Hiện trường một mảnh yên tĩnh.
Trên quảng trường, tu sĩ cấp thấp thì không cần phải nói, còn hơn ngàn tu sĩ Chân Tiên Cảnh Chúc Long Đạo ở trên bậc thềm, cũng bị loại giao phong tốc độ như ánh sáng trước mắt làm cả kinh, sắc mặt đại biến, câm như hến.
Trong đôi mắt Hàn Lập tức thì lóe lên một tia lam mang, với thị lực của mình, tất nhiên hắn nhìn thấu triệt màn này.
Cung chủ Bắc Hàn Tiên Cung - Tiêu Tấn Hàn thả ra tấm phù lục màu vàng huyền diệu dị thường có thể bỏ qua một kích uy lực không tầm thường của Hô Ngôn lão đạo, nhưng lại bị đạo kiếm quang trong suốt do Cung chủ Thương Lưu Cung - Lạc Thanh Hải phất tay phát ra phá giải.
Tuy trên danh nghĩa, Tiên cung là thế lực lớn nhất chấp chưởng Bắc Hàn Tiên Vực, nhưng hiển nhiên trong đó quan hệ cùng Thương Lưu Cung có chút vi diệu, ít nhất vị Cung chủ Tiên Cung - Tiêu Tấn Hàn cũng không thể xem thường Lạc Thanh Hải được.
Trên bầu trời, Tiêu Tấn Hàn nhàn nhạt liếc nhìn Lạc Thanh Hải, trên mặt nhìn không ra thần sắc biến hoá gì, thân hình mơ hồ một cái từ đám mây hạ xuống, y bay thẳng đến phía bạch ngọc đài cao.
Đôi mắt Lạc Thanh Hải khẽ nhúc nhích, lồng tay áo chậm rãi thu lại, vung tay áo lên, quay người ngồi trở lại trên ghế rồng màu vàng.
Chỗ đóa hoa lớn màu thủy lam vẫn như cũ, không nhúc nhích, lơ lửng giữa không trung, cũng không có ý định rời đi. Phía trên có hơn mười tên tu sĩ áo lam, bộ dạng gặp biến nhưng không sợ hãi chút nào.
"G rào..."
Tiêu Tấn Hàn chưa kịp hạ xuống, chỉ nghe một tiếng rồng gầm bỗng nhiên vang lên.
Bách Lý Viêm bị khốn trong lồng giam, trong đôi mắt y ngưng thực hỏa diễm. Tay y móc thành trảo, đột nhiên giơ lên, đánh tới lồng giam màu vàng phía trước người.
Bề mặt trảo thủ hiện lên liệt diễm vàng ròng cháy hừng hực, theo tiếng gió gào thét, ngưng tụ thành một cái đầu rồng cổ quái dữ tợn. Đầu rồng phun ra hơi thở, rồi đột nhiên lao mạnh một chỗ trên lồng giam màu vàng.
Một tiếng nổ "rầm" rung trời!
Một cột kim trụ ở chính giữa lồng giam màu vàng bị đầu rồng liệt diễm dữ tợn há cái miệng khổng lồ nuốt mất.
Phù văn màu vàng phía trên liệt diễm hừng hực không ngừng tuôn ra, tiếp theo biến hình vặn vẹo, rồi hoàn toàn tan vỡ.
Giống như nhà bị phá mất cột trụ, sau khi cột kim trụ thứ nhất bị huỷ thì ngay sau đó vài cột kim trụ khác liên tục sụp đổ khiến cả toà lồng giam màu vàng giống như một toà nhà nghiêng ngả, sụp xuống.
Trên Bạch ngọc đài cao, một vòng hào quang màu vàng vô cùng chói mắt ầm ầm nổ tung. Hơn mười cái hư ảnh đầu rồng lập tức trùng kích bốn phương tám hướng, hóa thành một cỗ khí thế vô cùng mạnh mẽ vỡ bờ tràn ra.
Những nơi đi qua, hư không nổi lên từng trận kim mang có chút mơ hồ.
Ngay sau đó, nương theo một tiếng vang thật lớn, màn sáng cấm chế bao phủ toàn bộ ngọn núi triệt để chấn động, tan vỡ.
Phía dưới, nửa tòa bạch ngọc đài cao cũng ầm ầm nứt vỡ. Tâm thần tám tên Kim Tiên Đạo chủ điều khiển cấm chế rung mạnh, cả bọn vội vàng gọi ra pháp bảo hộ thể ngăn cản trước người. Dưới trùng kích cuồng bạo, thân thể bọn họ vẫn không tự chủ được, bắn ngược ra ngoài.
Mấy người ở giữa vừa lúc bị hư ảnh đầu rồng đánh trúng, vòng bảo hộ pháp bảo trước người trực tiếp vỡ tan. Bọn chúng há miệng phun ra máu tươi, rơi thẳng xuống phía dưới.
Thân ảnh Hô Ngôn đạo nhân nhoáng một cái, lách mình đến bên cạnh Vân Nghê đang giằng co cùng nữ tử lụa đen. Dùng xích hà khẽ quấn ngăn lại mấy đạo hư ảnh đầu rồng, rồi lão cùng nàng bay xuống bạch ngọc đài.
Còn lại hơn ba mươi tên Phó đạo chủ, tuy được hơn mười tên Kim Tiên đạo chủ che chắn phía trước nhưng từng tên một bị dư chấn do vụ nổ của bạch ngọc đài cao làm ảnh hưởng, nghiêng ngả trái phải, nhưng cũng thừa cơ đó phi độn ra tứ phía.
Kể từ đó, hơn ngàn tên tu sĩ Chân Tiên cảnh ở bậc thềm cũng thừa dịp hỗn loạn tẩu tán ngay lập tức. Cả bọn vội vã thi triển thủ đoạn, hóa thành độn quang đủ loại màu sắc, chạy trốn tứ tán. Dù sao lúc trước có chỗ cố kỵ người Tiên Cung nên không ai dám bỏ chạy đầu tiên, để tránh trở thành cái đích bị tấn công, tất cả mọi người đang chờ đợi cơ hội này.
Hàn Lập và Kỳ Lương lẫn lộn trong đám người, cũng chọn một hướng vội vã bỏ chạy.
Vô số băng tinh toái thạch nổ tứ tán, gần mười vạn tu sĩ cấp thấp ở bốn phía quảng trường đều thần sắc đại biến. Một số người phản ứng nhanh một chút, sớm đã tế ra pháp bảo, độn quang rời đi. Những người còn lại phản ứng hơi chậm, nhưng cũng bắt đầu tẩu tán lập tức.
Trong lúc nhất thời, trên Bạch Ngọc Phong xuất hiện ngàn vạn lưu quang bay vụt bốn phía, như pháo nở rộ trên bầu trời, sáng lạn vô cùng.
Trên bầu trời cạnh Bạch Ngọc Phong, Lạc Thanh Hải một tay kết pháp quyết, lập tức sáng lên một màn nước màu lam, bao phủ đóa hoa lớn màu lam vào trong. Khi cơn cuồng phong quét tới, nó chẳng qua chỉ hơi rung động một chút, rồi khôi phục nguyên trạng.
Bên kia, Phó cung chủ Tiên Cung - Tuyết Oanh cũng giơ tay áo lên, lập tức bên ngoài xe kéo màu trắng bạc xuất hiện một vòng bảo hộ hơi mờ như một cái lồng bao phủ bên ngoài. Ánh mắt ả liền chuyển một cái, rơi vào trên người Lạc Thanh Hải cách đó không xa.
Lạc Thanh Hải phảng phất như không thấy ánh mắt của Tuyết Oanh, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, bộ dạng bình chân như vại.
Tiêu Tấn Hàn đuổi sát xuống, như không thấy sóng khí trùng kích tới, tốc độ không giảm chút nào tiếp tục lao xuống phía dưới.
"Ầm ầm "
Lại một tiếng nổ!
Quanh khuôn mặt Tiêu Tấn Hàn toát ra hàn khí âm u, trong hư không sương trắng bốc lên, ngưng kết thành một toà băng phong màu trắng cực lớn, có xu thế như thiên quân vạn mã, trùng trùng điệp điệp đập vào bạch ngọc đài cao.
Bạch ngọc đài cao vốn đã sụp đổ hơn phân nửa, nào chịu được cú đập như vậy, lần này hoàn toàn nổ tung. Toàn bộ ngọn Bạch Ngọc Phong cũng theo đó chấn động kịch liệt.
Bên ngoài Bạch Ngọc Phong, Hàn Lập một bên theo dòng người bay vút ra ngoài, một bên nhìn về phía trung tâm ngọn núi ở xa xa.
Chỉ thấy chỗ đó băng tinh và đống đá vụn chất đống thành núi, đã là một mảnh hỗn độn, ngổn ngang.
Đúng lúc đó, phía dưới băng tinh bỗng nhiên sáng lên hào quang đỏ thẫm.
Ngay sau đó, chợt nghe một tiếng "keeng" vang lên sắc nhọn.
Một cột xích diễm dài có kích thước cỡ cánh tay người trưởng thành, từ phía dưới băng tinh phóng lên. Nó nổ tung ra, trực tiếp tách đống băng tinh và đá vụn như ngọn núi nhỏ thành hai nửa.
Một tiếng hét to vang lên, thân ảnh Bách Lý Viêm từ trong núi băng bị phá vỡ bay vút lên. Xích diễm bắt đầu nổi lên phía dưới, gã bay vút về phía hai người Hô Ngôn đạo nhân.
Cổ tay Tiêu Tấn Hàn rung lên, trong lòng bàn tay hiện ra một thanh trường kiếm óng ánh, phía trên có một làn sương mù sáng như tuyết trắng quấn quanh như con rắn. Y hướng phía dưới mà bổ kiếm xuống.
Chỉ thấy giữa không trung, biển mây bốc lên, mấy trăm đạo hàn khí màu trắng ngưng tụ thành hình dáng như mãng xà khổng lồ, vặn vẹo uốn éo, như là quần long xuất du, ép xuống đầu Bách Lý Viêm.
"Tiêu Tấn Hàn, muốn bắt ta, cứ thử xem!"
Bách Lý Viêm hét to một tiếng, trong tay cầm một thanh trường kiếm lượn lờ xích viêm, gã bấm kiếm quyết, hoành kiếm quét một cái.
Trong hư không lan tỏa ra một cỗ khí tức nóng rừng rực, mấy trăm cột hỏa diễm lớn từ hiện ra trong hư không trước người gã, trực tiếp khuấy đảo đám hàn khí mãng xà trắng.
"Ầm ầm"
Một hồi âm thanh tiếng sấm liên tục vang lên, trên cao không, xích diễm thiêu đốt hừng hực đang trùng kích với băng tinh cao vạn trượng, mỗi thứ chiếm cứ một nửa bầu trời.
Trên quảng trường đã sớm trở nên hỗn loạn.
"Lạc đại cung chủ, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn khuấy vũng nước đục này, làm khó dễ Bắc Hàn Tiên Cung ta sao?" Giữa không trung, Tuyết Oanh đột nhiên mở miệng nói.
"Tuyết tiên tử đang nói gì vậy, Lạc mỗ có chút nghe không hiểu? Lần này chẳng qua là ta mang vài tên đệ tử tới đây tham quan học hỏi mà thôi. Giữa các ngươi có mâu thuẫn gì, có liên quan gì đến Thương Lưu Cung ta chứ." Lúc này, Lạc Thanh Hải mới thản nhiên liếc nhìn Tuyết Oanh, chậm rãi nói.
"Lư Việt, Đổng Kiệt, mấy người các ngươi tìm Hô Ngôn đạo nhân." Tuyết Oanh nghe vậy, ánh mắt sang bên cạnh là một gã nam tử ngự kiếm dáng người cao gầy và một gã đại hán râu quai nón, phân phó.
"Vâng."
Lư Việt lên tiếng, rồi cùng mấy người bên cạnh phi thân rời khỏi chiếc xe kéo màu trắng bạc, bay về một hướng.
"Lạc đại cung chủ, thiếp thân đi trước một bước." Tuyết Oanh nói xong, liền thu lại chiếc xe kéo màu trắng bạc, hóa thành một đạo bạch hồng, đuổi tới phía Tiêu Tấn Hàn và Bách Lý Viêm bên kia.
...
Chung quanh quảng trường Bạch Ngọc Phong giờ phút này, khắp nơi sớm đã trở nên hoàng tàn, thi thể hài cốt đầy đất.
Thân hình Hô Ngôn đạo nhân lơ lửng giữa không trung, ánh mắt nhìn lên bầu trời nơi Bách Lý Viêm đang giao phong cùng Tiêu Tấn Hàn, còn Vân Nghê đang đứng sóng vai cùng lão.
Ngay lúc này, một phủ ảnh màu đen to lớn từ trên trời giáng xuống, những nơi nó đi qua hư không chung quanh vặn vẹo một hồi, truyền đến từng trận lực lượng.
Hô Ngôn đạo nhân sớm có dự liệu, bước một bước dài, kéo Vân Nghê qua, quanh thân lóe lên xích quang, tránh sang bên cạnh.
Thanh cự phủ này phách không một cái, phủ ảnh to lớn nện vào mặt đất ầm ầm, lập tức khiến cho mặt đất rung mạnh một hồi.
Trên quảng trường, mặt đất không ngừng nứt vỡ, rồi xuất hiện một cái rãnh cực lớn dài hơn ngàn trượng, sâu không thấy đáy. Không ít tu sĩ cấp thấp không kịp chạy trốn, ào ào bị cuốn vào trong đó, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra, đã lập tức vẫn lạc.
Ngay sau đó, tên đại hán râu quai nón Đổng Kiệt vung hai tay lên, một thanh khai sơn cự phủ khổng lồ, từ trên trời giáng xuống.
Cùng lúc đó, bảy tên tu sĩ Tiên Cung do tên nam tử ngự kiếm Lư Việt cầm đầu đột nhiên xuất hiện ở bốn phía quảng trường, vây hai người Hô Ngôn đạo nhân vào giữa.
Tám người này lúc trước không biết dùng thủ đoạn gì che dấu tu vi, giờ phút này tất cả đều tản ra linh áp Kim Tiên Cảnh, trong đó khí tức Lư Việt và Đổng Kiệt càng vượt xa những người khác, chính là tu sĩ Kim Tiên Cảnh trung kỳ.
Những tên này không chút bận tâm tới đám đệ tử khác chưa kịp chạy thoát quảng trường, nhanh chóng thúc giục pháp bảo, phóng ra từng đạo linh quang hùng vĩ phô thiên cái địa công kích hai người.
Thế là chỉ trong chốc lát, hư không chấn động mãnh liệt, tiếng nổ vang lên liên tiếp, thanh âm kêu khóc không ngừng từ bốn phương tám hướng truyền đến, tử thương khó có thể tính toán.
Cách đó không xa, Âu Dương Khuê Sơn quét mắt liếc nhìn tình huống hỗn loạn trên quảng trường, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp, nói với mấy tên Kim Tiên đạo chủ bên cạnh:
"Trước hết, đi giải cứu các đệ tử tông môn, cố gắng đừng để bọn chúng bị liên lụy."
Mặc dù những người này bị ảnh hưởng do lúc Bách Lý Viêm phá khốn thoát ra mà thụ thương, nhưng dù sao tu vi cao thâm nên không có trở ngại gì. Cả bọn nghe vậy không nói hai lời liền phân tán ra, thi triển thủ đoạn triệu tập một ít Phó đạo chủ và Trưởng lão Chân Tiên chưa kịp chạy xa, vận chuyển Pháp lực thần thông, bắt đầu chia đệ tử cấp thấp Chúc Long Đạo thành từng nhóm, đem ra khỏi khu vực quảng trường.
Ở giữa quảng trường, Vân Nghê gọi ra hoa ảnh Tuyết Liên, phóng lớn đến mấy trăm trượng, bảo vệ nàng và Hô Ngôn đạo nhân chính giữa.
Xung quanh có phong nhận, điện quang, hỏa cầu, kiếm quang không ngừng đánh vào, khiến cho cánh hoa không ngừng rung rinh, linh quang mặt ngoài nhanh chóng tiêu hao, mắt có thể thấy đang dần dần phai nhạt.
Hô Ngôn đạo nhân đưa tay lên, hiện ra một toà bảo tháp màu đen, ngón tay chỉ vào thân tháp. Tháp ảnh có hào quang màu đen phóng lớn ra, bao phủ hai người bọn lão và hoa ảnh đóa Tuyết Liên vào bên trong.
Công kích bên ngoài lập tức đánh vào phía trên tháp ảnh, phát ra trận trận âm thanh kim thạch "keng keng keng".
"Ta có lý do nên nhất định phải đi theo Bách Lý đạo chủ, mới ra mặt giúp gã. Nàng rõ ràng cái gì cũng không biết, hoàn toàn có thể giữ mình, ở ngoài việc này, sao phải liên lụy vào?" Hô Ngôn đạo nhân nhìn Vân Nghê ở bên cạnh, trong mắt hiện lên một tia không đành lòng, nói.