Hai tai Hàn Lập hỗn loạn ù ù, hắn cảm thấy có vô số âm thanh cổ quái chui vào trong đầu, cả người trời đất quay cuồng giống như đang say rượu, không chỉ ngũ giác hoàn toàn biến mất, mà trước mắt cũng một màu đen kịt, thậm chí ý nghĩ trong đầu cũng không cách nào chuyển động mảy may.
Không biết trải qua bao lâu, chợt hắn cảm thấy cả người bỗng nhiên dừng lại, sau đó rơi xuống phía dưới.
"Rầm" Một tiếng trầm đục vang lên.
Cả người Hàn Lập cảm giác như đập mạnh xuống mặt đất cứng, khiến cho nửa người đau đớn dữ dội.
Cũng may thân thể của hắn vô cùng cứng cỏi, mặc dù thân thể đau nhức nhưng cũng không tổn thương chút nào, làm trong lòng hắn không khỏi thở phào một hơi.
Tuy vậy nhờ cú rơi này, mà ý thức và ngũ giác của hắn mới khôi phục lại bình thường, tầm nhìn trước mắt cũng đã khôi phục sáng rõ.
Hàn Lập đảo mắt nhìn xung quanh, khẽ giật mình.
Chỉ thấy đập vào mắt hắn là một vùng đất ảm đạm, trên mặt đất có vô số đá vụn lớn nhỏ màu vàng sậm, rải rác lộn xộn khắp nơi, còn bốn phương tám hướng xung quanh đều là cánh đồng hoang vu mênh mông bát ngát, nhìn qua giống như là một mảnh sa mạc hoang vu vô cùng vô tận.
Bầu trời trên đỉnh đầu cũng có màu vàng nâu quỷ dị, giống như được phủ một tầng mây vàng thật dày, hơn nữa trong tầng mây còn ngẫu nhiên có thể thấy một đường ánh sáng màu trắng thật nhỏ, nhìn rất giống tia chớp màu trắng.
Lúc này, đám mây vàng trên đỉnh đầu hắn đang cuồn cuộn, mơ hồ còn hiện ra hình dáng như một vòng xoáy, nhưng đang rất nhanh thu nhỏ lại. Dường như hắn rơi xuống từ chính nơi này.
Hàn Lập từ dưới đất chậm rãi đứng lên, đưa mắt nhìn khắp nơi.
Xung quanh mênh mông hoang vắng, chỉ có mỗi một mình hắn, còn tung tích những người khác thì không thấy đâu.
"Chẳng lẽ nơi này chính là Đại Khư? So với bên ngoài cũng không có gì quá khác biệt, không biết những người khác đã rơi xuống chỗ nào rồi." Hàn Lập tự lẩm bẩm.
Hắn đang tính rời khỏi nơi này, trên mặt chợt lộ ra một tia kinh ngạc, liền đưa mắt nhìn hư không xung quanh.
Trong hư không nơi này, không ngờ lại tồn tại từng tia từng tia dao động nguyên khí, loại nguyên khí này không giống như Thiên Địa linh khí hay là Ma khí, (bạch ngọc sách) mà ngược lại nó tương tự lực lượng tinh thần, hơn nữa còn rất nồng đậm.
Có thể vì nhờ lực lượng tinh thần này ôn dưỡng mà giữa khe hở của tảng đá và mặt đất mọc ra một vài thực vật màu trắng nhìn giống như là rêu, khiến cho nơi này không còn là một mảnh đất chết nữa.
Trong mắt Hàn Lập lóe lên một tia kinh ngạc, chợt trong đầu nổi lên một ý niệm, hắn yên lặng vận chuyển Thiên Sát Trấn Ngục Công.
Lực lượng tinh thần khắp nơi lập tức tụ đến, dung nhập vào trong cơ thể hắn.
Hơn nữa còn hội tụ rất nhiều lực lượng tinh thần, giờ phút này tốc độ hấp thu lực lượng tinh thần so với ngày thường khi hắn luyện hóa thú hạch cũng không chậm chút nào.
Nét mặt Hàn Lập lộ vẻ vui mừng, trong lòng đã xác nhận nơi này bảy tám phần chắc chắn là bên trong Đại Khư, chỉ có bí cảnh Đại Khư bực này, mới có thể tồn tại lực lượng tinh thần nồng đậm như vậy.
Cũng chỉ có loại hoàn cảnh tràn ngập lực lượng tinh thần này, mới có thể tự sinh ra bảo vật như Thiên Lân Vẫn Tinh, Lưu Diễm Huyết Vân.
Ngay giờ phút này, mặc dù người hắn không có thụ thương nhưng cũng có chút mỏi mệt vô lực, hơn nữa nơi này cũng không có nguy hiểm gì. Vì vậy, hắn không lập tức rời khỏi đây, mà khoanh chân ngồi xuống ngay tại chỗ, hấp thu lực lượng tinh thần điều tức thân thể.
Trong nháy mắt, thời gian trôi qua gần nửa ngày.
Lúc Hàn Lập lần nữa mở mắt ra, khí túc thần hoàn, cuối cùng cũng khôi phục lại bình thường.
Không chỉ như vậy, một nơi huyền khiếu trên người hắn đã rục rịch nhiều ngày, ẩn ẩn có dấu hiệu mở ra.
Dường như lực lượng tinh thần nơi này rất có lợi cho việc đả thông huyền khiếu, chỉ cần khổ tu một thời gian, chỗ huyền khiếu đó chắc chắn là có thể mở.
Tuy là như vậy, nhưng Hàn Lập không có ý định tiếp tục ở đây tu luyện, mà lần nữa đứng dậy nhìn chung quanh, rất nhanh ánh mắt dừng ở một hướng bên tay phải.
Tình hình xung quanh đều hoàn toàn giống nhau, chỉ có xa xa phía chân trời hướng bên phải mơ hồ có thể nhìn thấy một vài cái bóng mờ hiện lên nhưng vì khoảng cách quá xa, hắn cũng không thấy rõ cho lắm.
Áp lực hư không trong Đại Khư còn mạnh hơn so với Băng Hỏa sơn mạch, khoảng cách mà thần thức của hắn phát ra lại một lần nữa giảm bớt, chỉ có hơn mười dặm, so ra còn thua kém cả thị lực của hắn.
Mặc dù không biết chỗ đó là cái gì, nhưng dù sao nơi đó cũng có chút khác biệt.
Thân hình Hàn Lập khẽ động, lướt nhanh tới chỗ đó.
Một lát sau, những bóng mờ phía trước kia dần dần hiện rõ, không ngờ là từng ngọn núi thấp, chỉ cao mấy chục trượng, một ngọn san sát một ngọn, hình thành một dãy núi kéo dài, một mực lan tràn đến cuối tầm mắt.
Những ngọn núi này toàn thân đen thui, mơ hồ tản ra từng đạo ánh sáng màu đen, dường như không phải là núi đá bình thường, mà dần dần theo mặt đất biến thành thành luỹ vững chắc.
Trên mặt đất nơi này cũng mọc ra không ít thực vật màu trắng, khiến cho hoàn cảnh nơi này cũng không có đơn điệu nhàm chán.
Hàn Lập đi tới trước dãy núi màu đen, chợt dừng chân lại, không tùy tiện tiến vào bên trong, mà phát ra thần thức dò xét tất cả động tĩnh xung quanh.
Bên trong Đại Khư mọi thứ hắn đều không rõ, vì vậy hắn không dám chủ quan chút nào.
Thần thức hắn tra xét cẩn thận, cũng không phát hiện ra chút nguy hiểm nào trong dãy núi, lúc này mới cất bước tiến vào.
Đi về phía trước gần nửa ngày, hắn cũng không gặp bất kỳ nguy hiểm gì.
Chỉ là núi non xung quanh càng lúc càng cao hơn, lúc này đã đạt độ cao tới mấy trăm trượng, tuy nhiên khoảng cách giữa các ngọn núi cũng trở nên xa hơn.
Lại đi được một đoạn, chợt Hàn Lập khẽ ồ một tiếng, vội bước nhanh tiến về phía trước, một lát sau đã đi tới gần một ngọn núi cao lớn dị thường.
Ngọn núi này toàn thân đen thui, cao vút thẳng tắp trong mây, phảng phất như một cột trụ trời màu đen, không ngờ đỉnh núi lại chui vào trong đám mây, nhìn không thấy đỉnh.
Ngay dưới ngọn núi có kiến tạo một mảnh cung điện màu đen dựa sát vào chân núi, chiếm diện tích cực lớn, một mực kéo dài đến cuối tầm mắt, chỉ tiếc là đã sụp đổ hơn phân nửa.
Nhưng mà nhờ vào bích họa phù điêu từ trên nóc cung điện cao ngất, mơ hồ có thể cảm thấy năm đó cung điện nơi này rất là hoa mỹ tráng lệ.
Hắn dò xét dãy cung điện phía trước vài lần, chợt vận chuyển Vạn Khiếu Không Tịch Thuật ẩn giấu khí tức trên người, mới cẩn thận cất bước đi vào, đồng thời phát ra thần thức, dò xét động tĩnh xung quanh.
Hàn Lập đi về phía trước một đoạn, chợt hắn nhíu mày lại, lách mình trốn vào phía sau vách tường cung điện thật dài, rồi đi dọc đến hết vách tường, cẩn thận nhìn về phía trước.
Từng tiếng bước chân nặng nề từ phía trước truyền đến, chỉ thấy trong phế tích cách đó không xa, một bộ khôi lỗi màu vàng cao mấy trượng từ từ đi tới, thỉnh thoáng nó còn quay đầu nhìn chung quanh, giống như đang tuần tra.
Bề ngoài khôi lỗi này giống như một đầu Cự viên tay dài, trên người mặc một kiện áo giáp nặng nề, đã tàn phá hơn phân nửa, còn thân thể dưới áo giáp cũng phủ đầy vết nứt mục nát, hơn nữa trong tay cầm một thanh chiến đao răng cưa cũ nát, nhìn giống như đã trải qua vô số năm tháng trong dòng sông thời gian.
Mặc dù áo giáp cùng chiến đao đã phong hóa tàn tạ, nhưng phía trên vẫn còn ẩn hiện hào quang, tỏa ra từng tia dao động lực lượng tinh thần.
"Tinh khí?" Hàn Lập nhìn khôi giáp cùng chiến đao trên người khôi lỗi cự viên, mắt sáng lên.
Hắn lập tức hơi trầm ngâm, liền ngừng vận chuyển Vạn Khiếu Không Tịch Thuật, cả người từ sau vách tường bắn ra, chớp động một cái nhào tới sau lưng khôi lỗi cự viên.
Bỗng nhiên khôi lỗi cự viên quay người lại, trong miệng phát ra một tiếng gầm nhỏ, liền giơ chiến đao trong tay lên, tính bổ xuống đầu Hàn Lập.
Thế nhưng cánh tay nó chưa kịp chém xuống, thì một đạo hào quang hiện lên, lập tức làm cho đầu khôi lỗi cự viên bay vút lên trời, đầu và thân tách rời, cánh tay vừa nâng lên cũng vì vậy mà dừng lại ngay lúc đó.
Một tiếng "Rầm" vang lên, cả người to lớn của khôi lỗi cự viên "ầm ầm" ngã xuống đất.
Thân hình Hàn Lập từ giữa không trung nhẹ nhàng bay xuống, hạ ngay bên cạnh khôi lỗi cự viên.
Con khôi lỗi này đã bị tàn phá như vậy, mà vẫn có thể cảm giác được công kích của hắn, đồng thời làm ra phản ứng, nếu lúc trước còn hoàn hảo, có lẽ thực lực của nó cũng tương đối cường đại.
Hắn nhặt chuôi chiến đao răng cưa lên, cả thân chiến đao được dùng từ một loại vật liệu màu trắng muốt luyện thành, tuy đã phong hóa rất nhiều, nhưng mà trên lưỡi đao mơ hồ còn có thể thấy từng nét phù văn, hơi lấp lóe hào quang.
"Ồ!" Vẻ mặt Hàn Lập lộ ra vẻ kinh ngạc.
Những phù văn trên lưỡi đao này, rất giống như phù văn tinh thần mà Lục Hoa phu nhân truyền thụ cho hắn.
"Không phải Lục Hoa phu nhân nói là tinh thần cấm chế là một mình lão sáng tạo ra sao? Chẳng lẽ là trùng hợp?" Hàn Lập thầm nghĩ trong lòng.
Ánh mắt của hắn lập tức đảo một cái, nhìn về phía áo giáp trên người khôi lỗi, rất nhanh dừng lại trên một cái phù văn tinh thần.
Phù văn tinh thần này giống nhau như đúc với cái "Liên Tinh phù văn' mà Lục Hoa phu nhân truyền thụ cho hắn, đến cả biến hóa rất nhỏ cũng hoàn toàn giống nhau, tuyệt đối không có khả năng trùng hợp.
Trong lòng Hàn Lập không nhịn được mà cười lên, khôi lỗi nơi này đã tồn tại không biết bao nhiêu vạn năm, hơn xa thời điểm mà lão Lục Hoa phu nhân sáng chế ra tinh thần phù văn.
Có lẽ tinh thần cấm chế của Lục Hoa phu nhân có được chính từ trong Đại Khư này, chỉ là không biết làm thế nào mà lão lấy được?
Hắn phất tay ném chiến đao trong tay đi, mặc dù thanh đao này vẫn còn tỏa ra một chút dao động lực lượng tinh thần, nhưng nó đã gần như tan vỡ, không cách nào sử dụng được.
Hàn Lập không dừng lại ở đây, mà tiếp tục tiến về phía trước, rất nhanh đã đi vào sâu trong cung điện.
Kiến trúc cung điện ở sâu bên trong còn bảo tồn tương đối hoàn hảo, đáng tiếc là nơi này dường như bị người khác quét sạch qua, căn bản không có bảo vật trân quý nào còn sót lại.
Hắn một đường tìm kiếm, ngoại trừ được vài khối tài liệu khoáng thạch bình thường, còn lại không có thu hoạch được gì.
Chẳng qua trên đường này, ngược lại hắn gặp không ít khôi lỗi.
Hắn cũng không có dây dưa với đám khôi lỗi này, có thể tránh được thì tránh, còn tránh không khỏi thì trực tiếp động thủ. Những khôi lỗi này đều đã phong hóa tàn tạ, thực lực đại tổn, cũng không tốn sức gì nhiều.
Lại tiến về phía trước một chốc lát, chợt Hàn Lập dừng chân lại.
Đột nhiên tầm mắt phía trước trở nên rộng rãi, ở phía trước bất ngờ có xây một tòa kiến trúc màu xám cao lớn, nhìn phong cách dường như là một tế đàn, được các kiến trúc xung quanh quảng trường vây vào giữa như những vì sao vây quanh mặt trăng.
Tế đàn được dùng một loại đá thô kệch màu xám cực lớn chồng lên tạo thành, nhìn chắc chắn dị thường, trên thực thế quả thật là như vậy. Trong khi các kiến trúc xung quanh bị phong hóa sụp đổ không ít thì trên vách tế đàn này có chút loang lổ, còn những chỗ khác cơ bản còn nguyên vẹn.
Hàn Lập nhìn tòa kiến trúc phía trước, ánh mắt nhìn vào một tấm biển treo trên cửa tế đàn, phía trên viết ba chữ huyền văn thật to Diệp Sát Điện.
Đại môn tế đàn mở rộng nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy khoảng mấy trượng bên trong, bởi vì sâu trong đó được bao phủ một màu đen kịt. Đại môn phảng phất như cái miệng khổng lồ, thôn phệ hết thảy những ai tiến vào trong đó.
Mà trên vách tường bên trong tế đàn mơ hồ có thể thấy từng đạo phù văn tinh thần, tỏa ra một cỗ lực lượng cấm chế, không ngờ thần thức của hắn cũng không cách nào dò xét bên trong.
Hàn Lập thấy vậy, đôi mắt lóe sáng.
Tế đàn nơi này bảo tồn hoàn hảo như vậy, còn bày ra cấm chế, khẳng định bên trong có vài thứ gì đó, sẽ không chỉ là cái xác không.
Chẳng qua cũng không thể tùy tiện đi vào, hắn liền triển khai thần thức, tra xét cẩn thận hoàn cảnh xung quanh, không phát hiện điều gì lạ thường, trong lòng mới hơi an tâm, thân hình thoắt một cái xuất hiện trước cửa đại điện tế đàn.
Từng cơn gió mát từ trong cửa thổi ra, lướt nhẹ qua người của hắn, trong cơn gió còn ẩn chứa một tia lạnh lẽo như băng, mặc dù không quá mãnh liệt, nhưng mơ hồ có cảm giác thâm nhập vào trong cốt tủy.
Hàn Lập nhíu mày, cũng không có lùi bước, mà cất bước đi vào trong điện.