều không thoát khỏi ánh mắt cảu Hàn Lập, nhưng hắn cũng không nói thêm gì. Thù hận của hai bộ lạc này vốn đã kéo dài bao nhiêu năm tháng, không thể một hai lời đã rũ bỏ sạch sẽ. Bởi vậy, hắn có thể hiểu được vì sao Vân Báo lo lắng.
Ước chừng sau nửa canh giờ, đoàn người rốt cuộc ra khỏi huyệt động dung nham, tiến về bình nguyên phía xa.
. . .
Bộ lạc Ngân Giác Tê nằm ở bình nguyên thuộc bờ bên trái của một dòng sông lớn. Từ xa nhìn lại, thấp thoáng thấy được những những túp lều cao lớn được dựng lên từ đá nham thạch, da thú và gỗ. Quần thể kiến trúc nằm rải rác bên bờ sông, tương đối đồ sộ.
Lúc đám người Hàn Lập trở về, toàn bộ tộc chúng thuộc bộ lạc Ngân Giác Tê, bất kể già trẻ trai gái, đều nhất nhất tập trung xung quanh doanh trướng chờ đón thủ lĩnh. Cảm nhận được sự áp chế do lực lượng huyết mạch tỏa ra từ "tảng đá", cả bộ lạc ai nấy đều không tự chủ được phải cúi đầu xuống một chút.
Tuy vậy, khi phát giác mấy người tộc Vân Báo, hai mắt bọn họ lập tức đỏ vằn tia máu, sát ý đại thịnh.
Nếu Tang Đồ không lớn tiếng can ngăn, thì cục diện sớm đã trở thành không thể khống chế được.
Nhưng việc này chẳng thể trách được bộ lạc Ngân Giác Tê, bởi lẽ bọn họ đa phần đều có người thân hoặc hảo hữu mất mạng dưới tay thủ hạ của Vân Báo.
Tang Đồ dẫn cả bọn tiến vào trong doanh trướng của mình, lại sai khiến mấy tên tộc nhân đặt "Tảng đá" màu đen lên chiếc giường da thú của bản thân gã.
Hàn Lập khẽ vẫy tay, ngân diễm tiểu nhân liền từ trong lòng bàn tay lăng không lơ lửng bay ra.
Ngọn lửa bạc vừa xuất hiện, nhiệt độ trong doanh trướng lập tức bạo tăng, từng luồng sóng nhiệt bức người nhộn nhạo tỏa ra từ thân thể ngân diễm tiểu nhân, lập tức bức lui đám người Tang Đồ lại phía sau.