Mục lục
Phàm Nhân Tiên Giới Thiên (PNTT 2)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám người thấy hai người Lôi Ngọc Sách và Tô An Thiến ở dưới đáy hố không hề động đậy, Văn Trọng là người đầu tiên hét to một tiếng, vọt xuống dưới.

Cận Lưu cũng vội vàng bắn nhanh tới, vượt lên trước một bước kéo Tô An Thiến từ trên người Lôi Ngọc Sách ra. Văn Trọng cũng vội vàng đỡ lấy thân thể Lôi Ngọc Sách cơ hồ đứng thẳng không được.

"Ngươi không sao chứ?" Cận Lưu thấy thần sắc Tô An Thiến khác thường, vội đỡ bờ vai của nàng hỏi.

Bả vai Tô An Thiến lắc một cái, tránh khỏi hai tay y, quay người lại nhìn Lôi Ngọc Sách.

Lôi Ngọc Sách được Văn Trọng đỡ trong ngực, đã được cho ăn đan dược, lồng ngực vẫn còn phập phồng kịch liệt.

Cảm ứng được ánh mắt Tô An Thiến, gã cũng nhìn qua, ánh mắt nhu hòa khẽ lắc đầu, biểu thị chính mình cũng không có gì đáng ngại.

Trong lòng Tô An Thiến có chút xúc động, dời ánh mắt đi, trong lòng nàng biết rõ, nếu Lôi Ngọc Sách không che chở cho mình, tuyệt không bị thương nặng như vậy.

Lôi Ngọc Sách thấy thế, cũng không thất vọng, theo thói quen cười cười. Được Văn Trọng đỡ ngồi xuống, tay gã kết pháp quyết, nhắm mắt điều tức.

Gã vừa mới vận chuyển công pháp này, trong các vết thương trên thân còn sót lại lôi điện màu tím và kim quang lập tức kích phát ra, phát ra một trận tiếng vang "đôm đốp", đau đến mức thần sắc gã trở nên dữ tợn nhưng thủy chung không phát ra nửa điểm thanh âm.

Huynh muội Lam Nguyên Tử nhìn xem một màn này, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ khen ngợi.

Trong mắt Tô An Thiến lóe lên vẻ không đành lòng, đi đến bên cạnh Lôi Ngọc Sách, cổ tay chuyển một cái, lấy ra một bình sứ nhỏ màu thủy lam đưa cho Lôi Ngọc Sách, nói ra: "Đây là Thuỷ Nhất Đan của Thiên Thủy tông chúng ta, công hiệu chữa thương không phải là tốt nhất, nhưng ở phương diện tu bổ nguyên khí coi như có chút thành tựu. Ngươi phối hợp sử dụng cùng những đan dược khác có thể nhanh chóng hồi phục hơn."

"Đa tạ Tô tiên tử. . ." Hai tay Lôi Ngọc Sách tiếp nhận bình sứ, kinh hỉ nói ra.

Nói xong, gã lấy ra một viên đan dược, trực tiếp ăn vào, sau đó lại nhắm mắt điều tức.

"Không ngờ lần này được ăn cả ngã về không, vẫn thất bại trong gang tấc, bây giờ chúng ta nên làm gì?" Ánh mắt Cận Lưu rơi vào trên thân Tô An Thiến, đáy mắt hiện lên một tia không vui, mở miệng hỏi.

"Hừ!" Văn Trọng hừ một tiếng, không nói gì.

Lam Nhan nghe vậy, sắc mặt cũng sinh ra bất mãn, đang muốn mở miệng trách cứ, lại bị Lam Nguyên Tử ngăn lại.

Sau khi giao thủ cùng Hàn Lập, Lam Nguyên Tử càng trở nên kín đáo hơn không ít, y lắc đầu ra hiệu Lam Nhan không nên đa sự.

Lam Nhan nhướng mày, cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Đúng lúc này, mấy người bọn họ có cảm ứng, đồng thời ngẩng đầu nhìn lại nơi xa, liền thấy nơi xa trên bầu trời, một nhóm bốn năm đạo nhân ảnh có cả Hàn Lập đang phi độn đến nơi này.

Hàn Lập xa xa nhìn thấy cảnh hoàng tàn khắp nơi trên mặt đất, chân mày hơi nhíu lại.

Đợi mấy người rơi xuống, Lôi Ngọc Sách cũng mở hai mắt ra, ánh mắt rơi vào trên thân Khúc Lân, thần sắc không khỏi hơi đổi.

"Các ngươi không phải tìm đường khác, sao cũng đến bên này?" Cận Lưu nhướng mày, mở miệng hỏi.

"Hắc hắc, Tuế Nguyệt Tháp này khi nào thành tài sản riêng của Cận đạo hữu ngươi? Chúng ta đi chỗ nào, ngươi cũng muốn quản à?" Hồ Tam nghe vậy, có chút bất mãn nói.

"Ngươi. . ." Cận Lưu nghe vậy cứng họng.

"Thạch đạo hữu, vị này là?" Lúc này, Lôi Ngọc Sách nhìn về phía Khúc Lân, hỏi.

"Vị này là Khúc Lân đạo hữu, bị giam cầm nhiều năm tại tầng sáu Tuế Nguyệt Tháp này, bây giờ đạt thành hiệp nghị với ta, sẽ giúp bọn ta thông qua tháp này." Hàn Lập giới thiệu sơ lược.

"Thạch đạo hữu, thứ cho ta lắm miệng một câu, người bị giam trong tháp này không phải hạng lương thiện gì, đạt thành thỏa thuận gì đều là bảo hổ lột da, vạn mong ngươi nghĩ lại a. . ." Lôi Ngọc Sách không trực tiếp trả lời, ngược lại truyền âm nói ra.

"Đa tạ hảo ý Lôi đạo hữu, Thạch mỗ tự có chừng mực" Trong lòng Hàn Lập cảm thấy nghi hoặc, có chút không hiểu vì sao Lôi Ngọc Sách lại nhắc nhở mình, nhưng hắn cũng không giải thích gì nhiều, chỉ nói như thế.

"Đây chẳng lẽ là Cửu Long Tỏa Thần cấm trận?" Lúc này, Giao Tam bỗng nhiên tiến lên nói ra.

"Đạo hữu cũng biết trận này?" Mắt Lôi Ngọc Sách sáng lên, hỏi.

"Long Lân Tác bị người động tới, có chút khó giải quyết . . ." Giao Tam cẩn thận xem xét một lát, rồi nói ra.

"Không sai, nếu muốn tìm ra phương pháp phá giải, chỉ sợ chí ít phải hai ngày. Chỉ là lúc trước ta gấp gáp phá trận bị pháp trận phản phệ nên trọng thương, chỉ sợ sẽ cần nhiều thời gian hơn." Lôi Ngọc Sách lắc đầu, thở dài.

Ánh mắt Hàn Lập rơi vào trên pháp trận, cẩn thận xem xét, trong lòng đã có phân định. Nếu để hắn phá trận, chỉ cần hơn nửa ngày là có thể phá được.

Nhưng mà chẳng chờ hắn mở miệng, Khúc Lân đã đi tới, trực tiếp đưa tay nhấn lên phù văn trên cổng vòm đá.

"Ngươi đang làm cái gì? Chớ lộn xộn!" Thần sắc Lôi Ngọc Sách khẽ biến, vội quát lên.

Chỉ là thương thế trên người gã không nhẹ, cũng chỉ hô lên một tiếng, căn bản vô lực ngăn cản.

"Nhốn nháo cái gì, không nhìn thấy sao? Là phá trận." Mặt Khúc Lân không cảm xúc, không ngừng động tác trên tay, thuận miệng nói ra.

"Ta mới nói rõ mấy sợi Long Lân Tác kia bị động qua, ngươi lại ấn loạn một trận, tất nhiên sẽ ra thêm biến số, đừng có làm ẩu." Lôi Ngọc Sách giận tím mặt nói.

Văn Trọng một bên thấy thế, làm bộ muốn tiến lên ngăn cản.

Cận Lưu một bên lại khoanh tay, chờ trận pháp phản phệ, tùy thời chuẩn bị kéo Tô An Thiến lùi lại.

Ánh mắt Hàn Lập hơi lóe lên, cũng không xuất thủ ngăn cản.

Lúc này, Khúc Lân lại nhấn xuống một chỗ phù văn trong đó, trên cổng vòm đá lập tức đại phóng hồng quang, chín sợi xiềng xích màu ám kim trói buộc trên màn sáng kia lập tức rung động "rầm rầm", rút lui về bốn phía.

Cửu Long Tỏa Thần cấm trận làm đám người trước rất khó giải quyết, cứ như vậy bị giải khai.

Đám người thấy vậy, đều kinh ngạc vô cùng.

"Cửu Long Tỏa Thần cấm trận này là do ngươi đổi a?" Ánh mắt Hàn Lập chớp lên, truyền âm hỏi.

"Không sai. Khi đó tính lên tầng bảy, có lẽ sẽ có cơ hội rời khỏi nơi đây, liền nghĩ cách mở ra. Chỉ là lần lên tầng bảy kia, kết quả gặp lão già điên bị cầm tù trên đó, bị hắn đánh cho gần chết, thật vất vả mới chạy về. Sau đó ta liền phong toả cấm trận, lại cải biến gia cố thêm một chút." Khúc Lân không giấu diếm, trực tiếp trả lời.

"Đạo cấm chế này có thể đi qua đi lại?" Hàn Lập nghi ngờ hỏi.

"Năm đó may mắn ta lưu lại tâm nhãn, sau khi qua tầng bảy, trước nghĩ cách mở Hỗn Nguyên Cửu Cung Trận bên kia coi như lưu cho mình một đường lùi." Khúc Lân truyền âm trả lời.

"Vị Khúc đạo hữu này tinh thông pháp trận, đã giúp chúng ta giải khai cấm chế, mọi người cũng đừng lãng phí thời gian nữa, mau chóng đi qua đi." Hàn Lập sau khi nghe xong, nói với những người khác.

Lôi Ngọc Sách vốn còn muốn hỏi thăm thứ gì, thấy Hàn Lập nói như thế nên không hỏi nữa.

Thấy mấy người Cận Lưu và Lôi Ngọc Sách không có ý định tiến vào đầu tiên, Hàn Lập cùng bọn người Giao Tam liếc nhìn nhau, trong mắt lóe lên vẻ do dự, đều không có hành động gì.

"Các ngươi đã không chịu vào, vậy ta đi trước một bước." Khúc Lân thấy thế, giễu cợt một tiếng, dẫn đầu xuyên qua màn sáng đỏ sậm bên trong cổng vòm đá, biến mất không thấy.

Hàn Lập thấy vậy, ánh mắt hơi lóe lên, trên thân phủ lên một tầng quang mang hộ thể, cũng đi tới màn sáng đỏ sậm.

Nhưng ngay lúc này, dị biến phát sinh!

Hàn Lập vừa sải bước ra, bước chân vừa mới rơi xuống đất, dưới chân đột nhiên sáng lên một vầng sáng màu vàng, một vòng xoáy màu vàng đất đột nhiên từ đó hiển hiện ra, bên trong truyền ra một lực hút cường đại.

Bởi vì vòng xoáy này xuất hiện thập phần đột ngột, trước đó cơ hồ không có bất kỳ dị dạng gì, Hàn Lập bất ngờ không kịp đề phòng, một cước liền giẫm vào, cả người bỗng nhiên bị hút vào, gần nửa thân thể trực tiếp hõm vào.

Rơi vào vòng xoáy, trong nháy mắt Thiên Sát Trấn Ngục Công trong cơ thể Hàn Lập vận chuyển, tinh thần chi lực cả người bộc phát ra, dưới chân vang lên hai tiếng "phụt phụt" kì dị, như đạp không mà đi, cả người bắn lên trên.

Nhưng ngay khi thân hình vừa mới lướt khỏi vòng xoáy, trong nháy mắt trong vòng xoáy có một cỗ như bùn nhão tuôn ra cuốn tới, quấn lên cổ chân của hắn, lôi kéo hắn xuống dưới vòng xoáy.

Hàn Lập bị bùn nhão này cuốn lấy mắt cá chân, trong nháy mắt cảm giác một cỗ lực lượng cổ quái từ đó sinh ra khiến toàn bộ chân hắn lập tức không còn tri giác. Lúc ánh mắt liếc xuống, hắn đã thấy toàn bộ chân và cả giày đã hóa đá, biến thành màu xám trắng.

Trong lòng hắn xiết chặt, cái chân còn lại quét qua hướng bùn nhão quấn quanh chân kia, mũi chân đại phóng kim quang, vô số lôi điện màu vàng tuôn trào ra, như một thanh đao điện chặt đứt bùn nhão.

Thân hình Hàn Lập bay ngược lên hơn trăm trượng, rơi vào rìa hố to cháy đen, nhìn lại chỗ vòng xoáy.

Chỉ thấy những bùn nhão kia rơi vào trong vòng xoáy, sau đó quang mang trên mặt đất đại thịnh, một bóng người màu vàng từ đó chậm rãi bay lên, hóa thành một phụ nhân thân mang áo bào màu vàng rộng thùng thình, diện mục xấu xí dị thường.

"Xà Thiềm trưởng lão! Ngài làm sao lại ở chỗ này. . ." Huynh muội Lam Nguyên Tử thấy thế, đồng thời kinh ngạc kêu lên.

"Hừ! Tại sao ta lại ở chỗ này? Hai tên phế vật các ngươi, đuổi lâu như vậy cũng không bắt được hắn, ta không tới đây, các ngươi làm sao về trong môn bàn giao?" Xú phụ áo vàng kia lườm hai người một cái, trong mắt có vẻ tức giận nói.

"Trưởng lão, việc này thật ra có nguyên nhân, chúng ta. . ." Lam Nguyên Tử nghe vậy, nhíu mày lại, muốn nói lại thôi.

Giao Tam và Hồ Tam nhìn nhau một chút, thần sắc trên mặt hai người không thay đổi, ai cũng không hành động thiếu suy nghĩ.

Thần sắc mấy người Lôi Ngọc Sách cùng Tô An Thiến nhao nhao biến đổi, hiển nhiên đã sớm nghe qua đại danh "Xà Thiềm".

Về phần Hùng Sơn thì chau mày, một bộ dạng trầm ngâm, không biết suy nghĩ cái gì.

Ánh mắt Hàn Lập nhìn chằm chằm Xà Thiềm, thử hoạt động chân trái hóa đá một chút, phát hiện giờ phút này đã khôi phục tri giác, chỉ là tựa hồ huyết mạch vẫn chưa thông, cảm giác trì trệ hơi chậm một chút.

"Chư vị ở đây, mỗi người đều có tính toán nên ta phải nhắc nhở các ngươi, người trước mắt này họ Hàn tên Lập, chính là trọng phạm Luân Hồi điện mà Thiên Đình truy nã nhiều năm. Hắn đã từng phạm vào cả đống tội ác tại các Đại Tiên Vực, trước đó chuyện Cung chủ Đông Phương Bạch bị giết chết gây khiếp sợ tại Kim Nguyên Tiên Cung, chính là do kẻ này làm ra. Dịch tại Bạchh ngọc sách. Hôm nay nếu các ngươi chịu tương trợ ta bắt được hắn cũng coi như lập được một phần công lao, đạt được một phần ân tình không nhỏ cho chính các ngươi và tông môn của mình. Chư vị nghĩ thế nào?" Ánh mắt Xà Thiềm quét qua đám người, hỏi.

Bọn người Lôi Ngọc Sách nghe vậy, thân thể chấn động, trong mắt đều hiện lên vẻ khiếp sợ, ngẩn người ngay tại chỗ.

Hiển nhiên những lời mà Xà Thiềm nói ra làm cho đám người rất khiếp sợ..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK