Lúc này, Hàn Lập không tu luyện ngay, mà mang tài liệu trân bảo lấy từ trong động phủ của Quỷ Linh Tử ra bán trước, đưa từng cái vào trong Luân Hồi Điện.
Trên người hắn bây giờ không có nhiều tiên nguyên thạch, cần tranh thủ thời gian tích trữ một ít dự phòng.
Cũng may hắn lấy được đống tài liệu này trong động phủ Quỷ Linh Tử, tạm thời không lo tiêu phí Tiên Nguyên thạch.
Sau khi làm xong những việc vặt này, Hàn Lập nhắm mắt ngồi xuống, thi triển « Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết », bắt đầu tu luyện, trùng kích tiên khiếu còn lại.
"Ồ!"
Ngay khi bắt đầu trùng huyệt, trong lòng Hàn Lập đột nhiên hơi động, mở mắt ra.
Trùng kích tiên khiếu thuận lợi lạ thường, không chút trở ngại nào, cảm thụ đả thông tiên khiếu so với trước kia lại hoàn toàn khác biệt.
Dựa theo tiến độ này, không đến mấy năm, đã có thể đả thông một tiên khiếu, ở trong không gian chênh lệch này thậm chí coi như không cần tính.
Sau một hồi kinh ngạc, Hàn Lập âm thầm suy đoán: "Chẳng lẽ những tiên khiếu còn lại ở trạng thái nửa mở nửa khép liên quan tới việc ta kích phát Ác Thi hay sao?"
Thế nhưng, hắn nhanh chóng không nghĩ về những chuyện này nữa, chú tâm trùng kích tiên khiếu.
Nháy mắt đã qua hơn mười năm, kim quang trên bả vai Hàn Lập lóe lên, một tiên khiếu đã được quán thông.
Trong lòng của hắn đầu tiên là vui mừng, nhưng sau một khắc lông mày chợt nhíu lại.
Tiên khiếu đả thông, thực lực hắn tăng lên trong chớp mắt, lực lượng phong ấn Ác Thi trong đầu hắn cũng tăng lên một chút.
Cách Nguyên Pháp Liên phong ấn trên người Ác Thi tựa hồ cũng bị đẩy ra hơn, sát khí vờn quanh người nó cũng theo đó tăng lên.
"Ha ha, không cần vùng vẫy, lực lượng của ngươi càng tăng, ta càng trở nên mạnh hơn. Sớm muộn đến ngày, ta hoàn toàn thoát khỏi phong ấn này, đến lúc đó thân thể của ngươi chính là của ta!" Âm thanh Ác Thi nhe răng cười quanh quẩn trong não hải Hàn Lập.
Hàn Lập chẳng để ý lời Ác Thi lải nhải, sau một lát trầm ngâm, hắn lại nhắm mắt, tiếp tục trùng kích tiên khiếu.
Thời gian trôi qua từng khoảnh khắc, nháy mắt đã qua ba vạn năm.
Toàn thân Hàn Lập lượn lờ ánh kim quang, từng điểm sáng nhỏ lấp lánh màu vàng óng, tổng cộng tám trăm ba mươi chín điểm.
Khí tức trên người hắn gần như khổng lồ gấp đôi, so với mấy Đại La trung kỳ như Diệu Pháp Tiên Tôn hay Quỷ Linh Tử cũng không kém bao nhiêu.
Chỉ là, sát khí hung ác quanh người Hàn Lập cũng nồng đậm hơn nhiều, mi tâm của hắn còn có hắc khí lượn lờ, ẩn ẩn ngưng tụ thành một phù văn kỳ lạ.
Đám phù văn này nhìn rất giống một khuôn mặt dữ tợn hung ác, trên đó hắc mang chớp sáng, như thể lúc nào cũng có thể chui khỏi mi tâm Hàn Lập ra ngoài.
Kim quang trên người lóe lên rồi thu lại, hắn mở to mắt ra.
Bên trong mắt hắn bây giờ chớp sáng huyết quang, cơ hồ chiếm nửa đồng tử, con ngươi màu đỏ sậm lộ vẻ điên cuồng, nhưng bình thường ánh mắt lại rất yên tĩnh, nhìn qua cực kỳ mâu thuẫn.
Hàn Lập nhìn những điểm sáng vàng óng chớp nháy trên người, khuôn mặt hiện lên vẻ vui mừng.
Lần đả thông tiên khiếu này thuận lợi vượt sức tưởng tượng của hắn, chỉ hơn vạn năm, đả thông toàn bộ tiên khiếu tiến giai Đại La trung kỳ, chỉ còn lại một tiên khiếu cuối cùng không động.
Hắn vẫn chưa chuẩn bị tốt cho việc trảm thi.
Thế nhưng cũng không thể kéo dài nữa, giờ phút này hắn sinh ra ác niệm, trong đầu luôn vang vọng tiếng cười điên cuồng của Ác Thi.
Nếu không phải thần hồn hắn cường đại, tâm trí kiên định, có lẽ đã sớm không chịu nổi.
Kim Đồng và Đề Hồn ở bên cảm ứng được Hàn Lập tỉnh lại đều đình chỉ tu luyện.
Ba vạn năm bế quan đối với tu vi hai người bây giờ cũng không quá dài, hơn nữa hai người luôn để tâm tới an nguy Hàn Lập, tu hành dĩ nhiên khó tránh khỏi phân tâm, cho nên tu vi họ dù đều tăng lên nhưng lại không rõ rệt.
Kim Đồng thấy đồng tử nửa đỏ của Hàn Lập, lại thêm quanh người tràn ngập sát khí liền quan tâm nói: "Đại thúc, thúc không sao chứ? Mấy năm này, tiên khiếu tăng nhiều, hình như. . . Hình như. . ."
"Vẫn có thể chống chọi được, không cần lo lắng." Hàn Lập đáp.
Đề Hồn nhìn điểm sáng trên người Hàn Lập hỏi: "Chủ nhân, người đã đả thông tiên khiếu còn lại, phải chăng tiếp theo muốn bắt đầu trảm thi?"
"Coi như thế đi, thế nhưng trước đó còn cần chuẩn bị một chút."
Hàn Lập trầm ngâm nói, giống như đang suy nghĩ điều gì.
Đề Hồn với Kim Đồng liếc nhau, không hề mở miệng quấy rầy.
Im lặng một lát, Hàn Lập bấm niệm pháp quyết thi pháp, thu hồi Linh Vực, nhìn hai người Kim Đồng nói:
"Kim Đồng, Đề Hồn, tiếp theo ta muốn bắt đầu chuẩn bị một chút để trảm thi, hai người các ngươi đợi ở bên ngoài, hộ pháp cho ta."
Cả hai gật gật đầu, đứng dậy bay ra bên ngoài.
Sai khi hai người rời đi, Hàn Lập lại tĩnh tọa một lát, hắn lật tay lấy ra mặt nạ Luân Hồi điện màu đen đeo vào, mở ra giao diện giao dịch.
Hắn khẽ bấm quyết, trên đó hiện lên một nhiệm vụ treo thưởng, nội dung tìm mua phương pháp hoặc tâm đắc trảm Ác thi Đại La cảnh sơ kỳ.
Đây là nhiệm vụ hắn ban bố trong Luân Hồi điện trong lúc bế quan tu luyện.
Nhiệm vụ này nhận thù lao rất cao, tiên nguyên thạch, các loại trân bảo, còn có thời gian đạo đan, các loại thần thông bí thuật, thậm chí « Ngũ Lôi Chính Pháp Chân Kinh » cũng ở trong số đó.
Mặc dù Hàn Lập đưa ra thù lao cực kỳ quý báu, đáng tiếc đến nay vẫn không ai hỏi tới.
Thấy cảnh này, hắn thở dài, nhưng cũng không cảm thấy bất ngờ.
Trảm thi chính là yếu tố quyết định tiến giai của tu sĩ Đại La cảnh. Trước đó, tu sĩ tiến giai Kim Tiên, Thái Ất, thậm chí tiến giai Đại La, đều có dấu vết để lần theo, đơn giản là tiên linh lực, thần hồn chi lực, biến hóa của pháp tắc chi lực.
Chỉ cần có dấu vết để lần theo là có thể tìm tới phương pháp phụ trợ tương ứng.
Nhưng trảm thi thì khác, nó liên quan tới chấp niệm bản thân, hư vô mờ mịt, nhìn không thấy, sờ không được. Hơn nữa tu sĩ Đại La cảnh vốn đã rất thưa thớt, muốn tổng kết một bộ phương pháp hoặc tâm đắc hữu hiệu là cực kỳ khó khăn.
Thế nhưng, Tiên giới đã tồn tại qua vô số năm tháng, các đại tông môn thế lực nhiều đời tìm kiếm, vẫn tìm được một vài phương pháp, được gọi là "Trảm Thi Thuật" .
Trảm Thi Thuật này rất trân quý, thực sự là thứ đồ trọng yếu của một tông môn, không ai lấy ra trao đổi cũng là chuyện dễ hiểu.
Hàn Lập tuyên bố nhiệm vụ này cũng chỉ ôm suy nghĩ vạn nhất, hiện tại xem ra muốn tìm kiếm phương pháp trảm thi từ trong Luân Hồi điện chung quy là không thực tế.
Chuyện tới nước này hắn chỉ có thể nghĩ tới một phương pháp.
Hàn Lập lật tay lấy ra một vật, chính là Chưởng Thiên Bình.
Không có cách nào, hắn chỉ có thể liều mạng hao tổn sợi tơ Thời Gian Pháp Tắc, lại thử xuyên không trở về quá khứ, xem có thể thỉnh giáo Di La lão tổ hay không.
Hàn Lập thi triển « Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết », thúc giục Chưởng Thiên Bình, đồng thời kêu gọi bình linh.
Nhưng bất kể hắn gọi thế nào, từ đầu chí cuối bình linh không hề đáp lại.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Hàn Lập nhăn mày.
Sau lần ở Cửu Nguyên quan lúc trước, bình linh mất đi liên hệ với hắn, bây giờ đã qua lâu như vậy mà vẫn không phản ứng gì.
Hắn không cam lòng, tiếp tục kêu gọi bình linh, đáng tiếc thủy chung không được đáp lại.
Tâm Hàn Lập từ từ trầm xuống, không có bình linh hỗ trợ, muốn xuyên không chính xác về Chân Ngôn môn là điều không thể.
Nếu không có Trảm Thi Thuật tương trợ, chỉ dựa vào sức lực bản thân, cưỡng ép trảm thi, khả năng thành công sẽ giảm mạnh.
Đúng thời khắc này, một chùm sáng trắng từ cửa không gian Hoa Chi bay vào. Đó là một cái truyền âm phù.
Hàn Lập hơi giật mình, lập tức nắm tay vào hư không, bắt lấy truyền âm phù, bóp chặt.
Truyền âm phù hóa thành một chùm sáng màu trắng, tiếng Đề Hồn từ trong bạch quang truyền ra: "Chủ nhân, một người tên Liễu Nhạc Nhi đến đây bái phỏng, nói là chỗ quen biết cũ, người có biết ai như vậy không?"
"Nhạc Nhi. . . Để nàng vào động phủ." Đuôi lông mày Hàn Lập khẽ động, lập tức cất giọng nói.
"Vâng." Đề Hồn đáp ứng một tiếng, ánh sáng trắng phiêu tán biến mất.
Hàn Lập đứng lên, yên lặng suy nghĩ rồi vươn người bay khỏi không gian Hoa Chi, đi ra ngoài đại sảnh động phủ.
Trong đại sảnh, ngoại trừ Kim Đồng và Đề Hồn, còn có một thiếu nữ áo xanh, chính là Liễu Nhạc Nhi.
Khí tức trên người Liễu Nhạc Nhi cuồn cuộn, tu vi so với lần gặp trước tinh tiến hơn rất nhiều, dường như gần đạt tới Đại La trung kỳ giống hắn.
Liễu Nhạc Nhi nhìn thấy bộ dáng lúc này của Hàn Lập hơi sửng sốt, sau đó bay nhào tới: "Nhạc Nhi vẫn trông mong ca ca trở về, có thể gặp lại huynh bình an vô sự thật là quá tốt!"
Hàn Lập còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, liền cảm thấy một thân thể mềm mại nhào vào trong ngực.
Sau một khắc, hắn lập tức cảm thấy hai ánh mắt nóng hừng hực nhìn sang, không khỏi đưa thay sờ sờ mũi.
Kim Đồng và Đề Hồn liếc mắt nhìn nhau, lặng lẽ rời đại sảnh không chút tiếng động, để không gian này lại cho Hàn Lập với Liễu Nhạc Nhi.
"Nhạc Nhi, sao muội lại tới?" Hàn Lập nhẹ nhàng vuốt đầu Liễu Nhạc Nhi hỏi.
Liễu Nhạc Nhi cười nói: "Lúc ở Bát Hoang sơn tu luyện, Bạch Trạch vương thượng đã nói cho muội biết ngươi ở chỗ này, muội lập tức chạy tới."
Hàn Lập ấm áp trong lòng, ác niệm quay cuồng trong đầu dường như cũng bị xua tán đi chút ít.
Liễu Nhạc Nhi chờ đợi nhìn Hàn Lập nói: "Ca ca, lần này huynh tới Man Hoang, cũng đừng đi nữa. Nơi này tài nguyên tu luyện phong phú, cũng không có người của Thiên Đình, sẽ không có ai gây bất lợi cho huynh."
"Nhạc Nhi ngoan, ý tốt của muội ta xin ghi nhận, thế nhưng ta ở bên ngoài còn rất nhiều chuyện cần xử lý, lần này đến Man Hoang cũng không thể ở lâu, chẳng mấy chốc sẽ lại rời đi."
Vẻ mặt Liễu Nhạc Nhi thoáng buồn, nhưng rất nhanh khôi phục lại, cười nói: "Tốt a. . . Muội biết ca ca là người làm đại sự, tiểu muội sẽ không ép huynh ở lại, nhưng sau này muội muốn huynh thường xuyên trở lại thăm muội."
"Được, nếu rảnh, tất nhiên ta sẽ đến Man Hoang vài chuyến."
Nhìn thấy Liễu Nhạc Nhi, trong lòng hắn cũng khá cao hứng, hỏi thăm qua tình hình gần đây. Được biết, nàng cùng với các tộc tinh anh lại tập trung đến Bát Hoang sơn một lần nữa, ở trong một không gian thần bí do Bạch Trạch liên thủ với Nhạc Miện bố trí tu luyện.
"Ca ca, con mắt của huynh sao thế? Lại còn trên người huynh sao có ác niệm mãnh liệt quấn quanh như vậy?" Liễu Nhạc Nhi nhìn Hàn Lập, lo lắng hỏi.
Hàn Lập hời hợt đáp, hắn cũng không muốn để Liễu Nhạc Nhi lo lắng: "Trước mắt ta định chém ra Ác thi, thử tiến giai Đại La cảnh trung kỳ, kết quả xảy ra chút đường rẽ, bị ác niệm quấn thân. Muội không cần lo lắng, đợi hoàn toàn chém bỏ Ác Thi thì sẽ không sao."
"Chém Ác Thi? Tu vi của huynh tinh tiến thật nhanh, thế nhưng muội nghe Bạch Trạch vương thượng nói, tu vi tăng lên quá nhanh, thể ngộ đối với mỗi cảnh giới sẽ không đủ, bất lợi cho tu luyện về sau. Nhất là tiến giai Đại La cảnh sau này, càng phải cẩn thận thể ngộ mỗi tiên khiếu tăng lên, nếu không sẽ không thuận lợi trảm thi tiến giai."
"Quả thực như vậy." Hàn Lập gật đầu, rất tán thành.
Liễu Nhạc Nhi hơi chần chờ hỏi: "Muội nhớ ca ca vẫn luôn tu luyện một thân một mình, cũng không có sư môn truyền thừa, lần này trảm thi, huynh có 'Trảm Thi Thuật' thích hợp tương trợ bản thân chưa?"