Mục lục
Phàm Nhân Tiên Giới Thiên (PNTT 2)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nếu như ba vị đạo hữu lĩnh ngộ không sâu với cấm chế tinh thần, không bằng công việc sau này cứ để ta và Lục Hoa tiền bối làm, mặc dù sẽ chậm hơn một chút so với kế hoạch, nhưng Ách thành chủ chắc cũng sẽ không nói gì." Hàn Lập đề nghị.

"Không được, Tinh Chuẩn đại trận là ta tham khảo cấm chế Tứ Tướng sáng lập ra. Lúc trước còn dễ nói, kế tiếp bày trận, cần đám năm người chúng ta từ vị trí Tứ Tướng đồng thời động thủ, nếu không cấm chế nhất định sẽ tan vỡ. Được rồi, đừng nhiều lời, lão phu sẽ tự xử lý tốt việc này." Lục Hoa phu nhân gật đầu nhẹ với Hàn Lập, thái độ ôn hòa hơn rất nhiều so với trước.

Nếu như Lục Hoa phu nhân đã nói thế, Hàn Lập cũng không nói gì nữa.

Lục Hoa phu nhân lập tức giải thích kỹ một phen với bốn người Hàn Lập về yếu điểm cấm chế Tinh Chuẩn, sau đó bắt đầu động thủ bày trận.

Năm người vẫn giống lúc trước, Lục Hoa phu nhân phụ trách khu vực bên trong thuyền, Hàn Lập phụ trách cánh bên trái, Lữ Cương và Lương Phiệt phụ trách cánh bên phải, Hiên Viên Hành phụ trách đuôi thuyền.

Hàn Lập cầm Tinh Lan bút trong tay, khắc trận văn bên cánh trái phi chu.

Các nơi trong đó, nhất là trên vách tường được ngâm Ngân Lưu Trấp, xung đột mạnh với lực lượng tinh thần bên trong tinh dịch, lúc vẽ khó khăn gấp mấy lần so với trước.

Hắn hít sâu một hơi, thúc giục thần thức mạnh hơn, kiệt lực ổn định lực lượng tinh dịch, đồng thời thích ứng với loại xung đột này.

Lấy lực lượng thần thức của hắn hôm nay, tăng thêm lĩnh ngộ với Tinh Chuẩn cấm chế, rất nhanh đã thích ứng. Hắn vừa khắc trận văn, vừa lắp đặt các loại tài liệu cùng đạo cụ bày trận vào bên trong trận văn, bắt đầu bố trí từng điểm cấm chế.

Hàn Lập bên này coi như thuận lợi, nhưng tình huống ba người Hiên Viên Hành bên kia lại không được tốt. Thực tế một mình Hiên Viên Hành khắc trận văn càng thêm khó khăn, gần nửa ngày trôi qua, đã liên tục thất bại bốn năm lần, tiêu phí không ít tài liệu.

Tuy lúc trước Lục Hoa phu nhân đã nói như vậy, nhưng chứng kiến rất nhiều tài liệu bị lãng phí, sắc mặt cũng rất khó coi, bất đắc dĩ đành phải dừng lại, một lần nữa chỉ điểm cho ba người Hiên Viên Hành yếu điểm bày trận.

Trong nháy mắt, tám chín ngày đã qua.

Bên trong Tinh Chuẩn phi chu, các nơi trên vách thuyền có từng đạo trận văn giao thoa nhau, chớp động lên tia sáng trắng nhàn nhạt, tràn ngập hơn phân nửa không gian bên trong thuyền.

Chính giữa phi chu, năm người đứng đối diện nhau.

Vẻ mặt ba người Hiên Viên Hành hổ thẹn, cúi đầu đứng đó.

Hàn Lập yên lặng đứng ở một bên, cũng không nói gì.

Sắc mặt Lục Hoa phu nhân có chút âm trầm, hai mắt liên tục chuyển động, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.

Những ngày qua, mấy người dốc hết toàn lực bày trận, đã hoàn thành hơn phân nửa, chỉ có điều tài liệu bị ba người Hiên Viên Hành lãng phí rất nhiều, rốt cuộc đã hao hết.

"Khục, hiện tại tài liệu chưa tới, Lục Hoa tiền bối, ngươi đã có đối sách gì chưa?" Qua thời gian dài trầm mặc, Hàn Lập ho nhẹ một tiếng, hỏi.

"Khí cụ bày trận ta còn có một ít, hơn nữa trong những cái bị hỏng, những cái tổn hại ít, chữa trị một chút vẫn có thể tiếp tục sử dụng, cái này cũng không cần lo lắng. Hiện tại chủ yếu là thiếu hụt ba loại tài liệu Hải Ngưng Ngọc, Phi Tinh, Địa Triều Thạch mà thôi." Lục Hoa phu nhân bình tĩnh nói.

"Về ba loại tài liệu này, chẳng lẽ Lục Hoa tiền bối đã có biện pháp?" Hàn Lập nhìn thấy thần sắc bình tĩnh của Lục Hoa phu nhân, lại hỏi.

"Trong Hàn Băng sơn mạch có một loại Lân thú tên là Băng Lân Cừu Trư sinh sống, một sừng trên đỉnh đầu nó cực kỳ tương tự với Hải Ngưng Ngọc, có thể sử dụng thay thế. Bạch ngọc sách. Chúng ta tiến vào Hàn Băng sơn mạch, ta từng thấy tung tích Băng Lân Cừu Trư này, cách nơi đây cũng không xa, chỉ có hai ngày lộ trình, qua đó săn giết vài đầu là được. Về phần Phi Tinh, theo ta được biết, trên người Phù Kiên thành chủ có một ít, ta sẽ đi qua lấy từ hắn là được, chắc hắn sẽ đồng ý. Phiền toái nhất chính là Địa Triều Thạch, ta cũng chưa biết phải tìm nơi nào." Lục Hoa phu nhân chậm rãi nói ra.

"Trên người một loại Khôi Lỗi của Khôi thành có một bộ phận được chế tạo từ Địa Triều Thạch, có lẽ trong tay Sa Tâm đạo hữu có một ít Địa Triều Thạch, ta qua mượn hắn một ít là được." Vào thời khắc này, một thanh âm truyền tới, hai người từ lối vào phi chu đi đến, chính là Ách Quái cùng Thần Dương.

"Ách thành chủ, người. . ." Lục Hoa phu nhân nghe tiếng liền đứng lên, trên mặt hiện lên một tia xấu hổ.

"Lục Hoa đạo hữu, ngươi vẫn giữ thể diện như vậy sao, tuy rằng lúc trước ngươi hứa hẹn giúp ta xây xong Tinh Chuẩn phi chu này, nhưng hiện tại đã xảy ra tình huống thay đổi bực này, về tình về lý, ngươi cũng nên nói với ta một tiếng, lại đi cậy mạnh, muốn một mình giải quyết." Ách Quái mỉm cười, nói ra.

Hàn Lập nghe nói thế, trong lòng giật mình, khó trách Lục Hoa phu nhân lúc trước không chịu nói với Ách Quái thành chủ.

Thần tình trên mặt Lục Hoa phu nhân cả biến, cuối cùng thở dài: "Sự việc là do ta làm hư, đâu còn có mặt mũi cầu cứu Ách thành chủ, bất quá bây giờ Ách thành chủ đã biết rõ việc này, cứ dựa theo thành chủ nói làm đi."

Ách Quái gật đầu nhẹ, nói với Thần Dương bên cạnh: "Việc săn giết Băng Lân Cừu Trư liền nhờ cậy Thần Dương rồi. Trên đường tới đây, ta nhớ là đã gặp được Băng Lân Cừu Trư, đại khái là ở địa phương này."

Lão nói xong, lấy ra ngọc giản, mơ hồ khắc một bộ địa đồ Băng Hoả cực mạch, hơn nữa đánh dấu vào một vị trí, đưa cho Thần Dương.

"Không có vấn đề." Thần Dương tiếp nhận ngọc giản dò xét một chút, lập tức gật đầu nhẹ, đang tính quay người rời đi.

"Chờ một chút, bên trong Băng Hoả cực mạch nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, thực lực Thần Dương ngươi tuy mạnh, một người tiến vào chưa hẳn ổn thỏa, để Lệ Phi Vũ cùng đi với ngươi, cũng có thể chiếu cố lẫn nhau, vừa vặn hắn hiểu rõ Hải Ngưng Ngọc, sẽ nghiên cứu kỹ hơn." Ách Quái gọi Thần Dương lại, lại nói với Hàn Lập.

Hàn Lập nghe nói thế, hơi ngẩn ra, lập tức gật đầu đáp ứng.

"Lần này bày trận, tại hạ lãng phí tài liệu nhiều nhất. Thành chủ, xin cho ta cùng đi xuất ra một phần lực, để bù đắp áy náy trong lòng." Hiên Viên Hành bỗng nhiên đi ra, nói.

"Cũng tốt, vậy ngươi cùng đi a, nhớ đi sớm về sớm." Đuôi lông mày Ách Quái nhếch lên, lập tức gật gật đầu.

Ba người không hề trì hoãn, chuẩn bị một chút liền rời khỏi nơi đóng quân, đi về hướng trên địa đồ.

Bởi vì con đường này đã đi qua một lần, tốc độ ba người tiến lên khá nhanh, chỉ tốn một ngày đã tới nơi ấy.

Đến nơi này, màn đêm đã buông xuống, hàn khí chung quanh đột nhiên phủ khắp, lại có hàn phong gào thét cuồn cuộn, một lớp tiếp theo một lớp, không có vẻ gì là ngừng cả.

Trong gió lạnh ẩn chứa lực lượng âm hàn mãnh liệt, tuy rằng thực lực ba người đều bất phàm, nhưng tay chân dần dần trở nên cứng ngắc.

"Hàn khí mãnh liệt như thế có chút bất thường, vẫn không nên tiếp tục chạy đi, tìm một chỗ tránh trước đã." Ánh mắt Thần Dương quét qua khắp nơi, mở miệng nói.

Hiên Viên Hành tựa hồ có vẻ chống đỡ không nổi, gật đầu trước tiên.

Hàn Lập tuy rằng còn có thể kiên trì, nhưng cũng không có phản đối.

Ba người tìm một vòng xung quanh, rất nhanh phát hiện bên cạnh một sơn cốc có một sơn động bí mật, lập tức chui vào.

Trong sơn động có vách núi cách trở, hàn khí đã giảm so với bên ngoài, sắc mặt ba người buông lỏng, đều tự tìm một chỗ ngồi xuống.

Hiên Viên Hành tựa hồ sợ lạnh, tìm đến chỗ sâu nhất trong sơn động.

Gã lập tức lấy từ trong bọc hành lý sau lưng ra ra một chậu nhỏ và một dụng cụ như một cái bình trúc, từ bên trong đổ vào trong chậu nhỏ một ít chất lỏng màu đen như dầu.

Lập tức "xoẹt" một tiếng, một điểm hỏa quang rơi vào trong chậu nhỏ, chất lỏng màu đen trong chậu lập tức cháy hừng hực, hóa thành một đoàn hoả diễm sáng ngời.

Hàn Lập thấy cảnh này, lông mày cau lại.

Sơn động này tuy rằng bí mật, nhưng ở chỗ này châm lửa dẫn tới nhiệt độ biến hóa, vạn nhất bị Lân thú phía ngoài phát hiện, chỉ sợ là thêm phiền toái.

Hắn quay đầu nhìn Thần Dương một cái, thấy sắc mặt y có chút hờ hững, cũng không có phản đối, nên cũng không nói gì thêm.

"Thần Dương thành chủ, Lệ đạo hữu, thực lực nhị vị mạnh hơn nhiều so với tại hạ, có thể ngăn cản hàn khí xâm nhập, nhưng lấy thân thể ngạnh kháng cũng là gánh nặng, hay là đến đây ngồi cho ấm đi." Hiên Viên Hành bắt chuyện với hai người.

"Cũng tốt." Thần Dương đứng dậy đi đến ngồi xuống gần chậu than.

Hàn Lập thấy vậy, cũng đi tới.

Trong chậu than dầu đen bốc cháy hình thành hỏa diễm nóng bỏng dị thường, xua đi hàn khí trong động, ánh lửa chiếu vào trên thân mấy người làm ấm áp như ánh nắng chiếu lên.

"Dầu đen này thoạt nhìn không giống bình thường, không biết là bảo vật gì?" Hàn Lập nhìn chậu than một cái, thoáng có chút kinh ngạc hỏi.

"Bất quá là một loại mỡ Lân thú mà thôi, cũng không phải là bảo vật gì cả." Hiên Viên Hành cười nói.

Hàn Lập gật gật đầu, không hỏi nhiều nữa.

"Thật lạ, sao đêm nay hàn phong lại mãnh liệt như thế." Hiên Viên Hành lẩm bẩm nói ra.

"Băng Hỏa cực mạch nơi đây gần sát Hắc Uyên, khí hậu vốn nhiều thay đổi, chẳng có gì lạ." Thần Dương nhàn nhạt nói ra.

Ngoài động tiếng thét hàn phong càng ngày càng vang, thổi qua chỗ sơn cốc kia, phát ra tiếng gầm ô ô quái dị, khiến người nghe thấy phải kinh tâm.

Bên ngoài tuy rằng hàn phong gào thét, nhưng trong sơn động lại một mảnh ấm áp, thoáng như một nơi khác biệt.

Lúc này ba người sưởi ấm, thân thể cứng ngắc dần dần khôi phục lại, linh hoạt hơn nhiều, thêm nữa chuyện lần này đi làm cũng không có gì khó khăn, tâm tình ba người tương đối buông lỏng, nói chuyện phiếm câu được câu không.

Càng về khuya, ba người rất nhanh đã không còn hứng thú nói chuyện nữa.

Hiên Viên Hành mặc quần áo dựa vào một bên vách động, nhắm mắt ngủ đầu tiên.

Thần Dương cũng khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.

Hàn Lập không có buồn ngủ, cũng không có tâm tư tu luyện, trong mắt phản chiếu ánh lửa, hơi hơi nhảy lên, không biết suy nghĩ cái gì.

"Lệ đạo hữu, đêm đã khuya, sao ngươi không nghỉ ngơi một chút, việc cần làm ngày mai tuy rằng không khó, nhưng tinh thần được nghỉ ngơi dù sao vẫn tốt hơn." Một thanh âm vang lên trong tai Hàn Lập, Thần Dương chẳng biết lúc nào mở mắt ra, nhìn hắn truyền âm nói.

"Nơi này tuy rằng ẩn kín, nhưng dù sao cũng là bên trong Băng Hỏa cực mạch, buổi tối chưa hẳn không có nguy hiểm đột kích, nên lưu lại một người gác đêm thì tốt hơn." Hàn Lập nhìn Hiên Viên Hành một cái, đồng dạng truyền âm trả lời.

"Thực lực Lệ đạo hữu không tầm thường, vả lại tâm tư kín kẽ, lần này tiến nhập vào trong Đại Khư, sẽ có một phen hiệu quả lớn." Thần Dương cười truyền âm nói.

"Lệ mỗ lần này đi theo chư vị tiến vào Đại Khư, bất quá là muốn kiến thức một phen, đâu phải nghĩ tới hiệu quả lớn gì chứ." Hàn Lập lắc đầu cười nói.

"Bên trong Đại Khư có trân bảo vô số, Lệ đạo hữu chẳng lẽ thật không muốn thứ gì sao?" Thần Dương nhìn thật sâu Hàn Lập một cái.

"A, Thần đạo hữu nói thế là ý gì?" Hàn Lập nhìn thẳng vào mắt Thần Dương, chậm rãi truyền âm hỏi.

"Thần mỗ vài ngày trước nghe người ta nói, trước hội võ năm thành Lệ đạo hữu đã đi bái phỏng Lục Hoa đạo hữu, lúc đó có nhắc tới Thiên Lân Vẫn Tinh?" Thần Dương truyền âm hỏi.

P/s: Người có văn hoá là người copy bản dịch biết ghi rõ nguồn dịch và người dịch!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK