Thẩm thẩm khinh thường hừ một tiếng.
Lại gây sự phải không... Hứa Thất An ha ha nói: “Thẩm thẩm chính là vì gả cho ưu tú như Nhị thúc cháu, mới có thể có cuộc sống đeo vàng đeo bạc.”
Thẩm thẩm đầy đặn xinh đẹp không thể phản bác câu này, dùng sức trừng mắt nhìn đứa cháu xui xẻo một cái.
Hứa Nhị thúc được câu nịnh khéo của cháu làm cho thoải mái, cười nói: “Phu nhân có nhân tuyển nào?”
Thẩm thẩm nói: “Từ từ chọn thôi, đây không phải muốn thương lượng cùng ông sao.”
Hứa Tân Niên nhìn người nhà, tuyên bố: “Từ ngày mai, con phải về thư viện Vân Lộc, chuẩn bị thi Hương.”
Sau khi bước vào Tu Thân cảnh, đại nho Trương Thận liền mang hắn triệu hồi thư viện Vân Lộc, vừa lấy bản thân làm hình mẫu, vừa đốc xúc hắn ra sức cho kỳ thi mùa xuân năm sau.
Ánh mắt hắn bình tĩnh đảo qua mọi người, giống như đang đợi mọi người phản ứng.
Thẩm thẩm lập tức gắp miếng thịt nạc cho con trai: “Từ Cựu đúng là có tiền đồ.”
Hứa Tân Niên lúc này mới hài lòng gật đầu, “Vâng” một tiếng.
Ăn xong bữa sáng, Hứa Thất An chuẩn bị ra khỏi phủ, nghe thấy phía sau truyền đến tiếng nói thanh thúy mềm mại của thiếu nữ: “Đại ca...”
Quay đầu, là muội tử duyên dáng yêu kiều, ngũ quan tinh xảo.
Hứa Linh Nguyệt tủi thân và uất ức nói: “Muội không muốn lấy chồng.”
Hứa Thất An nghĩ nghĩ, nhếch miệng cười nói: “Để sau ta nói với Từ Cựu còn có Nhị thúc, chuyện trong nhà, khi nào đến lượt một người phụ nữ như mẹ muội làm chủ.”
“Hứa Ninh Yến!” Thẩm thẩm không biết khi nào xuất hiện ở phía sau Hứa Linh Nguyệt, hai tay chống nạnh, mày liễu dựng lên.
Người phụ nữ đen tức giận bộ ngực phập phồng, vẻ mặt giận dữ: “Tiểu khốn kiếp, mang lời nói vừa rồi lặp lại lần nữa.”
Hứa Thất An mặc kệ nàng, lon ton chạy đi.
...
Ra roi thúc ngựa đến nha môn Đả Canh Nhân, Hứa Thất An đến thẳng Hạo Khí Lâu.
Lại là tên đồng la này... Sau khi thủ vệ thông truyền, mang theo ánh mắt ngạc nhiên, để cho Hứa Thất An vào lầu.
Đồng la tầm thường không có tư cách hướng Ngụy Công bẩm báo công việc, bởi vì trên đầu bọn họ còn có ngân la cùng kim la.
Mà Ngụy Công cũng sẽ không triệu kiến đồng la.
Nhưng đồng la mới tới này, đãi ngộ hoàn toàn khác, hắn đến, Ngụy Công liền triệu kiến hắn.
Đi lên tầng bảy, Hứa Thất An tiến vào phòng uống trà, gặp được áo xanh đứng ở phòng quan sát.
“Lần này lại có chuyện gì?” Đại hoạn quan đưa lưng về phía hắn, chưa xoay người.
Hắn muốn thẳng thắn mọi thứ tối hôm qua, có Đả Canh Nhân làm chỗ dựa, có đùi Ngụy Uyên có thể ôm, không cần thiết tự mình âm thầm chịu trách nhiệm.
Đã giảm phiêu lưu xuống, lại có thể tranh thủ sự tín nhiệm của bố Ngụy.
Ta tương lai cũng muốn trở thành đại lão ngầu như thế... Trong lòng Hứa Thất An cực kỳ hâm mộ một phen, ôm quyền nói:
“Đêm qua, Kim Liên đạo trưởng của Địa tông đã tìm tới cửa. Lão chưa thương tổn ta, cũng chưa thu hồi Địa Thư, ngược lại mời ta gia nhập Thiên Địa hội.”
“Thiên Địa hội...” Ngụy Uyên xoay người lại, đi vào phòng uống trà.
“Người khởi xướng Thiên Địa hội chính là vị Kim Liên đạo sĩ kia của Địa tông, cùng với môn nhân Địa tông phía sau màn hắn.” Hứa Thất An thấy Ngụy Uyên bày ra tư thái nghiêm túc lắng nghe, biết tình báo mình cho phi thường có giá trị.
“Thành viên trung tâm Thiên Địa hội tổng cộng chín người, đồng thời cũng là người nắm giữ mảnh vỡ “Địa Thư”, bọn họ lấy số mảnh vỡ làm danh hiệu, không cho người ta biết tên thật.” Hứa Thất An mang tối hôm qua nói chuyện phiếm nói một lần đại khái:
“Trước mắt chỉ biết số 1 ở kinh thành, thế lực chống lưng không nhỏ; Số 2 ở Vân Châu, ham thích diệt phỉ, nghi là người của triều đình.”
Đại hoạn quan thái dương trắng xóa trầm ngâm hồi lâu, hỏi: “Không biết thân phận của nhau... Kim Liên còn nói gì với ngươi?”
Hứa Thất An trả lời theo sự thật: “Hắn nói Địa tông xảy ra vấn đề, hắn muốn thanh lý môn hộ, bởi vậy thành lập Thiên Địa hội.”
Nói tới đây, hắn thấy đại hoạn quan đối diện, con ngươi che giấu tang thương chợt sáng ngời, nhìn chằm chằm hắn, giọng nói thuần hậu lộ ra trịnh trọng:
“Nói kỹ.”
“Đạo thủ của Địa tông nhập ma, ảnh hưởng hầu như toàn bộ môn nhân Địa tông, chỉ có số ít người giữ được tỉnh táo, thoát khỏi tông môn. Đây là vì có Địa Thư che chở.” Hứa Thất An mang Kim Liên đạo trưởng bán hoàn toàn:
“Vì thế hắn xây dựng Thiên Địa hội, mang mảnh vỡ Địa Thư tặng cho con cưng của trời phân tán ở các nơi trong thiên hạ, nâng đỡ bọn họ, để cầu lúc tương lai thanh lý môn hộ, có thể đạt được trợ lực.”
Đạo thủ đã nhập ma, chẳng lẽ Tử Liên trở nên âm trầm tà dị... Khuôn mặt nho nhã tuấn tú của Ngụy Uyên không thấy biểu cảm, mang theo giọng điệu tra hỏi: “Ngươi cảm thấy, Kim Liên nói cho ngươi những thứ này, là vì cái gì?”
Hứa Thất An vừa định nói không biết, nghênh đón ánh mắt thâm trầm của Ngụy Uyên, nghe ra sự kiểm tra trong giọng nói của hắn, liền mang lời nuốt xuống.
Lấy sự đa mưu túc trí của Ngụy Uyên, khẳng định không phải ở chỗ ta tìm kiếm đáp án... Hắn đang thử trình độ của ta.
Ặc... Vừa rồi nếu thốt ra hai chữ “không biết”, có phải trong lòng vị đại hoạn quan này, ta trở thành cấp dưới không đủ thông minh, chỉ số thông minh bình thường hay không?
Đại não Hứa Thất An lập tức sinh động hẳn lên, vẻ mặt có chút thoải mái cười cười:
“Địa tông khác thường, toàn bộ thành viên trong Thiên Địa hội đều rõ ràng. Kim Liên đạo trưởng bẩm báo theo sự thật, là đang hướng ta triển lãm thành ý.”
Ngụy Uyên gật đầu khẽ không thể phát hiện, “Địa tông hành tung kín đáo, Đả Canh Nhân đến nay còn chưa biết tin tức công đức nhập ma.”
... Hứa Thất An mở to hai mắt: “Ý tứ của Ngụy Công là, Kim Liên đạo trưởng lấy ta làm môi giới, muốn bí mật đạt thành kết minh cùng ngài?”
Ngụy Uyên lúc này mới hài lòng gật đầu, chưa trả lời, ôn hòa nói: “Về sau ngươi chính là gián điệp của Đả Canh Nhân ở Thiên Địa hội, phụ trách tìm hiểu thân phận chân thật của thành viên khác. Lúc cần thiết, nha môn sẽ cho ngươi trợ giúp nhất định.”
Hứa Thất An ôm quyền, lên tiếng “Vâng”.
Vừa rồi ta nếu là biểu hiện trì độn chút, Ngụy Công có thể thu hồi mảnh vỡ Địa Thư, đổi một cấp dưới thông minh tuyệt đỉnh thế thân ta, lẻn vào ở Thiên Địa hội làm tay trong hay không?
Đại nhân vật thử như gió mát thổi vào mặt, không lưu ý có thể sẽ xuất hiện sai sót...
Ngụy Uyên nói: “Ngươi đã là Luyện Khí cảnh, nên thử tu luyện tuyệt học, đi Tàng Kinh Các chọn một thứ đi.
“Ngươi quen dùng đao, hay là kiếm?”
“Đao!” Hứa Thất An trả lời.
Hắn lúc còn là tiểu lại, đã đeo phác đao, tuy rất ít có đất dụng võ, nhưng mang theo bên người nhiều năm, độ phù hợp đối với đao, chung quy mạnh hơn kiếm.