Trong lúc nói chuyện, hai người Hàn Lập tiếp tục đi tới, rất nhanh đã bay mấy vạn dặm vào sơn mạch.
"Gầm ...!"
Lúc phi xa đi qua một ngọn núi màu vàng, kim quang trên vách núi đá lóe lên, một con quái thú hình sói màu vàng bỗng nhiên từ trong bay ra, hóa thành một đạo kim tiễn đánh về phía phi xa, miệng to như chậu máu đột nhiên cắn tới.
Hàn Lập cong ngón tay búng ra, một đạo kiếm khí màu vàng bắn tới, chém lên người quái thú hình sói.
"Xoẹt" một tiếng, từ đầu đến chân quái thú hình sói bị chém thành hai nửa, bắn ra mảng lớn huyết dịch màu vàng.
Hắn phất ra một cỗ ánh sáng màu xanh nâng hai mảnh thi thể của quái thú hình sói lên.
Cơ thể quái thú hình sói vốn ở trạng thái mềm mại nhưng sau khi chết đi, thi thể nhanh chóng cứng đờ. Hai mảnh thi thể giờ phút này đã hóa thành hai mảnh giống như hai pho tượng màu vàng.
"Đây là Kim Chúc Thú?" Ánh mắt Đề Hồn chớp chớp vài cái, tò mò nhìn sang.
Hàn Lập cũng nhìn hai mảnh thi thể quái thú, thò tay bẻ ra một khối nhỏ trên thi thể.
Sau khi cứng đờ, thi thể Kim Chúc Thú hầu như không khác gì so với một ít khoáng thạch Kim thuộc tính, không có chút khí tức sinh vật nào.
Hàn Lập phất tay ném hai mảnh thi thể đi, nhíu mày.
Thực lực Kim Chúc Thú thật ra khá yếu, vậy mà loại sinh vật này có thể dung hợp với núi đá nơi đây, khả năng ẩn nấp rất giỏi.
Chẳng qua con Kim Chúc Thú hình Sói này chỉ là một con cấp thấp, nếu là cấp cao hơn, hắn cũng không nắm chắc có thể cảm ứng được.
Nếu vậy, bế quan ở bên ngoài có chút không ổn.
Hai người tiếp tục đi tới, đã bay được một lát.
"Cứu mạng, cứu mạng a. . ."
Vào lúc này, từng cỗ từng cỗ thần niệm chuyển hóa thành sóng âm từ phía bên trái đằng trước truyền tới, nghe tựa hồ là giọng nữ tử, thanh âm vô cùng bi thiết, làm cho người thương cảm.
Loại ba động thần niệm này vô cùng kỳ lạ, truyền tới đáy lòng hai người.
Đuôi lông mày Hàn Lập khẽ động, loại kỹ xảo chuyển hóa thần niệm thành sóng âm này thật mới lạ, so với thần niệm truyền âm còn cao minh hơn.
"Chủ nhân, chúng ta có nên hay không. . ." Đề Hồn nhìn về phía Hàn Lập, thần tình lúc này có chút đồng cảm.
"Vậy đi xem một chút đi." Hàn Lập vốn không muốn xen vào việc của người khác nhưng nếu như Đề Hồn mở miệng, ngược lại cũng không tiện cự tuyệt. Hơn nữa, hắn cũng sinh ra một chút hứng thú với chủ nhân của thanh âm này.
Hắn bấm niệm pháp quyết thay đổi hướng đi của phi xa, đồng thời thi triển bí thuật ẩn nặc hết dấu vết hoạt động của phi xa, bay tới chỗ đó.
Sau mấy hơi thở, phi xa dừng lại bên cạnh một cái hạp cốc. Trong hạp cốc có năm đoàn kim quang đang vây quanh một thiếu nữ áo xanh dung mạo thanh tú đẹp đẽ, kịch đấu không ngừng.
Thanh âm cầu cứu kia đúng là phát ra từ thiếu nữ áo xanh này.
Giờ phút này tình huống thiếu nữ không ổn, ánh sáng hộ thể màu xanh đang bị áp chế chỉ còn có một tầng mỏng, bất kì lúc nào cũng có thể bị đột phá đánh giết, một mặt cố sức ngăn cản công kích xung quanh, một mặt phát ra sóng âm cầu cứu kỳ lạ.
"Ồ!" Nét mặt Hàn Lập lộ ra một chút kinh ngạc.
Sau lưng thiếu nữ áo xanh này có một cái đuôi hồ ly màu xanh rất dài, dĩ nhiên là Yêu Tộc, tu vi không yếu, đã đạt đến Chân Tiên trung kỳ.
Mà những đoàn kim quang vây quanh kia là năm tên đạo nhân mặc kim quan vũ bào (áo lông vũ màu vàng), trên góc áo có một cái đồ án Kim Mã, xem ra giống như là trang phục của tông môn nào đó.
Tu vi năm người này cũng đạt tới Chân Tiên Cảnh, tuy rằng đều là cảnh giới sơ kỳ nhưng nhân số lại chiếm ưu thế.
Trong tay năm người đều cầm một cây đại kỳ màu vàng, thi pháp hình thành một vòng sáng màu vàng, gắt gao ngăn chặn thiếu nữ áo xanh lại.
"Khà khà, tiểu yêu nữ, giao nội đan Kim Giao Thú ra, ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói đi. Nhìn huyết mạch trên người ngươi, một thân Thanh Hồ thuần khiết, chúng ta sẽ không giết ngươi, chỉ bắt ngươi hiến cho sư tôn làm lễ chúc thọ." Một tên đạo nhân mặt vuông đầu lĩnh của năm tên kia liên tục cười dâm đãng, nói.
"Thanh Hồ nhất tộc các ngươi chỉ là một tiểu tộc quần, ăn bữa sớm lo bữa tối, bất cứ lúc nào sẽ bị thế lực khác tiêu diệt, có tiền đồ gì đáng nói. Thực lực Kim Mã Tông chúng ta so với Thanh Hồ tộc các ngươi mạnh gấp trăm lần, sư tôn lão nhân gia người lại là tồn tại cấp Kim Tiên, có thể trở thành thị thiếp của người là phúc phần của ngươi, chớ không biết điều!" Một đạo nhân khác cuồng tiếu nói.
"Hừ! Nếu như không phải do bổn cô nương đại chiến với Kim Giao Thú tiêu hao hơn phân nửa nguyên khí, bằng vào năm tên tạp chủng các ngươi cũng muốn vây khốn ta!" Thiếu nữ áo xanh cắn răng, nổi giận nói.
"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt. Đại sư huynh, không cần nhiều lời với ả yêu nữ này, thi triển Ngũ Kim Diệu Quang trận, phá hộ thể yêu quang của ả, phong bế tu vi hiến cho sư tôn. Lão nhân gia người vẫn muốn một thị thiếp Thanh Hồ tộc, chúng ta đưa thiếu chủ Thanh Hồ tộc lên, lão nhân gia người tất nhiên sẽ vui mừng, nhất định sẽ trọng thưởng." Một tên đạo nhân ục ịch quát.
"Không thể, uy lực Ngũ Kim Diệu Quang trận quá lớn, sau khi phá vỡ hộ thể yêu quang của ả, sợ sẽ làm ả bị thương, đến lúc đó còn đưa cho sư tôn thế nào được. Ả bây giờ đã là nỏ mạnh hết đà, từ từ làm suy yếu yêu lực cuối cùng của ả là được." Đạo nhân mặt vuông lắc đầu nói ra.
"Đại sư huynh cao kiến!"
"Suýt nữa vọng động, hư mất một kiện đại lễ!"
"Không sai, từ từ làm suy yếu yêu lực cuối cùng của ả là được!"
Mấy tên đạo nhân còn lại đều vội vàng nói.
Thiếu nữ áo xanh nghe năm tên nói xem nàng như cá trên thớt, vô cùng giận dữ, ánh sáng màu xanh trên người mãnh liệt sáng ngời, cái đuôi sau lưng đột nhiên thẳng băng, từng sợi từng sợi lông hồ ly màu xanh nổ bắn ra, phát ra thanh âm gào thét đáng sợ, hung hăng đánh lên xung quanh vòng sáng màu vàng.
Vòng sáng màu vàng lập tức lay động kịch liệt, nhanh chóng trở nên mỏng manh.
Năm tên đạo nhân thấy cảnh này, vội vàng đồng thời há miệng phun ra một đạo tinh huyết, nhập vào bên trong đại kỳ trên tay.
Đại kỳ màu vàng lập tức rời tay bắn ra, dung nhập vào bên trong vòng sáng màu vàng này, đồng thời hai tay của năm tên này nhanh chóng bấm niệm pháp quyết thi pháp.
Vòng sáng màu vàng lập tức trở nên ổn định, chặn lại công kích của lông hồ.
Thiếu nữ áo xanh một kích thất bại, ánh sáng màu xanh trên người nhanh chóng trở nên ảm đạm, rốt cuộc phịch một tiếng, hoàn toàn vỡ vụn.
Toàn bộ cơ thể nàng tựa hồ đứng không vững, ngã xuống dưới đất.
Năm tên đạo nhân thấy cảnh này, lập tức đại hỉ.
Thân hình đạo nhân mặt vuông cầm đầu bắn ra, đại thủ chộp lên trên người thiếu nữ áo xanh, trên mặt lộ ra dáng tươi cười hèn mọn bỉ ổi.
"Chủ nhân!" Đề Hồn vừa vội vừa giận, nhìn về phía Hàn Lập một mực thờ ơ, thúc giục nói.
"Yên tâm đi, kẻ xui xẻo không phải là cô gái kia." Hàn Lập cười nhạt một tiếng.
Đề Hồn nghe vậy khẽ giật mình, vào thời khắc này, tình hình phía dưới chuyển biến bất ngờ, phát sinh kịch biến.
Thân hình thiếu nữ áo xanh vốn bất ổn, vào lúc đạo nhân mặt vuông phóng đến gần trước người, bỗng nhiên thân hình nàng vững lại, hai con ngươi thanh tú loé lên hàn quang.
Đạo nhân mặt vuông thấy vậy hoảng hốt, trong lòng biết trúng kế, lập tức muốn dừng thân mình lui ra nhưng đã trễ.
Thiếu nữ áo xanh giơ đôi tay lên.
Hưu...hưu... HƯU...U...U!
Mấy đạo ánh sáng màu xanh từ hai tay nàng bắn ra như điện, đánh lên người đạo nhân mặt vuông gần trong gang tấc.
Ánh sáng màu xanh vô cùng sắc bén, đơn giản xuyên thủng hào quang hộ thể của đạo nhân mặt vuông, lúc này mới hiện ra bản thể, đó là mấy cái móng tay.
Đạo nhân mặt vuông bị đâm trúng chỗ yếu hại, trong miệng máu tươi điên cuồng phun ra, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng, "phù phù" ngã xuống đất không dậy nổi, khí tức nhanh chóng tiêu tán, rất nhanh đã không còn tiếng động.
Thiếu nữ áo xanh tại tuyệt địa phản kích thành công, bất quá giờ phút này yêu lực trong cơ thể nàng đã dùng hết hoàn toàn, cũng không nhịn được nữa, té trên mặt đất, khí tức trên người uể oải tột cùng.
"Đại sư huynh!!! Yêu nữ nhà ngươi, nạp mạng đi!" Bốn tên còn lại thấy cảnh này, đều giận dữ, các loại tiên khí pháp bảo như mưa phủ xuống thiếu nữ áo xanh.
Trên mặt của cô gái không lộ ra vẻ sợ hãi chút nào, thản nhiên nhìn vô số công kích rơi xuống, tay để ở sau lưng bấm một pháp quyết gì đó, trong mắt hiện lên một tia kiên quyết.
Nhưng vào thời khắc này, một đoàn ánh sáng màu xanh thình lình xuất hiện trên đỉnh đầu thiếu nữ áo xanh.
Các loại công kích rơi lên trên ánh sáng màu xanh. Ánh sáng màu xanh giống như sợi bông mềm dẻo vô cùng, những tiên khí pháp bảo kia rơi ở phía trên, sa vào thật sâu trong đó.
Sau một khắc, ánh sáng màu xanh chợt lóe lên, những tiên khí pháp bảo kia lập tức phản chấn quay ngược về, hơn nữa tốc độ so với trước nhanh gấp mấy lần, rồi xuyên thủng thân thể bốn người.
Bùm bùm bùm bùm!
Thân thể bốn người trực tiếp bạo liệt ra, hóa thành huyết vũ đầy trời.
Thiếu nữ áo xanh thấy cảnh này, trong đôi mắt đẹp dịu dàng tràn đầy vẻ khiếp sợ, cái tay để ở phía sau lại không mảy may thả lỏng.
Vào thời khắc này, hai đạo nhân ảnh từ không trung hạ xuống, hiện ra thân ảnh Hàn Lập và Đề Hồn.
"Đa tạ ân cứu mạng của hai vị tiền bối." Thiếu nữ áo xanh cảm nhận được khí tức khổng lồ trên thân hai người Hàn Lập, khuôn mặt khẽ biến, có chút khó khăn đứng lên, mạnh mẽ chịu đựng thân thể hơi lay động, khom người hướng thi lễ một cái với hai người.
"Tiện tay mà thôi, ngươi quá suy yếu rồi, không cần đa lễ." Đề Hồn vội vàng phất tay phát ra một cỗ u quang, đỡ lấy thiếu nữ áo xanh.
Đối với cử động thiện ý của Đề Hồn, thiếu nữ áo xanh cũng không tỏ ra phản cảm, ngược lại tự nhiên cười nói với Đề Hồn, cái tay sau lưng kia cũng nới lỏng ra.
"Ngươi tên là gì? Là người thế lực nào ở Kim Nguyên sơn mạch? Còn có những người này là chuyện gì xảy ra?" Hàn Lập liếc Đề Hồn một cái, ngay sau đó nhìn thiếu nữ áo xanh hỏi.
Để cho Đề Hồn chút mặt mũi, cứu người là có thể, bất quá sự tình nên hỏi thì hắn muốn biết rõ ràng.
"Khởi bẩm tiền bối, tiểu nữ là Diệp Tố Tố, là người Thanh Hồ nhất tộc. Những người này là đệ tử Kim Mã Tông, cùng Thanh Hồ nhất tộc chúng ta trước giờ không hợp nhau. Tiểu nữ lần này ra ngoài săn giết một con Kim Giao Thú, nguyên khí tổn hao nhiều, mấy người kia liền làm chim sẻ núp đằng sau (*), may mắn gặp hai vị tiền bối." Thiếu nữ áo xanh cung kính nói.
(*) ý giống như là ngư ông đắc lợi.
Hàn Lập nghe vậy, ánh mắt thoáng động.
Hắn xuất thủ cứu nàng này, một mặt là vì Đề Hồn, một phương diện khác là vì nàng này là Hồ Tộc, có lẽ chỗ Thiên Hồ Nhất Tộc cùng Liễu Nhạc Nhi có chút quan hệ, xem ra là vì tự mình nghĩ nhiều rồi.
"Kim Mã Tông có bao nhiêu người, thực lực như thế nào?" Hàn Lập im lặng một chút, sau đó lại hỏi.
"Kim Mã Tông là thế lực lớn nhất ở khu vực xung quanh đây, môn hạ đệ tử hơn vạn, có mấy tồn tại Kim Tiên đang tọa trấn, người lợi hại nhất là Thái Thượng Trưởng Lão, tu vi đã đạt đến Kim Tiên Hậu Kỳ." Diệp Tố Tố nói chi tiết ra.
Hàn Lập nghe vậy, chậm rãi gật đầu.
Diệp Tố Tố mạnh mẽ chống đỡ trả lời Hàn Lập mấy vấn đề, giờ phút này sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, gần như trở nên trong suốt, thân thể nhẹ nhàng run rẩy, bất quá nàng vẫn cắn răng đứng vững.
"Trên người của ngươi có thương tích, trước khôi phục thương thế đi." Hàn Lập thấy tình huống của nàng, mở miệng nói ra, đồng thời vung tay lên.
Một đạo ánh sáng màu xanh từ trong tay hắn bắn ra, chui vào trong cơ thể Diệp Tố Tố.
Diệp Tố Tố chỉ cảm thấy một cỗ cực kỳ to lớn như dòng nước ấm rót vào trong cơ thể, những nơi đi qua, lúc trước kịch chiến tạo thành tổn thương nhanh chóng khôi phục, trong nháy mắt tốt hơn phân nửa, sắc mặt khôi phục như lúc ban đầu, thân thể lay động lập tức ổn định lại.
Dòng nước ấm to lớn này chạy một vòng ở trong cơ thể nàng, cuối cùng dung nhập vào yêu hạch bên trong đan điền. Yêu hạch mãnh liệt sáng ngời, mơ hồ phồng lớn lên một vòng.
Diệp Tố Tố không nói bất luận cái gì, lập tức khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển công pháp.