Chỉ thấy phía trên Chân Ngôn Bảo Luân từng đoàn đạo văn đầu tiên sáng lên hào quang, giống như từng đạo phù văn tung tăng bay múa, dung hợp cùng với Linh Vực bốn phía hư không.
Chân Ngôn Bảo Luân cũng theo đó rời khỏi sau lưng Hàn Lập, bay lên không trung, giống như một vầng trăng tròn lơ lửng trên không, từng đạo ánh sáng màu vàng trên đó chiếu rọi xuống.
Ở ngay phía sau, Kim Sắc Sa Lậu hạ xuống dưới đất, tất cả hạt cát màu vàng ẩn chứa bên trong đều đổ xuống tràn ra ngoài, nhìn thì chậm nhưng thực ra nhanh chóng phủ kín, trong nháy mắt lan tràn đến dưới chân Kỳ Ma Tử.
Sau khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt này, tất nhiên là y cả kinh, chân đã nâng lên cũng không biết tại sao trong khoảng thời gian ngắn vậy mà không thể tiếp tục hạ xuống.
Bất quá chỉ chần chừ trong chốc lát, y liền mạnh mẽ đạp một cước, giẫm vào bên trong Huyễn Thần Sa, cảm thấy dưới chân có chút trì trệ, nhưng vẫn đi nhanh về phía trước thẳng đến Hàn Lập, mắt thấy sẽ tới ngay trước mặt hắn.
Nhưng vào lúc này, ba loại Thời Gian Pháp Tắc khác giống như vật cùng một bộ cũng đều xảy ra biến hóa.
Chất lỏng màu vàng bên trong Quang Âm Tịnh Bình hóa thành một hư ảnh Trường Hà rực rỡ ánh vàng chảy xuôi ra, mà Đông Ất Thần Mộc lại cắm vào bên trong cát vàng lúc trước ngưng tụ thành hư ảnh một cánh rừng, Kim Sắc Hoả Bả thì bay lên không trung, phân tán hóa thành vô số hỏa điểm, giống như màn đêm tinh không. . .
"Đây là. . . Chẳng lẽ. . ."
Kỳ Ma Tử nhìn thấy một màn này, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ, bước chân không khỏi dừng lại.
Cho dù là bản thân Hàn Lập cũng bị kỳ cảnh đột nhiên xuất hiện này làm cho kinh ngạc, năm loại Thời Gian Pháp Tắc giống như một bộ, vậy mà tương dung cùng Thời Gian Linh Vực của hắn huyễn hóa ra những thứ này, cùng loại với cảnh tượng Tạo Vật cảnh.
Không gian Linh Vực Hàn Lập vừa biến hóa xong, toàn bộ Thời Gian Pháp Tắc bên trong Linh Vực chuyển động, nhanh chóng trở nên mãnh liệt gấp mấy lần, bên trong nhộn nhạo từng đợt gợn sóng màu vàng, chống đỡ linh quang Đoạn Thời Lưu Hỏa của Kỳ Ma Tử, sức mạnh ngăn cản vậy mà đã tăng thêm vài phần.
Nhưng mà cuối cùng cảnh giới giữa hai người chênh lệch cực lớn, Kỳ Ma Tử thủy chung chiếm lấy thượng phong.
"Rất tốt! Quả nhiên tiểu tử ngươi đã đạt được chân truyền Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết của sư tôn, vậy mà đã tu luyện tới mức khiến cho Linh Vực cộng hưởng. Lần này tuyệt đối sẽ không cho ngươi đào thoát lần nữa, công pháp này là ta buộc phải có." Vẻ khiếp sợ trên mặt Kỳ Ma Tử qua đi, thay vào đó là một cỗ hưng phấn khó nói lên lời.
Vừa dứt lời, một tay y bấm niệm pháp quyết, ngâm tụng khẩu quyết, thúc giục bó đuốc màu vàng phía trước phát ra ánh sáng mãnh liệt, một tay triệu hồi đoản phủ màu đen, đánh phủ đầu xuống Hàn Lập.
Lúc này Hàn Lập muốn tránh cũng không tránh được, dưới tình thế cấp bách, đành phải vận chuyển đồng thời Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết cùng Thiên Sát Trấn Ngục Công trong cơ thể tới cực hạn, trong nháy mắt liền thiêu đốt Chân Linh huyết mạch trong người biến thành hình dạng Ba Đầu Sáu Tay, đối chiến một kích này.
Nhưng vào lúc này, dị biến phát sinh!
Mặt ngoài năm vật Thời Gian Pháp Tắc giống như một bộ kia lại đột nhiên tỏa ra quang mang mãnh liệt, từng sợi tinh ti Thời Gian Pháp Tắc từ trong đó bắn ra, tại hư không dung hợp lẫn nhau, giống như bốc cháy lên, tỏa ra một đoàn ánh sáng ngũ sắc hòa hợp chói mắt.
Kỳ Ma Tử cảm nhận được ánh sáng ngũ sắc hòa hợp bao phủ xuống, thần sắc đại biến, biểu hiện trên mặt cứng đờ, toàn bộ người đều đứng nguyên tại chỗ, giống như Hàn Lập lúc trước không cách nào nhúc nhích được.
Trong mắt Hàn Lập hiện lên một tia kinh ngạc, đã thấy ánh sáng ngũ sắc hòa hợp chiếu rọi xuống phía dưới, trên thân Kỳ Ma Tử bắt đầu hiện ra tầng tầng hư ảnh, giống như huyễn hóa ra vô số hư ảnh giống y như đúc.
Nhưng mà theo từng bóng người không ngừng tách ra, quang mang hư ảnh xuất hiện đầu tiên bắt đầu chớp động, thân thể hư hóa giống như mảnh gỗ mục nát, hóa thành một mảng bụi mù màu xám, tiêu tán đi.
Mà theo từng bóng người một tiêu tán, thật thể Kỳ Ma Tử ở chính giữa chợt bắt đầu phát sinh biến hóa rất nhỏ, cùng lúc đó, khí tức trên thân y cũng đồng dạng phát sinh một tia biến hóa.
Hàn Lập không biết là cơ duyên xảo hợp như thế nào mới ra đời dị cảnh trước mắt, sợ mình tùy ý cử động một cái, sẽ phá vỡ cảnh tượng xuất hiện trước mắt. Vì vậy, hắn không dám làm việc gì vượt quá việc bấm niệm pháp quyết, chỉ toàn lực thúc giục Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết.
Chỉ có hai mắt hắn thủy chung không rời khỏi trên thân Kỳ Ma Tử.
Sau một lát quan sát, Hàn Lập ngạc nhiên phát hiện, theo từng đạo hư ảnh tiêu tán, tu vi của Kỳ Ma Tử dần dần yếu bớt. . . Không, phải nói là niên kỷ của y đang dần dần giảm bớt.
Từng đạo bóng người hư ảo kia, phảng phất như là Kỳ Ma Tử đã trải qua vô tận năm tháng, bị ánh sáng ngũ sắc hòa hợp chiếu rọi xuống dưới, từng điểm tiêu tán, phảng phất như y bị kéo nhập vào bên trong một cái cạm bẫy thời gian, thân thể đang không ngừng quay ngược trở về trạng thái vài vạn năm, hơn chục vạn năm, thậm chí trăm vạn năm lúc trước.
Chỉ sau hơn mười hơi thở, khí tức trên thân Kỳ Ma Tử đã liên tục rơi xuống, ngay cả cảnh giới Đại La sơ kỳ cũng không thể duy trì, biến thành một loại trạng thái bất định, lúc cao lúc thấp.
"Làm sao có thể, bất quá chỉ là hư ảnh đồ vật vì sao lại có uy năng như thế?" Kỳ Ma Tử ra sức giãy giụa nhưng bất lực, không khỏi kinh hoàng kêu lên.
Hàn Lập cắn chặt hàm răng, toàn lực thúc giục công pháp.
Hắn tin tưởng, chỉ cần duy trì hơn mười hơi thở nữa, thân thể Kỳ Ma Tử sẽ lùi lại đến trăm vạn năm nữa, đến lúc đó chỉ sợ tu vi của y cũng khó mà ở Thái Ất đỉnh phong. Như tế hắn sẽ có chí ít năm phần nắm chắc có thể chiến thắng đối phương.
Đáng tiếc trời không thỏa lòng người, ánh sáng ngũ sắc hòa hợp lơ lửng trên đỉnh đầu Kỳ Ma Tử, theo thời gian trôi qua, màu sắc trở nên vô cùng ảm đạm, hiển nhiên là năng lượng tiêu hao cực lớn, đã nhanh chóng đến bên bờ giới hạn sắp sụp đổ.
"Chống đỡ thêm một chút, thêm một chút nữa. . ." Lông mày Hàn Lập vặn chặt, trong lòng liên tục cầu nguyện.
Nhưng mà sau một cái nháy mắt, đã có một tiếng "Phốc" nhỏ truyền đến.
Chỉ thấy đoàn ánh sáng ngũ sắc hòa hợp kia dưới sự tiêu hao kịch liệt, rốt cuộc mất đi tất cả màu sắc, thời gian tinh ti ở chính giữa cũng đã tiêu hao toàn bộ lực lượng Thời Gian Pháp Tắc, biến thành sợi tơ tinh tế trong suốt.
Ngay sau đó, vầng trăng tròn bên trong Linh Vực đáp xuống, quần tinh thu lại, núi cao san phẳng, sông lớn đổi dòng, thụ mộc biến mất, tất cả cảnh tượng hư ảo biến hoá đều nhao nhao tiêu tán ra.
Sau đó, năm vật Thời Gian Pháp Tắc giống cùng một bộ một lần nữa hiện ra, từng cái một quang mang ảm đạm bay vào thể nội Hàn Lập, mặc hắn kêu gọi thế nào cũng đều không thể hiện ra bên ngoài.
Không chờ Kỳ Ma Tử làm ra hành động gì, Hàn Lập đã quát lên một tiếng lớn, đồng thời vận chuyển Thiên Sát Trấn Ngục Công, Chân Linh huyết mạch trong thể nội xoay chuyển, trên thân quang mang huyết hồng, thân hình bỗng nhiên tăng vọt, trong nháy mắt liền hóa thành hình dạng Ba Đầu Sáu Tay.
Hai mắt của đầu lâu Cự Viên ở chính giữa trừng lên, một cái cự quyền trùng điệp đập tới Kỳ Ma Tử, ngay sau đó lại có một cái long trảo mọc đầy lân phiến màu vàng đột nhiên thò ra, trảo tới y.
Ngay khi Kì Ma Tử được khôi phục tự do, bất chấp cảnh giới trên thân bị rơi xuống thấp, vội mạnh mẽ đưa tay bấm ra một pháp quyết cổ quái, mạnh mẽ đẩy ra một chưởng, hỏa diễm trên bó đuốc màu vàng kia liền cháy lên mạnh mẽ.
Một ngọn lửa màu vàng trên bó đuốc lập tức hóa thành một con trường long hỏa diễm, bay thẳng đến Hàn Lập.
Trường long hỏa diễm ngưng tụ Thời Gian Pháp Tắc chi lực nồng đậm trên thân, lấy một loại tốc độ không thể tưởng tượng xuyên qua cự quyền và long trảo của Hàn Lập xuất phát sau mà đến trước, đánh tới người hắn.
Những nơi Kim Diễm Hỏa Long đi qua, thời gian trong trong hư không nháy mắt bị ngưng kết, uy lực yếu hơn so với lúc y duy trì cảnh giới Đại La nhưng một khi Hàn Lập trúng chiêu, nhất định thân thể lâm vào ngưng trệ, tuyệt đối không khả năng tái chiến.
Bất quá, đối với tình huống dạng này, Hàn Lập đã sớm có phòng bị, trong nháy mắt khi Kim Diễm Hỏa Long xuất hiện ở đằng kia, trước người hắn liền có một đạo quang mang xanh biếc sáng lên, chính là Huyền Thiên Hồ Lô đã mở nắp, chờ sẵn.
Nơi miệng hồ lô là một đoàn lục sắc quang mang xoay tròn liên tục, nhưng thời điểm Kim Diễm Hỏa Long tới gần cũng trở nên chậm chạp, tuy nhiên thủy chung vẫn không hoàn toàn đình trệ.
Đợi đến thời điểm Kim Diễm Hỏa Long tới gần, vẫn là không thể tránh né bị cuốn vào trong đó, trực tiếp hút hết vào trong. Hồ lô chấn động kịch liệt, miệng hồ lô tự hành phong bế, nhưng thân hồ lô vẫn không ngừng rung lên.
Hàn Lập không rảnh bận tâm tới dị trạng của hồ lô, lập tức nắm lấy thời cơ thoáng qua tức thì này, một quyền một trảo đồng thời vung lên đánh ra ngoài, lực lượng tinh thần trong thể nội cũng nương theo đó không hề giữ lại nữa, tuôn trào ra.
Kỳ Ma Tử dưới ảnh hưởng ánh sáng ngũ sắc hòa hợp, vốn là cảnh giới bất ổn, lại thêm vừa rồi phát ra một kích bí thuật, chẳng biết tại sao bị tên Hàn Lập hiểu không thấu này thu nhập trong hồ lô, trong lúc hoảng hốt căn bản không kịp phản kích, đã bị một cỗ man lực giống như bài sơn đảo hải trước mặt đánh trúng.
"Ầm" vang lên một tiếng thật lớn!
Một mảng quang mang tinh thần bỗng nhiên nổ tung, bên trong mảnh vụn tinh quang bay đầy trời, thân ảnh Kỳ Ma Tử bị trọng kích, bay rớt ra ngoài.
Xương cốt quanh thân y rung động đôm đốp, trong miệng không kìm được phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm vào Hàn Lập, thân thể y bay thẳng đến chỗ màn đêm màu đen do Ô Sào Quỷ Vương tế ra kia, rồi mới rơi xuống, nện trùng điệp trên mặt đất.
Thân hình Hàn Lập nhảy lên, truy kích về phía Kì Ma Tử, thân hình y lại lóe lên, bay nhanh về phía xa, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.
Cách đó rất xa, đám người Thiên Thủy tông đang chém giết cùng mười tên hồng bào Quỷ Tướng thậm chí không thể thấy rõ thân ảnh y, chỉ thấy tại nơi màn đêm màu đen vừa xé mở đang chậm rãi khép kín lại, bên trong màn đêm mơ hồ có thể nhìn thấy một thân ảnh Cự Ma Ba Đầu Sáu Tay.
Ánh mắt Hàn Lập từ đằng xa chậm rãi thu hồi, tâm niệm hơi động một chút, ba mươi sáu chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm cùng Tinh Viêm Hỏa Điểu lúc trước bị Đoạn Thời Lưu Hỏa giam cầm tất cả đều bay ngược mà quay về, đi tới bên cạnh hắn.
Hắn xoay chuyển ánh mắt nhìn về phía bên kia, Đề Hồn đang chém giết cùng Ô Sào Quỷ Vương, toàn thân hiện đầy vết thương nhìn thấy mà giật mình, thoạt nhìn đã rơi xuống hạ phong.
Giờ phút này Ô Sào Quỷ Vương đã sớm không còn là hình tượng thư sinh nữa, mà hiện ra chân thân là cự quỷ cao mấy trăm trượng, đang mặc một bộ huyết sắc áo giáp, bên ngoài thân che phủ một kiện hồng bào sắc đỏ, toàn thân là một mảng huyết hồng.
Trên đầu nó mọc lên sừng nhọn, khóe miệng lộ răng nanh thò ra ngoài, vẻ mặt dữ tợn tràn đầy hung lệ, thời điểm lỗ mũi thở ra, liền có hai đạo huyết vụ chảy tràn ra ngoài, mùi huyết tinh toàn thân đại thịnh, làm cho người khác nhìn thấy buồn nôn.
Trong tay Ô Sào Quỷ Vương đang nắm một thanh Tam Xoa Kích bằng bạch cốt cực lớn, trên thân khắc rõ từng đạo huyết sắc phù văn, chỗ mũi nhọn lại có đạo đạo khói mù màu đen quấn quanh, đâm thẳng xuống mi tâm Đề Hồn.
Mi tâm Đề Hồn dựng thẳng tuôn trào ra huyết quang, ào ào liên tục, không ngừng va chạm thanh Tam Xoa Kích, bắn ra mảng lớn huyết quang tung tóe.
"Đi!"
Thủ chưởng Hàn Lập vung lên, ba mươi sáu chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm bắn ra đầu tiên, ở giữa không trung sáng lên vô số kiếm quang, giống như cơn mưa kiếm màu vàng từ trên không trung rơi thẳng xuống, hung hăng chém về phía Ô Sào Quỷ Vương.