Bạch Trạch trầm giọng nói: "Tiểu Bạch, không được tùy tiện, bây giờ nhất mạch Mặc Nhãn Tỳ Hưu chỉ có một truyền nhân là ngươi, tuyệt đối không được xảy ra chuyện."
Tiểu Bạch mở miệng muốn nói nữa, nhưng bị Bạch Trạch phất tay ngăn lại:
"Ngươi và Hàn tiểu hữu muốn đi làm việc gì, không nói ta cũng biết. Cửu Nguyên Quan là địa phương nào, ta cho các ngươi rõ ràng hơn. Thực lực bên trong của chúng vượt xa tưởng tượng của các ngươi. Nếu chỉ dựa vào hai ngươi mà muốn lẻn vào trong đó cứu người, không khác gì tự tìm đường chết. Tốt hơn là ngươi ở lại Bát Hoang sơn này một lòng tu luyện đi, việc chấn hưng lại Man Hoang liên quan đến ức vạn sinh linh, nơi này rất cần đến ngươi. Hàn tiểu hữu, ta cũng đề nghị ngươi đừng mạo hiểm, hành động này là cửu tử nhất sinh. "
Bạch Trạch sau một phen thuyết phục, sắc mặt âm trầm hơn nói với Hàn Lập.
Ở bên cạnh, Lợi Kỳ Mã cũng mở miệng khuyên: "Hàn đạo hữu, thứ cho ta nói thẳng, Cửu Nguyên quan đủ mạnh để thuộc năm thế lực đứng đầu trong số rất nhiều thế lực liên minh với Thiên Đình. Thực sự không phải nơi hai người các ngươi có thể khinh xuất xâm phạm."
Hàn Lập nghe vậy nhíu mày, muốn nói lại thôi.
Nếu như chỉ có hai người hắn và Tiểu Bạch, muốn xâm nhập vào Cửu Nguyên quan cứu Kim Đồng, tất nhiên là một ý nghĩ hão huyền. Hắn tuyệt đối không hành động thiếu khôn ngoan như vậy. Dù sao, non xanh còn đó, lo gì không có củi đốt. Tự bản thân mình nếu có gì ngoài ý muốn, chẳng phải Kim Đồng sẽ không còn cơ hội thoát khốn.
Chỉ là bây giờ, một thế lực lớn như Luân Hồi điện cũng tham dự vào việc này. Tình huống dĩ nhiên không giống như lúc trước. Tuy nhiên, điều này là bí mật, hắn không tiện nói ra nên vẫn im lặng không nói.
Tiểu Bạch không để tâm, thái độ kiên quyết: "Tu luyện ở nơi nào cũng thế. Chủ nhân sở hữu một pháp bảo không gian. Ta đi theo hắn vẫn có thể tu luyện, sẽ không trễ nải. Còn nguy hiểm, ta không sợ."
Hai hàng lông mày Bạch Trạch nhíu lại, dời ánh mắt nhìn sang Hàn Lập.
Hàn Lập khẽ thở dài khuyên: "Tiểu Bạch, Bạch Trạch tiền bối nói có lý, việc tìm cách cứu người quá mạo hiểm. Ngươi đi theo ta quả thực không an toàn. Tốt hơn nên lưu lại nơi đây."
Tiểu Bạch dù đã tiến giai Đại La, nhưng khi đối mặt với thế lực lớn như Cửu Nguyên quan, một quái vật khổng lồ, tác dụng có thể phát huy vẫn hữu hạn như trước. Hơn nữa, Thiên Đình giám sát thiên hạ, chuyện ở Bát Hoang sơn này, Thiên Đình chưa hẳn không biết. Tiểu Bạch kế thừa lực lượng huyết mạch Mặc Nhãn Tỳ Hưu, giá trị bây giờ hơn ngày trước nhiều. Nếu như nó xuất hiện ở Kim Nguyên Tiên Vực, sợ rằng Thiên Đình sẽ phái cao thủ đến bắt, càng thêm khó lường.
Quan trọng hơn, việc mang Tiểu Bạch đi sẽ đắc tội với Man Hoang giới vực. Thay vì như vậy, chi bằng để nó ở lại nơi này.
Thần sắc Tiểu Bạch thản nhiên, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định, giọng nói càng rõ ràng: "Năm đó, ta và lão đại gặp phải Cửu Nguyên quan vây công. Lão đại vốn có cơ hội chạy thoát, nhưng lại tặng cơ hội này cho ta, nếu không, ta làm sao có ngày hôm nay? Bây giờ nàng bị bắt ở Cửu Nguyên quan, sống chết không rõ, sao ta lại có thể co đầu rụt cổ ở Man Hoang giới vực? Vương thượng, ý tốt của người Tiểu Bạch xin ghi lòng. Chỉ là, việc tìm cách cứu viện lão đại lần này, Tiểu Bạch nhất định phải làm, nếu không trong lòng áy náy, tu vi vĩnh viễn không thể tiến bộ."
Nghe được những câu nói này của Tiểu Bạch, khuôn mặt Hàn Lập hiện lên vẻ khác lạ, không nói gì nữa.
Nhưng Bạch Trạch càng nhíu chặt chân mày, vẫn muốn nói tiếp.
Nhạc Miện ở cạnh liền xen vào: "Bạch Trạch, người Man Hoang chúng ta ân oán rõ ràng, có thù tất báo, có ân phải trả. Tiểu Bạch đã khăng khăng như vậy, tốt hơn cứ để nó đi."
Bạch Trạch bỗng nhìn Nhạc Miện, trách cứ: "Ngươi đang nói cái gì, thực lực Cửu Nguyên quan cỡ nào, bọn Tiểu Bạch không biết, ngươi chẳng lẽ cũng không biết?"
Nhạc Miện liền nhìn Hàn Lập, giọng điệu thản nhiên: "Nếu lòng Tiểu Bạch không ở Man Hoang, ngươi ép nó ở lại chỗ này cũng vô dụng. Đoạn nhân quả này nhất định phải kết thúc. Hơn nữa, Hàn tiểu hữu nhìn qua không phải là người dễ bị kích động, bọn hắn nghĩ cách cứu đồng bạn, chắc hẳn đã có kế hoạch, đúng không?"
Thần sắc Hàn Lập như thường, chắp tay đáp lại hai người Bạch Trạch: "Tại hạ quả thật đã chuẩn bị. Chỉ là công việc liên quan bí mật, không tiện báo với hai vị tiền bối. Tuy nhiên, hai vị có thể yên tâm, tại hạ sẽ không hành sự lỗ mãng."
Nhạc Miện quay sang Bạch Trạch: "Ngươi xem, nếu Hàn tiểu hữu đã chuẩn bị kỹ, chắc hẳn có niềm tin rất lớn. Nếu ngươi vẫn lo lắng, cứ cho Tiểu Bạch mấy món bảo vật phòng thân là được."
Bạch Trạch nghe vậy im lặng một lát, rốt cuộc cũng bị thuyết phục: "Cái này. . . Tốt thôi, ngươi đã dứt khoát muốn đi, ta cũng không cách nào ngăn cản. Ba món bảo vật này, ngươi mang theo người." Y lật tay lấy ra ba món đồ đưa cho Tiểu Bạch. Đó là một khối ngọc phù màu xanh, một phù lục màu vàng và một cái túi màu trắng
Ngọc phù màu xanh rộng ba tấc, dài năm tấc. Trên đó khắc nhiều hoa văn màu xanh, tạo thành một đồ án kỳ lạ giống như pháp trận.
Từng luồng ánh sáng xanh nhu hòa tỏa ra từ trong pháp trận, bay múa vờn quanh một vòng rồi lập tức dung nhập vào ngọc phù. Nó cứ lòng vòng như vậy lặp đi lặp lại, vĩnh viễn không ngừng.
Còn tấm phù lục màu vàng kia là một linh phù lớn bằng bàn tay, trên đó chạm khắc vô số linh văn Yêu tộc méo mó. Linh phù tỏa ra ba động pháp tắc vô cùng mạnh mẽ.
Cuối cùng, cái túi màu trắng trông không có gì khác lạ, nhìn không thấy chỗ nào đặc biệt, cũng không có những rung động pháp tắc cường đại, chỉ có thể cảm giác được một tia linh lực rất mỏng manh bám trên đó.
Bạch Trạch giải thích công dụng của ba món bảo vật: "Tấm ngọc phù màu xanh này tên là 'Độn Thiên Phù'. Đây là một món dị bảo ta ngẫu nhiên có được trước khi đắc đạo. Nó có tác dụng ẩn hình và che giấu khí tức, ngay cả tu sĩ Đại La cảnh hậu kỳ cũng chưa chắc có thể phát hiện. Tấm phù lục màu vàng này phong ấn một kích ba phần sức mạnh của ta. Nếu như gặp phải cường địch khó đối phó, ngươi kích hoạt phù này để đánh trả. Còn cái túi màu trắng này chính là bản mệnh tiên khí năm đó phụ thân ngươi luyện chế. Trước nay vẫn một mực cất giữ ở chỗ ta, bây giờ ngươi đã kế thừa lực lượng huyết mạch của y, vậy giao cho ngươi cất giữ."
Tiểu Bạch cảm nhận được sự bất phàm của ba món bảo vật này, vội mừng rỡ nhận lấy: "Đa tạ Vương thượng."
Nó chỉ nhìn qua Độn Thiên Phù và phù lục màu vàng rồi thu vào, chỉ để lại cái túi màu trắng kia, xem xét không ngừng.
Mắt thấy cảnh này, trong lòng Hàn Lập cũng vui mừng.
Có ba bảo vật này, an toàn của bọn hắn lại có thêm một tầng bảo hộ.
Đúng lúc này, Bạch Trạch đột nhiên vung tay lên, mười hai luồng sáng trắng bắn ra từ tay hắn nhanh như chớp. Tất cả chui vào trong cơ thể Tiểu Bạch một cách chuẩn xác. Vô số phù văn màu trắng từ trong ánh sáng trắng xuất hiện, ngưng tụ quanh người Tiểu Bạch, tạo thành mười hai phù trận hình khuyên. Chúng chớp nháy mấy lần rồi mới chậm rãi biến mất.
Tiểu Bạch giật nảy mình, Hàn Lập cũng biến sắc. Chỉ là Bạch Trạch động thủ quá nhanh, bọn hắn căn bản không kịp ngăn cản.
Bạch Trạch trịnh trọng nói: "Các ngươi không cần lo lắng. Đây là ta bày ra mười hai đạo Đại Na Di Phù Trận. Tiểu Bạch, ta có thể đáp ứng ngươi rời đi theo Hàn tiểu hữu. Tuy nhiên, tình huống bây giờ của Thiên Đình và Man Hoang ngươi cũng biết, chúng ta đang chuẩn bị một số việc. . . Cho nên, ngươi chỉ có thời gian hai trăm năm. Sau hai trăm năm, bất kể ngươi có lý do gì cũng nhất định phải trở về Man Hoang. Nếu không, mười hai đạo Đại Na Di Phù Trận này sẽ cưỡng ép ngươi truyền tống về."
Tiểu Bạch hơi biến sắc, nhìn lại Hàn Lập: "Hai trăm năm!"
Hàn Lập nghe vậy cũng hơi nhíu mày. Cho đến bây giờ, Luân Hồi điện cũng chưa báo cho hắn tin tức cụ thể khi nào động thủ.
Mặc dù hắn không mang hi vọng gửi vào Luân Hồi điện, nhưng nếu Luân Hồi điện ra tay thì chắc chắn sẽ trợ giúp cho hắn rất lớn.
Trong lòng Hàn Lập thở dài, khẽ gật đầu với Tiểu Bạch: "Hy vọng có thể kịp."
Tiểu Bạch lập tức nói với Bạch Trạch: "Tốt, hai trăm năm sau, ta nhất định trở về."
Thấy vậy, sắc mặt Bạch Trạch hòa hoãn “Ừ” một tiếng.
Hàn Lập quay sang Bạch Trạch và Nhạc Miện: "Đa tạ Bạch Trạch tiền bối cho phép Tiểu Bạch đồng hành cùng ta. Mọi người yên tâm, bất kể chuyện gì phát sinh, ta đều cam đoan Tiểu Bạch bình an vô sự."
"Tốt, xin nhờ Hàn tiểu hữu chiếu cố Tiểu Bạch." Bạch Trạch nói với Hàn Lập.
Sau khi mấy người nói xong, Hàn Lập liền cáo từ rời đi. Hắn bấm niệm pháp quyết lấy ra phi thuyền Mặc Long. Phi thuyền chở hai người hóa thành một hào quang xanh sẫm bắn về nơi xa, chỉ chớp mắt đã biến mất ở cuối chân trời.
Bạch Trạch đưa mắt nhìn Hàn Lập và Tiểu Bạch rời đi, rồi lại liếc sang Lợi Kỳ Mã bên cạnh một chút.
Lợi Kỳ Mã hiểu ý, cáo từ một tiếng rồi quay người rời đi. Trên quảng trường chỉ còn lại hai người Bạch Trạch và Nhạc Miện.
Nhạc Miện vung tay lên, một luồng ánh sáng đỏ thẫm bắn ra, hạ xuống trước người Bạch Trạch: "Cho ngươi."
Trong hào quang, mười hai hư ảnh lấp lánh, không ngờ lại là hư ảnh mười hai loại Chân linh huyết mạch trong cơ thể Hàn Lập đan xen, xoay quanh nhau.
Ngoại trừ mười hai hư ảnh Chân Linh này, trong đó còn chớp nháy không ít văn tự màu máu, ngưng tụ thành một bộ công pháp.
Nếu Hàn Lập ở đây chắc chắn sẽ giật nảy mình. Bởi bản công pháp này hoàn toàn giống với Kinh Trập Quyết mà hắn tu luyện, chỉ khác biệt một vài chi tiết nhỏ không đáng kể.
Ánh mắt Bạch Trạch sáng lên, phất tay bắt lấy luồng sáng đỏ này.
Nhạc Miện chậm rãi ra: "Vừa rồi ta dựa vào huyết mạch Côn Bằng trong cơ thể Hàn Lập kia, cảm nhận sự vận chuyển của các huyết mạch khác, đại khái thăm dò rành mạch bộ công pháp hắn tu luyện. Đúng là công pháp vô cùng cao minh, chỉ không biết vì sao lại xuất hiện ở hạ giới.".
Bạch Trạch nhìn luồng sáng đỏ, gật đầu không ngừng: "Quả thực rất cao minh! Trong tám tộc chúng ta cũng có một vài công pháp dung hợp huyết mạch, nhưng chỉ dung hợp tối đa bốn, năm loại Chân Linh huyết mạch, nhiều hơn sẽ dẫn tới xung đột lẫn nhau, bạo thể mà chết. Môn công pháp này lại có thể dung hợp mười hai loại Chân Linh huyết mạch. Từng huyết mạch cân bằng, cân đối chuẩn xác, tính toán tỉ mỉ, thật sự không thể tưởng tượng. Có môn công pháp này, thực lực các tộc Man Hoang có thể tăng lên không ít."
Nhạc Miện “hừ” một tiếng, rất không vui nói: "Ngươi muốn môn công pháp này, trực tiếp sưu hồn tiểu tử kia, hoặc làm cho hắn trực tiếp giao ra là được. Cỡ như hắn cũng không dám không giao, cần gì phải dùng biện pháp quanh co này, còn bắt ta diễn trò khỉ với ngươi."
Bạch Trạch lật tay thu hồi hào quang, lạnh nhạt lắc đầu đáp ."Thân phận tiểu tử kia không phải bình thường, không động được."
"Hả, tiểu tử kia là người phương nào? Sao khiến ngươi kiêng dè vậy?" Nhạc Miện tò mò hỏi.
Bạch Trạch nhìn Nhạc Miện một chút rồi lấy ra một vật. Đó là một tấm lệnh bài màu đen, phía trên khắc hoạ một đồ án mặt thú dữ tợn.
Nhạc Miện nhìn thấy lệnh bài mặt thú, biến sắc: "Là hắn!"
Bạch Trạch cất lệnh bài đi, nhìn về chân trời phía xa, mây trôi cuồn cuộn, thở dài: "Phong vân Chân Tiên giới sắp nổi, cũng không biết rốt cuộc sẽ trôi về phương nào. . ."