Mục lục
Phàm Nhân Tiên Giới Thiên (PNTT 2)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thì ra là thế, cột lốc xoáy màu trắng là thần thông dung hợp hai loại pháp tắc chi lực mà thành, khó trách lại lợi hại như vậy." Trong nội tâm Hàn Lập chợt bừng tỉnh.

Dung hợp pháp tắc, hội tụ uy năng lại gia tăng mạnh như vậy.

Chỉ là dung hợp pháp tắc thật sự quá mức khó khăn, hắn đi tới Chân Tiên Giới đã nhiều năm như vậy, cũng chỉ mới gặp qua mấy người thi triển loại thần thông này. Năm đó Công Thâu Cửu cùng đồng bọn giám sát tiên sứ, Lam Nhan cùng Lam Nguyên Tử, thậm chí Thời Gian Pháp Tắc của hắn cùng Luân Hồi Pháp Tắc của Giao Tam cũng đã từng cộng hưởng với nhau.

Tuy vậy, những lần dung hợp pháp tắc kia đều hết sức nông cạn, so với mức độ dung hợp của lốc xoáy màu trắng thì hoàn toàn kém xa.

Ánh mắt Hàn Lập chớp động, âm thầm suy đoán mấu chốt trong dung hợp pháp tắc, sau một lúc không có đầu mối gì, trong nội tâm lặng lẽ thở dài một tiếng.

Dung hợp pháp tắc vốn là bí thuật cao thâm khó hiểu, vô cùng hiếm thấy, tự nhiên rất ít người ghi chép vào điển tịch, nếu có đi nữa, điển tịch trân quý cỡ này cũng sẽ do cực ít người nắm giữ, cực kỳ hiếm khi lưu truyền ra ngoài.

Những năm này, hắn đều đơn độc tu luyện, mặc dù tự do tự tại nhưng không có người chỉ điểm, cho nên thiếu sót rất nhiều kinh nghiệm.

Xem ra sau khi rời khỏi đây, phải nghĩ biện pháp tìm người thỉnh giáo việc tu luyện pháp tắc cùng Linh Vực cho thật tốt. Hắn bây giờ đã là Luân Hồi chi tử, chỉ cần chịu hao tổn Tiên Nguyên Thạch, có lẽ sẽ tìm được người bên trong Luân Hồi Điện chỉ điểm cho.

"Các người chỉ có một chút bản lĩnh như vậy thôi sao? Thực sự quá yếu, quả thực đã làm ta thất vọng rồi!" Ngay khi suy nghĩ trong đầu Hàn Lập quay trở lại, thanh âm của thân ảnh bên trong cột lốc màu trắng một lần nữa truyền ra, bộ dạng thất vọng.

Đám người Lôi Ngọc Sách nghe thấy vậy, trên mặt đột nhiên hiện lên một tầng huyết hồng, tất cả khẽ quát lên một tiếng, quanh thân phát ra quang mang rực rỡ, từng người thi triển ra thần thông Linh Vực.

Nhất thời, đủ loại Linh Vực hiện ra, chồng chất lên nhau cùng một chỗ.

Linh Vực màu vàng của Lôi Ngọc Sách là to lớn mạnh mẽ nhất, bên trong Linh Vực xuất hiện rất nhiều ngọn núi màu vàng, trên đỉnh núi cắm đầy mũi kiếm màu vàng sáng bóng như tuyết, bộc phát ra kiếm ý lăng lệ ác liệt như có thể xuyên thủng bầu trời.

Một mảnh Linh Vực mở ra, đám người Lôi Ngọc Sách lập tức ổn định, không còn nghiêng ngả theo lốc xoáy nữa.

Sắc mặt Lôi Ngọc Sách nghiêm nghị, miệng niệm chú ngữ, hai tay liên tục biến ảo, đột nhiên kết thành một cái kiếm quyết.

Kiếm quyết vừa thành, kim quang trên người gã lóe lên, một hồi âm thanh "xùy xùy" gào rít vang lên, năm sáu chục sợi tơ màu vàng từ trong cơ thể bắn ra, mỗi một sợi đều phát ra chấn động pháp tắc mãnh liệt, chính là những sợi tơ pháp tắc.

Bên trong Linh Vực của Lôi Ngọc Sách, những mũi kiếm như được triệu hoán, đều ào ào bắn ra, dung nhập vào trong những sợi tơ pháp tắc màu vàng.

Những sợi tơ màu vàng lập tức phát sinh biến hóa, sau một hồi đan xen, quấn lấy nhau, rồi biến thành năm sáu chục thanh cự kiếm màu vàng, hình dạng không giống nhau, có thanh lớn như cánh cửa, cũng có thanh thon dài mảnh mai nhỏ như cây kim, có thanh hình dạng như các con thú rồng, hổ...

Điểm duy nhất giống nhau chính là trên mỗi thanh kiếm đều phát tán ra khí tức cuồn cuộn mênh mông, tựa như có uy lực phá biển chống trời.

Trong Linh Vực, năm sáu chục thanh cự kiếm màu vàng như cá bơi trong nước bay lượn liên hồi, mặc dù trên mỗi thanh đều phát tán ra kiếm ý trùng thiên, nhưng lại không mảy may xung đột với nhau, mơ hồ hình thành một kiếm trận kỳ quái.

Kiếm trận vừa thành, kiếm khí trên năm sáu chục thanh cự kiếm đột nhiên hội tụ lại, lăng lệ ác liệt từ bên trong kiếm trận bắn ra bốn phía, gần như lấp đầy cả hư không.

"Trảm!" Trong mắt Lôi Ngọc Sách lóe lên một tia tàn khốc, kiếm quyết trong tay chém một cái.

Kiếm trận quay tít một vòng, bên trong năm sáu chục thanh Cự Kiếm đều bắn ra một đạo kiếm khí khổng lồ hình dạng khác nhau, chém lên bốn phía cột lốc màu trắng.

"Xoẹt" một tiếng vang lên như xé vải, cột lốc màu trắng mãnh liệt bị chém rách, bề mặt bị chém thành vô số vết rách, trong vết rách lộ ra kim quang sáng chói.

Xa xa, tận mắt thấy kiếm trận đại triển thần uy, trong mắt Hàn Lập hiện lên quang mang nóng bỏng.

Hắn đã biết qua không ít kiếm trận thần diệu, tuy Thanh Bàn kiếm trận, Cầu Long kiếm trận đều là kiếm trận thượng thừa, nhưng so với kiếm trận Lôi Ngọc Sách vừa thi triển, thua kém không chỉ một bậc.

Thông Thiên Kiếm phái được xưng là đệ nhất đại phái ở Kim Nguyên Tiên Vực, quả nhiên trên phương diện kiếm trận chi đạo có thành tựu độc đáo, không giống bình thường.

Ngoài ra, Hàn Lập thấy Lôi Ngọc Sách không xuất ra phi kiếm, mà lại dùng sợi tơ pháp tắc biến ảo ra phi kiếm thi triển kiếm trận, hơn nữa uy lực kiếm trận lại kinh khủng như vậy, khiến cho hắn có đôi chút kinh ngạc.

Văn Trọng chứng kiến Lôi Ngọc Sách thi triển kiếm trận, trong mắt hiện lên vẻ hâm mộ. Gã không ngồi yên, hai tay bấm pháp quyết vung lên.

Một tiếng "ông" vang lên.

Bốn đạo kiếm quang màu vàng cực lớn bên trong Linh Vực của gã loé lên lập tức bắn ra.

Mỗi đạo kiếm quang đều lớn tầm trăm trượng, phía trên phân biệt khắc đồ án Tứ Tượng là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, cũng tản mát ra kiếm khí vô cùng lăng lệ ác liệt, tuy nhiên so với kiếm trận của Lôi Ngọc Sách thì yếu nhược hơn rất nhiều.

Văn Trọng đẩy tay về trước một cái, bốn đạo kiếm khí bắn ra, đồng thời chém lên cột xoáy màu trắng.

Lam Nhan mở ra một cái Linh Vực màu lam, đồng thời xuất ra thanh Thủy Lam Loan Liêm khi trước, thi triển thần thông Thủy Nguyên Trảm, một vòng tròn màu lam lớn hơn mười trượng hiện ra chém về phía cột xoáy màu trắng.

Hùng Sơn cũng thi triển ra thần thông Linh Vực, hiện giờ sinh tử cận kề, gã cũng không lưu thủ, phất tay xuất ra hơn trăm thanh phi kiếm, cũng thi triển ra một kiếm trận màu vàng hình tròn lớn gần một mẫu.

"Ngao"

Một tiếng gầm trùng thiên bên trong kiếm trận phát ra, kim sắc quang mang chính giữa kiếm trận loé lên, ngưng tụ thành một đầu Kiếm Long màu vàng phóng ra, giương nanh múa vuốt đánh tới cột lốc.

Đôi nam nữ áo đen kia không hề mở ra Linh Vực, không biết có phải là do chưa lĩnh ngộ thần thông Linh Vực hay không, mỗi người xuất ra một kiện Tiên Khí.

Nữ tử áo đen xuất ra một hạt châu to màu trắng, phía trên phác hoạ vô số đường vân hoa văn màu vàng tuôn ra pháp tắc chi lực, toả sáng lấp lánh.

Thanh niên áo đen thì phất tay lấy ra một kiện Tiên Khí hình dạng như nhánh cây, dài chừng vài thước, phía trên chia thành bảy nhánh, trên mỗi nhánh đều chớp động hung mang đen kịt, đồng thời tản mát ra mùi vị huyết tinh tanh tưởi, nhìn qua chính là hung khí tà môn.

Hai kiện Tiên Khí sau khi rời tay, lập tức toả sáng hào quang, hóa thành hai đạo lưu tinh một đen một trắng, hung hăng đánh lên cột lốc xoáy.

Thần thông của đám người này không yếu, sau khi hợp sức, vết rách trên cột lốc lập tức rộng thêm vài phần, mơ hồ có xu thế rách toác.

"Chậc chậc, Thông Thiên kiếm trận quả nhiên bất phàm! Đáng tiếc ngươi lĩnh ngộ pháp tắc còn có hạn, sợi tơ pháp tắc còn chưa đủ, không thể hoàn toàn luyện thành bộ kiếm trận này, muốn phá Thiên Tốn Phong Trụ của ta còn chưa đủ. Xem chiêu!" Một tiếng cười hắc hắc chói tai vang lên.

Tiếng cười chưa dứt, bên trong lốc xoáy màu trắng chợt loé quang mang, một cái Linh Vực màu trắng hiện ra, nhanh chóng mở rộng ra bốn phương tám hướng.

Bên trong Linh Vực ngập tràn vô số phong vân màu trắng, biến ảo khó lường, làm cho người khác không thể đoán được, nhưng lại có cảm giác phô thiên cái địa, dường như thâu tóm cả phong vân trên trời.

Phạm vi Linh Vực màu trắng cực lớn, lớn hơn Linh Vực của đám người Lôi Ngọc Sách rất nhiều, bao phủ toàn bộ Linh Vực của bọn họ vào trong.

Mọi người nhất thời cảm thấy cả người trầm xuống, thân thể dường như rơi vào vũng bùn không đáy, động đậy một cái cũng vô cùng khó khăn. Linh Vực của từng người cũng bị một cỗ Pháp Tắc chi lực to lớn hung hăng tràn vào, hỗn loạn vùng vẫy kịch liệt.

Cùng lúc đó, từng đám sợi tơ màu trắng từ bên trong Linh Vực màu trắng bắn ra, chừng gần trăm sợi, lóe lên dung nhập vào trong lốc xoáy màu trắng.

Cột lốc màu trắng đột nhiên bừng sáng, vết rách nháy mắt được liền lại như lúc đầu, hơn nữa càng trở nên dày đặc hơn, một lần nữa giam cầm mấy người vào trong.

Xa xa, ba người Hàn Lập chứng kiến cảnh này, sắc mặt đều biến đổi, nhất là Tô An Thiến. Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào cột lốc xoáy màu trắng, môi anh đào khẽ mím, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ lo âu, không biết đang lo lắng cho người nào.

"Không ngờ đối phương lợi hại như thế, xem ra đám người Lôi Ngọc Sách không phải đối thủ, chúng ta có nên ra tay hay không?" Cận Lưu nhìn về phía Tô An Thiến và Hàn Lập.

"Mặc dù chúng ta cùng đám người Lôi Ngọc Sách không có thâm giao, nhưng dù sao cũng cùng đường, ta nghĩ vẫn nên ra tay cứu bọn họ. Hơn nữa nếu như cứ khoanh tay đứng nhìn, mấy người bọn họ vẫn lạc ở đây, kết cục của ba người chúng ta có thể cũng không tốt hơn." Tô An Thiến vừa nói, vừa nhìn về phía Hàn Lập.

Cùng nhau đi một đoạn đường, Hàn Lập đã phô bày ra thực lực và khả năng phán đoán, sớm đã khiến trong lòng nàng kinh ngạc không thôi, bắt đầu mơ hồ có cảm giác coi ba người như một đội ngũ đáng tin cậy, đặc biệt tại thời khắc mấu chốt này.

Mặc dù trong lòng Cận Lưu có chút không cam tâm tình nguyện, nhưng cũng đồng dạng theo bản năng nhìn về phía Hàn Lập.

"Tô đạo hữu nói đúng, bây giờ chúng ta cùng Lôi Ngọc Sách đều trên một chiếc thuyền, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia." Hàn Lập gật nhẹ đầu.

Chủ ý đã định, thân hình ba người đồng thời trở nên mơ hồ, biến mất tại chỗ.

Giờ phút này, bên trong cột lốc màu trắng, sắc mặt Lôi Ngọc Sách hết sức khó coi, đôi mắt lóe lên một cái, trong miệng hét lớn một tiếng, gương mặt bỗng nhiên trở nên đỏ như máu.

Đồng thời hai tay gã nhanh chóng bấm pháp quyết, thiên linh cái trên đỉnh đầu lóe lên kim quang, một Nguyên Anh màu vàng lớn chừng một xích thoáng hiện ra.

Đôi tay nhỏ của Nguyên Anh khẽ động, há miệng phun ra một đoàn máu huyết ánh vàng rực rỡ, bên trong xuất hiện pháp tắc chi lực kinh người, lóe lên dung nhập vào bên trong Linh Vực màu vàng ở xung quanh.

Mà bản thân Lôi Ngọc Sách lúc này, khuôn mặt đang đỏ rực đã trở nên tái nhợt, làn da trên thân bắt đầu hiện ra nếp nhăn, trông già đi rất nhiều.

Tuy vậy, Linh Vực màu vàng xung quanh gã đột nhiên phát ra ánh sáng rực rỡ, đồng thời khôi phục yên tĩnh.

Thông Thiên Kiếm Trận bên trong Linh Vực cũng sáng lên mãnh liệt, sau đó tất cả cự kiếm bay vụt về, hiện ra xung quanh Lôi Ngọc Sách, đồng thời nhanh chóng xoay tròn quanh thân gã.

Ầm!

Trên người Lôi Ngọc Sách phát ra một cỗ kiếm ý so với lúc trước còn đáng sợ hơn mấy lần, một Cự Kiếm màu vàng hư ảo mờ mịt hiện ra, bên trên Cự Kiếm còn vẽ chằng chịt văn tự hình chim, kiếm khí lăng lệ ác liệt không ngừng bốc lên, phảng phất như nó muốn xe trời mà đi.

"Xuy xuy..."

Hư không xung quanh Cự Kiếm hư ảo này rung động lắc lư không ngừng, tiếp đó trực tiếp vỡ vụn tan biến.

"Trảm!"

Hai tay Lôi Ngọc Sách vung lên, Cự Kiếm hư ảo lập tức bắn ra, chém xung quanh cột lốc xoáy màu trắng.

Những nơi Cự Kiếm đi qua, hư không phát ra một tiếng "xoẹt", giống như trang giấy bị xé thành hai nửa.

"Ồ! Ngươi lại có thể lĩnh ngộ Thông Thiên kiếm trận đến trình độ này, nhưng đáng tiếc, tu vị của ngươi quá yếu. Phá cho ta!" Thanh âm chói tai từ trong cột lốc xoáy lần nữa vang lên, kèm thêm một tia ngưng trọng.

Âm thanh đó vừa dứt, bên trong cột lốc màu trắng truyền ra âm thanh "hí hí" liên hồi, đột nhiên hiện ra một cái hư ảnh móng chân thú màu trắng to bằng cả một căn phòng.

Ngay phía sau là một loạt tiếng gầm rú chói tai, từng sợi tơ pháp tắc màu trắng bên trong Linh Vực ẩn hiện mà ra, chừng hơn một trăm sợi, đều lóe lên dung nhập vào trong hư ảnh móng chân màu trắng.

Hư ảnh móng chân màu trắng vốn có chút mông lung lập tức hiện ra rõ ràng, chính là một cái móng ngựa màu trắng, hung hăng đạp mạnh xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK