"Chỗ này giao lại cho ta, Thạch đạo hữu ngươi hãy đến giúp đám người Tô tiên tử." Một bóng người bay vụt đến bên cạnh Hàn Lập, chính là Phó cốc chủ, hai tay gã đặt lên trên cửa đá, nói với Hàn Lập.
"Vậy xin nhờ cậy Phó cốc chủ." Hàn Lập liếc mắt nhìn gã, rồi bỏ hai tay trên cửa xuống, quay người lao về phía Hỏa Tuế Trùng Vương.
Đông người vây công Hỏa Tuế Trùng Vương như vậy nhưng cũng không chiếm được chút tiện nghi nào, công kích của đám người đại hán râu quai nón hầu như đều bị Tuế Nguyệt Chi Diễm quanh người Hỏa Tuế Trùng Vương ngăn cản.
Thoáng một cái, Hàn Lập đã hiện ra trên hư không phía trên Hỏa Tuế Trùng Vương, một tay bấm pháp quyết, đang tính làm gì đó.
"Thạch đạo hữu, ta đến giúp ngươi đây". Đại hán râu quai nón thét lớn một tiếng, cũng bổ nhào về phía Trùng Vương, hai tay bấm pháp quyết, trong miệng lẩm bẩm không dứt, dường như đang chuẩn bị thi triển một loại bí thuật nào đó.
"Đừng tới đây!" Hàn Lập vừa mới hô lên, Tuế Nguyệt Chi Diễm bao quanh Hỏa Tuế Trùng Vương bỗng sáng rực lên, quay tít một vòng, biến thành một vòng lửa sáng chói như mặt trời.
Sau một khắc, vô số quang mang hỏa diễm từ trong bắn ra, phô thiên cái địa đánh về phía Hàn Lập và đại hán râu quai nón.
Thấy vậy, đại hán râu quai nón vội vàng lui lại, nhưng đã muộn, thân thể gã bị từng ngọn hỏa diễm xuyên thủng, "bùng" một tiếng, biến thành một đám lửa.
Hàn quang trong mắt Hàn Lập chợt lóe, kim quang trên người chớp động, tốc độ đột nhiên tăng gấp mấy lần, cả người vặn vẹo biến hoá không thể tin được, dường như không còn là thực thể. Cơ thể hắn bị vô số hỏa diễm xuyên qua, nhưng lại không tổn hại đến một sợi tóc, nháy mắt hắn đã hiện ra trước người Hỏa Tuế Trùng Vương.
Ánh mắt Hỏa Tuế Trùng Vương hiện lên sự kinh hoàng, còn chưa kịp làm gì đã nghe thấy bên tai một tiếng hừ lạnh, trong đầu đau như búa bổ, thân thể co rút lại.
Ngay lúc này, trong tay Hàn Lập cầm một đạo kim quang, đúng là một thanh trường kiếm màu vàng, từng tia Thời Gian pháp tắc quấn quanh, tản mát ra một cỗ lực lượng Thời Gian pháp tắc khủng bố đến dọa người, mạnh mẽ vung lên.
Thiên địa nguyên khí xung quanh run rẩy phát ra tiếng "ông ông", một sợi dây nhỏ màu vàng cuộn lại phá không bắn ra, thoáng cái xé rách Tuế Nguyệt Chi Diễm trên người Hỏa Tuế Trùng Vương, khẽ lướt qua cổ nó.
Phốc một tiếng, đầu Hỏa Tuế Trùng Vương gọn gàng rơi xuống đất.
Cận Lưu nhìn thấy Hỏa Tuế Trùng Vương bị diệt, sắc mặt buông lỏng, lập tức bấm pháp quyết tạm ngưng tam tài trận, sau đó thoát ly khỏi pháp trận, bay vụt đến ba cái tổ trùng.
Hàn Lập cũng thở phào nhẹ nhõm, lật tay thu trường kiếm màu vàng lại, nhưng vừa thấy cử động của Cận Lưu, nhanh như chớp hắn cũng lao tới tổ trùng.
Thân hình hắn lóe lên, hiện ra trước một cái tổ trùng, phất tay phát ra một đạo kim quang bao phủ cái tổ lại, lập tức thu về.
Ngay lúc này, Cận Lưu cũng bay tới một cái tổ trùng khác, vung tay thu lại.
Sau đó hai người đồng thời phát ra quang mang bao phủ cái tổ trùng thứ ba, nhưng sợ tổn hại đến vật ấy, nên tạm thời chưa ra tay tranh đoạt.
"Thạch đạo hữu, ngươi đã lấy một cái, còn muốn lấy cái thứ hai ư, không khỏi quá tham lam đấy chứ?" Cận Lưu liếc mắt nhìn Hàn Lập, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
"Lời này ta cũng muốn dành tặng cho Cận đạo hữu. Các hạ trong đại chiến vừa rồi dường như không có bao nhiêu tác dụng, lại muốn độc chiếm hai cái tổ trùng, phải chăng da mặt quá dày?" Mặt Hàn Lập không đổi sắc, nói ra một câu không chút nhượng bộ.
"Nếu không phải Thiên Thủy tông chúng ta thi triển bí thuật giam cầm Hỏa Tuế Trùng Vương, bằng vào thực lực Kim Tiên nhỏ bé như ngươi mà cũng đòi giết nó hay sao? Hơn nữa ta thu lấy cái thứ hai là vì Tô đạo hữu, với công lao của nàng, lấy một cái tổ trùng chắc không vấn đề gì chứ?". Cận Lưu nghe xong, giận giữ đáp trả.
"Vậy xin mời Tô tiên tử tự mình tới đây thu lấy, nếu để các hạ nắm giữ, ai biết sau này có lấy ra hay không?" Hàn Lập không cho Cận Lưu chút mặt mũi nào, cười hắc hắc nói.
"Ngươi nói bậy cái gì đấy! Mặt ngươi còn không biết xấu hổ hay sao!" Trên mặt Cận Lưu hiện lên một tầng huyết hồng, ánh mắt rực lửa như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
"Cận đạo hữu, hãy tặng cái tổ trùng kia cho Thạch đạo hữu đi". Thanh âm Tô An Thiến từ xa xa truyền đến.
Chỉ thấy lúc này nàng đang đứng trước cửa đá, phất tay phát ra từng đoàn lam quang, dung nhập vào trong cánh cửa đá màu lam Hàn Lập dựng lên khi nãy, đính chặt nó lên trên cửa, ngăn cản bầy trùng công kích bên ngoài.
"Tô đạo hữu, ngươi đang nói gì vậy? Ý này là..." Cận Lưu nghe vậy lông mày dựng lên, bất mãn nói.
"Trận chiến này công lao Thạch đạo hữu to lớn, giữ lấy hai cái tổ trùng chắc hẳn chư vị ở đây cũng không nói gì. Hơn nữa hắn vừa cứu ta một mạng, coi như ta còn nợ hắn một cái nhân tình." Tô An Thiến tiếp tục nói.
Hàn Lập nghe thấy vậy, đuôi lông mày nhướng lên, kinh ngạc liếc mắt nhìn Tô An Thiến.
"Tiện nghi cho ngươi quá rồi!" Nghe Tô An Thiến nói vậy, sắc mặt Cận Lưu biến ảo một trận, tức giận hừ một tiếng rồi thu tay về.
Hàn Lập cũng không khách khí, phất tay thu tổ trùng thứ ba về, sau đó thân hình thoắt một cái hiện ra trước cửa động, hai tay liên tục bấm pháp quyết.
Từng đạo kim quang chui vào trong cửa đá màu lam, hoá thành một màn sáng màu vàng dày đặc, trên màn sáng rất nhanh xuất hiện một đồ án phong ấn, tản mát ra dư chấn thời gian còn mạnh hơn gấp bội, lại thêm Tô An Thiến vừa thi triển bí thuật, cửa đá không còn rung động nữa, vững chãi đứng ngăn cản ở đó.
"Đi thôi!"
Tô An Thiến liếc nhìn Hàn Lập, sau đó dẫn đầu bay đến thông bạo bên trên hồ nham thạch nóng chảy.
Mất đi Hỏa Tuế Trùng Vương gia trì, màn lửa trước thông đạo lập tức biến mất không còn tung tích, chớp mắt đã thấy Tô An Thiến bay vào trong.
Đám người còn lại cũng nối tiếp nhau bay vào thông đạo.
Đợi tất cả mọi người vào trong, Tô An Thiến quay đầu vung tay lên.
Một chùm sáng màu lam từ trong tay nàng bắn ra, hoá thành một tầng băng tinh màu lam dày đặc, chặn ngay lối vào thông đạo.
Những người khác thấy vậy cũng tự mình thi triển bí thuật hoặc xuất ra Tiên Khí, dựng lên mấy tầng cấm chế ở phía sau, một mực phá hư thông đạo, sau đó mới tiếp tục đi tới.
Thông đạo không dài lắm, rất nhanh đoàn người đã tới điểm cuối.
Cuối thông đạo xuất hiện một gian thạch thất không lớn lắm, chính giữa sừng sững một quang môn màu đỏ sậm, giống quang môn truyền tống lúc trước như đúc.
Bên cạnh quang môn toạ lạc một tấm bia đá, phía trên viết văn tự cổ xưa.
"Cửa Ngục Cấm Vào"
Đám người Hàn Lập nhìn thấy văn tự trên bia đá, sắc mặt đều biến đổi, đồng dạng nhìn nhau.
"Cửa Ngục? Chẳng lẽ Tuế Nguyệt Tháp lại là một tòa Ngục Tháp?" Phó cốc chủ thì thào nói.
"Nói như vậy, Kim Chúc Thú ở tầng thứ nhất cùng với Hỏa Tuế Huỳnh Trùng ở tầng hai đều là cai ngục giữ cửa, bây giờ nghĩ lại cũng không phải là không có khả năng này." Hàn Lập trầm ngâm nói.
Lúc trước hắn gặp bầy Hoả Tuế Huỳnh Trùng, cảm thấy chúng rất giống một đội quân tuần tra, nếu là cai ngục do Thái Tuế Tiên Tôn bố trí, rất nhiều chuyện xem như đã thông suốt.
"Thay vì ở chỗ này suy đoán, chi bằng chúng ta trực tiếp đi tới tầng ba xem thử, sẽ biết ngay là thế nào". Tô An Thiến mở miệng nói.
Đám người còn lại nghe thấy vậy, đều nhìn về quang môn màu đỏ sậm.
Quang môn bị một tầng sáng đỏ sậm bao phủ, nhìn qua cũng giống kết giới bình thường, chỉ là mặt ngoài xuất hiện lộn xộn vô số vòng sáng màu vàng.
Ánh mắt Hàn Lập nhìn vào ánh sáng trên cửa, lông mày khẽ nhăn lại, cảm thấy một cảm giác quái dị khó nói thành lời, quang mang kết giới trước mặt dường như có chút bất thường.
Anh mắt Cận Lưu đồng dạng nhìn lên quang môn, nhưng dường như gã không cảm thấy có chút gì khác lạ, ngay lập tức muốn ra tay phá giải cấm chế.
Hàn Lập há to miệng, định lên tiếng ngăn cản nhưng hắn lại suy nghĩ điều gì, liền dừng lại.
"Thạch đạo hữu, có chuyện gì vậy?" Phó cốc chủ dường như phát hiện Hàn Lập có điểm khác thường, thấp giọng hỏi.
"Không biết tại sao ta cảm thấy có chút lạnh sống lưng..." Hàn Lập không tiện giải thích, đành ậm ừ trả lời qua loa.
Nghe thấy vậy, thần sắc mọi người xung quanh nhao nhao biến đổi, tất cả đều trở nên khẩn trương, ngay cả Cận Lưu cũng theo bản năng dừng lại, quay đầu liếc nhìn Hàn Lập.
Sắc mặt Hàn Lập không chút biểu tình, không có bất kỳ phản ứng nào.
"Chỉ giỏi giả thần giả quỷ!" Cận Lưu thấp giọng chửi một tiếng, quay sang cửa đá, do dự một lát rồi bắt đầu phá cấm.
Không lâu sau, một đạo hồng quang hiện lên trên cửa đá. Bên trong cửa, quang mang gợn sóng màu vàng chớp động hai lần rồi biến mất không giấu vết.
"Được rồi, cấm chế đã mở, các ngươi có thể tiến vào". Cận Lưu liếc mắt nhìn đám người Phó cốc chủ rồi nói.
Kết quả những người này đều hai mặt nhìn nhau, không ai bước vào đầu tiên.
"Đều đã đến đây cả rồi, các vị chẳng lẽ còn muốn lùi bước hay sao? Phó cốc chủ, hay là ngươi đến làm gương đi?" Cận Lưu hỏi.
Phó cốc chủ nghe vậy, trên mặt hơi nhăn lại nhưng không tỏ thái độ gì.
Tô An Thiến cười lạnh, không thèm để ý đến Cận Lưu đang ngăn trở, dẫn đầu sải bước vào trong.
Cận Lưu không so đo nữa, lập tức đuổi theo đi vào trong. Mọi người còn lại đưa mắt nhìn về phía Phó Cốc chủ.
Thần sắc Phó cốc chủ liên tục thay đổi, cuối cùng gã khẽ phẩy tay, nói: "Cầu phú quý trong nguy hiểm, chúng ta đi thôi."
Nói xong, gã lách mình bước qua quang môn, tiến vào màn sáng trên cửa đá.
Hàn Lập cũng không chần chờ nhiều, theo sát bước vào trong cổng, thân hình lập tức biến mất không thấy đâu.
Vừa vào trong cửa, Hàn Lập cảm thấy trời đất quay cuồng, trong lòng thắt lại, may mà ngoài cảm giác đó ra cũng không còn điều gì dị thường. Sau khi đứng vững, một lát sau hắn phát hiện ra mình đã đi tới một quảng trường khổng lồ lát đầy đá đen.
Trên không trung, mây đen tụ lại, gió lạnh gào khóc, sắc trời thập phần mờ mịt, một cỗ khí tức Âm Sát và mục nát tràn ra khắp nơi.
Hàn Lập nhìn thấy đám người khi trước tiến vào giờ phút này đều đứng yên tại chỗ. Cả bọn nhíu chặt lông mày, đang nhìn về phía sau lưng hắn, thần sắc hơi đổi, lông mày nhăn tít lại.
"Quả nhiên là như vậy..." Hàn Lập chậm rãi quay người nhìn lại, thở dài nói.
Chỉ thấy sau lưng hắn, lẳng lặng xuất hiện một cái cửa đá khổng lồ cao trăm trượng, hai bên trái phải của cột cửa đều điêu khắc một lực sĩ giáp vàng, trong tay cầm búa rìu, trợn mắt nhìn nhau, các nơi khác trên cửa khắc đầy loại phù văn quỷ dị.
"Đây rốt cuộc là cái gì, tại sao lại có phù văn cấm chế phức tạp như vậy?" Vẻ mặt Tô An Thiến tràn đầy nghi hoặc, dò hỏi.
"Trên cửa này, chỉ riêng phù văn hào quang thì có ba mươi sáu loại, mà phù văn được khắc ra thì có bảy mươi hai loại, tựa hồ hợp với số lượng của Thiên Cương và Địa Sát, dùng cái này tăng cường phong cấm và áp lực cấm chế." Cận Lưu nhíu mày nói.
"Lúc tiến vào thì cấm chế không hề phức tạp, tại sao đi ra lại có cấm chế phức tạp như vậy. Không phải là muốn vây người tiến đến ở chính giữa sao?" Phó cốc chủ nghe thấy vậy, ngạc nhiên nói.
"Phó đạo hữu suy nghĩ nhiều rồi, cấm chế ngăn chặn trên cửa đá này có lẽ không phải dành cho chúng ta." Hàn Lập nhìn về phía xa, mở miệng nói.
Phó cốc chủ nhìn theo ánh mắt Hàn Lập, chỉ thấy quảng trường nơi xa đứng lặng một mảnh kiến trúc màu đen, khói đen quanh quẩn bốn phía, làm cho mọi người không nhìn thấy rõ ràng.