"Các ngươi trước hết lui xuống cho ta!" Đông Phương Bạch một bên xuất thủ, đồng thời trong miệng hét lớn một tiếng.
Năm tên lão giả Thái Ất cảnh kia nghe vậy ánh mắt khẽ động, lập tức dẫn theo những người khác, đều bay lui vào bên trong.
Hàn Lập không để ý đến những người khác, kiếm quyết trong tay bỗng nhiên biến đổi.
Mặt ngoài năm sáu chục thanh phi kiếm sáng rực lôi điện màu vàng, từng đạo kiếm khí thình lình xuất hiện, chi chít dày đặc, hơn phân nửa bầu trời tất cả đều là hàn quang lạnh lẽo, những nơi chúng đi qua hư không kịch liệt rung động, trở thành một mảnh mơ hồ.
Lần này uy năng của kiếm khí vượt xa vừa rồi, dây lụa màu xanh quanh đại xà chẳng những không thể cuốn lấy phi kiếm, ngược lại xoẹt một tiếng xé vải, toàn bộ đều bị xoắn nát, rách tả tơi.
Mười mấy đầu cự mãnh màu xanh lá kia cũng bị kiếm khí quấn lấy, chém thành vài đoạn.
"Bạo!"
Đông Phương Bạch đồng tử hơi hơi co rụt lại, tay bấm pháp quyết, bỗng nhiên hét lớn một tiếng.
Ầm ầm ầm!
Tàn thân của những con lục xà bành trướng mãnh liệt, sau đó bạo liệt nổ tung, hóa thành một vầng mặt trời lục sắc chói loá quét sạch non nửa bầu trời, hơn nữa lại bốc lên một cơn lốc ngập trời cuốn ra bốn phương tám hướng.
Hư không ông ông rung động lắc lư, kiếm quang đầy trời bị vụ nổ ảnh hướng đến, trở nên hỗn loạn.
Đông Phương Bạch thì nhân cơ hội này, bỗng nhiên quay người, lục sắc cuồng phong bên ngoài thân thể nổi lên, bao trùm thân thể của gã hóa thành một đám lục vân, nhưng mà lại bay vào sâu trong Tiên Cung, mới giao thủ một chút liền lập tức thối lui, không biết toan tính kế sách gì.
Hàn Lập thấy cảnh này, trong nội tâm kinh ngạc một hồi, ngay sau đó ánh mắt chợt nhíu lại, trên thân lôi quang màu vàng đại thịnh, đồng thời trong cơ thể lặng lẽ vận thần thông Nghịch Chuyển Chân Luân.
Một tiếng sét nổ mạnh, thân ảnh của hắn biến mất vô tung, sau một khắc thình lình xuất hiện ở phía trước Đông Phương Bạch.
Lần này hắn biến mất rồi lại xuất hiện nhanh đến mức khó có thể hình dung, làm Đông Phương Bạch ngẩn cả ra.
Không chờ cho Đông Phương Bạch xuất ra bất kỳ động tác gì, Hàn Lập lập tức thuận chuyển Chân Ngôn Bảo Luân, vô số gợn sóng màu vàng từ trên người hắn lan ra, với khí thế nhanh như chớp, thoáng cái bao thân thể Đông Phương Bạch lại.
Liên tiếp các động tác như mây trôi nước chảy, trong chớp mắt đã hoàn thành.
Thân hình Đông Phương Bạch xiết chặt, toàn bộ thân thể tính cả lục quang quanh người kia bị ngưng lại ở giữa không trung, giống như con ruồi bị đông cứng bên trong hổ phách vậy.
Hai mắt Hàn Lập hiện lên sát ý bén nhọn ác liệt, đưa tay bấm một cái.
Kim quang từ trong tay bắn ra chói mắt, "bụp" một cái, liền xuyên qua dưới bụng Đông Phương Bạch, tạo thành một cái lỗ lớn màu máu đỏ tươi.
Nhưng sau một kích này, sắc mặt Hàn Lập lại biến đổi mãnh liệt, lập tức bấm niệm pháp quyết thu hồi gợn sóng màu vàng.
Chỉ thấy ở phía trên thi thể Đông Phương Bạch lập tức hiện ra một tầng bạch quang, nhanh chóng biến thành một cỗ Khôi Lỗi màu trắng.
Khôi Lỗi thoạt nhìn tựa hồ là dùng thú cốt màu trắng nào đó chế thành, trên thân dán rất nhiều phù lục, đường vân màu trắng phía trên chớp động rất nhiều, tạo thành đồ án hình người, thoạt nhìn phi thường huyền diệu.
"Khôi Lỗi thế thân?" Hàn Lập sắc mặt khó coi.
Hắn đã từng đọc qua về loại bạch sắc Khôi Lỗi này được ghi chép ở trong tàng thư của Giải Đạo Nhân, nghe nói chính là một vị đại năng của Thiên Đình sáng chế ra một loại Khôi Lỗi kỳ lạ, có thể đem Tiên Linh Lực và cả lực lượng pháp tắc của bản thân rót vào bên trong Khôi Lỗi, là có thể huyễn hóa ra thế thân giống bản thể y như đúc, từ vẻ ngoài, khí tức, các phương diện khác căn bản không cách nào phát hiện ra kẽ hở.
Giải Đạo Nhân đã từng nghĩ phải lấy được một cỗ Khôi Lỗi thế thân, vốn là muốn nghiên cứu để sử dụng nhưng vẫn không thành công, không thể tưởng được hắn ở đây ngược lại là gặp được.
Vào thời khắc này, vô số lục quang thình lình xuất hiện, ngưng tụ thành một linh vực màu xanh lá bao phủ ở trên người Hàn Lập.
Một bộ cây thô chắc lộn xộn không biết ở nơi nào lăng không sinh ra, thâm nhập vào người hắn, nhanh chóng thôn phệ Tiên Linh Lực trong cơ thể hắn.
Cùng lúc đó, trên không phía trên đỉnh đầu Hàn Lập loé lên kim quang, một ngọn núi màu vàng cực lớn thình lình xuất hiện, che gần nửa bầu trời, khắp nơi trên ngọn núi khắc sâu từng đạo từng đạo phù văn vô cùng lớn thoạt nhìn tựa hồ là một kiện Tiên Khí. Nó mang theo uy thế huỷ diệt tất cả, hung hăng đánh xuống Hàn Lập.
Trên ngọn núi, bất ngờ có rất nhiều bóng người đang khoanh chân ngồi, chính là Đông Phương Bạch, năm tên lão giả Thái Ất cảnh và cả đám tu sĩ Kim Tiên vừa rồi. Tất cả bọn chúng đều mang vẻ mặt nghiêm túc, nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, hợp lực thúc giục ngọn núi màu vàng.
Ngọn núi màu vàng chưa hạ xuống nhưng một cỗ lực lượng nặng nề không cách nào hình dung được từ trong phát ra.
"Ầm" một tiếng nổ kinh Thiên động Địa!
Ngọn núi màu vàng rơi ầm ầm xuống đất, mặt đất trong phạm vi mấy vạn dặm bỗng chốc rung động kịch liệt, toàn bộ Kim Nguyên Tiên Cung tính cả núi non trùng điệp lớn nhỏ xung quanh đồng thời bị vùi lấp xuống dưới mặt đất đến ba thước!
Đông Phương Bạch trông thấy cảnh này, trên mặt lúc này mới lộ ra vẻ tươi cười.
Tu Di Kim Sơn này chính là thứ gã đã tiêu phí cái giá rất lớn, bỏ ra không biết bao nhiêu vạn năm, thu thập Kim Nguyên thạch bên trong Kim Nguyên sơn mạch luyện chế mà thành, uy lực như thế nào, gã rõ ràng nhất.
Chỉ tiếc cái Tu Di Kim Sơn này quá lớn lại quá nặng, Tiên Linh Lực một người căn bản không cách nào thúc giục, chỉ có thể dựa vào pháp trận của Kim Nguyên Tiên Cung nơi đây thúc giục, vì vậy lần trước không mang theo bên mình, nếu không há có thể không địch lại Hàn Lập?
Tất cả tu sĩ bao gồm cả năm tên lão giả Thái Ất cảnh lúc này cùng nhao nhao thở dài một cái, trên mặt đều lộ ra vẻ hưng phấn khó hiểu.
Có thể cùng Cung chủ cùng một chỗ hợp lực khu động lực lượng của dị bảo khắc chế cường địch, thật là cơ hội ngàn năm có một để rèn luyện thể nghiệm.
Nhưng mà sau một khắc, vẻ tươi cười trên mặt Đông Phương Bạch đột nhiên cứng đờ, những người còn lại cũng nhao nhao cứng lại.
Ánh mắt mọi người đều đồng loạt nhìn lên trên ngọn núi màu vàng to lớn hơn ngàn trượng này, không ít người lộ ra thần tình khó có thể tin, giống như ban ngày nhìn thấy ma vậy.
Chỉ thấy ngọn núi khổng lồ màu vàng kia nguyên bản vững chãi lại bắt đầu ù ù lắc lư, dần dần nổi lên phía trên, tựa hồ như bị người nâng từ phía dưới lên vậy.
Rất nhanh, bọn chúng liền phát hiện là chuyện gì xảy ra rồi.
Dưới ngọn núi cực lớn là một thân hình Cự Ma ba đầu sáu tay đứng lên, đúng là bộ dạng của Hàn Lập khi thi triển Thiên Sát Trấn Ngục Công.
Hai cánh tay vừa thô vừa to nâng ngọn núi màu vàng lên giống như đang nâng lên một khối đá bình thường vậy.
"Chỉ dựa vào lực lượng thân thể làm sao có thể nâng lên được Tu Di Kim Sơn này!" Đông Phương Bạch kinh hãi hô to nhưng sau một khắc thanh âm lần nữa im bặt, dừng hẳn.
Hàn Lập biến thành Cự Ma, kim quang quanh người lượn lờ, những cái rễ cây cắm lên trên người hắn không hề thấy bóng dáng.
Trước người Cự Ma lơ lửng một gốc cây nhỏ màu vàng, bất ngờ chính là Đông Ất Thần Mộc thứ mà hắn phải vất vả mới cô đọng ra được, đang nở rộ kim quang chói mắt.
Bên trong Linh Vực, thực vật màu xanh gần đó đụng vào những kim quang này, lập tức đều hóa thành từng cỗ từng cỗ nguyên khí, giống như nhận tổ quy tông liền dung nhập vào bên trong Đông Ất Thần Mộc, kế tiếp truyền lại vào trong cơ thể Hàn Lập.
Lúc trước hắn bị hấp thu Tiên Linh Lực, bây giờ lại nhanh chóng khôi phục.
Mà Linh Vực màu xanh lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ nhanh chóng trở nên ảm đạm mỏng manh.
"Điều đó không có khả năng, Mộc Thần Linh Vực của ta tự tạo thành một hệ riêng, làm sinh sôi không ngừng, như thế nào lại bị cắn nuốt..." Nét mặt Đông Phương Bạch lộ vẻ hoảng sợ, đang muốn làm gì đó nhưng mà Cự Ma do Hàn Lập biến thành đã giành trước một bước ra tay.
Chỉ thấy bốn cánh tay còn lại của Cự Ma đột nhiên hướng lên không trung hành động, trên đầu nắm tay hiện ra một tầng hoa văn màu bạc, mỗi tay đều tự huyễn hóa ra mười cái văn trận màu bạc.
"Ầm" một tiếng, bốn đầu nắm tay to lớn đều bộc phát ra một đoàn kim quang chói mắt, đồng thời ba cái đầu Cự Ma cùng gầm lên, công kích điên cuồng lên trên bầu trời, đánh vào Tu Di Kim Sơn ở trên.
Một tiếng nổ lớn kinh thiên động địa, động tĩnh so với lúc Tu Di Kim Sơn rơi xuống đất vừa nãy còn có phần lớn hơn.
Ngọn núi màu vàng bay về phía trước, liên tiếp chấn đổ vài chục ngọn núi, lúc này mới dừng lại.
Mọi người ở phía trên ngọn núi, vừa mới bị đánh trúng, bị chấn bay hơn phân nửa. Chỉ còn lại ít người thực lực cường đại, miễn cưỡng lưu lại, vẻ mặt thực sự tràn đầy hoảng sợ, hầu như nói không ra lời.
Đông Phương Bạch túa ra khí lạnh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lúc này lập tức bấm niệm pháp quyết thu hồi Linh Vực, thân hình bỗng nhiên hóa thành một đạo lục quang, vô cùng nhanh chóng bay vào sâu trong Tiên Cung.
"Chạy đâu!" Cự Ma do Hàn Lập biến thành Cự Ma bắn đi, đuổi theo hướng Đông Phương Bạch.
Nhưng vào lúc này, một đám mây đen dày đặc che khuất cả bầu trời đột nhiên từ bên cạnh cuốn đến, chắn phía trước Hàn Lập, giữa mây đen cuồn cuộn hiện ra thân ảnh năm lão giả Thái Ất cảnh.
Năm người mỗi người cầm trong tay đại kỳ màu đen ở phía trước, ra sức phất. Phạm vi bao trùm của mây đen nhanh chóng mở rộng, bọc thân hình Hàn Lập trong đó, tiếp đó tám cái long trảo màu đen dữ tợn to bằng gian phòng từ bên trong nhanh chóng thò ra, chụp tới Hàn Lập.
Tám cái long trảo tản mát ra khí tức so vơi lúc trước hoàn toàn bất đồng, đã không còn cảm giác ăn mòn lúc trước, bộc phát ra một cỗ lực lượng xuyên thủng không thể ngăn cản, tựa hồ có thể đâm thủng cả thiên không.
Tuy rằng năm người ra tay ngăn Hàn Lập lại nhưng trong nội tâm âm thầm kêu khổ không thôi.
Dù vừa mới giao thủ một phen nhìn như ngắn ngủi nhưng cũng đủ làm cho bọn chúng hiểu rõ thực lực Hàn Lập, chỉ là bọn chúng chính là trưởng lão của Kim Nguyên Tiên Cung phải nghe theo phân phó của Cung chủ, nếu không chính là phạm tội phản nghịch.
Trước mắt chỉ có thể hy vọng bằng vào bộ Ngũ Long Ngự Thiên Kỳ này có thể ngăn cản Hàn Lập một lát, đón đọc bản dịch sớm nhất tại bachngoccsach, rồi tính sau.
"Muốn chết!" Hàn Lập hừ lạnh một tiếng, phất tay áo lên.
Bảy mươi hai chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm từ ống tay áo tuôn ào ra, sau tiếng xì xì vang lên bỗng chốc biến đổi, hóa thành bảy mươi hai đạo hồ quang điện giống như kiếm quang bắn ra Lôi Điện pháp tắc chấn động hết sức mãnh liệt, trảm lên mấy cái long trảo màu đen kia.
"Xoẹt" một tiếng, những cái long trảo màu đen kia thoạt nhìn như không thể ngăn cản, lại yếu ớt như là bùn nhão vậy, đơn giản bị điện hồ kiếm quang trảm phá.
Bên trong mây đen, cây cờ màu đen ở trong tay năm người xoẹt lên một tiếng, đều hiện ra một vết rách, vầng sáng đại giảm.
Năm người nhất thời cực kỳ hoảng sợ, vội vàng thúc giục mây đen lui về phía sau.
Thế nhưng bảy mươi hai đạo điện hồ kiếm quang tốc độ cực nhanh, loé lên hai lượt đã đuổi kịp mây đen, không nói lời gì điên cuồng bổ xuống.
Năm tên lão giả Thái Ất cảnh kinh sợ rống to, mây đen kịch liệt cuồn cuộn, nghênh đón những điện hồ kiếm quang kia, bảo quang quanh năm người chớp động, mỗi người tế ra bảo vật hộ thể.
Nhưng song phương tiếp xúc, đám mây đen kia lại giống như băng tuyết gặp lửa, chỗ tiếp xúc với điện quang 'xì xì' rồi nhanh chóng tán loạn tan rã.
Mà bảo vật hộ thể quanh năm người, một điểm uy năng còn chưa bày ra, liền bị điện hồ kiếm quang đơn giản phá hủy, nổ tung hết thảy.
Năm tên trưởng lão Thái Ất cảnh sợ hãi vạn phần, rốt cuộc hoàn toàn hiểu rõ Hàn Lập so với bọn chúng, thực lực sai biệt giống như một trời một vực, đang muốn thi triển bí thuật co rút người đào tẩu lúc trước.
Nhưng kim quang lóe lên, nơi cổ năm người lăng không lơ lửng một đạo điện hồ kim quang, kiếm ý sắc bén ác liệt bao phủ xuống. Năm người như rơi xuống vực sâu không đáy, lòng lạnh buốt vô cùng, Tiên Linh Lực vận chuyển đình trệ lại, lập tức không dám cử động nữa.
Những tên tu sĩ Kim Tiên xung quanh thấy Đông Phương Bạch đào tẩu, đã có không ít người không còn ý chí chiến đấu, nhao nhao chạy trốn tứ tán, còn lưu lại phần lớn là thủ hạ chính của năm lão giả Thái Ất cảnh kia.
Những người này vốn định sau khi theo sát năm vị trưởng lão, tiếp tục đánh giết Hàn Lập, hiện giờ mắt thấy cảnh này, trên mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ, đều đứng sững lại.
Sau đó không biết người nào kinh hô lên một tiếng, những người còn lại thoáng giật mình, lập tức hiện trường trở nên rối loạn, ban đầu vốn xúm lại đã biến thành chạy trốn tứ tung.
Một cảnh tan đàn xẻ nghé hiện ra trước mắt.