Chém gió xong, Hứa Thất An nhớ tới chính sự, nói: “Đúng rồi, ta lần này vào cung, là phụng ý chỉ bệ hạ, đến tra rõ vụ án Phúc phi.”
Mắt Phiếu Phiếu đột nhiên tỏa sáng, vui rạo rực nói: “Bản cung biết ngay mà, ngươi trở về là tốt rồi, ngươi trở về liền có thể rửa sạch oan khuất cho thái tử ca ca.”
“Ta vĩnh viễn góp sức, làm trâu làm ngựa cho công chúa.” Hứa Thất An thành khẩn nói.
Quét độ hảo cảm của Lâm An một phen.
“Có mấy vấn đề muốn hỏi công chúa, Phúc phi bề ngoài như thế nào?”
“Tự nhiên là cực đẹp.”
Nguyên Cảnh đế thật sự là phí phạm của trời... Hứa Thất An cảm khái trong lòng, lại hỏi: “Thái tử, háo sắc không?”
“Đương nhiên không háo sắc.” Lâm An lập tức phủ quyết, nói: “Trừ thái tử phi, thái tử ca ca trắc phi, thứ phi, cơ thiếp vân vân, cộng lại cũng chỉ mười sáu người.”
“...”
Hứa Thất An thầm nhủ, ta con mẹ nó quả nhiên là nam nhân tốt, nam nhân tốt chính là ta, ta chính là Hứa Thất An!
“Có tiền lệ quậy sau khi uống say không?”
“Không có.”
“Uống là rượu gì?”
“Bách Nhật Xuân, rượu bổ thận tráng dương. Là hoàng hậu đưa đến chỗ mẫu phi của ta, ngươi nói có phải bà ấy hãm hại hay không?” Lâm An nhỏ giọng nói.
Hứa Thất An trầm ngâm một lát, nói: “Ta hiểu rồi.”
Lâm An mừng rỡ, giọng nũng nịu nói: “Ngươi đã hiểu cái gì? Hứa Ninh Yến ngươi phá án rồi sao.”
...
Hứa phủ.
Hứa Nhị lang tâm lực lao lực quá độ chưa lập tức về thư viện, hôm nay là ngày mười tháng hai, qua năm ngày nữa chính là kỳ thi mùa xuân, hoàn toàn không cần thiết về thư viện.
Mấy ngày nay an tâm ở lại nhà, chờ đợi khoa cử đến.
Sau bữa trưa, giúp phụ thân Hứa Bình Chí tiễn bước tộc nhân Hứa thị, tâm lực lao lực quá độ Hứa Nhị lang không muốn đọc sách chút nào cả, chỉ muốn trở về phòng ngủ một giấc.
Nhưng lão Trương gác cổng vội vàng chạy vào, nói: “Nhị lang, ngoài cửa có một hòa thượng tới, tự xưng Hằng Viễn, muốn gặp ngài.”
“Hằng Viễn?” Hứa Nhị lang nhíu nhíu mày, cảm thấy có chút quen tai, nhưng lại không nhớ ra.
Hắn một đệ tử nho gia, không tin phật, cũng không có bất cứ mối quan hệ nào với phật môn.
“Hắn còn nói, là người quen với ngài.” Lão Trương gác cổng bổ sung.
Hứa Nhị lang “A” một tiếng, nhìn về phía Hứa Bình Chí: “Cha, có lẽ là thấy nhà chúng ta có tang lễ, đến làm pháp sự. Ngài chuẩn bị chút tiền đuổi đi, con muốn về phòng nghỉ ngơi.”
Lão Trương gác cổng cầm một chỉ bạc, đi ra cửa phủ, mang bạc đưa cho hòa thượng trung niên khôi ngô, nói:
“Đại sư, trong phủ không cần làm làm pháp sự, mời ngài về đi.”
Hằng Viễn đại sư vừa xua tay: “Bần tăng không phải đến hoá duyên.” Vừa thành thực tiếp nhận bạc, nói: “Nhị công tử trong phủ thật sự không gặp bần tăng sao?”
Số 3 làm sao vậy?
Tuy nói chưa từng gặp mặt, nhưng ân giúp đỡ nhiều lần, cùng với tình cảm Hứa Thất An hắn đường huynh, mặc kệ thế nào, cũng nên gặp mình một lần, để mình đi vào nhìn Hứa đại nhân một lần cuối cùng.
Ừm, hắn có thể cảm thấy thân phận của mình vẫn như cũ là bí mật, cảm thấy bần tăng chưa từng ý thức được thân phận chân thật của hắn, cho nên giả vờ không quen?
A, thật khinh thường trí tuệ của bần tăng.
Hằng Viễn hòa thượng chắp hai tay lại, hành một lễ, sau đó đi đến một bên, từ trong lòng lấy ra mảnh vỡ Địa Thư, lấy ngón tay thay bút, truyền thư nói: “Kim Liên đạo trưởng, có thể che chắn người còn lại cho ta hay không, ta có lời muốn nói với số 3.”
Biết thái tử ca ca của ngươi là đồ háo sắc... Hứa Thất An thuận miệng đáp một câu mà thôi, Phiếu Phiếu nghĩ lầm hắn phá án.
“Thái tử điện hạ có phải oan uổng hay không, bây giờ kết luận hơi sớm.” Hứa Thất An lắc đầu.
Cái gọi là làm bừa sau khi say, nam nhân uống nhiều rượu, chính là dễ ‘bay bay’, sẽ làm ra chuyện bình thường không dám làm. Nếu thật giống Lâm An miêu tả, thái tử luôn cẩn trọng, như bước trên miếng băng mỏng, càng là áp lực, sau khi say rượu bùng nổ càng hung mãnh.
“Vì sao điện hạ sẽ cảm thấy là tứ hoàng tử cùng hoàng hậu hãm hại thái tử?” Hứa Thất An hỏi lời này, đã có hóng hớt, cũng là vì tra án.
Tứ hoàng tử là anh ruột của Hoài Khánh, đều là hoàng hậu sinh ra. Tuy tứ hoàng tử không phải trưởng tử, nhưng hắn là con trai trưởng. Theo lý thuyết, như thế nào cũng càng danh chính ngôn thuận hơn so với anh ruột của Lâm An.
Nhưng, bởi vì chuyện tranh ngôi thái tử hai trăm năm trước, đến nay còn viết ở trong lịch sử, trở thành một nét bút đậm trong lòng người đọc sách Đại Phụng, đối với tranh chấp chức thái tử có bóng ma tâm lý.
Cho nên, Nguyên Cảnh đế lập thứ trưởng tử làm thái tử, cũng không có gì để bắt bẻ.
“Hoàng hậu đương nhiên là muốn để tứ hoàng tử làm thái tử, ta nói với ngươi nha, trong các hoàng tử ca ca, chỉ tứ hoàng tử cùng thái tử ca ca quan tâm việc nước nhất. Tứ hoàng tử nếu không phải muốn làm thái tử, sẽ nhiệt tình như vậy?”
“Dưới tình huống có con trai trưởng, bệ hạ lập trưởng tử thứ xuất, quả thật không quá hợp quy củ.” Ở trước mặt Phiếu Phiếu, Hứa Thất An cũng sẽ không tị hiềm.
Câu này, cho dù có quầng sáng phụng mệnh tra án bảo kê, hắn cũng không tiện hỏi. Nhưng ở trước mặt Phiếu Phiếu, có thể không kiêng nể gì mở miệng.
Đều là người một nhà.
“Bởi vì mẫu phi ta năm đó được sủng ái nhất, cũng xinh đẹp nhất.” Phiếu Phiếu kiêu ngạo nâng cằm, khuôn mặt xinh đẹp như vẽ.
Theo ta lúc ở tế tổ đại điển thấy, rõ ràng là hoàng hậu so với Trần quý phi còn hơn một bậc, khí chất đó, dung mạo đó, cho dù sớm qua tuổi phong hoa tuyệt đại nhất của nữ tử, ý nhị trên khuôn mặt, vẫn hơn xa người đẹp bình thường... Hoàng hậu nếu trẻ đi hai mươi tuổi, dung mạo chỉ sợ còn hơn Lâm An cùng Hoài Khánh...
Nhưng, được sủng ái loại chuyện này, cũng không phải chỉ dựa vào giá trị nhan sắc, còn có nhân tố rất nhiều phương diện, ví dụ như tính cách, ví dụ như thủ đoạn, ví dụ như ấp a ấp úng các loại kỹ xảo... Tóm lại nhân tố rất phức tạp.
Nguyên Cảnh đế không thích hoàng hậu như vậy sao? Lập một trưởng tử thứ xuất làm thái tử?
Thấy Hứa Thất An trầm ngâm không nói, Phiếu Phiếu bỗng có chút cảnh giác: “Ngươi nói sau lưng chuyện này, sẽ có Hoài Khánh âm thầm thao túng hay không?”
Hứa Thất An nhìn dung nhan rực rỡ như hoa đào của nhị công chúa, hỏi ngược lại: “Nếu đúng thì sao.”
Phiếu Phiếu đầu tiên là nâng đôi lông mày thanh tú, giống một con gà mái nhỏ hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, ngay sau đó lại nhụt chí, xị mặt:
“Bản cung vẫn phải thừa nhận, Hoài Khánh tâm cơ thâm trầm, vô sỉ không biết xấu hổ...”
Nàng tủi thân và uất ức nói: “Ta đấu không lại cô ta.”
Ừm, có thể ở trước mặt ta thản nhiên thừa nhận đấu không lại túc địch Hoài Khánh, nói rõ công chúa điện hạ càng ngày càng tin cậy ta... Hứa Thất An khẽ gật đầu, có chút hài lòng.