"Ha ha, Dịch huynh lấy được giấy phép đặc biệt, những năm này một mực bế quan, vì vậy không biết người nọ cũng bình thường. Hắn tên là Lệ Phi Vũ, là Huyền đấu sĩ mới đưa tới những năm gần đây, mặc dù chỉ mở ra hơn bốn mươi huyền khiếu, nhưng thực lực coi như không tệ, đã từng đánh bại Độc Long đạo hữu, lại thêm thân là Nhân tộc, cho nên có chút danh khí, bất quá từ năm năm trước tựa hồ cũng đã lấy được giấy phép đặc biệt, một mực bế quan không ra." Đồ Cương liếc Độc Long bên cạnh, cười nói.
"Hừ, năm đó tình huống đặc thù, ta nhất thời chủ quan mà thôi. Chuyện quá khứ, còn nhắc lại làm gì!" Độc Long hừ một tiếng, trừng mắt với Đồ Cương.
"Nhân tộc? Như thế đúng là sự tình mới lạ, chẳng lẽ cũng định đi Huyền Thành tham gia hội võ?" Thanh niên tóc vàng nghe thế, trong mắt lướt qua một tia khinh miệt.
"Có lẽ vậy, nếu không vì sao phải bế quan nhiều năm như vậy?" Đồ Cương cười hắc hắc một tiếng, nói.
Hàn Lập vừa ngồi xuống, lập tức có thị nữ đưa lên một chung trà.
Hắn nâng chung trà lên, nhấp một ngụm nước trà.
"Lệ đạo hữu, đã lâu không gặp." Một thanh âm vang lên, đúng là Cốt Thiên Tầm đi tới, mỉm cười bắt chuyện với hắn.
Diêu Ly đi theo bên cạnh, vẫn lãnh đạm với Hàn Lập giống lúc trước, hai mắt nhìn lên trời, một bộ dạng xa cách.
"Cốt đạo hữu, đã lâu không gặp." Hàn Lập không để ý đến Diêu Ly kia, gật đầu nhẹ với Cốt Thiên Tầm.
"Ta đoán được, lấy thực lực Lệ đạo hữu, Thần Dương đạo hữu nhất định sẽ mời đi theo. Mấy năm này nghe nói Lệ đạo hữu một mực bế quan tu luyện, thực lực tựa hồ lại tiến triển nhanh." Cốt Thiên Tầm nhìn trên dưới đánh giá Hàn Lập vài lần, trong đôi mắt đẹp dịu dàng chớp lên hào quang, cười nói.
"Cốt đạo hữu khen trật rồi, muốn nói thực lực tinh tiến, chỉ sợ ngươi mới thực tiến triển nhanh, thật sự là rất đáng mừng." Hàn Lập nhìn Cốt Thiên Tầm, khóe miệng nhếch lên.
Vẻ tươi cười của Cốt Thiên Tầm hơi cứng lại.
Năm đó nàng lấy được hai kiện bảo vật trong bí khố, đột phá bình cảnh tu vi, thực lực xác thực tiến nhanh không ít.
Việc này nàng giữ kín không nói ra, chưa từng thảo luận với bất kỳ kẻ nào, hơn nữa chỉ cần mình không biểu hiện ra, tu vi thân thể từ bên ngoài nhìn vào rất khó phát hiện ra, vậy mà Hàn Lập chỉ liếc mắt qua đã khám phá ra thực lực của nàng!
Cốt Thiên Tầm có chỗ không biết, Hàn Lập mấy năm này thân thể tu vi đột nhiên tăng mạnh, cảm ứng tự nhiên càng thêm linh mẫn, lại thêm với thần thức của hắn vô cùng cường đại, mới liếc mắt liền khám phá ra thực lực chân thật của Cốt Thiên Tầm.
"Không thể tưởng được Lệ đạo hữu không chỉ thực lực cường đại, ánh mắt cũng nhạy bén như thế, bội phục." Thần tình Cốt Thiên Tầm lập tức khôi phục bình tĩnh, ngồi xuống bên cạnh Hàn Lập.
Nơi xa thanh niên tóc vàng thấy cảnh này, sắc mặt cũng trầm xuống.
"Tốt rồi, Cốt đạo hữu, ta và ngươi cũng không nên tâng bốc lẫn nhau. Cốt đạo hữu ở tại Thanh Dương lâu hơn nhiều so với Lệ mỗ, chắc là càng thêm hiểu rõ hội võ năm thành, không biết có thể giải thích cho ta một chút hay không." Hàn Lập vừa cười vừa nói.
Cốt Thiên Tầm hé miệng cười cười, đang muốn mở miệng.
"Hặc hặc, để cho chư vị đợi lâu, thật sự là có lỗi quá." Một hồi tiềng cười to cởi mở truyền đến, Thần Dương mặc quần áo và trang sức thành chủ, từ chỗ sâu bên cửa hông đại điện đi đến vị trí chủ tọa, ngồi xuống.
Giải Đạo Nhân vẫn giống như trước kia, yên lặng đi theo sau lưng gã.
Hàn Lập quét mắt về phía Giải Đạo Nhân, bất quá Giải Đạo Nhân lại đứng rủ con mắt xuống, cũng không để ý tới hắn.
Hàn Lập thấy cảnh này, lông mày chau nhẹ lại, rồi lại giãn ra.
"Tham kiến thành chủ!" Mọi người trong điện đều đứng dậy, thi lễ một cái.
Hàn Lập và Cốt Thiên Tầm cũng ngừng nói chuyện, đứng dậy hành lễ.
"Chư vị đều là cánh tay đắc lực của Thanh Dương thành ta, không cần khách khí như thế, đều ngồi xuống đi." Hai tay Thần Dương lăng không ấn xuống, vừa cười vừa nói.
Mọi người nghe vậy ngồi xuống, không người nào nói chuyện tiếp, trong điện tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
"Ngày hôm nay triệu tập chư vị tới đây, chắc hẳn chư vị cũng đã biết mục đích, chính là vì chuyện hội võ năm thành. Ngày hội võ đã tới gần, trên đường đi cũng tốn không ít thời gian, chúng ta lát nữa sẽ xuất phát, chỉ là trước khi lên đường có một số việc cần nói rõ cùng chư vị một chút." Thần Dương cất giọng nói.
"Xin hỏi thành chủ, chẳng lẽ hội võ có biến cố gì?" Thanh niên tóc vàng mở miệng hỏi.
"Vị đạo hữu kia là?" Hàn Lập liếc nhìn thanh niên tóc vàng, nhẹ giọng hỏi.
"Hắn chính là Dịch Lập Nhai, những năm này một mực bế quan tu luyện, vì vậy Lệ đạo hữu ngươi không nhận ra." Cốt Thiên Tầm nhẹ giọng đáp.
Hàn Lập nghe vậy ánh mắt bỗng nhúc nhích, cái tên Dịch Lập Nhai này hắn đã nghe tiếng từ lâu, người này là Huyền đấu sĩ mạnh nhất ở khu thứ hai, thực lực mạnh đã được mọi người chứng thực, có thể xem là cao thủ thứ hai ở Huyền Đấu Trường đứng ngay dưới Cốt Thiên Tầm.
"Biến cố thì không có, chỉ là ta nhận được tin tức, Ách Quái thành chủ phi thường coi trọng lần hội võ này, nên ban thưởng rất cao trước giờ chưa từng có, ba thành khác đều cực kỳ coi trọng, phái đi đội hình cường đại nhất tham gia." Thần Dương khẽ cười nói.
Nghe nói thế, mọi người tại đây lập tức đều động dung.
Trong lòng Hàn Lập khẽ động, Ách Quái thành chủ ban trọng thưởng như thế, chẳng lẽ trận hội võ này có nội tình gì khác?
"Thanh Dương thành ta thân là một trong tứ đại thành phụ thuộc, lần này hội võ tuyệt đối không thể rớt lại phía sau, chư vị cần phải cố gắng tranh tài, không được ném đi thể diện bổn thành!" Ngữ khí Thần Dương trịnh trọng nói.
"Thành chủ yên tâm, chúng ta tuyệt không ném đi thể diện Thanh Dương thành!"
"Đúng vậy, lúc này nhất định phải làm cho ba thành khác, còn có người xem ở thành chủ Huyền Thành thấy sự lợi hại của chúng ta!" Trong điện mọi người huyên náo một hồi, nhao nhao la lớn lên.
"Tốt, có chư vị nói thế, ta cũng yên lòng, việc này không nên chậm trễ, vậy liền lên đường thôi." Trên mặt Thần Dương lộ ra vẻ tươi cười, sau đó dẫn đầu đi ra ngoài điện.
Trong điện mọi người đều đuổi theo, một đoàn người rất nhanh đã ra ngoài Thanh Dương thành.
Ngày hôm nay thời tiết có chút trong sáng, mặt đất vẫn bão cát như trước, dõi mắt nhìn ra, xa xa một mảnh bão cát mênh mông mờ nhạt, cuồng vũ cuốn lên trời.
Hơn mười đầu dị thú Lân giáp đóng ở chỗ này, thân thể đều dị thường khổng lồ, có chút thần mã, trên thân Lân thú đều cột vào một tấm yên lớn để cho người cưỡi.
Thần Dương đi trước leo lên lưng một đầu Ô Lân Tượng đứng ở đầu tiên, Giải Đạo Nhân cũng nhảy lên theo.
Những người khác tự mình tìm kiếm Lân thú cưỡi, số lượng Lân thú rất nhiều, một ít người quen lại ngồi chung một thú, vì vậy cũng không có chen chúc.
Hàn Lập nhìn về phía một đầu Lân thú hình mã chưa có người cưỡi, đang muốn leo lên.
"Lệ đạo hữu, nếu không chê, không ngại ngồi chung một chỗ với Thần mỗ, như thế nào?" Thần Dương chợt nhìn lại, vừa cười vừa nói.
Ánh mắt Hàn Lập bỗng nhúc nhích, liếc nhìn Giải Đạo Nhân bên cạnh, mặt giãn ra cười nói: "Có thể ngồi chung một chỗ với thành chủ, chính là vinh hạnh của tại hạ."
Vừa nói xong, dưới chân hắn điểm xuống mặt đất một cái, tung bay lên.
"Cốt đạo hữu không bằng ngồi chung một chỗ với ta, như thế nào, đường xá cô đơn lạnh lẽo, nhân số nhiều thì càng dễ dàng nói chuyện giải buồn." Thần Dương lại nhìn về phía Cốt Thiên Tầm, mời nói.
"Cung kính không bằng tuân mệnh." Cốt Thiên Tầm tự nhiên cười nói, cũng leo lên yên thú.
Thần Dương vung tay lên, Ô Lân Cự Tượng cất bước, đi thẳng về phía trước.
Cách đó không xa trên mặt đất, Dịch Lập Nhai thấy cảnh này, sắc mặt có chút khó coi.
Gã hừ lạnh một tiếng, quay người leo lên một đầu Lộc Lân thú lớn.
Một đoàn người rất nhanh xuất phát, tốc độ những Lân thú kia đều cực nhanh, rất nhanh biến mất ở cuối chân trời xa xa.
...
Thời gian nhoáng một cái lại qua hơn hai năm.
Cuối một mảnh bình nguyên bụi đất tung bay, xuất hiện một dãy sơn mạch liên miên thế núi cao ngất, tựa như người khổng lồ vắt ngang trời đất.
Cách sơn mạch hơn trăm dặm bên ngoài, một đội ngũ với hơn mười đầu dị thú Lân giáp tạo thành, đang chậm rãi đi về phía trước.
Trên lưng Ô Lân Tượng dẫn đầu đang có ba người khoanh chân ngồi, đúng là Thần Dương, Hàn Lập cùng Cốt Thiên Tầm.
Lúc này, Hàn Lập đang híp hai mắt, nhìn xuyên thấu qua bình nguyên bụi mù nổi lên bốn phía, nhìn đến phiến sơn mạch phía trước, nhưng thấy dưới bóng dãy núi là một mảnh hình dáng mơ hồ, tựa hồ là một toà thành trì chiếm diện tích không nhỏ.
"Thần thành chủ, thành trì ở dưới sơn mạch phía trước có phải là Huyền Thành không?" Hàn Lập thu hồi ánh mắt, mở miệng hỏi.
"Không sai. Phiến sơn mạch kia tên là Trọng Huyền sơn mạch, Huyền Thành chính là dựa vào thế núi, xây dựng náu dưới núi, như vậy có thể chống được nạn bão cát quấy nhiễu, lại có thể kết hợp thế núi, tăng cường phòng ngự. Thanh Dương thành chúng ta xây dựng cũng không sai biệt lắm, đáng tiếc quy mô nhỏ hơn rất nhiều." Thần Dương gật đầu nhẹ, cười nói.
"Đã có Thần Dương thành chủ dẫn đầu, ta nghĩ tương lai Thanh Dương thành sẽ cải biến rất nhiều, vượt qua Huyền Thành thì không dám nói, nhưng biến thành thành trì đứng đầu trong bốn thành phụ thuộc cũng là việc đáng chờ mong." Cốt Thiên Tầm vừa cười vừa nói.
"Hặc hặc... Vậy nhờ cát ngôn của đạo hữu rồi." Thần Dương cười vang nói.
Ba người một đường nói chuyện phiếm, rất nhanh đã đến dưới thành.
So với lúc trước nhìn thấy hình dáng mơ hồ từ xa, hùng thành trăm trượng trước mắt càng thêm bao la hùng vĩ.
Toàn thân tường thành dùng loại nham thạch màu đen chồng lên xây thành, cách mỗi khoảng lại khảm nạm từng khối tinh cốt Lân thú cực lớn màu trắng, phía trên hiện ra màu óng ánh sáng bóng, thoạt nhìn hết sức kỳ lạ.
Trong lòng Hàn Lập biết vật ấy cũng không phải dùng để làm vật trang trí, ở trên ẩn chứa lực lượng tinh thần, cùng loại với pháp trận bảo vệ thành, có thể tăng cường lực phòng ngự của tường thành, chỉ là phương thức này thì Thanh Dương thành cũng không thể làm được.
Cổng thành có tổng cộng ba cái, cổng chính giữa cao vài chục trượng, hai bên thì thấp hơn một chút, phía trong ngoài cổng tò vò đều có binh sĩ mặc giáp, tay cầm binh khí trấn thủ.
Ba cổng tò vò tuy đều mở rộng, nhưng cổng chính lại không có người ra vào, chỉ có hai bên cổng tò vò kia liên tiếp có người ra vào.
Thần Dương mang theo đám người Hàn Lập đi thẳng tới cổng chính, sau đó lấy ra tín vật thành chủ Thanh Dương thành đưa cho giáp sĩ thủ thành, lập tức có một gã thanh niên mày rậm mặc áo đen chạy ra đón chào.
"Nguyên lai là Thần thành chủ cùng chư vị khách quý Thanh Dương thành, không tiếp đón từ xa rồi. Tại hạ Đồng Tùng, chịu trách nhiệm tiếp dẫn chư vị tiến về phủ Thành chủ." Thanh niên mày rậm tự giới thiệu, mở miệng nói ra.
"Đồng đạo hữu, khách khí, không biết người ba thành kia đã đến chưa?" Thần Dương đáp lễ, lại hỏi.
"Khách quý Thông Dư thành, Huyền Chỉ thành cùng Bạch Nham thành đều đã đến, chờ đón các ngươi đến phủ Thành chủ, thành chủ đại nhân đã muốn gặp mặt chư vị rồi." Đồng Tùng trả lời.
"Cũng là chúng ta làm chậm thời gian, thực sự xấu hổ." Thần Dương mở miệng nói ra.
"Thần thành chủ không cần như thế, chư vị đến vẫn đúng thời gian đến đấy, cũng không có chậm trễ." Đồng Tùng vội khoát khoát tay, nói ra.
"Việc này không nên chậm trễ, vậy làm phiền Đồng đạo hữu, dẫn chúng ta đến phủ Thành chủ rồi." Thần Dương gật đầu nói.
Đồng Tùng đáp lại một tiếng, rồi phân phó cấp dưới đi trước một bước quay về phủ Thành chủ báo tin, còn mình thì mang theo đoàn người Thanh Dương thành đi qua cổng chính tiến nhập vào Huyền Thành.