Trải qua gần nửa ngày chạy trốn, nhóm người Tô An Thiến rốt cuộc mới thoát khỏi đại quân Hỏa Tuế Huỳnh Trùng, một lần nữa tập hợp lại gần một mô cát.
Vừa rồi, mặc dù được Tô An Thiến nhắc nhở, phần lớn mọi người thi triển thủ đoạn ẩn nấp khí tức nhục thân nên không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng vẫn có một ít người vô ý bị Hỏa Tuế Huỳnh Trùng bu lên.
Những người còn lại thấy tình hình này, cho dù muốn ra tay tương trợ cũng chỉ lực bất tòng tâm, chỉ có thể trơ mắt nhìn những người kia bị Tuế Nguyệt Chi Diễm đốt cháy, từng người biến thành bụi đất.
Lúc này, mặc dù đã thoát khỏi nguy cơ, nhưng sắc mặt không ít người vẫn có chút khó coi, một bộ dạng vẫn còn sợ hãi.
Hàn Lập tìm một chỗ hẻo lánh ít người ngồi xếp bằng, điều tức nghỉ ngơi.
Tô An Thiến đứng tại một cao điểm, quay đầu nhìn về nơi chân trời xa xăm, nơi đó có một mảnh trùng vân to lớn đỏ sậm đang chầm chậm bay xa, sắc mặt nàng lúc này mới thoáng buông lỏng.
"Không ngờ nơi này lại có nhiều Hỏa Tuế Huỳnh Trùng như thế, may mắn Tô tiên tử hiểu rõ đặc tính Hỏa Tuế Huỳnh Trùng này, nếu không chúng ta chưa hẳn có thể trốn thoát được." Phó cốc chủ thở dài một hơi, cảm kích nói với Tô An Thiến.
"Phó cốc chủ nói quá lời, hiểu rõ thì chưa nói, chỉ là trước kia may mắn xem qua mấy quyển điển tịch có liên quan đến trùng này thôi." Tô An Thiến từ tốn nói.
"Khắp nơi trong toà tháp này đều quỷ dị, có trời mới biết phía sau còn có cơ quan cấm chế gì đang chờ chúng ta không." Phó cốc chủ cười khổ một tiếng nói.
"Lại nói, Thạch đạo hữu sau khi nhìn thấy đại quân Hỏa Tuế Huỳnh Trùng, là người thứ nhất rút lui, chẳng lẽ trước kia ngươi đã gặp qua Hỏa Tuế Huỳnh Trùng này sao?" Tô An Thiến không để ý đến Phó cốc chủ, đột nhiên nhìn về phía Hàn Lập, đôi mắt đẹp loé lên tinh quang hỏi.
Những người khác nghe lời này, cũng đều nhớ lại, ánh mắt nhao nhao nhìn về phía Hàn Lập đang ở vị trí hẻo lánh, trên mặt không ít người lộ ra vẻ khinh miệt.
"Thạch đạo hữu, nếu ngươi biết, vì sao không nói rõ việc này với chúng ta, chẳng lẽ muốn hại chết chúng ta?" Cận Lưu gắt gao nhìn chằm chằm Hàn Lập, lạnh giọng nói ra.
Ánh mắt những người còn lại cũng chuyển thành bất thiện.
"Không có, không có, chỉ là trước kia trong một chỗ bí cảnh khác, ta đã từng gặp qua Hỏa Tuế Huỳnh Trùng này, nếm qua đau khổ của loại quái trùng này, cho nên mới nhận ra." Hàn Lập vội vàng khoát tay, giả bộ hốt hoảng giải thích.
"Thật sao?" Cận Lưu hừ một tiếng.
"Thạch đạo hữu vốn giỏi về việc trốn chạy, trước đây tại cuối đội ngũ, phát hiện tình huống không ổn, tự nhiên là nhanh hơn rồi." Phó cốc chủ không mặn không nhạt nói một câu, nhất thời làm phần lớn mọi người mất đi hứng thú truy đến cùng việc Hàn Lập chạy trốn.
Tô An Thiến nhìn Hàn Lập thật sâu, sau đó mới dời ánh mắt đi, hiển nhiên bây giờ tình cảnh không tốt lắm, nàng cũng lười chú ý đến một người nhát gan như vậy.
Hàn Lập không quan tâm mọi người chung quanh nghĩ gì về mình, chỉ âm thầm cười hắc hắc vài tiếng.
Mặc dù sự tình Hỏa Tuế Huỳnh Trùng lần này là một cơ hội không tệ để thoát khỏi đội ngũ đi một mình, nhưng hắn vẫn chưa có ý định như vậy. Dù sao hắn không rõ tình huống trong tòa tháp này, nên dự định tiếp tục trà trộn trong đội ngũ này một đoạn thời gian, sau đó lại tính toán tiếp.
"Được rồi, giờ chúng ta nên thảo luận một chút tiếp theo nên làm như thế nào, có nên tiếp tục đi tới hay không?" Trong đội ngũ, một lão giả lưng hơi còng nói, người này là chưởng môn một tông môn nhỏ, tu vi Thái Ất cảnh sơ kỳ.
Trải qua tràng khổ chiến liên tục lúc trước, trong đám người bọn Hàn Lập, tu sĩ Thái Ất cảnh chỉ còn lại có mấy người.
Thiên Thủy tông vốn có bốn tên Thái Ất cảnh, một người trong đó đi theo bọn Hàn Lập tiến vào kim môn, sau đó vẫn lạc bên trong, bây giờ chỉ còn lại có ba người.
Những tồn tại Thái Ất cảnh khác, giờ chỉ còn lại Thanh Tác cốc chủ, Mặc Hương lâu chủ, lão giả lưng còng, còn có một đại hán râu quai nón, tổng cộng bảy người.
"Khắp nơi trong toà Tuế Nguyệt Tháp này đều là một mảnh hoang vu, một đường đi tới, không có chút thu hoạch nào thì không nói, còn liên tiếp gặp các loại nguy hiểm, tổn thất nặng nề, bây giờ chúng ta chỉ còn lại ngần ấy người. Thiếp thân cảm thấy tiếp tục tùy tiện tiến lên, thật không phải là hành động sáng suốt." Mặc Hương lâu chủ là thiếu phụ váy hồng, họ Nhan tên Anh, giờ phút này thần sắc bất an nói ra.
Nghe lời này, không ít người gật đầu đồng ý, lão giả lưng còng ở trong số đó.
"Ý Nhan lâu chủ và Ba đạo hữu là muốn nửa đường lùi bước sao?" Tô An Thiến nhìn Mặc Hương lâu chủ cùng lão giả lưng còng hỏi.
"Tô tiên tử, chúng ta không phải sợ hãi, chỉ là trong Tuế Nguyệt Tháp này quá mức nguy hiểm, trước đó những Kim Chúc Thú kia cơ hồ đã làm toàn quân chúng ta bị diệt, nơi đây vậy mà lại xuất hiện nhiều Hỏa Tuế Huỳnh Trùng như thế, tiến về phía trước không biết còn có thứ gì nữa. Với thực lực của chúng ta, tiếp tục đi tới quá nguy hiểm." Lão giả lưng còng lắc đầu, nói ra.
Tô An Thiến nghe vậy, im lặng.
"Hai vị đạo hữu không cần bi quan như vậy, nơi đây chính là bí cảnh động phủ của vị Thái Tuế Tiên Tôn kia, mặc dù có chút nguy hiểm, nhưng khẳng định cũng sẽ có bảo vật, nói không chừng cách ở phía trước không xa. Tuy những Hỏa Tuế Huỳnh Trùng kia phiền phức, nhưng chúng ta đã biết rõ tập tính của chúng, thêm nữa độn tốc không chậm so với chúng, chỉ cần cẩn thận một chút, không bị bọn chúng vây quanh, kỳ thật không đáng kể. Lại nói, chư vị thật vất vả mới đi vào Tuế Nguyệt Tháp này, không có bất kỳ thu hoạch gì lại rời khỏi, chẳng lẽ các ngươi thật cam tâm sao?" Cận Lưu mở miệng nói ra.
Đội này là Thiên Thủy tông phụ trách, hiện tại sĩ khí toàn đội ngũ sa sút, nếu bây giờ Mặc Hương lâu chủ và lão giả lưng còng lại rời khỏi, toàn bộ đội ngũ cơ hồ sẽ mất đi một nửa.
Lời nói Cận Lưu có vài phần đạo lý, Mặc Hương lâu chủ và lão giả lưng còng tới đây là vì kỳ vọng đạt được đồ vật trong tháp, nghe vậy trên mặt đều lộ ra vẻ do dự.
Những người khác muốn rời đi, trên mặt cũng lộ ra mấy phần không cam lòng.
"Nếu gặp lại trùng này, chư vị nghe ta phân phó, ta sẽ có biện pháp trợ giúp mọi người tránh được trùng này truy tung." Tô An Thiến mở miệng nói ra.
"Vậy được rồi, chúng ta tiếp tục tiến lên một đoạn xem sao, căn cứ tình huống phía trước rồi hẵng quyết định tiếp." Mặc Hương lâu chủ cùng lão giả lưng còng nhìn thoáng qua nhau, gật đầu nói.
"Ha ha, cơ duyên tạo hoá vốn là cầu trong nguy hiểm, tòa tháp này phủ bụi đã lâu, Cận mỗ tin sẽ không để chúng ta thất vọng." Cận Lưu cười nói.
"Nếu tất cả mọi người không có ý kiến gì, vậy tiếp tục đi tới thôi." Tô An Thiến thấy vậy, nói như thế.
Một đoàn người rất nhanh lại lên đường, tiếp tục bay tới phía trước.
Hàn Lập tự nhiên không có ý kiến gì với chuyện này, nếu phần lớn mọi người lùi bước, hắn sẽ hành động một mình.
Thế là hắn phủi mông đứng dậy, giữ khoảng cách vừa đủ với đội ngũ cuối cùng, tiếp tục lên đường.
Đối với hành vi này của Hàn Lập, phần lớn mọi người ở đây khịt mũi coi thường, nhưng không nhiều người nói gì, chỉ là trong lòng tất cả mọi người đều có một dự định, đó chính là trong toà tháp dù đạt được chỗ tốt gì, cũng sẽ không tuỳ tiện để Hàn Lập được tiện nghi.
Hành trình kế tiếp do có vết xe đổ lúc trước, đám người đều cẩn thận hơn rất nhiều so với lúc đầu, tốc độ đi tới tự nhiên chậm hơn không ít.
Đám người cứ như vậy gió êm sóng lặng đi tới phía trước, chưa tới nửa canh giờ, Hàn Lập đi cuối đội ngũ, ánh mắt khẽ động, bất động thanh sắc liếc qua bên phải phía trước, nhưng không lên tiếng.
Kết quả vào lúc này, Tô An Thiến đi đầu đột nhiên đôi mắt đẹp lóe lên, nàng liền ngừng lại.
"Cẩn thận, lại có Hỏa Tuế Huỳnh Trùng xuất hiện, đi theo ta!" Nàng nói xong, thân hình chuyển một cái lập tức bay về bên trái đằng trước.
Hàn Lập thấy Tô An Thiến sớm phát hiện, trong lòng hơi kinh ngạc. Xem ra lực lượng thần thức của nàng này không kém bao nhiêu so với mình.
Những người khác nghe chữ Hỏa Tuế Huỳnh Trùng, vội vàng nhao nhao thi triển thuật ẩn nấp khí tức nhục thân, theo ở phía sau.
Một đoàn người rất nhanh rơi vào trên mặt đất, trốn sau một toà núi thấp.
Tô An Thiến vung tay lên, một lá cờ nhỏ màu vàng đất từ trong tay áo nàng bắn ra, lập tức hóa thành mảng lớn sương mù màu vàng đất, bao phủ mọi người vào trong.
Sương mù màu vàng chấn động một hồi, rất nhanh biến mất trong hư không, không thấy gì nữa.
Một đoàn người vừa mới ẩn kín, bầu trời phía trước liền truyền đến thanh âm ông ông, một cỗ trùng vân màu đỏ xuất hiện ở phía xa chân trời, cấp tốc bay tới, quy mô so với đám Hỏa Tuế Huỳnh Trùng trước kia còn muốn lớn hơn một chút.
Đám người trốn ở phía sau núi, không dám thở mạnh, cũng may Tiên khí này của Tô An Thiến có chút lợi hại, bầy trùng trên bầu trời không phát hiện ra họ, rất nhanh bay đi.
Đoàn người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, chờ bầy trùng bay đi xa mới dám đi ra.
Hàn Lập nhìn bầy trùng nơi xa một cái, trong lòng hơi động một chút.
Bầy trùng lần này, còn cả bầy trùng lúc trước khiến hắn cảm giác tựa hồ giống như chúng đang đi tuần tra vậy.
Xác định bầy trùng đã triệt để rời đi, đám người lập tức xuất phát, tiếp tục bay tới phía trước.
Trên đường sau đó, đoàn người lại lục tục tao ngộ vài bầy Hỏa Tuế Huỳnh Trùng, cũng may đều sớm phát hiện nên kịp thời tránh khỏi.
Lại đi hơn nửa ngày, địa hình phía trước lại phát sinh biến hóa, xuất hiện một dãy núi màu hồng dài liên miên.
Trong dãy núi trải rộng vô số núi lửa lớn nhỏ, có cái cao lớn vạn trượng, có cái chỉ có mấy chục trượng.
Đa phần miệng núi lửa vẫn đang hoạt động, tiếng nổ vang ù ù, không ngừng phun lên bầu trời từng đạo hoả trụ nham thạch cực nóng.
Trên bầu trời hiện ra một tầng hỏa vân màu đỏ thẫm thật dày, khắp nơi tràn ngập mùi lưu huynh cay mũi, nhiệt độ nóng hơn trước gấp mấy lần, nguyên khí Hoả thuộc tính trong hư không cực kỳ nồng đậm.
Tinh thần đám người chấn động, tăng nhanh độn tốc, bay vào trong đó.
"A! Đây là Kim Diễm Thánh Thạch!" Một tán tu Kim Tiên mắt sáng lên, bay vụt xuống gần miệng một ngọn núi lửa, phất tay phát ra một cái hồng mang đại thủ, từ trên vách núi đá cầm ra một khối đá màu vàng, phía trên chớp động kim quang giống như hỏa diễm.
"Huyền Viêm Linh Ngọc!" Một người khác cũng tìm được một khối linh ngọc màu đỏ.
"Long Diễm Thảo!"
"Thiên Hỏa Tinh!"
. . .
Khu vực núi lửa nơi đây có rất nhiều linh tài Hỏa thuộc tính trân quý, đám người tiến vào bên trong, rất nhanh phát hiện các loại linh tài, vội vàng tranh nhau thu lấy.
Hàn Lập không để vào mắt những tài liệu này, nhưng cũng theo đám người tùy ý thu lấy một ít.
Sau một phen vơ vét, đám người xem như có chút thu hoạch, tự nhiên lòng tin tăng nhiều, dưới sự dẫn đầu của Tô An Thiến, không ngừng xâm nhập vào bên trong, rất nhanh tới chỗ sâu trong núi lửa.
"Cẩn thận, lại có Hỏa Tuế Huỳnh Trùng xuất hiện!" Tô An Thiến đột nhiên lần nữa mở miệng nhắc nhở.
Đám người lúc này đã không còn bối rối giống như trước, dưới sự an bài của Tô An Thiến, ngay ngắn trật tự hội tụ ở một chỗ, ẩn nấp dấu vết hoạt động.
Không bao lâu, bầu trời xa xa hiện ra một bầy trùng màu đỏ to lớn, chỉ là quy mô lớn gấp mười lần so với bầy trước đó, phô thiên cái địa bay ra bên ngoài, tựa như một đám mây đen to lớn tới gần, che khuất cả bầu trời.
Thấy tình hình này, cả đám người nhao nhao cả kinh, mặc dù thân được Tiên khí của Tô An Thiến che đậy, vẫn không khỏi cảm thấy hãi hùng khiếp vía.