"Các ngươi chính là Thiên Âm Ngũ Tử? Hãy tự báo tên của mình ra." Hàn Lập không để ý tới những tu sĩ Kim Tiên kia, nhìn về phía năm tên lão giả, lạnh giọng quát.
"Tại hạ Âm Thiên Hổ, mong rằng Hàn đạo hữu hạ thủ lưu tình, chuyện giữa các hạ và Đông Phương cung chủ, kỳ thật chúng ta không rõ lắm." Năm người nhìn nhau một cái, lão giả ngoài cùng bên trái mặt lộ vẻ nịnh nọt tươi cười, chắp tay thi lễ với Hàn Lập nói.
Dung mạo năm người mặc dù tương tự nhau nhưng vẫn có chút khác biệt, mà trên tay mỗi người đều đeo một hắc ngọc giới chỉ, thoạt nhìn là nhẫn trữ vật, trên mặt nhẫn của mỗi người khắc năm chữ nhỏ: Hổ, Lộc, Hùng, Viên, Ưng. Nhẫn của lão này là một chữ Hổ.
"Tại hạ Âm Thiên Lộc, bái kiến Hàn đạo hữu." Lão giả bên cạnh mang nhẫn chữ Lộc, cũng lộ ra vẻ lấy lòng.
"Âm Thiên Hùng." Bên cạnh Âm Thiên Lộc là một lão giả mặt chữ điền, ánh mắt khẽ động, không kiêu ngạo không tự ti nói.
"Hừ! Lão tử là Âm Thiên Viên, nếu tài nghệ không bằng người, muốn chém giết muốn róc xương thịt, muốn làm gì cũng được." Lão giả ngoài cùng bên phải mặt mũi tràn đầy ngạo khí, hừ lạnh nói.
"Tứ đệ, không nên nói bậy!" Sắc mặt Âm Thiên Hổ đại biến, quát lớn.
Nhưng vào lúc này, trên thân người cuối cùng đột nhiên đại thịnh huyết quang, thân thể bỗng nhiên co rút nhỏ gấp bội, tránh thoát kiếm quang nơi cổ, sau đó hóa thành một đạo huyết ảnh bỏ chạy về phía xa, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng gã không chạy được bao xa, đạo kiếm mang như hồ quang điện kia lóe lên trống rỗng xuất hiện bên cạnh, sau đó lấy tốc độ nhanh hơn mấy lần so với gã chém qua thân một cái.
"Bành" một tiếng, thân thể người này lập tức vỡ ra, hóa thành mảng lớn vết máu.
"Ngũ đệ!"
"Hàn đạo hữu hạ thủ lưu tình!"
Bốn người còn lại thấy thế, sắc mặt nhao nhao kinh hãi, la lên.
Thân thể Hàn Lập không nhúc nhích, hư không sau lưng lóe lên ánh bạc, xuất hiện một bóng người màu đen, chính là Đề Hồn.
Hai tay nàng nắm vào trong hư không một cái, lòng bàn tay sáng rõ huyết quang, hình thành hai vòng tròn huyết sắc, phát ra một cỗ lực thôn phệ.
"Vèo" một tiếng, một đoàn quang mang thần hồn từ trong vết máu bắn ra, rơi vào trong tay nàng.
Cùng bị hút theo thần hồn tới, còn có pháp khí trữ vật của gã kia, trên mặt nhẫn viết một chữ Ưng.
Bốn người kia thấy cảnh này, sắc mặt đều biến đổi, vô thức muốn làm gì đó nhưng nhìn thấy kiếm quang trên cổ, lại trở nên trung thực đứng yên.
"Chúng ta là người tu luyện, trên tay đã giết không ít mạng người, chuyện này không là gì. Bất quá Hàn mỗ thống hận nhất hạng người tùy ý lạm sát người yếu ớt, phàm những ai đã làm việc này, hôm nay một tên Hàn mỗ cũng sẽ không bỏ qua! Đại danh Thiên Âm Ngũ Tử các ngươi, ta đã sớm nghe qua, kêu các ngươi báo ra tính danh là để cho các ngươi được chết rõ ràng thôi!" Hàn Lập từ tốn nói.
Bốn người nghe vậy đều biến sắc, đang muốn chạy trốn nhưng bị ánh mắt Hàn Lập nhìn chằm chằm, không dám động đậy nữa.
"Kẻ đào tẩu vừa rồi là Âm Thiên Ưng hả, hắn vì luyện chế một kiện Huyết Đao Tiên khí đã huyết tế hơn trăm thành trì phàm nhân, tàn sát sinh linh đâu chỉ ức vạn. Chết không có gì đáng tiếc." Hàn Lập chậm rãi nói ra.
Bốn người nghe lời này, trong lòng giật mình, Âm Thiên Ưng huyết tế thành trì phàm nhân để luyện bảo, thực hiện dị thường bí mật, làm sao người này lại biết?
"Âm Thiên Hổ, ngươi nhiều năm trước từng tu luyện tại Thương Vân sơn mạch, mượn nhờ âm khí nơi đó đột phá bình cảnh. Vì cướp đoạt một chỗ âm khí nồng đậm để tu luyện đã tàn sát một tông môn nhỏ trong Thương Vân sơn mạch là Kim Phong tông. Toàn tông trên dưới hơn hai ngàn người đều bị ngươi sát hại, có việc này không?" Hàn Lập nhìn về phía Âm Thiên Hổ, nói ra.
"Đạo hữu, sợ là ở trong đó có gì hiểu lầm, tại hạ. . ." Sắc mặt Âm Thiên Hổ trắng bệch, nói không nên lời.
"Âm Thiên Lộc, ngươi vì tu luyện một bộ tà bảo Tử Mẫu Truy Hồn Phiên đã cho thủ hạ ngươi tiến vào trong thế tục, trắng trợn bắt hoài thai sáu tháng trở lên để huyết tế cờ này. Ta nói không oan uổng ngươi chứ?" Hàn Lập không để ý đến Âm Thiên Hổ, ánh mắt dời về hướng Âm Thiên Lộc, tiếp tục nói.
Sắc mặt Âm Thiên Lộc thảm biến, thân thể không tự chủ không ngừng run rẩy.
"Âm Thiên Hùng, chớ có làm ra bộ dạng chính nhân quân tử. Ta sớm đã điều tra rõ, tính tình ngươi âm tà, lại tu luyện tà công Âm Dương Hợp Hoan Quyết. Những năm gần đây gia nhập Tiên cung có chừng mấy trăm nữ tu Đại Thừa kỳ trở lên ở các đại tông phái Kim Nguyên Tiên Vực vô cớ mất tích, đều bị ngươi âm thầm bắt giữ, hút sạch nguyên âm." Ánh mắt Hàn Lập chuyển về hướng Âm Thiên Hùng, lạnh giọng nói ra.
Thân thể Âm Thiên Hùng lắc lư một cái, sắc mặt trong nháy mắt không còn một tia huyết sắc.
"Còn ngươi, Âm Thiên Viên, ngươi mặc dù không giống mấy huynh đệ của ngươi, vì dục vọng của bản thân mà giết người nhưng ngươi lại là chó săn trung thành của Đông Phương Bạch. Những năm gần đây, phụng lệnh Đông Phương Bạch âm thầm tàn sát không biết bao nhiêu tộc đàn tông môn, chết một vạn lần không đủ rửa sạch tội lỗi của ngươi." Cuối cùng Hàn Lập nhìn về phía Âm Thiên Viên, nói ra.
"Ngươi tra ngược lại khá rõ ràng, không sai, mấy năm nay ta tiêu diệt tông môn tộc đàn không tới một trăm thì cũng mấy chục cái, sớm đã đủ vốn, các hạ muốn giết cứ giết!" Âm Thiên Viên nhíu mày lại, nhưng không lộ ra vẻ sợ hãi mảy may, ngược lại cười ha ha nói cứng.
Hàn Lập cười lạnh một tiếng, đang muốn ra tay diệt bốn người.
Nhưng vào lúc này, trên mặt Âm Thiên Viên hiện ra một tầng huyết hồng, tiếng cười đột nhiên trở nên bén nhọn, phảng phất viên hầu khóc nỉ non.
Tiếng cười kia ẩn chứa một loại lực lượng pháp tắc kỳ lạ, màng nhĩ Hàn Lập như bị cương châm đâm mãnh liệt một cái, cho dù giờ phút này lấy nhục thân cứng cỏi của hắn cũng phải đau đớn một hồi, tay bấm niệm pháp quyết liền dừng một chút.
Thân hình ba người Âm Thiên Hổ, Âm Thiên Lộc, Âm Thiên Hùng uốn éo như thiểm điện bắn lùi về sau, thoát ly điện hồ kiếm quang kiềm chế.
Âm Thiên Viên cũng thoát ly kiếm quang nhưng không lui lại, mà phóng tới phía Hàn Lập.
"Thực lực kẻ này quá mạnh, ta ngăn chặn hắn, các ngươi mau trốn!" Âm Thiên Viên hét lớn một tiếng, lập tức làn da toàn thân đều biến thành màu đỏ như máu, đồng thời bỗng nhiên phồng lên, hóa thành một đại cầu huyết sắc, bắn tới phía Hàn Lập.
"Tứ đệ!" Âm Thiên Hùng thấy cảnh này, hai mắt trở nên đỏ hồng, muốn quay lại nhưng bị Âm Thiên Hổ kéo lại.
"Tứ đệ đã dùng Hồng Liên Đoạn Diệt Đại Pháp, không cứu được nữa rồi, ngươi muốn cái chết của hắn trở nên không có chút ý nghĩa nào sao, đi mau!" Âm Thiên Hổ hét lớn một tiếng, lôi kéo Âm Thiên Hùng định bay về phía xa.
Vào thời khắc này, "ầm" một tiếng vang trầm thấp truyền đến, một đoàn huyết quang loá mắt xen lẫn phong bạo cuồn cuộn, nổ bắn vẩy ra.
Hàn Lập yên lặng thu hồi nắm đấm, sắc mặt bình tĩnh, bên ngoài thân hiện ra một tầng tinh mô.
Máu tươi phong bạo vẩy ra đụng phải thân thể, bị tầng tinh mô kia tuỳ tiện ngăn lại, chéo áo của hắn cũng không bị tổn thương chút nào.
Ba người Âm Thiên Hổ thấy cảnh này, trong lòng hoảng hốt, Âm Thiên Hùng cũng không nhắc lại việc hỗ trợ mà cả ba người lập tức chia ra bỏ chạy.
Bên ngoài thân Âm Thiên Hổ "phừng" một tiếng, cháy lên một ngọn lửa màu đen, cả người trong nháy mắt hóa thành một đoàn hỏa cầu màu đen to lớn, nhanh như điện chớp bỏ chạy về phía trước.
Âm Thiên Lộc há miệng nuốt vào một viên đan dược màu xanh, đan dược vừa mới vào bụng, trên thân lập tức hiện ra một đầu hư ảnh cự lộc màu xanh. Nó ngửa đầu phát ra một tiếng tê minh, bốn vó tung bay, hóa thành một đạo thanh hồng vô cùng nhanh chóng vọt tới phía trước.
Âm Thiên Hùng phản ứng cũng cực nhanh, trên thân nổi lên một tầng hắc quang như gợn nước, cả người trong nháy mắt trở nên trong suốt, lóe lên dung nhập vào dưới mặt đất, không thấy bóng dáng.
Hàn Lập thấy cảnh này, tay trái đánh vào hư không một quyền, tay phải bấm niệm pháp quyết vung lên, chỗ mi tâm loé lên tinh quang, một đạo kiếm ảnh mơ hồ từ đó bắn ra, lóe lên chui vào hư không trước người biến mất.
Âm Thiên Hổ khó khăn lắm mới bay ra mấy ngàn trượng, một chỗ hư không sau lưng bỗng ba động, một đoàn quyền ảnh màu vàng to bằng gian phòng nổi lên, nhanh như điện chớp đánh vào trên người gã.
"Bành" một tiếng vang thật lớn, thân thể Âm Thiên Hổ gồm cả hỏa cầu màu đen bên ngoài cùng bạo liệt ra, hóa thành huyết vũ đầy trời.
Cơ hồ ngay lúc đó, phía trước Âm Thiên Lộc loé lên kim quang, một đạo điện hồ kiếm quang từ đó bắn ra, chém về phía Âm Thiên Lộc.
Âm Thiên Lộc đang phi độn về phía trước, căn bản không dự liệu được phía trước sẽ xuất hiện kiếm quang, mà tốc độ kiếm quang quá nhanh, y cũng không kịp mảy may trốn tránh.
"Xoẹt" một tiếng vang nhỏ, cả người Âm Thiên Lộc liền bị chém thành hai nửa.
Một nơi nào đó trong lòng đất, Âm Thiên Hùng đang toàn lực lẩn trốn về phía trước. Bạch ngọc sách. Bỗng cạnh gã loé lên tinh quang, một đạo kiếm ảnh óng ánh hiện ra, nhanh như chớp động chém xuống một cái. Một tiếng hét thảm từ dưới đất truyền ra, sau đó liền im bặt.
Đề Hồn thấy cảnh này, hai tay huy động, lòng bàn tay chập chùng huyết quang. "Vèo" một tiếng, ba đám quang mang thần hồn từ các nơi bắn về, rơi vào trong tay nàng.
Thần hồn Âm Thiên Hùng tiềm nhập trong lòng đất dưới nhát chém của Thần Niệm Chi Kiếm mà bị diệt, hoàn toàn biến mất.
Trong bàn tay nàng giờ phút này lơ lửng bốn đám thần hồn, biến hoá lúc lớn lúc nhỏ, tỏa ra ba động thần hồn cường đại. Chúng ra sức giãy dụa nhưng không hề có tác dụng, căn bản không cách nào rời khỏi hai tay mảy may.
"Khoan hãy ăn, trước tra một chút ký ức của bốn người này." Hàn Lập nhìn Đề Hồn một cái, nhàn nhạt nói một câu.
Lần này hắn giết tới Kim Nguyên Tiên Cung, một mặt là muốn giết bọn người Đông Phương Bạch báo thù cho Thanh Hồ tộc và những người khác, một mặt khác là vì trong Kim Nguyên Tiên Cung có một toà Khóa Vực Truyền Tống Trận dùng vượt vực để kết nối với các Tiên Vực khác.
Bây giờ hắn đã triệt để bại lộ hành tung, tiếp tục lưu lại Kim Nguyên Tiên Vực, sẽ bị truy sát càng ngày càng nhiều, nên muốn lợi dụng toà trận pháp truyền tống này, nhanh chóng rời khỏi Kim Nguyên Tiên Vực.
"Bốn kẻ này tại Kim Nguyên Tiên Vực hoành hành không sợ, làm đủ trò xấu, ta sẽ không ăn thần hồn của chúng. Sau khi sưu hồn, ta muốn đem chúng luyện nhập vào bên trong Hồn khí, tra tấn một vạn năm." Khuôn mặt Đề Hồn lạnh lùng, lạnh giọng nói ra.
Vừa nói xong, trong miệng nàng lẩm bẩm, trong tay hiện ra đạo đạo u quang màu đen, quấn chặt lấy thần hồn bốn người, thi triển Sưu Hồn thuật.
Hàn Lập thấy vậy, không tiếp tục để ý Đề Hồn nữa, bên ngoài thân đại thịnh lôi quang màu vàng, bao phủ Đề Hồn vào trong đó, lập tức chuyển động, hóa thành một đạo điện quang màu vàng đuổi theo hướng Đông Phương Bạch.
Hắn bắt Thiên Âm Ngũ Tử, nói rõ tội lỗi của bọn chúng rồi mới tru sát, nói đến thì phức tạp, kỳ thật trước sau bỏ ra bất quá mười cái hô hấp ngắn ngủi mà thôi, Đông Phương Bạch cũng không thể bay ra khỏi phạm vi thần thức của hắn.
Hàn Lập thông qua thần thức khóa chặt hành tung Đông Phương Bạch, toàn lực thi triển Lôi Độn chi thuật, rất nhanh liền đuổi tới sau đối phương mấy trăm dặm.
"Hừ! Ngươi cho rằng thoát được ta sao?" Hàn Lập hừ lạnh một tiếng, vung tay áo lên.
Bảy mươi hai đạo điện hồ kiếm quang quay tít một vòng, trong nháy mắt hợp lại làm một, hóa thành một đạo điện quang thô to, tốc độ đột ngột tăng lên gấp mấy lần.
Một tiếng sấm sét nổ vang trời, điện quang thô to trong chớp mắt đuổi kịp Đông Phương Bạch, mãnh liệt chém xuống đầu gã.