"Đây là loại trúc gì, lại cứng như thế?" Lục Vũ Tình thấy vậy, có chút kinh ngạc hỏi.
"Có lẽ là một loại thuộc về Tử Tinh Trúc, là một trong những tồn tại mộc thuộc tính cứng rắn nhất thế gian." Hàn Lập trầm ngâm nói.
Trong khi nói chuyện, hắn tiếp tục cất bước đi đến bậc thang của gian nhà trúc, đẩy cửa bước vào.
Bên trong gian nhà, trang trí thập phần đơn giản, gian ngoài chỉ có một cái bàn bát tiên bằng trúc, chung quanh có bốn cái ghế dài, gian trong thì chỉ có bảy cái giường đơn bằng trúc.
"Hàn đại ca, người xem, những giường này sao lại nhỏ như vậy, xem giống như là cho hài tử sử dụng a?" Lục Vũ Tình nhìn khắp nơi, đôi mi thanh tú cau lại nói.
"Tương truyền, Vô Sinh Kiếm Tông tuyển đệ tử cực kỳ nghiêm ngặt, không hề mở sơn môn tuyển rộng rãi, mà do đệ tử xuống núi du lịch, tìm tòi những hài tử kiếm tu nhất đẳng ở thế gian, mang về núi bồi dưỡng từ nhỏ, hết thảy toàn bộ dựa vào cơ duyên, tuyệt không bắt buộc. Nơi này hơn phân nửa chính là nơi những đệ tử kia luyện tập khi còn bé." Hàn Lập suy nghĩ một lát nói ra.
"Thì ra là thế, ta từng ngẫu nhiên xem qua sự tích tông môn này trên một bản cổ tịch, hình như tông nhân này có nhân số thập phần thưa thớt, lại rất ít đi lại bên ngoài, cho nên mười phần thần bí. Những thứ khác ta cũng không rõ lắm." Lục Vũ Tình nhớ lại, nói.
"Đệ tử tông môn này muốn dùng thân phận sư môn xuống núi hành tẩu thì nhất định phải tu luyện đến tu vi Kim Tiên, nếu không cũng chỉ có thể ở đây cả đời, chết già với sơn môn. Lúc tông môn này cường thịnh nhất, từng có câu chuyện được mọi người ca tụng lưu truyền là 'Một tông, bảy Kim Tiên cùng xuống núi du lịch'. Giờ thì vật đổi sao dời, những sự tình này hiện tại đã không còn bao nhiêu người biết nữa." Hàn Lập liếc nhìn rừng Thanh Tử trúc loang lổ đầy những vết kiếm ở bên ngoài lầu trúc, chậm rãi nói ra.
"Những chuyện này, làm sao Hàn đại ca biết được?" Lục Vũ Tình mở to mắt nhìn, có chút nghi ngờ hỏi.
"Nhắc tới, ta xem như là một gã kiếm tu, lúc tìm đọc sách cổ tất nhiên sẽ chú ý tới những chuyện này. Về truyền thuyết Vô Sinh Kiếm Tông còn có rất nhiều, trong đó làm người chú ý nhất là Vô Sinh Kiếm Hải trong tông bọn họ." Hàn Lập nói tiếp.
"Vô Sinh Kiếm Hải... Đó là cái gì?" Lục Vũ Tình hỏi, trên mặt hiện ra vẻ hứng thú.
Ánh mắt Hàn Lập chớp lên, vừa đi ra ngoài trúc lầu vừa nói:
"Nghe nói khai sơn tổ sư của Vô Sinh Kiếm Tông là Vô Sinh đạo nhân, có sở thích sưu tầm kiếm, bất luận là chém giết sinh tử, hay là luận bàn phân cao thấp, sau khi chiến thắng đều lấy phi kiếm của đối phương, mang về bảo tồn trong Kiếm Trì tại sơn môn. Về sau người thu nhận đệ tử, lúc truyền thừa mở rộng ra cũng đều kế thừa truyền thống này. Lúc hậu nhân môn hạ đệ tử hành tẩu Tiên Vực cũng sẽ tìm kiếm bảo kiếm trong thiên hạ mang về tông môn. Dần dà, Vô Sinh Kiếm Trì liền biến thành Vô Sinh Kiếm Hải..."
Đi ra khỏi rừng trúc này, hai người tiếp tục đi dọc theo con đường hướng lên núi, cuối cùng dừng trước một cầu thang đá cao ngất trời.
Thang đá này trắng như tuyết, cao không thấy đỉnh, kéo dài một mạch từ sườn núi lên đến tầng mây.
Ngay lối vào bên trái, đứng lặng một phiến đá lớn màu đen, phía trên khắc ba chữ triện cổ to 'Giải Kiếm Thạch'.
Hàn Lập đi lên trước, cẩn thận đánh giá một chút, liền phát hiện phía dưới ba chữ to 'Giải Kiếm Thạch' còn khắc hai hàng chữ nhỏ màu trắng chú giải:
'Chân Tiên khom lưng không dám bay. Vạn kiếm thế gian phải cúi đầu.'
Từng lời mang theo một cỗ chi khí sắc bén không cách nào diễn tả, dường như nhất bút nhất hoạ đều do một đạo kiếm khí tạo thành. Chữ viết lộ ra hết tài năng, như muốn thoát khỏi phiến đá, cùng với chữ viết 'Vô Sinh Kiếm Tông' ở cổng lúc trước hiển nhiên từ cùng một người.
"Câu trước có nghĩa là Chân Tiên đến đây đều không thể ngự không phi hành, ta có thể hiểu được, nhưng ý câu sau là gì, ta thấy xem ra có chút hồ đồ rồi." Lục Vũ Tình đứng ở một bên, thì thào lẩm bẩm.
"Vô Sinh Kiếm Tông vốn là thánh địa kiếm tu, kiếm hải trong môn tích trữ kiếm tiên nhiều không kể xiết? Thế gian có bao nhiêu kiếm có thể sánh được với nơi đây? Có lẽ 'phải cúi đầu' chính là ý tứ này rồi. Bất quá Giải Kiếm Thạch này... Giải kiếm... " Hàn Lập suy tư một lát, nói ra.
Hắn vừa dứt lời, trong đám mây trên đỉnh đầu bỗng nhiên truyền đến một tiếng rung mạnh, một vầng sáng kim sắc từ bên trong biển mây dập dờn, bồng bềnh, khuếch tán ra bốn phương tám hướng.
Hàn Lập nghe tiếng động, ánh mắt chợt căng thẳng, ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi.
"Làm sao vậy, Hàn đại ca?" Lục Vũ Tình thấy thế, trong lòng biết xảy ra chuyện gì đó, vội vàng hỏi.
"Hình như phía trên biển mây này mở ra cấm chế gì đó, ta lại bị cắt đứt cảm ứng với bản mệnh phi kiếm một lần nữa... " Lông mày Hàn Lập nhíu chặt, thấp giọng nói một câu.
Dứt lời, thân hình hắn khẽ động, mũi chân giẫm nhẹ lên bậc thang đầu tiên, thân hình hầu như thuận theo độ dốc của bậc thang đá lướt dọc đi, một lượt vượt lên cả trăm bậc.
Lục Vũ Tình thấy thế, cũng bắt chước phóng theo hắn.
Càng đi lên đỉnh núi, không khí càng trở nên ẩm ướt, đậm đặc. Sau khi bọn hắn lướt đi được mấy trăm trượng, hơi nước dày đặc chung quanh đã ngưng kết thành một đám mây sương mù, bao phủ khắp nơi.
Hai người đi xuyên qua biển sương mù, tầm nhìn vô cùng hạn chế, dường như thần thức cảm ứng cũng bị ngăn cản rất nhiều.
"Sương mù này có chút không bình thường, linh mục của ta cũng không nhìn thấu được, ngươi cẩn thận một chút." Hàn Lập dặn dò một tiếng, bên ngoài cơ thể thả ra một tầng ánh sáng màu xanh hộ thể, tăng tốc tiến lên.
Lục Vũ Tình theo sát phía sau, trong đôi mắt lóe ra quang mang tĩnh mịch, bỗng nhiên thần sắc biến đổi, lớn tiếng nhắc nhở: "Hàn đại ca, cẩn thận..."
Nàng còn chưa dứt lời, trong sương mù dày đặc trên đỉnh đầu Hàn Lập có hai đạo kim sắc kiếm quang giao nhau như một cái kéo, từ trên chém xuống.
Ánh mắt Hàn Lập chăm chú quan sát, thấy rõ chủ nhân đạo kiếm quang chính là hai khôi lỗi bằng gỗ có vóc dáng cao lớn, tay chân khá nhỏ và dài.
Ý niệm trong đầu khẽ chuyển, thân hình hắn không lùi mà tiến tới, ngay lúc sắp bị chém trúng thì từ phía dưới hắn nhảy thẳng lên, thoát khỏi hai đạo kiếm quang sượt qua.
Sau khi đứng vững, thân hình hắn bỗng nhiên xoay một cái, năm ngón tay khép lại vung lên phía trước, lập tức trên bàn tay tuôn ra một tầng thanh quang, giống như một thanh trường đao màu xanh bổ lại về phía khôi lỗi.
Chỉ thấy thân hình hai cỗ khôi lỗi kia vẫn bất động, nhưng đầu của chúng bỗng nhiên xoay ngược lại về phía sau một trăm tám mươi độ, quỷ dị nghênh đón Hàn Lập.
Cùng lúc đó, các khớp tay cầm kiếm của chúng đồng thời xoay lại. Một tiếng "keng", trường kiếm trong tay một con chặn thủ đao của Hàn Lập đang chém tới, con còn lại thì cầm kiếm đâm thẳng vào ngực của hắn.
Mũi chân Hàn Lập điểm xuống đất, thân hình nhanh chóng lùi xuống bậc thang đá, trong lòng âm thầm kinh ngạc.
Khí tức trên người hai cỗ khôi lỗi này hoàn toàn không có, không nhìn ra rốt cuộc là cấp gì, nhưng trường kiếm trong tay quả thực lợi hại, mặt ngoài được bọc một tầng kim quang, một kích lại có thể chấn nát thanh quang đao nhận trên cánh tay hắn thành phấn vụn.
Ngay sau đó, trên đỉnh đầu hắn bỗng nhiên hiện ra một vài đạo kiếm quang, đan vào với nhau thành một mảnh kim sắc võng kiếm chụp xuống.
Hàn Lập nâng một quyền đánh lên phía trên.
Phía trên đầu quyền phóng ra thanh quang ầm ầm va vào kim sắc võng kiếm, thanh quang quyền ảnh trực tiếp chém rách.
Trong nội tâm Hàn Lập khẽ động, bàn tay vung lên lần nữa.
Một tia ô quang từ trong tay áo bay ra, quay tít một vòng, liền bay tới đỉnh đầu của hắn.
Chỉ thấy tia ô quang kia lượn một vòng, lập tức phóng to ra, biến thành một Chân Luân màu đen to hơn một trượng giống như ma bàn chắn trên đỉnh đầu của hắn.
Kim sắc võng kiếm chém xuống với uy thế không tầm thường, vậy mà vừa tiếp xúc với ô quang của Trọng Thủy Chân Luân lại như băng tuyết rơi vào lửa, lập tức tan rã ra.
Nhưng vào lúc này, bốn phía Hàn Lập loé lên năm đạo kiếm quang, không biết từ đâu lại xuất hiện thêm năm con khôi lỗi bằng gỗ giống hai con lúc trước.
Năm con khôi lỗi mới này vừa xuất hiện thì hai con khôi lỗi lúc trước cũng từ phía sau chạy tới, trường kiếm trong tay vung lên, đâm thẳng về phía Hàn Lập.
Nhưng mà mũi kiếm của bọn chúng còn chưa kịp đâm tới liền có hai cơn gió lốc màu xanh từ phía dưới cuốn tới, bọc hai con lại, kéo xuống dưới.
Hàn Lập đưa mắt nhìn qua liền thấy Lục Vũ Tình đang cầm trong tay một cây quạt lông vũ màu xanh rực rỡ linh quang đang vũ động làm cho nổi lên từng trận thanh phong, khốn trụ bọn chúng lại.
Ánh mắt của hắn lóe lên, bàn tay vẫy về phía trước.
Trọng Thủy Chân Luân trên đỉnh đầu hắn lập tức vang lên tiếng rít mãnh liệt, lượn vòng đánh tới con khôi lỗi phía trước.
Con khôi lỗi kia phản ứng cũng không chậm, một tay bấm kiếm quyết, tay kia thì cầm trường kiếm đâm về phía trước một cái.
Phía trên mũi kiếm, kim sắc quang mang rực rỡ, một đạo kim quang kiếm ảnh to lớn từ trong đó phóng ra, mạnh mẽ đâm vào Trọng Thủy Chân Luân.
Một tiếng nổ "ầm" vang rung trời!
Kim quang kiếm ảnh không có bất kỳ một sự linh động nào, trực tiếp biến thành một đám bụi hơi kim sắc, mà khôi lỗi cầm kiếm cũng bị ô quang của Trọng Thủy Chân Luân phản chấn ra nhấn chìm, nghiền cho nát bấy.
Sau khi thôn phệ Trọng Thủy tầng hai, uy lực của Trọng Thủy Chân Luân hiện tại đã không chỉ như xưa nữa.
Bốn con khôi lỗi cầm kiếm chung quanh thấy thế, đầu chuyển hướng nhìn về Hàn Lập, ngay chỗ mi tâm có một đạo phù văn kỳ dị đồng thời sáng lên kim sắc quang mang, một tay đánh ra một cái kiếm quyết cổ quái, mũi kiếm mãnh liệt chỉ lên trời.
Lông mày Hàn Lập nhíu lại, ngẩng đầu nhìn lên không trung, lập tức cảm thấy có chút không ổn.
Quả nhiên, mây mù phía trên bao phủ hai người bọn họ sáng lên từng trận quang mang mơ hồ, lập loè giống như sấm sét chuẩn bị đánh xuống lúc trời sắp mưa to.
"Lục cô nương, mau tới đây... " Hắn vội vàng nói một tiếng.
Lục Vũ Tình nghe vậy, không chút do dự vung quạt lông trong tay đánh ra hai luồng gió lốc, ngăn cách hai con khôi lỗi kia, thân hình lóe lên, liền tới cạnh Hàn Lập.
Nàng vừa mới tiến vào phía dưới Trọng Thủy Chân Luân, trong mây mù liền vang lên một tiếng nổ rung trời.
Một mảnh kim sắc quang mang chói mắt từ chỗ sâu trong mây mù đổ xuống, bên trong mang theo kim sắc kiếm quang chằng chịt, không khác biệt lắm sơ với kiếm quang lúc trước Hàn Lập phi thân lên núi gặp phải.
Nếu biển mây kiếm trận gặp phải dưới chân núi lúc trước chỉ vì áp đảo bốn phương, không cho Chân Tiên cường hành ngự không, thì kim sắc kiếm trận nơi đây chỉ đơn thuần là tiêu diệt địch nhân, cho nên bên trong kiếm quang nơi này ẩn chứa khí tức sắc bén vượt xa lúc trước.
Chẳng những thế, trong kiếm quang đè xuống lúc này dường như mơ hồ còn có chấn động Pháp tắc lực Kim thuộc tính, cho nên Hàn Lập không dám khinh thường sớm gọi Lục Vũ Tình trở lại.