Mục lục
Phàm Nhân Tiên Giới Thiên (PNTT 2)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nam tử áo xanh không hề để ý đến ba người lão giả áo đen, ung dung tiến đến bên cạnh Ngũ Trảo Giao Long khổng lồ. Hắn nhấc tay lên, nắm năm ngón chộp vào hư không.

Một tiếng "Phụt"!

Cái đầu nổ tung, một viên tinh hạch màu đen lớn bằng nắm đấm bay ra, trên bề mặt có từng đạo vằn đen huyền diệu. Đó chính là yêu đan của Ngũ Trảo Mặc Giao.

Thanh niên mặt không đổi sắc, dò xét vật này một chút rồi mới thu lại. Sau đó, năm ngón tay của hắn hợp lại thành một thủ đao mờ mờ.

Mấy tiếng "Két két" giòn vang, bốn đạo móng vuốt của Giao Long đã bị chém rụng. Sau khi thu hồi số móng vuốt này, hắn lại nhìn tới phần cổ Cự Giao.

Ở đó có một cái lân phiến tròn màu bạc to gần trượng, xung quanh có vảy đen rất khác biệt cùng mấy cái xương gai màu hơi bạc, tản mát ra sóng linh lực dao động kinh người. Bên trên lân phiến cùng xương gai có ẩn hiện hoa văn tương tự như trên yêu đan.

Thanh niên cẩn thận lấy vảy màu bạc cùng xương gai, rồi lại lấy mấy thứ trên Giao Long. Sau đó, hắn mới đứng lên, quay đầu nhìn ba người lão giả mặc áo đen ở gần đó.

Mặc cho ánh mắt của hắn không hề có chút ác ý, ba người lão giả vẫn không nhịn được có chút hồi hộp, mồ hôi lạnh túa ra như mưa, tay chân luống cuống.

Nam tử mặc áo xanh không để ý đến ba người bọn họ mà lại thu hồi ánh mắt, thân hình hóa thành một đạo thanh hồng bay đi.

Chờ khi hắn hoàn toàn biến mất ở phía xa, lúc này ba người mới thở phào nhẹ nhõm.

"Con. . . Giao Long kia chẳng lẽ chính là Ngũ Trảo Mặc Long chúng ta vừa nhắc đến?" Đạo sĩ trung niên nhìn thân thể màu đen của Giao Long đã bị xẻ nát rồi nói.

"Đúng rồi, hơn nữa ta thấy con Giao Long này rất có khả năng đã đạt tới cảnh giới Đại Thừa!" Giờ phút này, lão giả áo đen đã dần bình tĩnh trở lại bèn gật đầu nói.

Thiếu phụ áo xanh lục cùng đạo sĩ trung niên nghe vậy, hít vào một hơi.

"Vị tiền bối kia tay không có thể chém giết Giao Long, hơn nữa nhìn bộ dáng của người tựa hồ không dùng nhiều sức, hẳn cũng là một vị đại tu sĩ Đại Thừa? Ta từng thấy qua Tư Mã tiền bối của Lãnh Diễm Tông và Hạp Sơn tiền bối của Cảnh Nguyên Quan nhưng xem ra không phải một trong hai người bọn họ." Thiếu phụ áo xanh lục vẫn còn có chút sợ hãi, giọng nói mang chút nghi ngờ.

"Chẳng lẽ là thay đổi hình dáng?" Đạo sĩ trung niên nghĩ đến một khả năng.

"Chắc không phải đâu. Nhìn vết thương vừa rồi của Mặc Long thì vị tiền bối kia hẳn là một vị lực tu thuần tuý, tám chín phần không phải là hai vị tiền bối kia." Lão giả mặc áo đen lắc đầu.

"Không phải hai người bọn họ, ở Linh Hoàn giới còn có tu sĩ Đại Thừa kỳ khác sao?" Thiếu phụ áo xanh lục hơi kinh ngạc.

"Còn có một người. . . Chẳng lẽ nhị vị đã quên mấy năm trước, Hàn Lập tiền bối trong vòng một đêm đã hủy diệt Thiên Quỷ tông. Vị tiền bối ấy dường như cũng là một gã lực tu!" Lão giả mặc hắc bào nói đến đây, không tự chủ được hạ thấp giọng xuống mấy lần.

"Hàn tiền bối trong truyền thuyết. . . Không sai, thế nhân đều nói trông người rất trẻ. Chắc hẳn đúng là tiền bối rồi!" Đôi mắt của thiếu phụ áo xanh lục không khỏi sáng lên.

"Trong truyền thuyết vị Hàn tiền bối này chính là một vị Trích tiên đến từ Tiên giới. Người chính là Tiên Nhân chân chính!" Đạo sĩ trung niên cũng có chút kích động nói.

Ba người nói chuyện, xong ánh mắt rất nhanh nhìn vào thân thể Ngũ Trảo Mặc Long, trong mắt đều nổi lên tia ham muốn nóng bỏng.

Thân thể Giao Long đã bị xẻ nát này dù Hàn Lập không để vào mắt mà bỏ lại, nhưng đối với ba tu sĩ Hóa Thần Kỳ mà nói thì cho dù là một khối huyết nhục nhỏ của Giao Long chỉ sợ cũng đủ để gây nên một trận tranh đấu không nhỏ rồi.

Phải biết rằng đây chính là huyết nhục của Yêu thú Đại Thừa kỳ!

. . .

Từ khi Thiên Tinh môn được sáng lập đến nay cũng đã trải qua lịch sử hai ba mươi vạn năm, mặc dù còn kém siêu cấp đại tông Lãnh Diễm tông, Cảnh Nguyên quan, nhưng trong môn phái cũng có mấy tu sĩ Hợp Thể kỳ tọa trấn, thực lực tuyệt đối không được khinh thường.

Chỉ là tông này trước sau hành động khiêm nhường nên danh tiếng ở Linh Hoàn giới cũng không lớn.

Lúc này, tại một võ trường to lớn bên trong Thiên Tinh môn.

Ánh sáng vàng loá mắt hiện lên, phát ra tiếng vang như sấm rền!

Một lão giả mặc áo màu bạc như con diều đứt dây bay ngược lại, đâm vào cấm chế đã được mở ra xung quanh võ trường. Chỉ nghe một tiếng “ộc”, lão đã há miệng phun ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ vạt áo trước người.

Một cái bình bát màu màu vàng nhạt nhanh như chớp xoay một vòng bay ngược về, linh quang bề mặt ảm đạm, tựa hồ đã bị tổn hao không nhẹ.

Đối diện lão giả trong hư không là một tu sĩ áo xanh chắp tay đứng thẳng, khuôn mặt được bao phủ bởi một tầng sáng xanh khiến người ta không thể thấy rõ dung mạo. Hắn chậm rãi thu tay lại.

Vây quanh bên ngoài võ trường là ba tu sĩ Hợp Thể kỳ. Cả đám thấy cảnh này đều vô cùng sợ hãi, vội vàng huỷ bỏ cấm chế, bay vụt tới chỗ mà lão giả mặc áo bạc rơi xuống. Mặt mũi cả bọn tràn đầy vẻ đề phòng, nhìn chằm chằm về phía tu sĩ áo xanh ở xa.

"Đại trưởng lão, người không sao chứ?"

"Ta không sao, vị đạo hữu này đã hạ thủ lưu tình." Lão giả mặc áo màu bạc lấy ra một viên đan dược vàng óng ăn vào, sắc mặt từ từ tốt lên một chút.

Lời vừa nói ra, lập tức khiến ba người xung quanh khẽ giật mình.

"Thực lực của các hạ thật siêu phàm, ngay cả một chiêu của các hạ mà lão hủ cũng không tiếp nổi. Thật đáng hổ thẹn." Lão giả mặc áo màu bạc chắp tay hướng tu sĩ áo xanh, cười khổ nói.

"Nếu các hạ đã nhận thua, dựa theo ước định, hãy giao Bát Bảo Linh Lung Ngọc ra đây." Tu sĩ áo xanh bình thản nói ra, giọng nói có vẻ còn trẻ.

Lão giả áo bạc bất đắc dĩ nói một tiếng với đại hán Hợp Thể kỳ bên cạnh.

Mặc dù tỏ vẻ không cam lòng thế nhưng đại hán vẫn giậm chân bắn đi.

Sau một lát, gã bay trở về, tay nâng hộp ngọc màu trắng dài vài thước, rộng nửa thước đưa cho lão giả áo bạc.

Lão giả khẽ vuốt ve hộp ngọc trên tay, mắt lóe lên một tia không nỡ nhưng sau đó tay phất ra một vệt sáng vàng bao lấy hộp ngọc đưa tới trước người tu sĩ áo xanh.

Tu sĩ áo xanh đưa tay tiếp lấy hộp ngọc, ánh sáng xanh từ ngón tay lóe lên, điểm lên trên hộp ngọc.

Một tiếng "Bộp bộp" rất nhỏ vang lên, hộp ngọc màu trắng tự động từ từ mở ra. Bên trong là mấy khối ngọc thạch màu trắng lớn nhỏ, mặc dù nhìn như bình thường nhưng trên bề mặt mơ hồ có linh quang tám màu không ngừng lưu chuyển, có chút kỳ lạ.

Tu sĩ áo xanh khẽ gật đầu, đậy nắp hộp lại rồi lật tay thu vào.

"Mấy mỏ Linh Lung Ngọc Tủy của bản môn sau vạn năm mới tích lũy ra được những khối Bát Bảo Linh Lung Ngọc cực phẩm này, hi vọng đạo hữu sử dụng thích đáng." Lão giả mặc áo bạc thở dài, nói ra.

"Các hạ yên tâm, ta nhất định không để Linh Lung Ngọc bị mai một." Tu sĩ áo xanh cười ha ha rồi bấm tay gảy nhẹ.

Một đạo sáng trắng bắn ra, rơi xuống trước người lão giả mặc áo bạc là một cái vòng tay trữ vật.

"Bản nhân cũng sẽ không lấy không đồ vật của quý tông. Đồ vật trong đó hẳn là đủ để đền bù những Bát Bảo Linh Lung Ngọc này." Tu sĩ áo xanh lạnh nhạt nói một câu, sau đó thân hình thoắt một cái hóa thành một đạo thanh hồng, lóe lên rồi biến mất ở chân trời.

Lão giả mặc áo bạc dùng thần thức dò xét vòng tay trữ vật, thần sắc lập tức giật mình.

Bên trong thình lình là số lượng lớn linh thạch, ngoài ra còn có linh thảo vạn năm cùng một chút vật liệu Yêu thú cực kỳ trân quý.

Luận về giá trị không những không dưới Bát Bảo Linh Lung Ngọc kia mà thậm chí còn vượt xa mấy phần.

. . .

Trong vòng mấy tháng ngắn ngủi, các nơi ở Linh Hoàn giới liên tiếp xuất hiện một vài sự tình ly kỳ.

Các tài liệu trân quý của mấy tông môn có thể là bí thuật công pháp hoặc tông môn điển tịch… liên tiếp bị một người thần bí lấy đi.

Người này không biết từ đâu đến, tu vi cực cao, bất quá hắn lại làm việc khá thỏa đáng. Các tông môn bị đoạt bảo vật đều được bồi thường không ít, cho nên cũng không gây ra sự công phẫn của các đại tông môn tại Linh Hoàn giới. Ngược lại còn lưu truyền rất nhiều chuyện khiến tán tu và các tông môn đệ tử bàn luận say sưa.

Người này đột ngột xuất hiện, hành động trong vòng mấy tháng, rồi lại đột nhiên mai danh ẩn tích, không còn xuất hiện nữa.

Trong nháy mắt lại hơn nửa năm trôi qua.

Tại khu vực Đông Nam Linh Hoàn giới, nơi có một dãy núi màu đỏ vô cùng to lớn, kéo dài mấy chục vạn dặm, tên là Hỏa Vân sơn mạch.

Trong dãy núi nhiều nhất là những ngọn núi lửa to lớn mọc liên tiếp nhau. Quanh năm từ lòng đất phun ra nham tương cực kỳ nóng bỏng. Trong không khí vô cùng nóng cũng tràn ngập mùi lưu huỳnh gay mũi.

Tất cả ngọn núi cơ hồ đều có màu đỏ thẫm, phảng phất như những tảng đá bị nung đỏ và cả tầng mây trên trời quanh năm cũng hiện ra sắc hồng rực rỡ là những thứ làm nên tên gọi Hỏa Vân sơn mạch.

Đây được coi là Hỏa Linh chi địa lớn nhất Linh Hoàn giới, cũng là một trong mấy hung địa trứ danh của giới này. Cho dù là tu sĩ có tu vi cao thâm thì cũng ít người dám can đảm xâm nhập.

Trong một vực sâu vô cùng lớn của Hỏa Vân sơn mạch tại chỗ sâu nhất có một con sông nham thạch lớn, cuồn cuộn chảy, phát ra tiếng vang ầm ầm.

Bề mặt nham tương lấp lóe ánh hồng, tựa hồ như có vô số ngọn lửa thiêu đốt.

Nhiệt độ nơi đây cao đến mức khiến cho không khí xung quanh nhìn như mơ hồ không rõ, vặn vẹo ra những gợn sóng nhè nhẹ.

Tại một vách núi cách sông nham tương không đến trăm trượng, có người đã đào ra một sơn động lớn, bên trong lóe ra các loại ánh sáng, thỉnh thoảng còn phát ra các loại âm thanh sắc nhọn.

Một hôm, từ trong sơn động truyền ra một tiếng thét dài như rồng ngâm rồi lập tức một cột sáng màu trắng vô cùng thô to từ trong đó phóng thẳng lên trời.

Trong cột sáng có thể mơ hồ nhìn thấy hư ảnh hai đầu Giao Long cùng một cái áo giáp bằng xương cực lớn, sau một hồi lâu mới chậm rãi tiêu tán.

Trong sơn động, một nam tử mặc áo xanh đang ngồi khoanh chân. Chính là Hàn Lập, giờ phút này mặt mũi hắn tràn đầy vui mừng.

Trôi lơ lửng trước người hắn là hai kiện bảo vật lóe ra linh quang. Một kiện là áo giáp xương trắng có hình dáng cổ xưa khắc tám bộ đồ án như là khiên, giáo và các loại hình đồ vật. Một kiện nữa là một đôi quyền giáp màu bạc dữ tợn, bên trên đôi giáp có những gai xương màu bạc, nhìn phảng phất đôi quyền giáp giống hai cái đầu Giao Long.

Hai kiện pháp bảo đều tản mát ra sóng linh lực dao động doạ người.

Ánh mắt Hàn Lập chậm rãi đảo qua bề mặt hai kiện pháp bảo, trên mặt hiện ra vẻ hài lòng.

Bộ giáp xương trắng gọi là Bát Bảo Linh Lung Cốt Giáp, còn đôi quyền giáp có tên là Phá Thiên Quyền Giáp.

Phương pháp luyện chế hai pháp bảo này hắn đều tìm từ trong điển tịch của Thiên Quỷ Tông. Đây cũng không phải là loại pháp bảo bình thường, theo một ý nào đó thì đây là pháp bảo được luyện chế chuyên dành cho lực tu, cần có sức mạnh thân thể cực lớn mới phát huy được hết uy lực cường đại.

Nếu Tư Mã Kính Minh đã nói phương pháp lén lút phi thăng vô cùng nguy hiểm thì để đảm bảo an toàn hắn mới dùng hết tâm tư góp nhặt vật vô số kỳ trân dị bảo, luyện chế ra hai kiện pháp bảo kia.

Hàn Lập há miệng phun ra một ngụm ánh sáng xanh, đem áo giáp và quyền giáp thu lại, lật tay lấy ra một quyển sách ngọc màu xanh vẽ bản đồ chi tiết Linh Hoàn giới.

Trên bản đồ của sách ngọc có mấy địa phương được cố ý ghi rõ.

Từ các tông môn điển tịch, hắn tìm tới các vị trí không gian tiết điểm yếu kém. Ngoài ra, cũng có những vị trí hắn tự mình tìm kiếm.

Hàn Lập suy nghĩ một chút, rồi nhìn về một chỗ đánh dấu tại khu vực Đông Nam trên bản đồ của sách ngọc. Ánh mắt hắn chớp động mấy lần.

Một lát sau, từ hẻm núi một đạo cầu vồng màu xanh bắn ra, bay về phía trời xa.

...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK