Mục lục
Phàm Nhân Tiên Giới Thiên (PNTT 2)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba gã giám bảo sư cầm đoạn thú cốt trên bàn dài lên chuyền tay nhau nhìn xem một chút, trên mặt đều lộ ra vẻ phân vân nghi hoặc, tựa hồ trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết đó là cái gì.

"Không biết các hạ tính thế chấp vật này bao nhiêu Tiên Nguyên thạch?" Ba người liếc nhìn nhau, lão già tóc bạc ngẩng đầu hỏi đại hán áo lam kia.

"Ba vạn Tiên Nguyên thạch!" Đại hán áo lam lớn tiếng nói.

Lời này vừa nói ra, cả hội trường vang lên một hồi thanh âm xôn xao.

Ba vạn Tiên Nguyên thạch, cũng không phải là một số nhỏ, giá tiền này tính ra đắt hơn đại bộ phận các bảo vật trên đấu giá hội lần này, thậm chí so với giá rao Bích Hải Thiên Ba Công trước mắt còn đắt hơn một chút.

"Vị đạo hữu này, cái thú cốt này của ngươi tuy rằng tính chất có chút kỳ lạ, nhưng lại không có chấn động Linh lực chút nào, xin hỏi vật này có chỗ nào đặc dị mà các hạ lại muốn thế chấp ba vạn Tiên Nguyên thạch?" Văn sĩ trung niên không nhanh không chậm mở miệng hỏi.

"Cái này. . . Thú cốt này là bảo vật ta cửu tử nhất sinh tìm được từ một chỗ di tích Man Hoang, mặc dù không có khí tức chấn động, nhưng bất luận sét đánh hỏa thiêu, thậm chí Tiên Khí sắc bén, đều không thể lưu lại vết tích trên xương này. Ta còn thỉnh mấy vị Luyện Khí Đại Sư xem xét, muốn luyện chế nó thành một kiện Tiên Khí, kết quả những người này đồng dạng không biết phải làm sao với xương này, bởi vậy đoạn xương này hẳn là một kiện Chí Bảo." Thần tình đại hán áo lam trì trệ, sắc mặt đỏ lên vài phần, nhưng vẫn lớn tiếng trả lời.

Văn sĩ trung niên nghe vậy, trong mắt mơ hồ lướt qua một tia trào phúng, trao đổi ánh mắt với hai người bên cạnh.

Gã làm giám bảo sư nhiều năm, không biết gặp qua bao nhiêu người nông cạn như vậy, cầm lấy một kiện đồ vật có chút kỳ lạ, liền cho là tuyệt thế trân bảo.

"Như vậy, các hạ cũng không nói lên được giá trị vật này. Thật xin lỗi, để bảo đảm đấu giá hội lần này tuyệt đối công bằng liêm chính, chúng ta chỉ lấy vật thế chấp có giá trị rõ ràng, khúc xương thú này kính xin các hạ thu hồi." Trên mặt văn sĩ trung niên vẫn bảo trì dáng tươi cười, lắc đầu cười nói.

"Phí Bân cái này đồ ngu này. . ." Bên trong phòng khách quý, trong mắt Cảnh Dương thượng nhân hiện lên một tia nóng bỏng, trong miệng thấp giọng chửi bới.

Hàn Lập thấy cảnh này, ánh mắt chớp lên, giữ im lặng.

"Các ngươi. . ." Vẻ mặt đại hán áo lam tràn đầy sự giận dữ.

Đã nhận được kết luận của giám bảo sư, từng ánh mắt giễu cợt chung quanh lập tức quét qua, khiến cho sắc mặt đại hán càng thêm khó coi.

Kỳ thật từ lâu gã đã đi tìm giám bảo sư xem xét xương thú này, kết quả đều nhận được câu trả lời giống như văn sĩ trung niên.

Vốn muốn mượn hôm nay nơi đây cao thủ nhiều như mây, lấy giá cao gây chú ý, có lẽ có người tuệ nhãn nhận ra xương này cũng chưa biết chừng. Bây giờ xem ra, hiển nhiên là tính toán sai rồi.

Trong lòng đại hán áo lam không khỏi nổi lên một tia hoài nghi, chẳng lẽ thứ này thật không có giá trị bao nhiêu?

"Chậm đã, vật này ta muốn, cho ngươi ba vạn Tiên Nguyên thạch." Một thanh âm đột nhiên từ trong một phòng khách quý truyền ra, trong phòng là một nam tử trung niên đầu đội kim quan, khí vũ hiên ngang.

Người này là một tu sĩ Thái Ất cảnh, con mắt nhìn chằm chằm vào thú cốt xanh biếc kia, tinh mang chớp động.

Lời này vừa nói ra, trong hội trường lại xôn xao một mảnh, bất quá trong thanh âm hỗn tạp mang theo nhiều sự kinh ngạc, đại bộ phận ánh mắt của mọi người nhìn lại hướng thú cốt lần nữa.

Ba người văn sĩ trung niên nơi bàn dài cũng đều giật mình.

Đại hán áo lam nghe vậy, lập tức mặt lộ vẻ đại hỉ, đang tính gật đầu.

"Chờ một chút, ta ra giá ba vạn năm nghìn Tiên Nguyên thạch!" Một thanh âm khác vang lên, chính là Cảnh Dương thượng nhân.

Đại hán áo lam ngẩn ngơ, miệng hé mở ra kinh ngạc.

"Bốn vạn Tiên Nguyên thạch!" Kim quan trung niên nam tử nhướng mày, trầm giọng nói.

"Năm vạn!" Cảnh Dương thượng nhân cũng lập tức tăng giá.

"Sáu vạn!"

"Bảy vạn!"

. . .

Hai người ngươi tới ta đi, rất nhanh đẩy giá thú cốt này lên với tốc độ kinh người!

Bây giờ bên trong hội trường lại vang lên thanh âm nghị luận sôi nổi, coi như là người đần cũng đoán được thú cốt này khẳng định không phải phàm vật.

Mấy tu sĩ Thái Ất Cảnh có thân gia phong phú, lại có chút gấp gáp cũng nhịn không được gia nhập đấu giá.

Bây giờ khuôn mặt đại hán áo lam đầy ánh sáng màu đỏ, cảm giác hưng phấn khó có thể cưỡng.

Đằng sau bàn dài, ba giám bảo sư Hắc Sơn Tiên Cung lại không khỏi lộ ra vẻ lúng túng nhìn một màn trước mắt, đoạn thú cốt xanh biếc bị bọn họ cho rằng không đáng giá, biểu lộ trên mặt bọn họ càng thêm đặc sắc khi tiếng hô giá vật ấy theo nước lên thuyền lên.

Đấu giá quan nguyên bản khí định thần nhàn kia, bây giờ cũng trợn mắt há hốc miệng một hồi.

Trong nháy mắt, đơn giá thú cốt xanh biếc nhảy lên tới trình độ đáng sợ hai mươi vạn Tiên Nguyên thạch.

Những tu sĩ Thái Ất cảnh trên đường tham dự vào, từng người lần lượt lui bước, chỉ còn lại hai người kim quan trung niên nam tử cùng Cảnh Dương thượng nhân vẫn như trước không buông tha.

"Hai mươi hai vạn!" Cảnh Dương thượng nhân nghiến răng nghiến lợi báo giá.

"Hai mươi lăm vạn!" Kim quan trung niên nam tử tựa hồ nhìn ra tài lực Cảnh Dương thượng nhân có hạn, cười lạnh một tiếng, mở miệng ra giá.

"Hai mươi sáu vạn!" Sắc mặt Cảnh Dương thượng nhân tối sầm, mở miệng lần nữa.

"Hai mươi bảy vạn!" Kim quan trung niên nam tử lộ vẻ kinh ngạc, lần nữa nâng giá.

"Hai mươi tám vạn!" Cảnh Dương thượng nhân theo sát lên.

"Ba mươi vạn!" Sắc mặt kim quan trung niên nam tử cũng có chút không tốt, tựa hồ tài lực cũng đã đến cực hạn.

"Ba mươi. . . năm vạn!" Trong mắt Cảnh Dương thượng nhân chớp động dị sắc, trầm giọng nói ra.

Nghe đến đó, mọi người tại đây nhao nhao hít sâu một hơi.

"Ba mươi lăm vạn Tiên Nguyên thạch? Hừ, các hạ thật sự có thân gia như thế? Nếu thật sự ngươi có thể xuất ra nhiều Tiên Nguyên Thạch như vậy trước mặt mọi người, hoặc là vật đồng giá, ta lập tức buông tha tranh đoạt vật ấy, nhưng nếu như các hạ không cầm ra được, tức là cố ý quấy rối, mong rằng đạo hữu phán xử theo lẽ công bằng, xử lý việc này!" Kim quan trung niên nam tử quay đầu nhìn về phía Phó Ngọc Hải dưới đài, lạnh lùng nói ra.

Ánh mắt Cảnh Dương thượng nhân hơi trầm xuống, nhưng trên mặt vẫn bảo trì bình tĩnh như cũ.

Phó Ngọc Hải quay đầu nhìn lại hướng Cảnh Dương thượng nhân, nhíu mày, lập tức khôi phục bình tĩnh, đi đến bàn đấu giá, nói: "Cái này đương nhiên, quy củ đấu giá đại hội, bất luận kẻ nào cũng không thể làm trái."

"Như vậy tốt nhất, xin mời vị đạo hữu này lấy ra Tiên Nguyên thạch trước mặt mọi người." Kim quan trung niên nam tử cười lạnh một tiếng, đồng tử co lại thành một chấm nhỏ, nhìn chằm chằm vào Cảnh Dương thượng nhân.

Hàn Lập liếc nhìn Cảnh Dương thượng nhân, ánh mắt chớp lên.

Người khác có lẽ nhìn không ra, bất quá hắn ngồi ở bên cạnh, vẫn nhìn ra Cảnh Dương thượng nhân có chút chột dạ.

Trên thân Cảnh Dương, chỉ sợ không có nhiều Tiên Nguyên thạch như vậy.

"Nhiều Tiên Nguyên thạch như vậy, để chồng chất ở chỗ này còn thể thống gì, chờ một lát đấu giá hội chấm dứt, ta sẽ cùng vị đạo hữu áo lam này trao đổi, không nhọc các hạ hao tâm tổn trí." Cảnh Dương thượng nhân hừ một tiếng, nói ra.

"Vật phẩm của vị đạo hữu áo lam này cũng không phải là vật đấu giá, không cần phải đợi đến lúc đại hội chấm dứt. Các hạ nếu quả thật có tài lực bực này, sao không để cho mọi người nhìn xem, hiện tại cũng đã bại lộ, ngươi nếu từ chối, chỉ sợ là đã chột dạ." Kim quan trung niên nam tử cười lạnh liên tục.

"Tốt, nếu đạo hữu kiên trì như thế, vậy tốt rồi, nhìn một chút đi." Ánh mắt Cảnh Dương thượng nhân lóe lên, lập tức cười nhạt một tiếng, vung tay lên.

Một tia sáng trắng bắn ra, bao lấy hơn mười vật phẩm rơi vào trên bàn dài.

Đại đa số những vật phẩm này đều là tài liệu, còn có hai kiện Tiên Khí, một lọ đan dược, mỗi một kiện vật phẩm đều tản mát ra chấn động Linh lực làm người ta sợ hãi.

"Ba vị trước xem xét mấy thứ này giá trị bao nhiêu Tiên Nguyên thạch." Cảnh Dương thượng nhân nói ra.

Ba người văn sĩ trung niên liếc nhìn nhau, sau đó bắt đầu cẩn thận từng li từng tí xem xét từng vật.

Kim quan trung niên nam tử thấy cảnh này, nhíu mày.

"Lệ đạo hữu, trên người của ngươi còn nhiều Tiên Nguyên thạch không, ta mượn tạm một ít." Trong đầu Hàn Lập chợt vang lên thanh âm Cảnh Dương thượng nhân.

"Ngươi muốn mượn bao nhiêu?" Hàn Lập bất động thanh sắc, truyền âm hỏi.

"Tám vạn Tiên Nguyên thạch." Cảnh Dương thượng nhân lập tức truyền âm trả lời.

"Tám vạn Tiên Nguyên thạch, cũng không phải số lượng nhỏ a." Hàn Lập trầm mặc một lát, mới chậm rãi truyền âm.

"Tại hạ biết rõ, bất quá thỉnh Lệ đạo hữu yên tâm, chỉ cần thời gian mười năm, ta sẽ trả đầy đủ Tiên Nguyên thạch cho ngươi." Cảnh Dương thượng nhân trông thấy Hàn Lập không có cự tuyệt, trong lòng đại hỉ, lập tức truyền âm nói.

"Cảnh Dương đạo hữu dốc hết tài lực cũng phải lấy được thú cốt xanh biếc kia, xem ra vật ấy quả nhiên là kiện bảo vật, Lệ mỗ cũng dụng thần thức tra xét qua, nhưng không phát hiện vật ấy có gì đặc biệt, không biết vật này là dị bảo gì, kính xin Cảnh Dương đạo hữu chỉ giáo một chút." Hàn Lập hỏi.

"Thực sự không dám giấu giếm, vật ấy chính là một kiện pháp bảo không gian, bất quá bị một tầng cấm chế cực kỳ cao minh che lại khí tức, vì vậy Lệ đạo hữu mới dò xét không ra lai lịch vật ấy." Cảnh Dương thượng nhân hơi do dự, truyền âm nói.

"Không gian Pháp bảo. . ." Đôi lông mày Hàn Lập nhíu lại.

"Như vậy đi, chỉ cần Lệ đạo hữu cho ta mượn tám vạn Tiên Nguyên thạch này, mặc kệ bên trong vật ấy có bao nhiêu thứ, ta nguyện ý chia một phần ba cho ngươi." Cảnh Dương thượng nhân lần nữa tăng giá.

"Nếu như Cảnh Dương đạo hữu nói như vậy, tại hạ nếu còn không đáp ứng thì không phải bạn chí cốt rồi. Bất quá lúc đạo hữu mở ra vật ấy, tại hạ muốn ở một bên nhìn xem một chút, kính xin Cảnh Dương đạo hữu thứ lỗi." Hàn Lập mỉm cười, truyền âm nói ra.

"Tốt, bất quá nếu Lệ đạo hữu chứng kiến việc này, xin đừng truyền ra ngoài." Sắc mặt Cảnh Dương thượng nhân khẽ biến, chần chờ một chút vẫn gật đầu đồng ý.

Hàn Lập nghe vậy, lập tức truyền âm đáp ứng, đồng thời lấy ra một trữ vật giới chỉ nho nhỏ, lặng lẽ nhét vào tay Cảnh Dương thượng nhân.

Thần thức Cảnh Dương thượng nhân hướng vào trong tìm tòi, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng, sắc mặt triệt để trở nên bình tĩnh.

Ba người văn sĩ trung niên rất nhanh xem xét xong, tuyên bố: "Sau khi ba người chúng ta xem xét thương nghị, giá trị những bảo vật này không dưới mười hai vạn Tiên Nguyên thạch."

Cảnh Dương thượng nhân vung tay lên lần nữa, hai đạo quang mang một đen một trắng rơi vào trước ba người văn sĩ trung niên, là hai trữ vật giới chỉ.

"Tiên Nguyên thạch còn dư lại đểu ở bên trong." Gã nhàn nhạt nói ra.

Ba người văn sĩ trung niên cầm qua hai cái nhẫn, kiểm tra một chút, cất giọng nói: "Hai trữ vật Pháp Khí này, một cái tám vạn Tiên Nguyên thạch, một cái mười lăm vạn Tiên Nguyên thạch, tăng thêm những tài liệu này, giá trị ba mươi lăm vạn Tiên Nguyên thạch."

"Vị đạo hữu này, nếu như ngươi vẫn chưa yên tâm, có thể tự mình kiểm tra hai chiếc nhẫn trữ vật này một chút." Cảnh Dương thượng nhân liếc nhìn kim quan trung niên nam tử, cười hắc hắc một tiếng, nói ra.

Sắc mặt kim quan trung niên nam tử khó coi, hừ một tiếng, quay đầu dời ánh mắt đi.

Đấu giá quan trên đài thấy vậy, tuyên bố thú cốt xanh biếc thuộc sở hữu, kết thúc trận đấu giá đột nhiên xuất hiện này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK