Cũng không lâu sau, quang trụ màu vàng phóng lên tận trời đột nhiên chớp động kịch liệt, cánh cửa đá phong cách cổ xưa kia chập chờn kim quang, có vẻ hơi mơ hồ không rõ.
Thấy tình hình này, hiện trường lập tức an tĩnh lại, ánh mắt mọi người chung quanh đồng loạt rơi vào trên đạo quang trụ màu vàng kia.
Tất cả mọi người nhao nhao nín thở, tựa hồ đang chờ đợi cái gì.
Quang trụ chớp động kéo dài bất quá một nén nhang công phu, tiếp theo toàn thân sáng rõ, trở nên chói mắt dị thường, nhưng sau một khắc liền nhanh chóng thu nhỏ lại. Sau một hai cái hô hấp liền biến mất không còn tăm tích, cửa đá vốn bị nó bao phủ lập tức hiển lộ ra.
Cơ hồ ngay lúc quang trụ biến mất, bọn người Tô An Thiến, Lôi Ngọc Sách lập tức bắn nhanh tới như điện, nhào về phía cửa đá màu vàng.
"Ầm" một tiếng vang trầm truyền đến, trên cửa đá nổi lên đạo đạo gợn sóng trong suốt, thân hình mấy người bị đẩy lùi ra sau.
Cận Lưu gấp gáp nhất nên thậm chí đụng cả mặt vào, cái trán bị dập một chỗ khiến gã nhịn không được lớn tiếng chửi loạn xạ.
Những người khác cũng đang muốn bay nhào tới, thấy cảnh này, vội vàng dừng lại.
Đám người lúc này mới nhìn rõ, trong cửa đá giờ phút này còn có một màn sáng trong suốt, không nhìn kỹ rất khó phát hiện.
"Là cấm chế!" Bọn người Tô An Thiến mặc dù không bị thương nhưng lông mày cũng nhíu lại.
Con ngươi Lôi Ngọc Sách co rụt lại, tay trái nhấc lên, năm ngón tay vạch lên hư không phía trước cửa đá.
Xuy xuy xuy!
Năm đạo kiếm quang màu vàng dài mười trượng nổi lên trước cửa đá. Mỗi một đạo đều sáng như kiêu dương, như thiểm điện trảm lên cửa đá.
Năm đạo kiếm khí theo âm thanh vỡ vụn ra, nhưng màn sáng trong suốt trên cửa đá chỉ hơi run lên một chút, tiếp theo lại khôi phục như thường.
"Màn sáng này mặc dù kiên cố, nhưng cũng không phải vững như thành đồng, chúng ta nơi này người nhiều như vậy thì chỉ cần đồng loạt ra tay, tin tưởng tốn hao chút thời gian tất nhiên có thể phá giải nó." Lôi Ngọc Sách thu bàn tay về, cao giọng nói.
"Vậy còn chờ gì, mau mau phá giải cấm chế cuối cùng của động phủ này. Thanh Tác cốc, các ngươi có một bộ Thanh Tác đại trận, uy lực không tệ lắm, nhanh thi triển ra. Linh Tiêu môn, uy lực Linh Tiêu Liệt Dương Thuật của các ngươi tạm được, nhanh dùng đi. Còn có Lăng Nguyệt quán. . ." Cận Lưu nghe vậy, quát bảo với tám tông phái, ngữ khí lăng lệ, giống như đang quát bảo cháu chắt của mình.
Người của các tông môn như Thanh Tác cốc thầm giận trong lòng, nhưng không nói gì thêm vì dù sao giờ phút này bí cảnh đã ở trước mắt. Mỗi tông môn tự mình thi triển thủ đoạn, công kích cấm chế trên cửa đá.
Mấy người Tô An Thiến, Lôi Ngọc Sách cũng không nhàn rỗi, ào ào xuất thủ.
Trong lúc nhất thời, từng đạo quang mang của bí thuật và tiên khí nện lên cấm chế trên cửa đá, phát ra tiếng nổ vang dày đặc như mưa.
Màn sáng cửa đá lấp lóe không thôi, nhìn như đơn bạc, lại kiên cố dị thường, một mực chặn lại đám người điên cuồng tấn công, không có vẻ yếu đi chút nào.
Mọi người thấy cảnh này, trong lòng chấn kinh.
"Đừng có ngừng, tiếp tục toàn lực công kích!" Lôi Ngọc Sách nhìn chằm chằm màn sáng, ánh mắt chớp động, miệng quát.
Kỳ Ma Tử đứng sau đám người, không có xuất thủ, yên lặng nhìn một màn trước mắt.
Giờ phút này trên người lão chỉ hiện ra khí tức Kim Tiên đứng lẫn ở trong đám người, cũng không gây chí ý, mà phía trước xuất thủ chỉ có bảy đại tông môn Thông Thiên Kiếm Phái, Thiên Thủy tông, còn có mấy thế lực khác thì không.
Dù sao cửa đá chỉ có một chỗ như vậy, quá nhiều người ngược lại không ổn.
"Đại nhân, ngài cảm thấy bọn hắn có thể phá vỡ cấm chế không? Người có cần xuất thủ tương trợ bọn hắn một chút không?" Hùng Sơn một bên thấp giọng hỏi.
"Mặc dù phương pháp hơi thô thiển nhưng hẳn là không vấn đề gì, chỉ là hao phí một chút thời gian thôi. Hiện tại còn chưa đến lúc bại lộ thân phận." Kỳ Ma Tử lắc đầu.
Hùng Sơn nghe vậy gật đầu nhẹ.
Thời gian trôi qua từng giờ, trong nháy mắt đã qua một ngày một đêm.
Bọn Thông Thiên Kiếm Phái, Thiên Thủy tông thay nhau oanh kích, cấm chế trên cửa đá tiếp nhận oanh kích một ngày một đêm, rốt cuộc bắt đầu trở nên mỏng manh.
"Cấm chế bắt đầu dãn ra, tăng thêm một phần lực nữa!" Nhãn tình Lôi Ngọc Sách sáng lên, mở miệng thúc giục.
Đám người xuất thủ hưng phấn tinh thần, lần nữa gia tăng thế công.
Đảo mắt lại qua hơn nửa ngày, màn sáng cấm chế trên cửa đá rốt cuộc bị đột phá, "ầm" một tiếng vỡ vụn ra.
Mảng kim quang lớn trong cửa đá hiện ra, hình thành một vòng xoáy màu vàng, vô số điểm sáng màu vàng óng ở trong đó nhảy vọt, phảng phất vòng xoáy tinh hải trong vũ trụ mênh mông, huyền diệu khó lường.
. . .
Chỗ sâu trong bí cảnh, Hàn Lập đang phá giải cấm chế bên ngoài một cung điện, sắc mặt đột nhiên khẽ biến, nhìn lại lối vào bí cảnh.
Hắn có thể cảm ứng được, một cỗ không gian ba động mãnh liệt từ nơi đó truyền đến.
"Cuối cùng cửa bí cảnh đã bị phát hiện. . . Không biết có bao nhiêu người sẽ xông vào?" Đôi mi hắn nhíu lên, nói lầm bầm một câu, sau đó trong mắt loé lên vẻ tàn khốc, trong miệng quát khẽ một tiếng.
Toàn thân Hàn Lập đại thịnh kim quang, thi triển ra biến thân Sơn Nhạc Cự Viên, một quyền đánh vào cấm chế cung điện.
Nắm đấm đi tới, hư không trực tiếp sụp đổ một mảnh.
Cấm chế cung điện ba động kịch liệt, bị xé rách ra một chút, không chỉ như vậy, dư ba quyền kình của Hàn Lập khuếch tán ra, làm cung điện trong cấm chế bị một ít tổn hại.
Hàn Lập không lo được những thứ này, lập tức bay vào trong cung điện.
Nếu đã có người ngoài tiến đến, thời gian của hắn không còn quá nhiều.
. . .
Trong thung lũng Thanh Ti.
"Đi!"
Lôi Ngọc Sách lộ vẻ vui mừng, dẫn đầu bay vào trong vòng xoáy màu vàng, biến mất không còn tăm tích.
Mặc dù ở đây tu sĩ Thái Ất cảnh nhiều, chừng một hai chục vị, nhưng bất luận thân phận, thực lực hay là thanh danh, Lôi Ngọc Sách hoàn toàn xứng đáng đứng đầu, cho nên những người khác không có ai dị nghị, chỉ vội vã đuổi theo, tiến vào trong vòng xoáy cửa đá.
Sau khi người của mấy đại tông môn tiến vào, người của thế lực khác phía sau cũng lần lượt tiến vào vòng xoáy.
Bọn người Lam thị huynh muội, Kỳ Ma Tử ẩn núp trong đám người, tuần tự tiến nhập vòng xoáy màu vàng, đi vào trong bí cảnh.
Nơi đám người xuất hiện, chính là trong hẻm núi Hàn Lập tiến vào bí cảnh lúc trước.
Giữa không trung sau lưng đám người, một cái vòng xoáy màu vàng chậm rãi chuyển động, mơ hồ có thể nhìn thấy tình huống bên ngoài.
Ánh mắt Kỳ Ma Tử nhìn chung quanh, trong đôi mắt hiện lên một đạo tinh quang.
"Hùng Sơn, ngươi theo những người này, xông pha tìm kiếm cơ duyên ở đây, ta đi trước một bước." Kỳ Ma Tử nói với Hùng Sơn một tiếng, không đợi gã trả lời, thân hình thoắt một cái, liền biến mất vô thanh vô tức.
Hùng Sơn nhìn thấy Kỳ Ma Tử biến mất, trên mặt không biểu lộ gì, nhưng trong lòng khá cao hứng.
Rốt cuộc không cần mọi chuyện đều phải xin chỉ thị từ Kỳ Ma Tử, chỉ là không có Kỳ Ma Tử bên cạnh, một Kim Tiên nho nhỏ như gã không khỏi thế đơn lực cô, lại có chút lo lắng.
Xà Thiềm, Lam thị huynh muội cũng không dừng lâu ở đây, thừa dịp hiện trường có chút hỗn loạn, lặng lẽ thi triển thủ đoạn ẩn nặc thân hình, đi vào sâu trong hẻm núi.
Một góc khác của đám người, hai nam nữ áo đen đứng đó.
"Bọn Lam Nguyên Tử đã đi vào sâu trong bí cảnh, chúng ta cũng đi thôi, chớ để bọn hắn đoạt trước." Thiếu nữ áo đen truyền âm nói một tiếng, thanh niên áo đen bên cạnh khẽ gật đầu.
Tiếp theo thân hình hai người mơ hồ một cái, cũng biến mất không còn tăm tích.
Thủ đoạn của mỗi người đều tinh diệu, tu vi mạnh như Lôi Ngọc Sách cũng không phát hiện ra manh mối nào.
Bọn họ giờ phút này đều đang kinh ngạc dò xét hoàn cảnh trong bí cảnh, một hồi lâu mới thu liễm lại tâm thần, đang muốn đi vào sâu trong hẻm núi thăm dò.
Vào thời khắc này, bầu trời bí cảnh đột nhiên nổi lên sóng gió kịch liệt, rung động không thôi, phía trên màn trời xuất hiện từng đạo ánh sáng trắng như lôi điện, phát ra trận trận âm thanh lớn nặng nề, phảng phất có mấy cỗ lực lượng khổng lồ va chạm đè ép lên nhau.
Đám người biến sắc, nhìn lại phía bầu trời, mấy người Lôi Ngọc Sách cũng không ngoại lệ.
Ầm ầm!
Toàn bộ bí cảnh lắc lư một cái như địa chấn, lập tức thanh âm ken két trầm đục từ không trung truyền đến. Phía trên màn trời thình lình hiện ra từng kẽ nứt màu đen, vắt ngang giữa không trung, bắt mắt đến cực điểm.
Tiếp theo một màn xuất hiện khiến mọi người giật nảy cả mình.
Vòng xoáy màu vàng giữa không trung kia đột nhiên phồng lên co lại lúc lớn lúc nhỏ mấy lần, sau đó "bùm" một tiếng tán loạn ra, biến mất vô tung vô ảnh.
Mặt đất lắc lư, bầu trời rung chuyển, giờ phút này mới chậm rãi biến mất.
"Chuyện này là sao vậy?" Chỗ sâu trong bí cảnh, Hàn Lập từ bên trong tòa cung điện kia bay ra, nhìn thấy bầu trời dị biến, sắc mặt hơi đổi.
Cung điện phía sau hắn giờ phút này thủng trăm ngàn lỗ, nóc nhà cũng bị xốc lên, trong tầm mắt là một mảnh hỗn độn.
Hàn Lập chau mày, rất nhanh thu tầm mắt lại, tiếp tục bay vào sâu trong bí cảnh.
Cùng lúc đó, mấy người Lôi Ngọc Sách vừa mới xâm nhập bí cảnh cũng khẽ giật mình, nhất là thông đạo không gian kết nối bên ngoài đóng lại, càng làm cho trong lòng không ít người bất an, sắc mặt đại biến.
"Lôi đạo hữu, Tô đạo hữu, ta thấy tựa hồ hai vị biết sơ về toà động phủ này? Không biết hai vị có biết đây là chuyện gì không?" Đại hán mặt lớn Lăng Tiêu môn nhìn về phía hai người Lôi Ngọc Sách, Tô An Thiến, mở miệng hỏi.
Những người khác nghe vậy, cũng đều nhìn lại.
"Liên quan tới toà Thái Tuế Tiên Phủ này, Lôi mỗ xác thực biết một chút. Cách đây ngàn vạn năm trước, đã từng có một vị cao thủ Đại La cảnh, tên gọi Thái Tuế Tiên Tôn. Người này tu luyện chính là Thời Gian pháp tắc, một trong tam đại chí tôn pháp tắc, thực lực tự nhiên không cần nói nhiều, chỉ là người một lòng vấn đạo, thanh danh cực ít lộ ra bên ngoài. Bạch ngọc sách. Bất quá về sau người này lại vô cớ mất tích, không còn tung tích gì nữa. Nếu Lôi mỗ không ngẫu nhiên đọc được tin tức trong điển tịch liên quan có tại bản môn, cũng sẽ không biết những thứ này. Chư vị cũng nhìn thấy nơi đây tên là 'Thái Tuế Tiên Phủ', Lôi mỗ suy đoán, hơn phân nửa chính là vị Thái Tuế Tiên Tôn kia lưu lại." Lôi Ngọc Sách cùng Tô An Thiến nhìn thoáng qua nhau, cất giọng nói.
Đám người nghe nói lời này, trên mặt đều lộ ra nét vui mừng, trước đây bởi vì cửa vào biến mất mà dẫn tới bất an, cũng theo đó giảm bớt không ít.
Một cái động phủ của Đại La Tiên Tôn, mà lại là Đại La Thời Gian còn sót lại, bên trong không biết có bao nhiêu trân bảo. Mà nếu đúng như lời Lôi Ngọc Sách nói, đã nằm đây ngàn vạn năm, chỉ sợ số niên đại một ít kỳ trân dị thảo trong động phủ đã đạt tới mức làm người nghe kinh hãi.
Ánh mắt Lôi Ngọc Sách khẽ nhúc nhích, lần nữa nhìn về phía Tô An Thiến, tâm niệm vừa động, phát ra một đạo truyền âm.
Đôi mắt đẹp của Tô An Thiến cũng lóe lên, lập tức khẽ gật đầu rất nhẹ khiến người không thể nhận ra.
"Vậy tình huống trước mắt là chuyện gì xảy ra? Hai vị có đầu mối gì không?" Trên mặt đại hán mặt lớn không có vẻ gì vui mừng, truy vấn.
"Lôi mỗ biết chỉ giới hạn chừng này thôi, bất quá bầu trời bí cảnh dị biến, theo ta thấy, chỉ sợ là không gian bí cảnh tiên phủ này đã phủ bụi quá lâu, vừa rồi bị chúng ta cưỡng ép phá cấm chế mở cửa vào, không gian bí cảnh đã bắt đầu sụp đổ, tồn tại không được bao lâu nữa." Lôi Ngọc Sách suy nghĩ một chút, sau đó nói ra một lời khiến trong lòng mọi người trở nên căng thẳng.