Trên trời cao.
Vẻ mặt Sương Bạch nghiêm túc, hai tay kết ấn, bỗng nhiên giơ tay chưởng xuống phía ngọn núi.
Trong hư không lập tức ngưng tụ lại thành một mảnh sương lạnh, hóa thành một chưởng ấn màu trắng to lớn, lao thẳng tới ngọn núi kia.
Chỉ nghe một tiếng "Ầm" vang thật lớn, ngọn núi trăm trượng kia lập tức nổ tung. Ở giữa đó, màn hàn quang lưu chuyển, phân rã thành vô số tinh phấn màu trắng giống như bông tuyết tiêu tán ra.
Nhưng mà, sau khi tinh phấn màu trắng tản ra hết, trong hư không tiếng nổ vang lại trở nên càng lúc càng lớn. Ở bên trong không gian kẽ nứt khổng lồ kia, đột nhiên xuất hiện hai đại thủ óng ánh lục sắc giống như phỉ thúy thò ra, nắm lấy hai bên trái phải mép kẽ nứt, sau đó ra sức xé ra.
"Ầm ầm. . ."
Một hồi tiếng sấm khủng bố không ngừng vang lên, đạo kẽ nứt không gian kia vậy mà giống như một màn vải đen kịt, bị hai cự thủ như phỉ thúy bỗng dưng xuất hiện này làm cho vỡ ra, biến thành một thông đạo không gian khổng lồ lớn chừng mười mấy vạn dặm.
Ngay sau đó, một cái đầu lâu khổng lồ phủ đầy tóc ngắn, khuôn mặt tựa Kim Cương, từ đó thò ra, nhìn ngó nghiêng hai phía một chút, cười vang nói: "Quả nhiên ở chỗ này, ha ha. . ."
Trong khi nói, thân thể vô cùng to lớn của gã bỗng nhiên loé lên quang mang, trong nháy mắt dần dần co rút lại.
Mà ngay sau đó, lập tức có một mảng sườn núi cực kỳ lớn từ trong kẽ nứt không gian, chậm rãi bay ra.
"Hiên Viên Kiệt!"
Sương Bạch nhìn một màn trước mắt này, lông mày không khỏi cau lại, thần sắc cũng trở nên khó coi, trơ mắt nhìn mảng vách núi kia từng chút từng chút một từ trong không gian thông đạo bay ra, dần dần hiện ra toàn cảnh.
Đó rõ ràng là một khối lục địa dài mảnh, phương viên cực kỳ rộng lớn, ước chừng mấy vạn dặm. Phía trên đứng lúc nhúc mấy chục vạn tu sĩ Thiên Đình, tên nào cũng mặc giáp chấp binh, bộ dáng đằng đằng sát khí.
Trên vách núi lục địa kia, có một người dẫn đầu, mình trần đứng cao nhất ở đấy, chính là Hiên Viên Kiệt.
"Ha ha, Nghĩ Tưu, Sương Bạch. . . Ta nhớ còn có một tên gọi là Thanh Phong, sao lại không thấy? Lén lén lút lút ẩn nấp nhiều năm như vậy, rốt cuộc nhịn không được đi ra rồi?" Hiên Viên Kiệt cười ha ha, cao giọng quát to.
"Hiên Viên Kiệt, ngươi đừng càn rỡ, đợi Vương ta trở lại vị trí Đạo Tổ, cũng chính là thời điểm ngươi bị diệt." Nghĩ Tưu chau mày, cao giọng quát.
"Buồn cười! Năm đó nàng thân là Đạo Tổ, cũng không làm gì được ta, bây giờ còn không phải Đạo Tổ, há có thể làm khó dễ được lão phu? Hôm nay, ta sẽ hốt gọn một mẻ lũ dư nghiệt các ngươi, coi như sớm dâng lên một phần hạ lễ ở Bồ Đề yến." Trong lúc Hiên Viên Kiệt nói chuyện, hai mắt cùng lúc nheo lại, đánh giá quang cầu mà Kim Đồng biến thành.
Sương Bạch thấy thế, không nhiều lời nữa, thân hình nhảy lên, tựa như một đạo lưu tinh, lao thẳng xuống phía vách núi kia.
"Vù vù vù. . ."
Chỉ thấy bên ngoài quanh người y, sáng lên một hồi lam sắc quang mang, thanh âm cuồng phong cuồn cuộn lập tức phát tác, vô số tơ tằm li ti mắt thường khó phân biệt xen lẫn trong phong tuyết, đâm thẳng lên trên vách núi.
Chỉ một thoáng, một trận bạo tuyết từ trên trời giáng xuống, trực tiếp bao phủ lên vách núi kia, vô số tơ tằm lẫn trong đó lao thẳng đến Hiên Viên Kiệt.
Căn bản không cần Hiên Viên Kiệt phân phó, ngay phía sau người gã, một tên nam tử tráng kiện thân mang ngân giáp, cầm song thương trong tay, lập tức từ trong đám người bước lên phía trước, chủ động nghênh tiếp.
Trong đôi mắt nam tử lóe lên ánh bạc, một tầng Ngân Quang Linh Vực trong nháy mắt trải ra, chính giữa huyễn hóa ra ngân sắc quang kính, bề mặt rất lớn, tựa như một tấm khiên chắn ở phía trước.
Toàn bộ bạo tuyết trùng kích lên trên quang kính màu bạc, lập tức có một mảnh ngân quang loá mắt nổi lên bồng bềnh, phản xạ toàn bộ bạo tuyết quay ngược trở lại, ùn ùn tuôn ngược về phía Sương Bạch.
Nghĩ Tưu nhìn thấy thân ảnh Sương Bạch bị bạo tuyết bao phủ, trong mắt hiện lên vẻ lo âu.
Song thương chiến tướng kia tên là Ấn Vô Song, chính là tu sĩ Đại La đỉnh phong dưới trướng Hiên Viên Kiệt, tu luyện Ngân Chi Pháp Tắc dưới lực lượng Kim thuộc tính, cảnh giới và chiến lực đều không tầm thường.
Nhưng ngay lúc này, Ngân Sắc Quang Kính trước mặt kia bỗng dưng hiện ra một vòng sương lạnh, ngay sau đó một tiếng "Két" vang giòn phát ra từ trong đó, vỡ nát ra.
Tinh phấn ở bên trong gương bạc nổ tung tóe ra, từng tia từng sợi tinh tuyến tơ tằm xuyên ra, ở trong hư không ngưng tụ thành một cây giáo trắng như tuyết, đâm thẳng về phía cổ họng Ấn Vô Song.
Trong mắt gã lóe lên vẻ kinh ngạc, một cây song thương trong tay giơ ngang đón đỡ, một cây đâm thẳng ra.
Phía sau tinh mâu trắng như tuyết kia nhìn như không có vật gì, thế nhưng sau khi Ấn Vô Song đâm ra một thương, trong nháy mắt phát ra một âm thanh lạ rất nhỏ, một bóng người hiện ra, lại chính là Sương Bạch.
Khóe miệng của y chảy ra một vết máu màu lam nhạt, trước ngực cũng đã bị ngân thương đâm xuyên qua.
"Ngươi chỉ có chút năng lực ấy, cũng dám. . ." Ấn Vô Song thấy thế hơi ngạc nhiên, không khỏi giễu cợt nói.
Nhưng gã còn chưa kịp nói xong, lập tức thấy chỗ ngân thương của mình xuyên qua, thân thể Sương Bạch lại hóa thành từng sợi tơ tằm, căn bản không nhận nửa điểm tổn thương.
Thần sắc gã biến đổi, quang mang ngân thương trong tay lóe lên, ở trong tuôn ra một tầng lỏng màu bạc phát ra ánh kim loại, bắn tung tóe về phía thân thể Sương Bạch.
Mấy chỗ nó bám phải, lập tức ngân dịch ngưng kết, khóa thân thể ngay tại chỗ.
"Phá "
Sương Bạch lại không hề sợ thứ này chút nào, hai tay bỗng kết pháp quyết, trong miệng quát khẽ một tiếng.
Sau một cái chớp mắt, dưới ngân giáp Ấn Vô Song bỗng nhiên có thiên ti vạn lũ tinh ti trắng như tuyết xuyên ra, trong nháy mắt đã xé rách thân thể gã, hóa thành vô số mảnh vỡ.
Thân thể Sương Bạch phục hồi tự do, lướt hạ xuống, sương tuyết bên ngoài quanh người tăng vọt, trong Linh Vực lập tức hiện ra một ngọn núi tuyết vạn trượng, rơi thẳng xuống vách núi kia.
Thời khắc núi tuyết rơi xuống, tuyết đọng trên đó lập tức sụp đổ, tựa như thiên quân vạn mã đồng thời xuất trận vậy, bao phủ về phía Hiên Viên Kiệt.
Sương Bạch từ đầu đến cuối đều rất rõ ràng, mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Hiên Viên Kiệt, y làm vậy, cũng chỉ là tranh thủ càng nhiều thời gian cho Kim Đồng càng tốt, có thể ngăn cản Hiên Viên Kiệt được phần nào hay phần nấy.
Bên kia, Ấn Vô Song vừa mới bị xé nứt ra, đang hóa thành một vũng thủy dịch lỏng, một lần nữa ngưng tụ lại một chỗ.
"Phế vật."
Một lão giả mặc thanh bào khác sau lưng Hiên Viên Kiệt thấy thế, nhịn không được mắng một tiếng.
Lão bước ra, tay áo mở ra, tiếng gió "Phần phật" phát tác, ống tay áo mở rộng gấp mấy trăm lần, từ đó truyền ra từng trận lực lượng xé rách vô cùng cường đại. Tòa núi tuyết vạn trượng nhìn như nguy nga kia, tuyết bạo sụp đổ xuống quả thật nhao nhao bị hấp thu mạnh mẽ.
Chỉ qua mười mấy hơi thở, cả ngọn núi triệt để bị hút vào trong tay áo càn khôn, biến mất không thấy.
Chỉ nghe một tiếng "Ầm" lạ lẫm truyền đến!
Trên lưng con bọ cạp khổng lồ kia, kim quang trên quang cầu màu vàng bỗng nhiên chấn động, mặt ngoài bắt đầu hiện ra từng hoa văn hình vòng xoáy vô cùng huyền diệu, một loại khí tức khủng bố thôn phệ thiên địa bắt đầu từ đó phát ra.
Nghĩ Tưu thấy thế, lập tức đại hỉ.
Trên đại lục lơ lửng giữa trời vượt giới mà đến kia, tất cả tu sĩ Thiên Đình cảm nhận được khí tức khủng bố này, đều giật mình, người người lộ ra thần sắc hoảng sợ.
"Thực lực của ngươi thế mà cũng đã tới bước này, toàn bộ thành viên nghe lệnh, toàn lực xuất kích." Ánh mắt Hiên Viên Kiệt ngưng tụ, quát lớn.
Gã vừa dứt lời, không đợi đám người Thiên Đình động thủ, trung tâm vùng đại lục kia, bỗng nhiên sáng lên một đạo bạch quang.
Thân ảnh Sương Bạch chẳng biết lúc nào, đã lặng yên không một tiếng động xuất hiện ở nơi đó, hai tay y đột nhiên vỗ xuống mặt đất, cả người hóa thành thiên ti vạn lũ tinh tuyến, dung nhập thẳng vào trong lòng đất.
Chỉ một thoáng, một tầng băng sương lập tức lan tràn ra, cơ hồ đóng băng cả khối đại lục lại.
"Đắc thủ. . ." Nghĩ Tưu thấy thế vui mừng, nắm tay nói ra.
Nhưng mà, sự vui sướng này còn không duy trì nổi một hơi, ngay sau đó biến cố đã phát sinh.
Chỉ thấy vầng sáng màu vàng đất trên toàn bộ đại lục nổi lên, một trận lực lượng pháp tắc thổ thuộc tính cường đại chấn động, lập tức nhộn nhạo từ trong đó tuôn ra. Từng đợt thanh âm "Rầm rầm rầm" chấn động, theo đó từng khối từng khối đất đá trên toàn bộ đại lục liên tiếp tuôn ra như sóng biển.
Tại mộ khối đại địa bằng phẳng ở vị trí trung tâm đại lục, bỗng nhiên một bàn tay to lớn được ngưng tụ từ đất đá đột ngột từ mặt đất mọc lên, đang nắm một nam tử tóc trắng mặc giáp da màu lam, vọt lên không trung.
"Sương Bạch. . ." Nghĩ Tưu thấy thế, vội vàng la lớn.
Nam tử tóc trắng kia hiển nhiên chính là Sương Bạch, y bị cự thủ đất đá gắt gao bóp chặt không thôi, bên ngoài thân còn bị từng dây xiềng xích màu vàng sẫm quấn quanh người, ở trong ẩn chứa lực lượng pháp tắc Thổ thuộc tính nồng đậm, nhìn như chỉ to bằng cánh tay, thế nhưng lại nặng như một ngọn núi, gắt gao cầm cố y lại, về cơ bản không cách nào động đậy.
Cùng lúc đó, lực lượng pháp tắc của y cũng bị lực lượng kỳ dị này áp chế, cơ bản không thể nào điều động, băng sương phong tỏa trên đại lục, lập tức tự động biến mất.
"Thiên Quân lão tổ, chỉ còn lại một tên Nghĩ Tưu không đáng nhắc đến. Chuyện kế tiếp, cứ giao cho chúng ta đi." Đứng ngang hàng cùng với Ấn Vô Song và lão giả mặc thanh bào, một ả phụ nhân thân mang váy dài màu tím, liếc qua Nghĩ Tưu, nói ra.
"Tốc chiến, tốc thắng." Mặt Hiên Viên Kiệt không biểu tình, thản nhiên nói.
"Tuân mệnh." Ba người đồng thời lên tiếng, dẫn theo đại quân tu sĩ Thiên Đình, giống như thuỷ triều cuốn tới.
Nghĩ Tưu nhìn thoáng qua đoàn Thiên Ma Vân xa xa kia, trong lòng lo lắng không thôi. Hiên Viên Kiệt vừa ra tay đã khống chế được Sương Bạch, mà Thanh Phong lại lâm vào trong Thiên Ma Vân chậm trễ chưa về, chỉ bằng nàng thôi động đại trận Thiên Hạt Diệt Khước này, cũng ngăn cản không nổi.
"Liều mạng! Có thể cản lâu thêm được chút nào, hay chút nấy."
Nghĩ Tưu thở dài một hơi, miệng bỗng nhiên phát ra một tiếng vang bén nhọn.
Tinh thần bầy trùng nhao nhao ngưng tụ thành đại trận Thiên Hạt phấn chấn, đồng thời phát ra từng trận từng trận vang vọng trùng thiên, lộ ra một cỗ chiến ý, không tiếc thân mình liều chết một trận cùng với tu sĩ Thiên Đình.
Mà đám trùng triều còn đang dừng lại ở ngoài vết nứt không gian kia, trong mắt hồng quang càng thêm chớp động, không để ý vực ngoại không gian áp bức, nhao nhao tranh nhau chen lấn vọt vào.
Số lượng đại quân kinh người hai bên đối chiến nhau, trong nháy mắt đã che nửa mảnh hư không lại, vực ngoại không gian lập tức dấy lên một mảnh chiến hỏa.
Trong lúc nhất thời, khắp nơi đều là hào quang lấp lóe, tiếng onah minh rung mạnh, chấn động vạn dặm.
Số lượng linh trùng mặc dù chiếm ưu thế, nhưng chênh lệch đẳng cấp với tu sĩ Thiên Đình thực sự quá nhiều, căn bản ngăn cản không nổi.
Hai thanh ngân thương Ấn Vô Song chỉ thẳng ra, lập tức có hai đạo ngân quang to lớn xuyên thủng qua, trong nháy mắt diệt sát mấy vạn linh trùng. Lão giả mặc thanh bào phất ống tay áo một cái, tiếng rít mãnh liệt, lại thu nạp thẳng mười mấy vạn linh trùng vào trong đó.
Mà ả phụ nhân thân mang váy dài màu tím kia, tức thì hai tay run lên, lập tức tuôn ra một mảnh biển lửa màu tím, trong nháy mắt đã thiêu mấy chục vạn linh trùng thành tro tàn.
Ba người bọn họ để lại triền đấu sau lưng cho tu sĩ Thiên Đình, dẫn đầu vọt tới đại trận cự hạt trước mặt, đánh giết về phía Kim Đồng.
Xin đừng quên đăng ký kênh nhé!