Mũi chân vừa chạm xuống đất, nàng liền hoảng hốt đẩy Hứa Thất An ra, vừa xấu hổ: “Đại ca sao có thể lỗ mãng như thế.”
Nam nữ bảy tuổi phải ngủ riêng, nàng cũng mười bảy tuổi rồi, nào có ca ca ôm muội muội như vậy, ở thư viện Vân Lộc nắm tay nàng, đã là cử chỉ vượt qua quy củ, Hứa phủ không phải thư hương môn đệ quy củ nghiêm ngặt, cũng không cần quá mức để ý.
Chỉ là vừa rồi ôm eo của nàng như vậy... Eo cô gái là có thể tùy tiện ôm sao, cưỡi ngựa là một câu chuyện khác, mà cho dù cưỡi ngựa, eo của nàng cũng chưa từng bị ôm.
Hai chân Hứa Linh Nguyệt có chút như nhũn ra, thấy Hứa Thất An có chút ngây người, tức chà chà chân, bước nhỏ sốt ruột chạy đi.
Nàng như tức giận, lại cảm giác hương vị xấu hổ hờn dỗi quá nặng, không phải thật sự tức giận... Hứa Thất An thở dài, báo cho mình phải chú ý chừng mực.
Tuy nói ở đời trước, cho dù là nam nữ quan hệ bình thường cũng sẽ không quá để ý một ít tứ chi đụng vào, có một số nam nữ chưa từng gặp mặt, thậm chí sẽ dính sát vào nhau, dùng thân thể cảm thụ nhiệt lượng cùng lực lượng của nhau. Cũng mặt đỏ tai hồng, chau mày, thử gấp... Là chỉ việc chen chúc trên tàu vào giờ cao điểm buổi sáng.
Nhưng trước mắt dù sao ở thời đại phong kiến lễ giáo, cho dù là muội muội, cũng không thể cử chỉ quá thân mật. Hứa Thất An ở phương diện này có chút sơ sót.
Nhìn theo bóng lưng Hứa Linh Nguyệt biến mất, Hứa Thất An tung người nhảy, trở về sân của mình.
Lúc này, hắn lại sinh ra cảm giác tim đập nhanh khó hiểu, lấy ra gương ngọc thạch nhỏ trong lòng, mặt gương sạch sẽ chậm rãi hiện lên một hàng chữ nhỏ:
【 9: ngươi ở nơi nào? 】
Hứa Thất An nhíu nhíu mày, chuyện này rốt cuộc là thế nào.
Tin tức lặp đi lặp lại nhiều lần hội tụ lại, không giải quyết, luôn cảm thấy là tai hoạ ngầm.
Hứa Thất An dựa lưng vào vách tường, suy nghĩ thật lâu, quyết định trả lời tin tức.
Lý do trả lời có hai cái: Một, gương bây giờ chung quy là mọi thứ của hắn, nếu có thể hoàn toàn mò hết công năng cùng thần dị của tấm gương, với hắn mà nói là việc tốt có ích lợi.
Giống như ngươi rõ ràng tay cầm AK47, lại mang nó coi như gậy để vung vẩy.
Hai, hắn hoài nghi dòng tin tức này là vị lão đạo sĩ kia gửi đến, nếu là như thế, hắn có thể thuận thế làm rõ đối phương vì sao phải mang bảo bối đưa cho hắn.
Việc tặng chưa rõ, chung quy làm trong lòng người ta bất an.
Hứa Thất An thử đưa giọng nói vào: “Ha ha, đang tắm rửa.”
Mặt gương sạch sẽ chưa có biến hóa.
Hứa Thất An đổi một loại phương thức, lấy đầu ngón tay thay thế bút, ở mặt gương viết xuống câu này.
Một màn thần kỳ đã xảy ra, mặt gương hiện lên một hàng chữ: 【 3: ha ha, đang tắm rửa. 】
Thông qua tiếp xúc, truyền tư duy?
3 đại biểu là số tấm gương này của ta sao... Đối phương là 9... Hắn cũng có một tấm gương?
【 9: ngươi là ai? 】
Hứa Thất An chưa trả lời hắn.
Đối diện cũng lâm vào im lặng, qua vài phút, lại truyền đến tin tức: 【 9: Kim Liên sư huynh ở đâu, sống hay chết, ngươi sao lại có được tấm gương này. Ngươi là người của Thiên Địa hội?! 】
Kim Liên sư huynh hẳn là vị đạo trưởng tặng gương cho ta, vị 9 này gọi lão là sư huynh, hai người là đồng môn...
Thiên Địa hội, sao thế giới khác còn có phản Thanh phục Minh.
Sau khi đại khái thăm dò thân phận đối phương, Hứa Thất An nhẹ nhàng thở ra, lấy ngón tay thay bút, đưa vào tin tức:
【 3: ta không phải người Thiên Địa hội, cái gương này là một lão đạo sĩ tặng cho ta. 】
【 9: ngươi làm sao chứng minh mình không phải người của Thiên Địa hội, báo lên tên họ cho bần đạo. 】
Hứa Thất An có loại cảm giác độc giả hỏi ngươi địa chỉ nhận hàng, tính đưa cho ngươi chút đặc sản, hắn theo bản năng mâu thuẫn, chưa đáp ứng.
【 3: đạo trưởng, ta chỉ là vô danh tiểu tốt. 】
Qua một lúc.
【 9: đạo trưởng tặng ngươi gương ở nơi nào? 】
【 3: không biết. 】 Hứa Thất An gửi xong, lẳng lặng chờ đợi, xem đối phương sẽ nói cái gì.
【 9: bần đạo Tử Liên, vị đạo trưởng tặng gương cho ngươi kia là sư huynh của bần đạo, tấm gương này, là pháp bảo Địa Tông chúng ta.
Ha ha, sư huynh đã mang gương tặng cho ngươi, nghĩ hẳn các hạ cũng không phải người thường, nghĩ hẳn từng nghe nói đại danh Địa Tông ta. 】
Hứa Thất An trả lời: 【 3: xin lỗi, hoàn toàn không biết gì cả. 】
Bên kia im lặng thật lâu, trả lời không thấy cảm xúc: 【 9: đạo môn chia ra thiên địa nhân tam tông. 】
Thì ra là người của đạo môn... Tinh thần Hứa Thất An rung lên.
【 3: Thiên Địa hội lại là chuyện gì. 】
【 9: Thiên Địa hội là tà giáo, mơ ước pháp bảo Địa Tông chúng ta đã lâu. Ha ha, pháp bảo này còn gọi là Địa Thư. Có thể đưa tin ngàn dặm.
Ta thời gian trước thu được tin tức Kim Liên sư huynh cầu cứu, biết hắn đi kinh thành Đại Phụng, bởi vì chỉ có tiến vào kinh thành, mới có thể tránh né Thiên Địa hội đuổi giết.
Nhưng lúc ta chạy tới kinh thành, lại mất đi phương thức liên lạc Kim Liên sư huynh, cố thông qua Địa Thư đưa tin, lúc này mới biết hắn mang “Địa Thư” chuyển giao cho ngươi. Nghĩ hẳn tình huống sư huynh phi thường nguy cấp, mới không thể không bỏ qua Địa Thư, để cầu tự bảo vệ mình. 】
Ta con mẹ nó... Ý tứ là ai đẩy tiếng xấu cho ta?!
Hứa Thất An ngây dại.
【 9: chỉ là không biết các hạ là thần thánh phương nào, có thể để Kim Liên sư huynh yên tâm mang Địa Thư ủy thác cho ngươi. 】
Ta chỉ là khoái thủ nho nhỏ, không, ta chỉ là Đả Canh Nhân nho nhỏ... Lòng Hứa Thất An lạnh đi một nửa.
【 3: vì sao bỏ qua Địa Thư có thể tự bảo vệ mình? Người của Thiên Địa hội có thể khóa mục tiêu vị trí Địa Thư? 】
Hứa Thất An suy luận tốt sâu sắc bắt giữ được vấn đề này.
【 9: việc này đề cập một việc bí mật của Địa Tông ta, bần đạo không thể nói. Địa Thư là chí bảo tông ta, hy vọng các hạ có thể trả lại cho bần đạo, bần đạo nhất định hậu tạ. 】
【 3: được, trả lại ngươi như thế nào. 】
Hứa Thất An có chút tiếc, dù sao đó là một bảo bối có thể đảm đương nhẫn trữ vật, nhưng suy xét đến nó kèm theo phiêu lưu, vẫn là lựa chọn tùy tâm.
【 9: bần đạo ở ngay kinh thành, lúc nào cũng có thể tìm đến các hạ, nếu các hạ không tin được bần đạo, có thể do ngươi lựa chọn địa chỉ trao đổi. Ừm, các hạ muốn cái gì? 】
Nãi tử, ta muốn nại tử nóng hầm hập... Hứa Thất An thiếu chút nữa thốt ra.
【 3: đạo trưởng khách khí rồi, vật quy nguyên chủ, là trách nhiệm tại hạ nên tận, chỉ là lúc ấy vị Kim Liên đạo trưởng kia nói với tại hạ, đây chính là thiên địa chí bảo, lấy năm trăm lượng vàng bán cho ta.
Tại hạ cũng không đòi tiền tài, chỉ là, bảo vật trả lại nguyên chủ, vàng tự nhiên cũng phải vật quy nguyên chủ, trao đổi đồng giá, đúng không. 】
【 9:... Vốn nên như thế. 】