"Thành chủ đại nhân, người đã tới." Thần Dương dẫn đầu tiến lên một bước, cung kính thi lễ nói.
Lúc này Đỗ Thanh Dương đã thay một thân hồng bào mới tinh, liếc nhìn Thần Dương, khí khái uy nghiêm gật đầu.
Tên đại hán đầu trọc lập tức đi lên phía trước, đẩy Hàn Lập lên bệ đá, tiến vào chính giữa lỗ khảm.
Hai chân Hàn Lập vừa bước vào đã cảm thấy dưới chân có vài phần dính nhớp. Cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện trong lỗ khảm có một chút chất dính màu đen, thoạt nhìn giống như huyết tương màu đen tích lại qua năm này tháng khác.
Tuy những huyết tương này dinh dính, nhưng không hề hôi thối, chỉ là tản ra một mùi tanh nhàn nhạt.
"Vào trận." Sắc mặt Đỗ Thanh Dương nghiêm lại, ra lệnh một tiếng.
Mấy người Thần Dương lập tức phi thân lên, chia nhau rơi xuống năm đài tròn, mà chính y cũng chậm rãi đi tới bệ đá, tới chính giữa lỗ khảm khác, đối mặt với Hàn Lập, khoanh chân ngồi xuống.
Tuy thần sắc trên mặt Hàn Lập không thay đổi nhưng trong lòng thì chùng xuống, sắc mặt càng thêm trầm xuống.
"Bắt đầu đi." Đỗ Thanh Dương tiếp tục nói.
Đám người Thần Dương tuân lệnh, nhao nhao khoanh chân ngồi xuống, cũng không thấy đọc pháp quyết gì, chỉ là tất cả đều nâng một tay lên, nhấn vào miếng thú hạch Địa giai kia, bản thân thì vận chuyển lực lượng tinh thần trong cơ thể.
"Ô... ô... n... g "
Một hồi âm thanh vù vù như có như không vang lên, toàn bộ bệ đá theo đó hơi hơi rung động.
Ngay sau đó, chỉ thấy thú hạch trước người năm người liên tục sáng lên hào quang. Từng đợt chấn động mạnh mẽ truyền ra từ bên trong, từng sợi lực lượng tinh thần nhè nhẹ cũng theo đó tuôn ra, thuận theo từng đường vân khắc trên bệ đá, tập trung chảy về lổ khảm phía Hàn Lập.
"Phốc" "Phốc" "Phốc "
Chỉ nghe một trận âm thanh vang lên, tầng huyết tương màu đen dính nhớp dưới người Hàn Lập sau khi hòa nhập với từng sợi lực lượng tinh thần, đột nhiên bắt đầu phun trào ùng ục như suối nước, chạy dọc theo mắt cá chân của Hàn Lập, bao cả người hắn từ eo trở xuống.
Trong miệng Hàn Lập phát ra một tiếng kêu đau đớn, lập tức cảm thấy cả người khô nóng khó chịu. Máu tươi trong cơ thể giống như sôi trào, Chân Linh huyết mạch đã lâu không cảm thấy bạo động lần nữa hiện lên.
"Thịch, thịch, thịch..."
Hắn cảm thấy tim đập rộn lên, miệng đắng lưỡi khô, muốn giãy giụa nhưng trên người giống như bị đổ chì, nặng nề không thể động đậy.
Sơn Nhạc Cự Viên, Ngân Sí Lôi Bằng, Thanh Loan, Hỏa Phượng...
Bên ngoài cơ thể Hàn Lập, từng đợt hư ảnh mông lung bắt đầu không bị khống chế hiện ra khiến người xem hoa mắt. Đỗ Thanh Dương ngồi đối diện hắn thấy một màn như vậy, càng thêm vui vẻ, trong mắt hiện lên vẻ kinh hỉ tham lam.
"Ha ha, không thể ngờ được Chân Linh huyết mạch trong người ngươi lại phong phú đa dạng đến thế. Không uổng công ta nhẫn nại lâu như vậy, rất tốt, rất tốt!" Đỗ Thanh Dương cười hắc hắc, không nhịn được mở miệng nói.
Lông mày Hàn Lập nhíu chặt, nghiến răng, không mở miệng nói một câu.
Đúng lúc này, thần sắc hắn đột nhiên thay đổi, đột nhiên cảm thấy trong người một trận khốn cùng. Hắn vội cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy dưới lỗ khảm còn có một rãnh máu liên thông về phía Đỗ Thanh Dương đối diện.
Máu tươi trong cơ thể hắn lúc này giống như đang bị hút ra từng giọt từng giọt, thuận theo rãnh máu kia chảy về phía đối diện.
Nhưng huyết dịch chảy tới dưới thân Đỗ Thanh Dương, lập tức như nước suối dâng trào, hóa thành một tầng màn sáng huyết sắc hình tròn bao phủ y trong đó.
"A..."
Trong miệng Đỗ Thanh Dương phát ra một tiếng gầm nhẹ đè nén, hai tay nắm quyền thu lại bên người, hai mắt dần hóa thành màu đỏ máu.
Ngược lại, lông mày Hàn Lập càng nhăn chặt, cảm giác khốn cùng trong người càng nặng hơn. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng Chân Linh huyết mạch làm bạn với mình nhiều năm đang bị rút đi từng chút một.
Tiếp tục như vậy, đừng nói Chân Linh huyết mạch, ngay cả tính mạng cũng không giữ được.
"Nếu đã tới tình cảnh này, cũng chỉ có thể tạm thời thử một lần thôi."
Trong lòng Hàn Lập thở dài một tiếng, tâm niệm vừa động, Chưởng Thiên Bình nuốt trong bụng tự đảo ngược, chất lỏng màu đỏ như máu trong bình chảy ra, dung nhập vào cơ thể hắn.
Cơ hồ trong nháy mắt, làn da Hàn Lập bị hấp chín như cua, biến thành một màu đỏ máu. Bên ngoài cơ thể hắn bắt đầu có từng sợi sương mù màu hồng phấn toát ra.
Đỗ Thanh Dương đang chìm trong cảm giác thoải mái khi Chân Linh huyết mạch nhập vào cơ thể, khóe mắt liếc qua một màn này, cũng chỉ cho là dị tượng khi huyết dịch trong người Hàn Lập sắp bốc hơi khô, cũng không để ý.
Không bao lâu, hai mắt Hàn Lập trợn lên, làn da bên ngoài giống như bị nứt nẻ, hiện ra từng vết rạn như mai rùa, nhưng bên trong cũng không thấy chút máu nào chảy ra.
Giờ phút này trong cơ thể hắn, Chân Linh huyết mạch khác coi như an ổn, chỉ có Huyền Vũ huyết mạch kia trở nên xao động không thôi, như thủy triều không ngừng trào lên trong huyết quản hắn.
Loại cảm giác này hắn cũng không xa lạ gì, trước đó đã từng trải qua, vậy nên vẫn có thể nhịn được.
Dù như vậy, máu tươi của hắn chảy ra ngoài vẫn không có chút dấu hiệu dừng lại, ngược lại vì huyết dịch bắt đầu khởi động khiến rãnh máu kia theo đó càng nhanh hơn, chảy vào trong lỗ khảm đối diện.
Nhưng mà, khi những huyết dịch này bắt đầu hòa nhập vào cơ thể Đỗ Thanh Dương, đôi mắt y lập tức trợn lên, trên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc.
Màn huyết sắc bao phủ bên ngoài cơ thể y không ngờ lúc này giống như sôi trào, bên ngoài có từng bong bóng khí huyết sắc bắt đầu bốc lên ùng ục.
Trong miệng Đỗ Thanh Dương phát ra một tiếng kêu đau đớn, lúc này cảm thấy mạch máu trong người, tính cả huyết dịch vốn là của y cũng bắt đầu bạo động kịch liệt, trình độ cuồng bạo gấp trăm lần so với trong cơ thể Hàn Lập.
Lấy khí lực mạnh mẽ của y cũng cảm thấy giống như bị xé nát.
"Ha..."
Trong miệng Đỗ Thanh Dương phát ra một tiếng hét to, hai tay mạnh mẽ hợp lại trước người, xương cốt toàn thân rung động "Đôm đốp”, hơn hai trăm chỗ Huyền khiếu quanh người liên tiếp sáng lên, trên da thịt ngoài thân cũng theo đó hiện ra một tầng bạch quang mờ ảo.
Dưới tầng bạch quang này bao phủ, huyết dịch cuồng bạo trong cơ thể tựa hồ tạm thời bị áp chế, không bạo thể mà ra.
Y chỉ nghĩ là Chân Linh huyết mạch này vốn cuồng bạo, không biết là do chất lỏng đỏ sậm từ cái bình Hàn Lập ăn vào quấy phá.
Thời gian trôi qua, tốc độ xói mòn huyết dịch trong người Hàn Lập không những không chậm lại, ngược lại càng ngày càng nhanh. Sắc mặt hắn dần trở nên trắng bệch, thần quang trong hai mắt cũng có chút tan rã.
Đỗ Thanh Dương cắn chặt hàm răng, nhìn đủ loại biến hóa của Hàn Lập phía đối diện, trên mặt dữ tợn lại lộ ra một vòng ý cười tàn nhẫn.
"Trong người một Nhân tộc lại có thể dung nạp nhiều Chân Linh huyết mạch như thế, mà vẫn có thể khiến chúng ở chung hài hòa, thật đúng là không dễ. Lúc đầu muốn ném ngươi vào trong Huyền Đấu Trường, thông qua chiến đấu chém giết lần lượt để dã tính của Chân Linh huyết mạch trong cơ thể ngươi ăn mòn một ít, không nghĩ tới vẫn cuồng bạo như cũ.” Đỗ Thanh Dương nghiến răng nói.
Sắc mặt Hàn Lập càng khó coi, cả người giống như bị rút hết sức sống, căn bản vô lực nói chuyện với y.
Hắn chỉ có thể dựa vào một chút bản năng, đồng thời vận chuyển “Đại Chu Thiên Tinh Nguyên Công” và “Vũ Hóa Phi Thăng Công”, muốn dùng lực lượng tinh thần giữ lại mộtchút huyết dịch đang chảy ra ngoài, nhưng hiệu quả lại cực nhỏ.
Chẳng qua vào lúc này, dị biến xảy ra!
Chỉ thấy tầng hào quang mờ ảo bên ngoài cơ thể Đỗ Thanh Dương lóe lên, một hư ảnh Sơn Nhạc Cự Viên hiện ra, hai tay đấm ngực cuồng bạo. Bên kia, một hư ảnh Thanh Loan giãy giũa bay ra, ra sức bay trên trời. Một bên kia lại có tia sáng trắng sáng lên, một hư ảnh Lôi Bằng điện quang quấn quanh, cũng giống như muốn thoát ra...
Hư ảnh Chân Linh trước đó xuất hiện bên ngoài cơ thể Hàn Lập lúc này đều lơ lửng hiện ngoài thân Đỗ Thanh Dương, nhưng khác với trạng thái tương đối vững vàng của Hàn Lập bên này, hiện giờ toàn bộ hư ảnh Chân Linh đều trở nên cực kỳ cuồng bạo.
Hai mắt Đỗ Thanh Dương bỗng nhiên trợn lên, toàn thân truyền đến từng đợt lực lượng xé rách vô cùng cường đại. Ngay cả y cũng không nhịn được phát ra một tiếng gào thét rung trời.
Cùng lúc đó, làn da ngoài thân y cũng hiện ra từng đường vân rạn giống Hàn Lập, chẳng qua thứ không giống là, trong vết rạn của y đều là màu đỏ máu, đúng là làn da bị xé ra từng đạo vết thương cực nhỏ mà dày đặc.
Từng sợi huyết dịch đỏ thẫm chảy ra thành dòng, trong nháy mắt đã ướt sũng quần áo của y.
Năm người Thần Dương xung quanh thúc giục đại trận thấy thế, sắc mặt đều biến đổi, không biết phải làm sao.
"Không được ngẩn người, nhanh dùng toàn lực vận chuyển đại trận, trợ giúp thành chủ đại nhân hấp thu huyết mạch." Thần Dương bỗng cao giọng quát một tiếng.
Mấy người còn lại nghe vậy, thần sắc hơi bình tĩnh, bàn tay nhấn lên thú hạch trước người, dùng toàn bộ lực lượng tinh thần quán chú vào đó.
Nhưng vào lúc này, khóe miệng Thần Dương đột nhiên lộ ra một vòng tươi cười quỷ dị, nâng một quyền lên, mạnh mẽ đập xuống thú hạch trước người mình.
"Phanh" một thanh âm vang lên.
Miếng thú hạch Địa giai kia phát ra tiếng vỡ vụn, lực lượng tinh thần màu trắng lập tức văng ra, tiêu tán như khói bụi trong không trung.
Thần Dương điểm mũi chân một cái, lướt ra sau.
Một màn này phát sinh quá đột ngột, đến mức tất cả mọi người đều không kịp phản ứng.
Trong nháy mắt, toàn bộ Già La Huyết trận đột nhiên mất cân bằng. Một hồi hào quang rung động mạnh, từ trong liền truyền ra một cỗ lực lượng xé rách vô cùng cường đại.
Mọi người trong đại trận giống như đột nhiên bị cỗ lực lượng này giam cầm, ai cũng không thoát được.
"Thần Dương, ngươi làm gì vậy?" Đỗ Thanh Dương thấy thế, giận tím mặt nói.
"Thành chủ đại nhân, không có gì, chỉ là thoáng cải biến một chút Già La Huyết trận của ngài. Về phần hiệu quả thế nào thì ngài phải tự mình kiểm nghiệm rồi." Thần sắc Thần Dương không thay đổi, vừa cười vừa nói.
Y vừa dứt lời, một trận âm thanh gió “Hô” đột nhiên sinh ra.
Màn sáng huyết sắc bao phủ bên ngoài cơ thể Đỗ Thanh Dương mạnh mẽ khuếch trương ra, hóa thành một vòng xoáy huyết sắc, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ Già La Huyết trận, toàn bộ mấy người trong đó cũng bị bao phủ vào trong.
Bốn người đại hán đầu trọc kia thấy tình thế không ổn, cũng muốn rời khỏi pháp trận, nhưng đã chậm.
Bàn tay của bọn họ bị miếng thú hạch trên mặt đất gắt gao hấp thụ, cả cánh tay gần như đều biến thành màu đỏ máu.
Cùng lúc đó, trên người họ cũng nổ "Phanh phanh phanh" không thôi, từng Huyền khiếu liên tiếp sáng lên, lực lượng tinh thần trong cơ thể cũng giống huyết dịch trong người, không kìm được bị vòng xoáy huyết sắc hấp thụ.
Tình huống của Đỗ Thanh Dương trong đại trận cũng như vậy, thậm chí còn nghiêm trọng hơn mấy người khác. Nhưng tu vi của y cao hơn, ngược lại có thể chống cự một chút, nhưng cuối cùng vẫn không làm nên chuyện gì.
Lúc này hai mắt y một màu đỏ máu, khóe mắt giống như có huyết lệ chảy ra, trong lòng càng phẫn hận không thôi.