Đối mặt với chiến đao màu đen trong tay Giải Đạo Nhân chém xuống, Thạch Không Ngư không sợ hãi chút nào, giơ cánh tay đánh lên phía trên một quyền, trên nắm tay đại phóng lôi quang màu tím.
"Ầm" vang lên một tiếng thật lớn!
Quyền đao chạm vào nhau, không gian chấn động kịch liệt, trực tiếp xé không gian ra bảy tám vết rách.
Thạch Không Ngư và Giải Đạo Nhân màu đen đều bị đẩy lui về phía sau. Nhưng ngay sau đó, ba người lại rất nhanh lao vào nhau chém giết.
Hàn Lập núp ở phía xa nhìn thấy cảnh này, lúc đầu kinh ngạc sau đó thần tình rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh, mặt lộ vẻ do dự.
Tình cảnh nơi đây, so với chuyện lúc trước Giải Đạo Nhân nói cho hắn biết không khác biệt nhiều, xem ra Giải Đạo Nhân không nói dối mình, thậm chí trình độ kịch liệt của trận chiến này vượt xa lúc Giải Đạo Nhân kể lại.
Hàn Lập ngẩng đầu nhìn thoáng qua hư ảnh viên luân trên không trung, phía trên đã tắt đi không ít thời gian đạo văn. Sau đó, hắn thu hồi ánh mắt, suy nghĩ bây giờ có nên rời đi hay không.
Kỳ thật nói cho cùng, bản thân tiếp tục lưu lại không có ý nghĩa gì nhiều, căn bản không có khả năng dùng cái thân thể yếu ớt này giúp Giải Đạo Nhân làm được chuyện gì. Vả lại hắn đã biết rõ tương lai Giải Đạo Nhân cuối cùng thành tựu Đạo Tổ cảnh, tất cả những chuyện phát sinh bây giờ chưa chắc đã là chuyện xấu.
Chỉ là thật vất vả mới xuyên không đến đây một lần, hắn đang cân nhắc có nên đi qua địa phương khác xem thử.
Vào thời khắc này, sau khi va chạm "ầm" một tiếng, trận chiến đột nhiên dừng lại im lặng. Thân hình Thạch Không Ngư bắn ngược về phía sau, dừng lại gần cửa vào động quật dưới mặt đất.
Hàn Lập trong lòng cả kinh, vội vàng trốn đến bóng tối phía sau cửa, đồng thời toàn lực vận chuyển Vạn Khiếu Không Tịch Thuật, thu liễm khí tức.
Thạch Không Ngư vẫn chưa phát ra công kích, lẳng lặng đứng ở đó, trên mặt thậm chí lộ ra vẻ tươi cười.
Đối phương chưa công kích, hai cỗ khôi lỗi Trảm Thi cũng không có động thủ.
Bất quá chứng kiến thần tình trên mặt Thạch Không Ngư, hai cỗ Khôi Lỗi nhíu mày giống như thường nhân, biểu lộ rất sống động, không khác gì người thật.
"Thạch Không Ngư đạo hữu, thực lực hai bên chúng ta tương đương nhau, đánh tiếp bao lâu nữa cũng sẽ không có kết quả. Ta nói lại lần nữa, ngươi nên rời đi." Giải Đạo Nhân màu trắng chậm rãi mở miệng nói ra.
"Đúng vậy, ta đã sớm biết chúng ta thực lực tương đương, hầu như không có khả năng đánh bại các ngươi." Thạch Không Ngư mỉm cười nói.
Hàn Lập ở đằng sau cửa vào nghe được Thạch Không Ngư nói, trong lòng hơi ngẩn ra. Nếu đúng như lời Thạch Không Ngư nói, vì cái gì gã lại kịch chiến với hai cỗ khôi lỗi Trảm Thi lâu như thế. Hiển nhiên có mưu đồ khác!
Hai cỗ khôi lỗi Trảm Thi bây giờ cũng ý thức được vấn đề này, sau khi sắc mặt trầm xuống, lập tức hóa thành hai đạo hào quang hắc bạch, đánh về phía Thạch Không Ngư.
"Ha ha. . ." Thạch Không Ngư cười lớn, không để ý tới hành động của hai cỗ khôi lỗi Trảm Thi một chút nào, đột nhiên đánh một quyền vào trên ngực.
"Bụp" một tiếng, một mảnh xương màu xám lớn chừng nắm đấm từ trong cơ thể lão bắn ra, phía trên khắc họa phù văn màu đen như một con bạch tuộc khô.
Mảnh xương màu xám vừa rời khỏi thân thể Thạch Không Ngư, mặt ngoài lập tức hiện ra hỏa diễm màu xám, bốc cháy lên hừng hực.
Bên trong ngọn lửa màu xám mơ hồ hiện ra vô số phù văn màu đen, ngưng tụ thành một đồ án mặt người, ngũ quan dữ tợn, tràn ngập vẻ oán hận bi phẫn thấu xương, làm cho người ta nhìn thấy kinh hãi, trong miệng phát ra quái âm dồn dập.
Lập tức, một cỗ pháp tắc u lãnh chấn động từ trong ngọn lửa màu xám phát ra, khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Tích Lân Không Cảnh bài xích hết tất cả năng lượng nguyên khí, lực lượng pháp tắc cũng không ngoại lệ.
Cỗ pháp tắc u lãnh này vừa xuất hiện, lập tức bắt đầu suy yếu nhưng không lập tức biến mất mà vẫn khuếch tán ra ngoài như cũ, nhanh chóng tràn ngập toàn bộ không gian dưới mặt đất.
Hàn Lập trốn phía sau lưng Thạch Không Ngư ở khoảng cách gần nhất, bị lực lượng pháp tắc này ảnh hưởng đến đầu tiên.
Hắn cảm thấy trong đầu mê man, một cỗ lực lượng quỷ dị vô hình thẩm thấu trực tiếp tiến vào sâu trong trí óc của hắn, đảo loạn thần hồn.
Hàn Lập vốn thuần túy chỉ là thần hồn, đột nhiên trở nên ảm đạm, giống như bị phủ lên một lớp tro bụi. Lực lượng thần hồn xao động quay cuồng, trong miệng thần hồn tiểu nhân phát ra tiếng gầm rú bực bội.
Trước mắt hắn hiện ra các loại huyễn tượng kỳ quái, đây là dấu hiệu Tâm Ma nổi lên. Cùng lúc đó, trong nội tâm Hàn Lập phiền muộn, thân thể sinh ra cảm giác buồn nôn không biết bao nhiêu năm chưa từng có, chỉ muốn phun ra hết lục phủ ngũ tạng.
"Đây là pháp tắc gì!"
Trong lòng Hàn Lập hoảng hốt, vội vàng cắt đứt liên hệ cùng thân thể, đồng thời toàn lực vận chuyển Luyện Thần Thuật, ổn định thần hồn bị chấn động.
Hai cỗ khôi lỗi Trảm Thi cũng bị lực lượng u lãnh pháp tắc bao phủ, trên mặt lập tức hiện lên vẻ thống khổ.
"Trớ Chú pháp tắc!"* Sắc mặt hai cỗ khôi lỗi đại biến, lập tức dừng thân hình lại, sau đó toàn lực bay tới bên Giải Đạo Nhân.
* Pháp tắc nguyền rủa
Đồng thời trên người bọn chúng hắc quang đại thịnh, bộc phát ra hai cỗ pháp tắc chấn động mãnh liệt, bao phủ vòng bảo vệ huyết sắc gồm cả Giải Đạo Nhân vào bên trong.
Mặc dù động tác hai cỗ khôi lỗi nhanh nhưng hơi chậm một bước, cỗ pháp tắc u lãnh xâm nhập vào trước khi bọn chúng kịp triển khai pháp tắc phòng hộ, xuyên qua huyết sắc hộ tráo, chui vào thân thể Giải Đạo Nhân.
"Phốc!"
Bên trong huyết sắc hộ tráo, nguyên bản Giải Đạo Nhân đang toàn lực trùng kích cảnh giới Đạo Tổ, chém thi thứ ba, đột nhiên bị Pháp Tắc nguyền rủa tập kích, phun ra một ngụm máu tươi.
Hào quang quanh người y hỗn loạn, chùm sáng hình người trên đầu chấn động kịch liệt, có xu thế tan rã.
"Đúng vậy, chính là Pháp Tắc nguyền rủa, đáng tiếc bên trong Tích Lân Không Cảnh không cách nào thúc giục Ma khí nên ta cần tốn chút thời gian, mới có thể thúc giục được cái Trớ Niệm Ác Cốt này. Thạch Không Giải, ta đã từng nói qua, ngươi không đấu lại ta, mặc kệ ngươi tu luyện pháp tắc gì, cả đời này nhất định ngươi sẽ bị ta giẫm dưới chân!" Thạch Không Ngư cười lớn, há mồm phun ra một ngụm tinh huyết, chui vào bên trong mảnh xương màu xám.
Hỏa diễm màu tro sáng rực quang mang, gương mặt vặn vẹo bên trong rõ ràng gấp mấy lần.
Hàn Lập mắt thấy cảnh này, sắc mặt đại biến, bất chấp bị đám người Thạch Không Ngư phát hiện, cố nén thần hồn không khỏe, bỏ chạy lên phía trên.
Nhưng hắn chưa kịp chạy được vài bước đã bị một cỗ lực lượng nguyền rủa mãnh liệt gấp mấy lần lúc trước phá không kéo tới, đánh vào bên trong thần hồn hắn.
Ầm!
Thần hồn Hàn Lập phảng phất như muốn bạo liệt ra, mọi kiên trì trong nháy mắt tan vỡ, toàn bộ người "bịch" một tiếng ngã trên mặt đất, lăn từ sau cánh cửa vòm tiến vào không gian trong lòng đất.
Bất quá bây giờ hắn đã hoàn toàn không thể quan tâm chuyện khác, hai tay ôm đầu, toàn thân run rẩy, trong miệng không phát ra được âm thanh nào.
Thạch Không Ngư nghe được động tĩnh sau lưng, sắc mặt khẽ biến, bỗng nhiên quay người nhìn lại.
Vào thời khắc này, hư không trước người gã lóe lên, một bóng người màu đen đột ngột xuất hiện. Người này thân mặc hắc bào, trên mặt phủ một tầng sương mù màu đen, bàn tay xòe ra, bắt lấy mảnh xương màu xám kia, dùng sức bóp chặt.
Một tiếng giòn vang, mảnh xương cốt màu xám biến thành tro bụi, hỏa diễm màu xám nổ tung, hóa thành một dòng khí lưu màu xám cuồng bạo, xen lẫn pháp tắc chấn động mãnh liệt.
Bóng người màu đen hiển nhiên không có dự liệu được uy năng hỏa diễm màu xám, hắc khí trên mặt bị khí lưu màu xám thổi bay một chút, lộ ra non nửa khuôn mặt nhưng ngay sau đó những hắc khí kia liền quay tròn ngưng tụ lại, bao trùm gương mặt lần nữa.
Hàn Lập đang ôm đầu thống khổ nằm trên mặt đất, nhưng ánh mắt quét lung tung khắp nơi, trùng hợp thoáng nhìn thấy được non nửa khuôn mặt đối diện của bóng người màu đen kia, thân thể đột nhiên cứng lại, dừng giãy dụa.
Đồng tử hắn co rụt lại mãnh liệt, hiện ra thần tình kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi, giống như nhìn thấy quỷ giữa ban ngày.
Sau một khắc, dòng khí màu xám mãnh liệt kia quét tới thân thể Hàn Lập, một cỗ Trớ Chú Pháp Tắc mãnh liệt hơn nữa xâm nhập trong thần hồn của hắn.
"Choang" một tiếng, ý thức của hắn giống như một tấm kính vỡ vụn, hóa thành vô số mảnh nhỏ, sau đó hai mắt tối sầm, lâm vào trong bóng tối vô tận.
Không biết qua bao lâu, Hàn Lập lúc này mới từ từ khôi phục ý thức, mở mắt.
Đập vào mắt chính là nóc nhà Thiên Điện quen thuộc, chớp động lên từng trận hào quang huyết hồng, đã phản hồi bản thể.
Thần hồn Hắn còn có chút đau đớn nhưng đã đỡ hơn lúc trước rất nhiều.
Hàn Lập nhớ lại sự tình xuyên không lúc trước, cảm thấy ớn lạnh từ sống lưng đến đầu, đột nhiên trở mình ngồi dậy, mặt lộ vẻ khiếp sợ, miệng thở hổn hển.
Một hồi lâu, thần tình hắn mới chậm rãi bình tĩnh lại nhưng ánh mắt còn chớp động không thôi.
Tuy bóng người áo đen kia chỉ lộ ra non nửa khuôn mặt dù chỉ trong nháy mắt nhưng hắn vẫn thấy vô cùng rõ ràng, cũng vô cùng quen thuộc.
Nửa khuôn mặt bình thường, làn da ngăm đen một chút, không phải chính là hắn sao?
Không phải tương tự, mà là quả thật chính là khuôn mặt mình!
"Chuyện gì xảy ra. . . Làm sao có thể?" Hàn Lập trong lòng suy nghĩ điên loạn như sóng lớn.
Tại sao có thể có bản thân khác, chẳng lẽ là người khác dịch dung biến ảo? Nhưng chuyện Giải Đạo Nhân trảm tam thi đã xảy ra không biết bao nhiêu vạn năm về trước, khi đó chính mình còn chưa sinh ra thì làm sao có người biết dung mạo mình mà giả được.
Chẳng lẽ là trùng hợp? Rất nhiều vạn năm trước, có một người lớn lên giống mình như đúc.
Bất quá trực giác của hắn tự nói với mình, sự tình không đơn giản như vậy.
Hàn Lập đứng ngây ra ở đó, thân thể không hề nhúc nhích.
Không biết qua bao lâu, một tràng tiếng gõ cửa vang lên.
Hàn Lập bỗng nhiên bừng tỉnh, sửa sang lại đồ vật bên cạnh một chút, đứng dậy mở cửa phòng ra.
Một thân ảnh đứng ở bên ngoài, đúng là khôi lỗi Giải Đạo Nhân màu trắng.
"Hàn đạo hữu, bọn người Sa Tâm đã đến, Giải đạo hữu đã chuẩn bị xong việc mở ra không gian thông đạo. Mời ngươi đi Chủ Điện." Giải Đạo Nhân màu trắng mỉm cười nói ra.
"Đã qua nửa năm?" Hàn Lập nghe vậy, lần nữa cả kinh.
Chẳng lẽ sau khi thần hồn của hắn phản hồi bản thể đã lâm vào ngủ say, quá nửa năm mới tỉnh?
"Không sai." Giải Đạo Nhân màu trắng nói ra.
"Tốt, ta đã biết, lập tức tới ngay." Thần sắc Hàn Lập hơi hoảng hốt, gật đầu nói.
Giải Đạo Nhân màu trắng mỉm cười, xoay người định đi ra.
"Ngươi gọi là Bạch Linh?" Hàn Lập ánh mắt lóe lên, đột nhiên gọi Giải Đạo Nhân màu trắng lại.
"Đó là tên Thạch Không Giải đạo hữu đặt cho ta." Giải Đạo Nhân màu trắng hơi giật mình, lập tức nói.
"Bạch Linh đạo hữu, ta nghe Giải đạo hữu đã từng nói, rất nhiều năm trước, lúc y lần thứ nhất trảm thi thứ ba, đã từng bị Thạch Không Ngư tập kích, không biết có việc này không?" Hàn Lập suy nghĩ một chút về sau, hỏi.
"Lúc đó vì có Ách Quái dẫn Thạch Không Ngư tới khiến Thạch Không Giải đạo hữu sắp thành lại bại, cũng may những năm này y không ngừng khổ tu, rốt cuộc bước qua cửa ải này." Giải Đạo Nhân màu trắng gật đầu, nói ra.
"A, vậy lúc Giải đạo hữu bị Thạch Không Ngư tập kích, chắc hẳn Bạch Linh đạo hữu cũng ở đó? Không biết y là như thế nào vượt qua được nguy hiểm? Có mời ngoại nhân tương trợ hay không?" Hàn Lập hỏi tiếp, ánh mắt nhìn như tùy ý, kì thực là chú ý thần sắc biến hóa của Giải Đạo Nhân màu trắng.