Bên trên Chân Ngôn Bảo Luân xuất hiện hai đạo phù văn hơi mờ, dựa theo Chân Ngôn Hóa Luân Kinh ghi lại đó là Thời gian Đạo văn, là biểu hiện bên ngoài của pháp tắc Thời gian.
Thời gian Đạo văn càng nhiều thì uy lực của thần thông Chân Ngôn Bảo Luân càng mạnh.
Bình thường khi cô đọng ra Chân Ngôn Bảo Luân thì mỗi lần đả thông một Tiên khiếu sẽ có cơ hội ngưng tụ ra một đoàn Thời gian Đạo văn, bất quá cũng chỉ là có cơ hội mà thôi, tỷ lệ thành công khoảng một nửa.
Mà đả thông mười hai Tiên khiếu, cũng chính là lúc tiến giai Chân Tiên Cảnh trung kỳ, chỉ có người cô đọng ra sáu đoàn Thời gian Đạo văn mới chính thức được xem là tu thành Chân Ngôn Hóa Luân Kinh tầng thứ nhất. Mà có được sáu đoàn Thời gian Đạo văn thì tác dụng làm chậm lại của Chân Ngôn Bảo Luân sẽ đạt hiệu quả gấp đôi.
Nếu người tu luyện vận khí không tốt, số Thời gian Đạo văn trên Chân Ngôn Bảo Luân ít hơn sáu đoàn thì vĩnh viễn không có cơ hội tu luyện Chân Ngôn Hóa Luân Kinh tầng thứ hai.
Trong Chúc Long Đạo, số người may mắn cô đọng ra Chân Ngôn Bảo Luân là cực ít, có thể tu luyện Chân Ngôn Hóa Luân Kinh tới tầng thứ hai chỉ sợ là đếm được trên đầu ngón tay, cũng không phải là do tu luyện giả không muốn tu luyện mà thật sự là bất lực.
Hơn nữa, lấy Thời gian Đạo văn trên Chân Ngôn Bảo Luân dùng sáu làm cơ số, nên nếu nó không đạt được sáu đoạn, dù là có năm đoạn thì hiệu quả làm chậm lại cũng cực kỳ nhỏ bé.
Về phần những người đi đường tắt, dùng pháp khí thay thế Chân Ngôn Bảo Luân, sau khi đả thông Tiên khiếu, tỷ lệ ngưng tụ đoàn Thời gian Đạo văn trên Ngụy Bảo Luân càng giảm nhiều. Bình thường người tu luyện xong tầng thứ nhất sẽ đả thông mười hai Tiên khiếu, nhưng trên Ngụy Bảo Luân cũng chỉ cô đọng ra được hai ba đoàn Thời gian Đạo văn.
Tuy nhiên, dùng tài liệu có pháp tắc lực cho Ngụy Bảo Luân, lại có khả năng tăng thêm Đạo văn pháp tắc lực khác. Chẳng qua là có thể xuất hiện bao nhiêu Đạo văn phụ thuộc vào tài liệu sử dụng cho Ngụy Bảo Luân và vận khí.
Nếu may mắn, trên Ngụy Bảo Luân có thể tăng thêm bảy tám đoàn Đạo văn pháp tắc khác, làm cho uy năng không thua một kiện Hậu Thiên Tiên Khí. Tuy nhiên cũng có người không may chỉ có thể tăng thêm một đoàn Đạo văn, khiến cho Ngụy Bảo Luân như gân gà, bỏ thì tiếc mà dùng không hiệu quả.
Hàn Lập nhìn hai đoàn Thời gian Đạo văn trên Chân Ngôn Bảo Luân, nội tâm mừng rỡ nhưng bên ngoài lại có chút không dám tin.
Theo lý thuyết, mặc dù vận khí của hắn không tệ, trong lúc đả thông Tiên khiếu thứ nhất sẽ cô đọng ra đoàn Thời gian Đạo văn, lý ra chỉ có một đoàn mà thôi, vậy mà hắn cô đọng ra đến hai đoàn.
Cho dù thế nào, có thể một lần cô đọng ra hai đoàn Thời gian Đạo văn là chuyện tốt, kể từ đó áp lực tu luyện của hắn về sau sẽ giảm đi rất nhiều.
Sau khi hít sâu một hơi, Hàn Lập mãnh liệt thúc giục pháp quyết.
Chân Ngôn Bảo Luân sau lưng hắn lập tức ông ông tăng tốc xoay tròn, một cỗ gợn sóng màu vàng nhạt từ trong cơ thể khuếch tán ra, lập tức bao phủ phạm vi mười trượng xung quanh.
Bên trong phạm vi bao phủ của gợn sóng màu vàng, hư không nhẹ nhàng rung động nhúc nhích, rồi lập tức khôi phục như thường, từ bên ngoài xem sẽ không thấy gì dị thường.
Hàn Lập nhắm mắt cảm ứng biến hoá xung quanh, dường như trong phạm vi này mọi thứ đều trở nên hơi chậm lại một chút. Dù là không khí lưu động, thanh âm truyền lại, thậm chí thiên địa linh khí vận chuyển đều có chút chậm chạp.
Thoạt nhìn, tác dụng làm chậm lại của nó cùng với pháp tắc tốc độ và pháp tắc Trọng Lực thì cách làm có vài điểm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu.
"Cái này chính là pháp tắc Thời Gian. Đúng là thần kỳ!" Trong lòng của hắn không khỏi cảm thán.
Chỉ tiếc lúc này tác dụng làm chậm lại cực kỳ bé nhỏ, cơ hồ không tính đến, cho nên lúc đối địch, uy lực dường như còn không bằng Ngụy Bảo Luân, đoán chừng đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến Tu Luyện Giả cam tâm cô đọng Ngụy Bảo Luân.
Hàn Lập cười cười, kim quang lóe lên trên người tiêu tán, sau lưng Chân Ngôn Bảo Luân cũng biến mất theo.
Hắn đứng lên rời khỏi mật thất, đi vào một gian phòng bên cạnh.
Trên mặt bàn gian phòng này bày một trận bàn đưa tin màu xanh, đang rung ông ông, tản mát ra quang mang màu xanh như mặt nước, ngưng tụ thành một quang tráo màu xanh.
Bên trong quang tráo có hai cái phù truyền tin màu trắng.
Hàn Lập khẽ vẫy tay, quang tráo màu xanh tiêu tán, hai cái phù truyền tin bay vào tay hắn, thần thức hắn liền chui vào trong đó.
Trong ba năm này, ngoại trừ năm cuối hắn toàn tâm bế quan trùng kích bình cảnh, thời gian còn lại hắn đã đi đi lại lại dò xét các ngọn núi lớn trong tông, tìm kiếm tung tích Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, ngoài ra cũng thử dùng vạc Bát Linh cảm ứng.
Đáng tiếc Thanh Trúc Phong Vân Kiếm dường như hoàn toàn biến mất, một tia dấu vết cũng cảm ứng không được.
Mặc dù không đạt mục đích, nhưng ở trong tông coi như miễn cưỡng quen biết một số Chân Tiên, ngoài ra còn quan hệ không tệ cùng mấy vị chấp sự trưởng lão là tán tu giống như hắn.
Thần thức của hắn rất nhanh rời khỏi, hai cái phù truyền tin là của hai trưởng lão nội môn truyền tới, mời hắn cùng đi chấp hành nhiệm vụ. Nhưng hắn không chút suy nghĩ lấy ra hai cái phù truyền tin còn trống, nói rõ tình huống sau đó lựa lời từ chối.
Hắn hiện tại, cũng không có tâm tình đi chấp hành nhiệm vụ gì.
Không lâu sau, Hàn Lập xuất hiện trong dược viên động phủ, tay cầm Chưởng Thiên Bình tiến về phía trước đánh giá, đứng bên cạnh là một cự viên cao hơn trượng, hai mắt có chút ngốc trệ, hiển nhiên là một cỗ Khôi Lỗi.
Thời gian cuối hắn bế quan tất nhiên không thể tiếp tục cô đọng tinh hạt, bất quá cũng không để cho lục dịch lãng phí, an bài một Khôi Lỗi Cự Viên để thao túng lục dịch tạo ra vài cọng Linh thảo vạn năm, chuẩn bị bất cứ tình huống nào.
Hàn Lập đứng một bên như đang suy nghĩ điều gì, ngồi xuống, nhỏ lục dịch lên một gốc linh thảo.
Vào lúc này, dị biến phát sinh!
Trên người hắn đột nhiên hiện ra quang mang màu vàng nhạt, tiếp theo kim quang lóe lên sau lưng, Chân Ngôn Bảo Luân tự nhiên hiện ra.
Bên trong dược viên, một cây linh thảo vạn năm gần hắn nhất rung động nhẹ, mặt ngoài hiện ra một tầng tinh quang, cùng Chân Ngôn Bảo Luân mơ hồ có chút hô ứng.
Hàn Lập không khỏi kinh hãi, đứng lên.
Kim quang trên người hắn lóe lên, rồi biến mất. Chân Ngôn Bảo Luân sau lưng cũng biến mất theo, linh thảo vạn năm cũng lập tức khôi phục lại như cũ.
Gặp tình huống này, trong lòng hắn có chút ngạc nhiên, suy nghĩ một chút, lần nữa ngồi xuống, thử tới gần gốc Linh thảo vạn năm kia.
Ô...ô...n...g!
Linh thảo lần nữa nhẹ rung rung, mặt ngoài hiện ra một tầng tinh quang nhàn nhạt.
Trên người hắn cũng lần nữa nổi lên kim quang nhàn nhạt, Chân Ngôn Bảo Luân cũng hiện ra theo, cả hai thứ này dường như cảm ứng với nhau.
"Đây là chuyện gì nhỉ?"
Hàn Lập cau mày, càng đi đến gần dược viên hơn.
Sau một khắc, cả một đám linh thảo có tuổi thọ vạn năm trở lên đều rung rung, hơn nữa tuổi thọ càng lâu rung động càng mạnh, ngược lại những linh thảo nghìn năm lại không có phản ứng.
Hắn trầm ngâm một lát, đột nhiên nghĩ đến cái gì, đứng dậy khẽ đảo tay, lấy ra hai hộp ngọc, mở nắp hộp ra.
Trong mỗi hộp là một cây linh thảo, tản mát ra inh khí nồng đậm đến cực điểm, tuổi thọ trên vạn năm.
Kết quả cây linh thảo màu xanh sẫm trong hộp ngọc bên trái ông ông rung rung, còn cây linh thảo gốc màu đỏ nhạt trong hộp ngọc bên phải lại không hề có động tĩnh gì.
Cây linh thảo màu xanh sẫm là dùng lục dịch thúc giục mà thành, linh thảo màu đỏ nhạt kia là từ trong vòng tay trữ vật của Phương Bàn.
"Chẳng lẽ ta tu luyện Chân Ngôn Hóa Luân Kinh trôi chảy như thế này, hơn nữa còn cô đọng ra hai đoàn Thời gian Đạo văn, cùng cái này có quan hệ?" Hàn Lập lật tay, thu hai gốc linh thảo vào, thì thào tự nói một tiếng.
Một năm sau tại đỉnh núi Xích Hà.
Mặt trời chiều ngã về hướng Tây, ánh chiều tà màu cam nghiêng rơi xuống, phủ kín toàn bộ đỉnh núi, lộ ra vẻ ấm áp, ôn hoà.
Trên một sân nhỏ rộng rãi, cảnh vật thấp thoáng kéo dài trong bóng chiều tà, có chút lờ mờ, thập phần yên tĩnh.
Ở chính giữa vườn nhỏ là một bộ bàn ghế đá, một thiếu nữ thanh tú mặc hồng y, ngồi trên ghế, thân trên tì lên bàn đá, hai bàn tay nhỏ trắng như bạch ngọc đan chéo vào nhau chống khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú kia lên, nhìn có chút ỉu xìu.
Gần nửa ngày trước nàng vừa mới bế quan đi ra, cuối cùng ngưng kết Kim Đan thành công, trở thành một tu sĩ Kết Đan kỳ.
Vốn định khoe tin tốt với ca ca, lại phát hiện toàn bộ người trong phủ đệ, hầu như đều bận rộn tu luyện, nhất thời có vài phần hụt hẫng.
"Cũng không biết Lệ trưởng lão đang làm gì..." Thiếu nữ nhìn về phía động phủ Hàn Lập, thì thào lẩm bẩm.
Ngoại trừ ca ca Mộng Vân Quy, người nàng muốn khoe tin tức tu vi mình tăng lên nhất chính là vị Lệ trưởng lão này.
Chẳng biết tại sao, mọi người trong phủ kể cả ca ca Mộng Vân Quy đều kính sợ vị Lệ trưởng lão này, chỉ có nàng cảm thấy vị Lệ trưởng lão tuổi còn trẻ này không hề giống các trường lão khác trong tông, cao cao tại thượng, lạnh lùng vô tình, ngược lại giống như một vị huynh trưởng trong nhà.
...
Lúc này Hàn Lập đang ở trong mật thất động phủ.
Trên vách tường khảm nạm những viên châu màu trắng, tản mát ra bạch quang chiếu rọi sáng ngời cả mật thất.
Hàn Lập mặc bộ y phục trưởng lão, đang khoanh chân ngồi trên bồ đoàn.
Trước người hắn là một trận bàn hình vuông màu xanh đen đang lơ lửng ở giữa không trung, phía trên nó khảm nạm hai khối Di Tinh Thạch, tỏa ra quang mang sáng rõ, từ bên trong ngưng tụ ra một quang trận màu lam.
Chốc lát sau, phía trên quang trận lập loè bạch quang, từ trong truyền ra từng trận chấn động kỳ dị.
Chỉ thấy màu lam trong quang trận khẽ rung rung, một vòng Trọng Thuỷ màu đen lớn chừng nắm tay được truyền tống tới.
Hàn Lập vẫy tay thu vòng Trọng Thủy kia vào, rồi cũng thu Bắc Đẩu Thiên Tinh Bàn vào.
Vòng Trọng Thủy trước mắt thể tích tuy rằng không lớn, nhưng so với Trọng Thuỷ truyền tống lúc trước có chỗ bất đồng, ở chính giữa ẩn chứa một tia Thủy pháp tắc mà Hàn Lập cố ý để cho Địa Chích Hóa Thân truyền tống tới.
Hắn hôm nay muốn thông qua Trọng Thủy có mang pháp tắc lực, để luyện chế ra Ngụy Chân Ngôn Bảo Luân.
Kỳ thật từ lúc phát hiện mình cô đọng Chân Ngôn Bảo Luân và bên trên Thời gian Đạo văn xuất hiện dị thường, hắn đã quyết định luyện chế ra một Ngụy Chân Luân rồi.
Dù sao việc này chưa có cách nào khẳng định hoàn toàn là có quan hệ với Chưởng Thiên Bình, nhưng bất kể thế nào cũng không thể để cho người ngoài phát hiện dấu vết, nếu không thì rất phiền phức cho hắn.
Hàn Lập nghĩ đến đây, một tay hút lấy Trọng Thủy, tay kia vung lên trước người.
Mấy đạo quang mang liên tiếp lóe lên, một khối thiên thạch màu đen lớn bằng bàn tay, một quả minh châu màu xanh lam óng ánh, một chất lỏng màu lam như yêu huyết của dị thú, cùng một khối khoáng thạch đen nhánh, nhẵn bóng phản xạ hào quang, liên tiếp hiện ra nhao nhao rơi trước người hắn.