Mục lục
Phàm Nhân Tiên Giới Thiên (PNTT 2)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không thể gọi tất cả là người được, người giao thủ với ta lúc trước mới là một gã Hôi Tiên, về phần những thứ này. . . Nhiều nhất chỉ có thể gọi là là sinh vật đến từ Hôi Giới. Nhiệt Hỏa đạo hữu, nơi đây đã có sinh vật Hôi Giới chiếm cứ, chúng ta còn tiếp tục tìm kiếm hay không?" Hàn Lập chậm rãi hỏi.

"Nếu đã đến tình cảnh thế này rồi, không vào trong tìm kiếm, ngươi có cam tâm?" Nhiệt Hỏa Tiên Tôn cười khổ một tiếng, nói như thế.

"Hặc hặc, đúng là vậy rồi." Hàn Lập cười ha ha, gật đầu nhẹ nói ra.

Hai người nghỉ ngơi một lát, sau đó lại xuất phát tiến vào hướng trong cốc, mới đi về phía trước mấy trăm bước liền thấy trên mặt đất phía trước đứng lặng một toà pháp trận hình tròn rộng cỡ mười trượng.

Toàn thân pháp trận do từng khối đá màu trắng hình dạng khác nhau xây thành, chính giữa có cỗ sương mù xám trắng từ trong toát ra, bốn phía pháp trận lại mơ hồ có từng trận chấn động không gian truyền đến.

"Nhiệt Hỏa đạo hữu, pháp trận chỗ này hẳn không phải là vật của Chân Ngôn môn các ngươi?" Hàn Lập nhíu mày hỏi.

"Lúc trước ta chưa bao giờ thấy qua trận này, Chân Ngôn môn ta cũng không có khả năng bố trí pháp trận tương tự như vậy." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn lắc đầu nói ra.

"Chắc là những gia hoả Hôi Giới kia bố trí rồi." Hàn Lập như có điều suy nghĩ, gật đầu nói ra.

"Tương truyền giữa Hôi Giới và Tiên Giới có giới diện ngăn cách, lực lượng chính giữa giới diện càng hơn xa nơi khác, rốt cuộc những người Hôi Giới này làm cách nào đến đây? Chẳng lẽ là dựa vào pháp trận này?" Nhiệt Hỏa Tiên Tôn trầm ngâm nói.

"Khó có khả năng, mặc dù pháp trận này có tồn tại chấn động không gian, nhưng uy lực cũng không quá mạnh mẽ, muốn đạt tới lực lượng phá giới thì trình độ còn chênh lệch khá xa. Hơn nữa, pháp trận này cũng không hoàn chỉnh, giống như là một bộ phận của đại trận không gian, theo ta thấy, những sinh vật Hôi Giới này hẳn là từ nơi khác vào." Ánh mắt Hàn Lập hơi chớp động nói.

"Ngươi nói là, pháp trận này mới chỉ bố trí một phần nhỏ?" Vẻ mặt Nhiệt Hỏa Tiên Tôn tràn đầy nghi ngờ nói.

"Pháp trận nơi đây hẳn là một chỗ đầu trận tuyến của một đại pháp trận nào đó, mà những sinh vật Hôi Giới chúng ta gặp phải rất có thể chỉ là một chi tiểu đội bảo vệ trận tuyến đầu này. Một khi bọn hắn bố trí trận pháp này triệt để hoàn thành, rất có khả năng đả thông một cái thông đạo liên thông giữa Hôi Giới và Tiên Vực." Hàn Lập giải thích.

"Nếu thực sự như thế, Tiên Giới sẽ phải gặp một kiếp nạn lớn . . ." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn chậm rãi nói ra.

"Ngược lại cũng không đến mức. . . Sở dĩ người Hôi Giới lựa chọn di tích Chân Ngôn môn làm cửa khẩu đột phá, hơn phân nửa cũng là ngoài ý muốn phát hiện không gian nơi đây hỗn loạn, lực lượng giới diện yếu kém bạc nhược hơn nhiều so với những nơi Tiên Giới khác, nhưng bọn hắn không biết là, cân bằng không gian nơi đây thập phần yếu ớt, chỉ sợ không đủ chèo chống cho bọn hắn thành lập không gian thông đạo đại quy mô." Hàn Lập lắc đầu, nói tiếp

"Ý Lệ đạo hữu là . . . Một khi bọn hắn cưỡng ép thành lập nên không gian thông đạo, không gian chỗ này nhất định sẽ sụp đổ?" Trong lòng Nhiệt Hỏa Tiên Tôn cả kinh, hỏi.

"Lúc trước ta gặp qua một loại chấn động không gian, thấy không ít không gian bị nó nuốt vào, có thể thấy được nơi đây đã tràn đầy nguy cơ rồi, một khi cân bằng bị phá vỡ, chỉ sợ sụp đổ cũng là sự tình không thể tránh khỏi." Hàn Lập nghiêm mặt nói.

"Nói như vậy, chúng ta cũng phải đẩy nhanh tốc độ rồi, tìm được Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết liền lập tức ly khai nơi này." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn nói.

"Bây giờ sinh vật Hôi Giới đã tiến vào di tích, chúng ta phải tận dụng thời gian, nếu gặp phải cao đẳng Hôi Tiên, sẽ không dễ đối phó như vừa rồi." Hàn Lập suy tính một phen, nói ra.

Hai người nói xong, phá giải trận pháp bạch thạch kia, rồi phá huỷ nó.

Sau đó, bọn hắn lại tìm kiếm trong sơn cốc một hồi, kết quả lại phát hiện một chuyện làm người phải bó tay: động phủ lúc trước Di La lão tổ bế quan đã sớm bị trận chiến kinh thiên động địa năm đó biến thành bột mịn, không tồn tại nữa.

Rơi vào đường cùng, hai người đành phải ly khai nơi này, dựa vào trí nhớ Nhiệt Hỏa Tiên Tôn đi về hướng "Chân Ngôn cung" tìm kiếm.

. . .

Ngay lúc hai người Hàn Lập tao ngộ sinh vật Hôi Giới tập kích, chỗ sơn cốc nơi đám người Thạch Xuyên Không giao chiến cùng Triệu Chân, Lục Ngô Lương đã trở thành một mảnh hỗn độn, hai ngọn núi chỗ cửa vào sơn cốc đều sụp xuống, quảng trường trong sơn cốc xuất hiện từng hố sâu cực lớn, khói đen cuồn cuộn.

Một chỗ bằng phẳng trên mặt đất trong sơn cốc đứng đấy hai bóng người, đúng là Thạch Xuyên Không cùng Phong Lâm.

Sắc mặt hai người đều tái nhợt, quần áo trên người bị tổn hại, bị thương không nhẹ, nhất là Phong Lâm, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, tấm vải mỏng trên mặt cũng không thể nào che lại được.

Bên cạnh hai người nằm ba bộ thi thể bị tàn phá, trong đó hai cỗ thi thể đúng là Triệu Chân cùng Lục Ngô Lương.

Hai người đều đầu thân chia lìa, miệng vết thương bóng loáng vô cùng, không biết bị thần thông gì trảm cắt đôi ra.

Cỗ thi thể cuối cùng chính là Tử Tình, toàn thân có màu tím sậm quỷ dị, làn da thỉnh thoảng nổ vỡ ra, phát ra thanh âm phốc phốc rất nhỏ, máu tím đen văng khắp nơi.

Từng giọt máu đen nhỏ rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh "Tê tê...ê...eeee", đơn giản ăn mòn mặt đất phụ cận thành từng lỗ nhỏ.

Phía trên không thi thể đang lơ lửng một tiểu nhân màu tím, đúng là Nguyên Anh Tử Tình, nhìn thân thể của mình biến thành dạng này, trên khuôn mặt nhỏ Nguyên Anh lộ ra vẻ phẫn hận.

"Không thể tưởng được Triệu Chân lại hiểu được Thượng Cổ độc thuật, Cưu La Thiên Độc, Tử Tình, nhục thể của ngươi xem ra không được tốt rồi." Phong Lâm nói ra, trong lời nói mơ hồ chứa một tia hả hê.

Nguyên Anh Tử Tình nghe vậy giận dữ, trên khuôn mặt nhỏ đột nhiên hiện lên một tia dữ tợn, hung dữ nhìn qua Phong Lâm.

"Thân thể hủy cũng không sao, lần này có thể giết hai người bọn họ, Tử Tình ngươi đã lập nhiều đại công, sau này phản hồi Ma Vực, ta sẽ tìm kiếm cho ngươi một cỗ thân thể thích hợp đoạt xá, hơn nữa thỉnh phụ thân đại nhân cho phép ngươi tiến vào Ma Nguyên Thánh Trì tu luyện, không tới vạn năm, ngươi có thể khôi phục thực lực lúc toàn thịnh, không chừng lại có thể tiến thêm một bước đấy." Thạch Xuyên Không bất động thanh sắc tiến lên trước một bước, ngăn giữa hai người, nói ra.

"Đa tạ Thiếu chủ." Tử Tình đổi giận thành vui, một đôi bàn tay nhỏ bé vội ôm quyền nói ra.

Phong Lâm nghe vậy, trong mắt chớp lên.

"Bây giờ ngươi chỉ còn Nguyên Anh, chuyện kế tiếp cũng không nên tham dự vào nữa, hảo hảo ở trong hóa ma hồ lô nghỉ ngơi một chút đi." Thạch Xuyên lật tay lấy ra một cái hồ lô màu đen, một tay bấm quyết.

Một cỗ hắc quang từ trong hồ lô bắn ra, bao trùm Nguyên Anh Tử Tình lại.

"Vèo" một tiếng, hắc quang bay vụt về, chui vào trong hồ lô.

"Phong Lâm, lần này ngươi cũng xuất lực không nhỏ, sau này phản hồi Ma Vực cũng sẽ được ban thưởng." Thạch Xuyên Không lật tay thu hồ lô vào, nói với Phong Lâm.

"Đa tạ Thiếu chủ." Trên mặt Phong Lâm hiện ra nét vui vẻ, gật đầu nói.

"Chúng ta dây dưa cùng hai người này hồi lâu, đã làm trễ nãi rất nhiều thời gian, mau quét dọn chiến trường này đi, rồi chúng ta tiếp tục đi tiếp." Thạch Xuyên Không thở dài một cái, nói như thế.

Phong Lâm đáp ứng một tiếng, bay về hướng sơn cốc.

Thạch Xuyên Không lại đến bên cạnh thi thể hai người Triệu Chân, nhìn xem hai cỗ thi thể này, ánh mắt chớp động, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Vào thời khắc này, một màn quỷ dị xảy ra.

Hư không bên ngoài sơn cốc run lên, đột nhiên xuất hiện hôi quang quỷ dị chớp động, tiếp đó một khe hở màu xám hết sức nhỏ đột nhiên xuất hiện, vô số sương mù màu xám từ trong chen chúc ra, trong nháy mắt nhuộm cả nửa bầu trời phụ cận thành một mảnh tối tăm mờ mịt, rồi lại tiếp tục khuếch tán ra, nhanh chóng bao phủ cả sơn cốc.

Thạch Xuyên Không thấy cảnh này, sắc mặt hơi đổi, tay bấm pháp quyết vung lên.

Một vòng tròn tản mát ra vạn đạo hào quang màu tím bắn ra, lơ lửng trên đỉnh đầu gã, từng đạo hào quang màu tím từ trên vòng tròn màu tím rủ xuống, bảo vệ toàn thân Thạch Xuyên Không.

Phong Lâm hiển nhiên cũng phát hiện có chỗ không đúng, thân hình lập tức bay vụt về, rơi vào bên cạnh Thạch Xuyên Không, quanh người chớp động tử mang, hiện ra một đại kỳ màu tím, bảo vệ toàn thân nàng.

Phụ cận sương mù xám cuồn cuộn, nhanh chóng trở nên nồng đậm, bên trong truyền ra trận trận quái âm ô ô, giống như tiếng gào khóc thảm thiết, hơn nữa sâu trong sương mù xám mơ hồ hiện ra từng tia chớp mảnh khảnh màu xám, liên tục toát ra, thoạt nhìn quỷ dị vô cùng.

"Thiếu chủ, sương mù màu xám này chính là thứ ngày đó cắn nuốt Tỉnh lão, nơi đây không thích hợp ở lâu." Thần tình Phong Lâm cực kỳ ngưng trọng nói với Thạch Xuyên Không.

"Đi!"

Thạch Xuyên Không nghe vậy, không chút do dự vung tay lên, một đoàn ánh sáng tím bao phủ thân thể hai người phi độn về hướng xa.

Cơ hồ cùng lúc đó, những sương mù xám kia bắt đầu cuồn cuộn, một tia chớp màu xám to chừng vạc nước từ giữa sương mù màu xám bắn ra như điện, trong nháy mắt vượt qua mấy ngàn trượng, lấy một tốc độ bất khả tư nghị đánh lên hào quang màu tím.

"Phanh" một tiếng, ánh sáng tím bạo liệt ra, thân thể Thạch Xuyên Không cùng Phong Lâm từ không trung bị đánh rơi nện xuống mặt đất.

Phong Lâm tựa hồ bị tia chớp màu xám đánh trúng, trong miệng "Oa" một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, nhuộm hồng cả tấm vải mỏng trên mặt, sau đó hai mắt nhắm lại, rơi vào hôn mê.

"Phong Lâm!"

Thân hình Thạch Xuyên Không nhoáng một cái liền ổn định lại, chứng kiến Phong Lâm hôn mê, vội vàng đưa tay phát ra một cỗ ánh sáng tím, nâng thân thể Phong Lâm lên, đang muốn thi pháp cứu chữa một chút.

Vào thời khắc này, bốn đạo bóng xám từ trong sương mù màu xám bắn ra như điện, đánh tới Thạch Xuyên Không cùng Phong Lâm.

Những người này mặc áo xám, người dẫn đầu có thân thể nhỏ gầy, đầu đội mũ trùm, dưới mũ thình lình không phải thân thể, mà là một cỗ khô lâu màu xám trắng, giữa hốc mắt nhúc nhích hai luồng hoả diễm trắng xanh.

Ba người khác thì có thân thể bình thường, một người mặc áo giáp xám, là một nam tử thanh niên, tay cầm một cây chiến thương thập tự màu tím, một đầu tóc dài màu bạc phiêu dật, dung mạo cực kỳ anh tuấn, trên mặt tràn đầy khí khái hào hùng, chỉ là hai mắt tối tăm mờ mịt khiến cho thần thái hơi giảm xuống.

Còn có một nữ tử trẻ tuổi, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, thân hình cao gầy, mặc trường bào rộng thùng thình cũng không che giấu được thân thể gợi cảm của nàng. Mặc dù đang phi độn nhưng ánh mắt nàng thỉnh thoảng liếc sang thanh niên áo xám bên cạnh.

Người cuối cùng là một Hôi bào lão giả, tóc xám trắng, khuôn mặt xấu xí, nhìn thập phần già nua, trong ánh mắt tối tăm mờ mịt lóe ra lãnh mang nhè nhẹ.

Đằng sau bốn người cuồn cuộn sương mù màu xám, tất cả Yêu thú màu xám từ trong đó nhảy ra, Sư, Hổ, Sói, Viên đều có, hình thể đều to lớn vô cùng, theo sát sau lưng bốn người đánh tới hai người Thạch Xuyên Không.

"Hôi Tiên!" Thạch Xuyên Không chứng kiến bốn người kia, với kiến thức rộng rãi gã nhìn qua liền nhận ra lai lịch bốn người, trong miệng kinh hô một tiếng.

Ngay sau đó, đồng tử gã co rụt lại, mặc dù kinh sợ nhưng không loạn, vung tay lên, lòng bàn tay bắn ra bốn đạo phù lục màu đen, phía trên chớp động từng tia chớp màu đen, tản mát ra dao động lôi điện pháp tắc và ma khí làm người sợ hãi.

"Ầm ầm" một tiếng!

Bốn đạo phù lục màu đen đồng thời vỡ vụn, hóa thành bốn tia chớp đen kịt to cỡ thùng nước, bổ xuống bốn người kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK