"Vạn Luân Pháp Châu! Chậc chậc, không thể tưởng được một giám sát tiên sứ nho nhỏ mà trên thân cũng có không ít thứ tốt nha, thực không đành lòng phá huỷ nó." Lúc này sắc mặt Mặc Vũ đã khôi phục một chút, hôi quang trên thân cũng không hề chấn động, bất quá lão không có ra tay, ngược lại cảm thấy thú vị đứng nhìn Hàn Lập và Công Thâu Cửu, trong miệng nói ra nhàn nhạt.
Cách đó không xa, Giao Tam cũng nhìn về phía hai người Hàn Lập, ánh mắt chớp lên, không biết đang suy nghĩ gì.
Đám người Lạc Thanh Hải, Hô Ngôn đạo nhân chứng kiến Hàn Lập đột nhiên ra tay, thần sắc cũng khác nhau.
Hàn Lập lườm Mặc Vũ và Giao Tam nơi xa, nhíu mày, lập tức hai tay bấm niệm pháp quyết, tính thúc giục ba chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm.
Vào thời khắc này, bên trong bạch sắc quang cầu, trên thân Công Thâu Cửu chợt loé lên bạch quang.
"Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn!
Một cỗ lực lượng pháp tắc vô cùng to lớn từ trong phun ra, giống như một kinh đào cự đại oanh kích lên gợn sóng màu vàng.
Gợn sóng màu vàng nhoáng một cái kịch liệt, kim quang loạn tránh, lực lượng thời gian pháp tắc bên trong cũng hỗn loạn một hồi.
Sắc mặt Hàn Lập khẽ biến.
Theo Thời gian đạo văn gia tăng, uy năng của Chân Ngôn Bảo Luân cũng tăng lên nhiều, tuy rằng bị giới hạn phạm vi, nhưng thực tế uy năng đã vượt xa Linh vực Thời gian của hắn, đối mặt với bất luận cường địch nào thì hầu như mọi việc đều thuận lợi, đây là lần đầu tiên có người bị nhốt trong đó còn có thể di động.
Thái Ất Ngọc Tiên quả nhiên không thể khinh thường!
Mặc dù hắn kinh sợ nhưng không loạn, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết.
Tốc độ Chân Ngôn Bảo Luân quay nhanh hơn, Thời gian đạo văn phía trên đều nở rộ kim quang chói mắt mãnh liệt, từng cỗ lực lượng Thời gian pháp tắc từ trong phun ra, dung nhập vào bên trong khu vực gợn sóng màu vàng.
Gợn sóng màu vàng lập tức ổn định, bắt đầu trở lại bình thường.
Nhưng không chờ gợn sóng màu vàng triệt để ổn định, bên trong bạch sắc quang cầu lại sáng ngời lên, lại có một cỗ lực lượng pháp tắc khổng lồ tuôn ra mãnh liệt, trùng kích lên gợn sóng màu vàng.
Gợn sóng màu vàng lần nữa đung đưa, so với lần trước càng thêm kịch liệt.
Hàn Lập thấy vậy, hai tay bấm niệm pháp quyết như bánh xe, muốn kiệt lực ổn định khu vực gợn sóng màu vàng, nhưng bên trong bạch sắc quang cầu phát ra pháp tắc trùng kích càng thêm kịch liệt, một đạo tiếp một đạo như núi thở biển gầm.
Khu vực gợn sóng màu vàng lắc lư liên tục, càng lúc càng kịch liệt, lại mơ hồ có xu thế tán loạn.
"Dù sao chỉ là Kim Tiên, vận dụng chí tôn pháp tắc xem ra vẫn chưa được a." Mặc Vũ thoáng nhíu mày thì thào một tiếng, chân bước một bước tới, tựa hồ muốn hành động.
"Mặc Vũ, chớ gắng gượng, để ta tới." Giao Tam chợt mở miệng nói, lập tức thân hình bắn ra.
"A, ngươi đã muốn, vậy thì đi đi, để lão phu ở đây lược trận." Mặc Vũ nhìn bóng lưng Giao Tam, thản nhiên nói.
Lúc này, Lạc Thanh Hải đứng ở sau cùng nơi xa đột nhiên phất một tay lên, ánh sáng màu lam lóe lên, tế ra một tấm bia đá màu lam cao hơn một người, phía trên khắc đầy đường vân màu lam, tản mát ra một cỗ khí tức khó hiểu.
Hai tay của gã đặt lên tấm bia đá màu lam, mấy người bên cạnh cũng đồng dạng, lập tức tay đặt lên tấm bia đá đó.
Nam Kha Mộng vừa mới bị đánh bay đi, chẳng biết đã về tới bên cạnh Lạc Thanh Hải lúc nào, sắc mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, nhưng tay cũng đặt lên tấm bia đá màu lam.
Tấm bia đá màu lam bỗng nhiên bộc phát ra một cỗ tinh quang màu lam, trong đó có vô số phù văn nhảy lên, bao trùm mấy người lại, hóa thành một đạo cầu vồng màu lam bay về phía xa, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi, chớp động một cái liền biến mất phía chân trời xa.
Gã Kim Tiên tóc trắng Chúc Long Đạo thấy cảnh này, thần tình khẽ biến, lập tức há miệng phun ra, vô số đoàn huyết quang bắn ra, bao trùm thân thể của gã lại.
"Ô...ô...n...g" một tiếng, gã Kim Tiên tóc trắng hóa thành một đạo huyết quang chói mắt, bay nhanh về phía xa, trong nháy mắt cũng biến mất vô tung.
Hô Ngôn đạo nhân cùng Vân Nghê thấy cảnh này, trong lòng cũng bắt đầu sinh ra thoái ý, bất quá bọn họ liếc nhìn Hàn Lập, mặt lộ vẻ do dự.
"Hô Ngôn đạo hữu, các ngươi cũng rời đi trước đi, ta có chút ân tình với tên Hôi Tiên kia, chắc có lẽ không việc gì, các ngươi ở tại chỗ này chỉ sợ sẽ thêm nguy hiểm." Vào thời khắc này, thanh âm Hàn Lập vang lên trong tai hai người.
Hô Ngôn đạo nhân cùng Vân Nghê nghe vậy, thân thể hơi chấn động, liếc nhau.
"Từng người các ngươi làm gì vậy, làm gì sợ ta mà chạy trốn như thế, ta vốn là một người tốt a." Vào thời khắc này, Mặc Vũ ở phía xa đang đi tới phía hai người, trong miệng hét lên.
Lão đúng là không nói lời nào hoàn hảo, mới vừa mở miệng thì Hô Ngôn đạo nhân cùng Vân Nghê không nói hai lời hóa thành hai đạo độn quang bắn đi, trong nháy mắt biến mất phía xa.
"Ài, thật sự là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. . ." Mặc Vũ lắc đầu thở dài, cũng không có đuổi theo, quay đầu nhìn lại phía Hàn Lập.
Nhưng vào lúc này, phụ cận Hàn Lập có bóng người nhoáng lên, thân ảnh Giao Tam hiển hiện ra, hai tay vung lên.
Hai đạo hoàng mang từ trong tay nàng bắn ra, là hai cây kim dài màu vàng đất, tản mát ra thổ chi pháp tắc mãnh liệt, hóa thành hai đạo tàn ảnh hết sức nhỏ, bắn nhanh tới phía Công Thâu Cửu như điện.
Nhưng cây kim dài màu vàng đất vừa mới đi vào khu vực gợn sóng màu vàng, cũng lập tức đình trệ lại.
"Lệ đạo hữu!" Giao Tam nhướng mày, nhìn về phía Hàn Lập.
Sắc mặt Hàn Lập lộ vẻ cười khổ.
Thời điểm lúc trước hắn chưa tu thành Thời gian pháp tắc, uy lực của khu vực gợn sóng màu vàng Chân Ngôn Bảo Luân cũng không tính là quá cường đại, khi đó hắn còn có thể miễn cưỡng khống chế, khiến cho người phe mình không bị trì trệ thời gian.
Nhưng từ khi hắn tu luyện tới cảnh giới Kim Tiên, Thời gian pháp tắc tiến nhanh, có thể khống chế thời gian Linh Vực tự nhiên, mà uy lực thần thông Chân Ngôn Bảo Luân cũng đại tăng, nhưng không hề bị hắn khống chế.
Giao Tam thấy thần tình Hàn Lập, tựa hồ đã minh bạch hiệu quả khống chế thần thông của Hàn Lập, ngược lại lông mày càng nhíu chặt hơn.
Nếu như vậy, căn bản nàng không cách nào nhúng tay tương trợ Hàn Lập được.
Hàn Lập thấy vậy, hít sâu một hơi, quanh người loé lên kim quang, mở ra thời gian Linh Vực, hiệp trợ cũng cố khu vực gợn sóng màu vàng.
Chỉ là mặc cho hắn cố gắng như thế nào, tựa hồ cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Gợn sóng màu vàng càng ngày càng mỏng manh, nhìn xu thế này, chỉ sợ chèo chống không được bao lâu nữa.
Kể từ đó, lực lượng Chân Ngôn Bảo Luân hạn chế Tuyết Oanh cũng theo đó đại giảm.
Trên thân nàng này hiện ra một tầng hào quang trắng như tuyết, trong đó cũng tuôn ra từng cỗ lực lượng pháp tắc, hung hăng trùng kích gợn sóng màu vàng.
Hàn Lập quay đầu nhìn lại, nhướng mày, trong tay điểm một cái pháp quyết.
Khu vực gợn sóng màu vàng hơi lóe lên, bỗng nhiên thu nhỏ lại phạm vi trăm trượng, lại đẩy Tuyết Oanh ra ngoài.
Tuyết Oanh khôi phục tự do, vừa mừng vừa lo, sợ hãi liếc nhìn Hàn Lập cùng Giao Tam, không hề bận tâm Công Thâu Cửu nữa, trên thân đại phóng bạch quang, lập tức điện xạ về phía xa.
"Muốn đi!"
Sắc mặt Giao Tam lạnh lẽo, bấm niệm pháp quyết một cái.
Hai cây kim dài màu vàng đất cũng khôi phục tự do, hóa thành hai đạo hoàng mang bắn về phía Tuyết Oanh như điện xạ.
Tốc độ hai cây kim dài màu vàng đất cực nhanh, Tuyết Oanh lại bị Linh vực Thời gian của Hàn Lập hạn chế tốc độ, trong nháy mắt liền đuổi kịp nàng này.
Hai cây kim dài đại phóng hoàng mang, vô số phù văn màu vàng từ trong bắn ra, hình thành hai tấm lưới lớn màu vàng, bao lại thân thể Tuyết Oanh.
Hai tấm lưới lớn cuồn cuộn vô số phù văn màu vàng, tản mát ra một cỗ chấn động lực lượng pháp tắc mãnh liệt, bao lại thân thể Tuyết Oanh, sau đó lập tức quấn quanh, trong nháy mắt hóa thành một viên cầu màu vàng.
Sắc mặt Giao Tam lộ vẻ hài lòng, lập tức liếc nhìn Hàn Lập, trong đôi mắt loé lên dị sắc.
Nếu so thực lực chân chính, Tuyết Oanh tuy rằng kém nàng, nhưng chênh lệch không nhiều. Vậy mà lúc này ở bên trong Linh Vực, lại bị nàng một chiêu bắt lấy.
Bất quá vào thời khắc này, viên cầu màu vàng phồng lên mãnh liệt, phồng lớn lên gấp hai ba lần, phía trên lưới lớn cũng bị kéo căng ra, lộ ra rất nhiều khe hở nhỏ.
Từng đạo bạch quang chói mắt từ trong khe hở này xuyên suốt ra, bay về bốn phương tám hướng.
Sau khi những bạch quang này bắn ra, lập tức hội tụ lại một chỗ, lóe lên ngưng tụ thành thân ảnh Tuyết Oanh.
Chỉ là bây giờ sắc mặt nàng có chút tái nhợt, không dám lưu lại chút nào, trên thân đại phóng bạch quang lần nữa, hóa thành một đạo cầu vồng màu trắng phi độn về phía xa, tốc độ nhanh hơn so với trước, mắt thấy liền muốn bay ra khỏi thời gian Linh Vực của Hàn Lập.
Sắc mặt Giao Tam trầm xuống, hừ lạnh một tiếng.
Quanh người nàng toả sáng hào quang đỏ sậm, sau đó mãnh liệt khuếch tán ra chung quanh, trong nháy mắt hình thành một Linh vực đỏ sậm, lan toả ra hai ba mươi dặm, bao phủ cầu vồng màu trắng vào bên trong.
Vô số hào quang đỏ sậm cuồn cuộn bên trong Linh Vực, giống như vô số tơ nhện, quấn quanh cầu vồng màu trắng do Tuyết Oanh biến thành.
Tốc độ cầu vồng màu trắng lập tức đại giảm, hơn nữa hào quang nhanh chóng tiêu tán ra.
Bên trong cầu vồng, sắc mặt Tuyết Oanh khó coi dị thường.
Bất quá vào thời khắc này, dị biến phát sinh lần nữa!
Linh Vực đỏ sậm của Giao Tam cùng Linh vực màu vàng của Hàn Lập giao nhau chồng lên nhau, Linh Vực hai người đột nhiên toả sáng hào quang, dường như sinh ra đồng cảm, sáng ngời gấp mấy lần.
Linh Vực hai người rung động ông ông mãnh liệt, giống như Thiên Nữ xướng Phạn, trong hư không hiện ra nhiều đóa kim hoa, bay lả tả xuống.
Không chỉ Linh Vực, khu vực gợn sóng màu vàng quanh người Hàn Lập cũng đại phóng kim quang, sáng ngời gấp mấy lần, lập tức ổn định lại, lần nữa một mực giam cầm Công Thâu Cửu bên trong.
Quanh người Tuyết Oanh, Thời gian Linh Vực cùng Linh Vực đỏ sậm đột nhiên toả sáng hào quang gấp mấy lần, cũng một mực giam cầm thân ảnh nàng, không thể động đậy.
Hàn Lập cùng Giao Tam đều lộ ra vẻ kinh ngạc, liếc mắt nhìn nhau.
"Cái này là. . ." Mặc Vũ ở xa chứng kiến tình huống này, trên mặt cũng hiện lên một tia khác biệt.
Tuy trong lòng Hàn Lập và Giao Tam tràn đầy nghi hoặc, không biết xảy ra chuyện gì, nhưng hai người đều là người cơ mẫn, lập tức vứt bỏ nghi hoặc qua một bên, trước giải quyết đại địch trước mắt đã.
Giao Tam bấm niệm pháp quyết một cái, viên cầu màu vàng vỡ vụn ra, một lần nữa hóa thành hai cây kim dài màu vàng cao vài trượng.
Trên hai cây kim dài nở rộ hoàng mang ngút trời, mơ hồ một cái biến mất vô tung, sau một khắc xuất hiện bên cạnh Tuyết Oanh, vòng quanh thân thể nàng này xoắn một cái.
Hai đạo kiếm mang màu vàng hiện lên, "Phốc xuy" một tiếng, thân thể Tuyết Oanh bị chém thành vô số đoạn, máu tươi bay lả tả chung quanh.
Hàn Lập không để ý đến tình huống Giao Tam bên kia, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Công Thâu Cửu.
Bị Linh Vực đỏ sậm của Giao Tam bao phủ lại, quanh người Công Thâu Cửu cũng hiện ra từng đạo hào quang đỏ sậm, màu sắc bạch sắc quang cầu cũng mờ đi không ít.
Trong mắt Hàn Lập hiện lên tia vui vẻ, trong miệng khẽ quát một tiếng, quanh người bỗng nhiên nở rộ hào quang tử kim chói mắt.
Cùng lúc đó, vô số đoàn thải quang màu sắc khác nhau từ trong cơ thể hắn tuôn ra, đón gió biến lớn lên, phân biệt hóa thành các loại hư ảnh Chân Linh bất đồng như Chân Long, Thiên Phượng, Cự Viên, Lôi Bằng.
Những hư ảnh này xoay quanh thân thể của hắn rồi dung nhập trong đó.
Trong cơ thể Hàn Lập vang lên một hồi thanh âm như pháo, nhanh chóng biến lớn lên, bên ngoài thân hiện ra từng khối lân phiến màu tím, trong nháy mắt hóa thành một cự nhân tử kim lớn trăm trượng.
Ở hai vai hắn, dưới xương sườn có cơ bắp nhúc nhích, hào quang tử kim lóe lên, phân biệt mọc ra hai đầu người dữ tợn cùng bốn cánh tay màu tím vừa thô vừa to.
Tình thế bắt buộc, thình lình Hàn Lập thi triển ra thủ đoạn ẩn giấu, biến thân Niết Bàn Thánh Thể!